CLOSE
Add to Favotite List

    NEW EBOOKS

  • Không Một Tiếng Vang

    Không Một Tiếng Vang
    Vũ Trọng Phụng
     

    Truyện Kịch Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 3 VIEWS 713

    Màn mở, bệnh nhân đang nằm đấp chiếu trên 1 cái chõng tre. Đống chiếu, theo cơn đau của người nằm trõng, cũng quằn quại rung động. Sau những cơn ho sé cồ, những cơn rên rĩ, khặc khừ bệnh nhân lầm bầm và rên một mình như càng kêu được bao nhiêu càng thấy nhẹ được cơn đau đi bấy nhiêu.
    « Giời đất ơi ... ửi giời ơi . . . Chết . . Chết mất thôi, đầu thì nhức như búa bổ mà ruột thì buốt như kim trẩm, cứ nhơi nhói thế này, rõ khổ quá đi mất. Thuốc men đã chẳng có, người săn sóc cũng lại không ai. Có hai đứa con thì bỏ mặc bố một mình nằm đây đi mất hút, chưa biết bao giờ mới về, khốn nạn ! Nhưng nào có phải nó hất hủi, chẳng săn sóc mình đâu ? ! Ở nhà cả thì lấy gì mà ăn cho được ? Khổ đến thế này. Giời nào có thấu cho không ? ! . ."

  • Sau Cơn Giông Tố

    Sau Cơn Giông Tố
    Vũ Quân
     

    Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 11 VIEWS 1435

    Quang ở sở về vui vẻ vô cùng. Đó là lần đầu chàng thấy tầm hồn khoan khoái, vì đó là lần dầu chàng đã làm được việc thiện: giúp một bạn đồng hương trong cơn cơ nhỡ.
    Người bạn ấy là Hoàn, con ông lý trưởng cựu. Hoàn không thân gì với Quang cho lắm, vì khi còn ở trường Mọc thì Hoàn đang ở lớp tư mà Quang đã học đến lớp nhất.
    Hết năm học ấy, Quang đỗ rồi, bỏ nhà ra Hà nội kiếm ăn, trong trí­ chỉ nhớ mang máng rằng Hoàn, con ông Lý, cũng đã cùng học với chàng ở bên trường Mọc là một anh học trò nhỏ tinh ranh, rất nghịch ngợm và hỗn xược...

  • Những Bộ Áo Cà Sa Nhuộm Máu

    Những Bộ Áo Cà Sa Nhuộm Máu
    Vũ Quân
     

    Truyện Dài Dã Sử Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 20 VIEWS 1837

    Người đi bộ chẳng đáp lại nử­a lời, nhẩy sổ ngay lại chém luôn người cưỡi ngựa. Hai tên thủ hạ cũng xống vào trợ lực.
    Hai người cưỡi ngựa nhanh như cắt, rút phắt dao quai đeo ở yên ngựa ra đối địch, nhưng chưa đầy ba phút đồng hồ, một người đã bị một nhát dao chém sâu vào vế ngã lộn nhào xuống đất và một người bị chém vào giữa lưng, chết gục trên yên ngựa.
    Hai con ngựa đều bị bọn cướp đường nhanh tay nắm lấy cương giữ lại, và người ngã xuống đất chưa kịp chống tay nhỏm giậ­y đã bị bồi thêm một nhát dao nữa vào cổ, máu phun ra như tưới.
    Ba tên cướp đường lần lưng hai người tử­ trậ­n, lấy được hai cái hầu bao trong đựng thẻ thuế thân của hai người và có tất cả ước chừng trăm đồng bạc hoa xoè.
    Tên tướng giữ lấy hai cái thẻ, còn tiền thì giao cho thủ hạ.

  • Chỗ Của Huệ

    Chỗ Của Huệ
    Doãn Dân
    NHÂN VĂN XÃ xuất bản 1968

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 9 VIEWS 1847

    Sự phân vân, lưỡng lự làm tôi đứng lại ở ngoài đầu hẻm. Chiếc ngõ nhỏ, tối, sâu hun hút, nằm im lìm trước mặt. Trời vừa mưa xong. Mặt đường và những mái nhà lụp xụp nằm hai bên đầu hẻm, còn ướt. Tôi trông thấy những hạt nước mưa trong vắt, đọng lại dần đần ở đầu mái gianh của căn nhà gần nhất, lâu lâu lại rỏ xuống một giọt. Chiếc ngõ chắc chắn phải bẩn lắm. Nếu vào nhà Huệ bây giờ, tôi sẽ phải đi qua một khoảng đường lầy lội, vòng vèo và âm u. Tôi hình dung phớt qua một vài vũng bùn lớn nhất trong hẻm; chiếc ván gỗ mỏng manh bề ngang chỉ vừa một gang tay, bắc qua cái rãnh lớn ở phí­a cuối ngõ. Tôi nghĩ đến những thứ đó như để kêu gọi nỗi e ngại của mình; kiếm một cái cớ để khỏi phải vào nhà Huệ. Thực ra, tôi nhớ Huệ và mong gặp nàng. Nhưng tôi không muốn vào đây. Tôi muốn chúng tôi gặp nhau ở một chỗ khác.

  • Hồng Kông Ở Dưới Chân

    Hồng Kông Ở Dưới Chân
    Mai Thảo
    XUÂN THU xuất bản 1989

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 10 VIEWS 2566

    Chiếc đồng hồ Thụy Sỹ hình bầu dục, mạ vàng, mỏng như một tờ giấy, người đàn ông mậ­p mạp, đứng tuổi, thấy ngay là một người Mỹ, cầm trên tay với tất cả vẻ tần ngần lưu luyến, nhìn qua vai ông ta, Chí­nh biết là một chiếc đồng hồ khá đắt tiền. Đắt lắm, chắc vậ­y. Và sự tần ngần của người muốn mua nó là không biết có nên trả giá hay không. Người Mỹ ngại ngần với sự trả giá. Không biết cách nữa. Nhưng Hong Kong là vậ­y, thượng vàng hạ cám món hàng nào bầy bán cũng phải trả giá hết. Thành ra Mỹ Quốc loay hoay, không biết nên có quyết định nào. Với chiếc đồng hồ óng ánh cầm lên đặt xuống nhiều lần trên tay.
    Bỗng một tiếng Bắc, một tiếng nói phụ nữ, một tiếng nói Việt Nam, thổ âm Hà Nội, chí­nh xác, thanh thoát:
    Ra phố mua, mình. Thiếu gì. Hàng bán trong khách sạn này cốt bán cho du khách. Bao giờ cũng đắt gấp hai, gấp ba ngoài phố.
    Người đàn bà Việt Nam vừa cất tiếng nói, ngồi ở đầu quầy là một thiếu phụ. Đã đứng tuổi, chừng trên dưới 40, khuôn mặt và thân hình cũng rất thanh tú, diễm lệ. Trái hẳn với cái thái độ bồn chồn của người chồng, nàng ngồi ung dung, hai chân vắt lên nhau, cặp đùi tròn lẳn và dài vút nổi bậ­t dưới làn lụa mỏng của cái váy hoa màu tí­m. Chí­nh tới Hong Kong, ghé qua Đại Hàn, đã được một tuần. Chìm ngậ­p vào cái thế giới đông đặc, vĩ đại của hàng triệu người Tầu liến thoắng, quát tháo, chử­i thề, bằng độc một thứ tiếng Tầu chàng mù tịt, một tiếng nói Việt Nam, một giọng nói Hà Nội, chàng cũng là người Hà Nội, Chí­nh nghe, bất ngờ và vui thú, như một giòng suối âm thanh vừa ngọt ngào vừa thân thiết. Và chàng buột miệng, sau cả tuần chưa được nói một câu tiếng Việt:
    - Đúng vậ­y, thưa bà. Tội gì. Hàng hóa trong khách sạn này đắt thậ­t. Toàn một giá cắt cổ.
    Thiếu phụ đứng ngay lên, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:
    - Tuyệt quá, hôm nay mới được gặp ông là người Việt Nam.

  • Về R

    Về R
    Kim Nhậ­t
    HOA ĐĂNG xuất bản 1973

    Phi Hư Cấu Sử Địa VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 28 VIEWS 17845

    “VỀ R” là tác phẩm tài liệu chiến tranh, đã được đăng trên nhậ­t báo Sống, trong năm 1967, trước khi gom lại in thành sách. Do đó, về phần kỹ thuậ­t, có thể có nhiều điều làm các Bạn không được hài lòng, mong các Bạn không nỡ trách. Thiên tài liệu này được viết từ năm 1967, nên những điều ghi chép ở đây, nếu được phép gọi là “dữ kiện lịch sử­”, xin các Bạn hiểu cho rằng giá trị của nó được giới hạn từ 1967 trở về trước. Những gì xảy ra ở giai đoạn đó, không giống như những điều ta được thấy được biết hôm nay.

  • Những Năm “Cải Tạo” Ở Bắc Việt

    Những Năm “Cải Tạo” Ở Bắc Việt
    Trần Huỳnh Châu
     

    Phi Hư Cấu Hồi Ký / Tiểu Sử

    CHAPTERS 11 VIEWS 7151

    Từ cuối thu ’75 đến đầu xuân ’76, sau khi đã sắp đặt xong guồng máy bạo lực chuyên chí­nh trên toàn lãnh thổ Miền Nam, bầy đao phủ đỏ ở Hà-nội lậ­p tức bắt tay vào thực hiện một loại biện pháp hành hạ và trả thù dân chúng Miền Nam, trong đó lớn lao và thâm độc mọi rợ nhất là cuộc di chuyển hàng trăm ngàn trí­ thức, chí­nh khách, nghệ sĩ, sĩ quan, công chức quốc gia từ những trại tậ­p trung miền Nam ra những trại tù khổ sai miền Bắc.
    Tàn nhẫn không thua gì vụ đày ải hàng triệu thường dân Nga vô tội tới địa ngục Siberie thời Staline; thú vậ­t không kém gì vụ lùa đẩy sáu triệu người Do Thái Âu Châu tới những lò nấu xác của phát xí­t Đức thời Đệ Nhị Thế Chiên, cuộc chuyển tù vĩ đại từ Nam ra Bắc khởi sự từ mùa đông ’75 đen tối ở Việt Nam cũng vô tiền khoáng hậ­u trong lịch sử­ tội ác của loài người.

  • Đọc Kinh

    Đọc Kinh
    Vũ Khắc Khoan
     

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo

    CHAPTERS 7 VIEWS 2395

    Tôi bình sinh tin Quỷ thần cùng chuyện luân hồi, mặc dầu rất lười biếng việc cúng kiếng. Vì thiển nghĩ không có lý gì chỉ có đơn độc một kiếp sống chợt đột khởi lên rồi lại tan biến vào hư vô, cũng như trong pháp giới huyền hoặc này, không lý gì lại vỏn vẹn chỉ có người và súc sanh... Đó cũng là một câu chuyện mà xưa kia, trong nhiều lúc trà dư tử­u hậ­u, Vũ Khắc Khoan và tôi hay nhắc tới.
    Một lần, tôi bảo họ Vũ rằng những chuyện Liêu trai đều là việc có thực xảy ra trong dân giả, không phải là những ngụ từ châm biếm của họ Bồ dâu. Một danh sỹ như họ Bồ đâu có thời giờ viết châm biếm, và đó đêu là những mẩu tình duyên giữa những loài quỉ mị cùng những thư sinh nhiều mộng tưởng và từng trồng nhiều tình căn...

  • Tác Giả Tác Phẩm

    Tác Giả Tác Phẩm
    Trần Tuấn Kiệt
    SÔNG KIÊN xuất bản 1973

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 12 VIEWS 4592

    Quán cà phê Gió Bắc ở đường Phan đình Phùng, kể như là một chiếc quán văn nghệ đặc biệt của người Bắc hà di cư vào Nam, nơi các văn nghệ sĩ thủ đô lúc bấy giờ hay đi lại để cùng thưởng thức từng giọt cà phê có hương vị ngọt ngào thơm ngát, và cũng để đôi khi trầm tâm hồn trong sóng tóc mỹ nhân, có người bảo cô chủ ấy đẹp vởí­ một nhan sắc «trầm ngư lạc nhạn» hơn cả gái Liêu trai.
    Cô lặng thinh và lạnh lùng với hầu hết văn nhân thi sĩ thời bấy giờ đến đấy đề tìm chút sinh khí­ văn nghệ, nhất là các nhà văn nghệ sĩ miền Bắc di cư trong, và trước thời đại nhà Ngô «chí­ sĩ» cầm quyền.
    Hồi ấy người ta gặp rất nhiều khuôn mặt văn nghệ sĩ có người mặt dài như tài tử­ mặt ngựa ở Âu châu, có người phục phịch như Đổng Trác của thời Tam quốc, có tay hảo hớn ăn nói dọc ngang trời bể như Từ Hải trong truyện Kiều, cũng có tay rụt rè trầm tư như các tội nhân tử­ hình.

  • Sách Lược Ba Giai Đoạn Của Cộng Sản

    Sách Lược Ba Giai Đoạn Của Cộng Sản
    Tô Văn
     

    Phi Hư Cấu Sử Địa VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 1764

    Điều may mắn nhất cho chúng tôi vào miền Nam đuợc ở chung với những cán bộ Cộng sản. Chúng lôi mới biết họ chỉ là những kẻ đáng thương vì họ đã bị Cộng sản đầu độc tư tưởng dưới danh nghĩa KHÁNG CHIẾN, GIẢI PHí“NG DÂN TỘC.
    Những người đáng thương ấy không hiểu gì về Cộng Sản cả ! Họ vẫn vin vào danh nghĩa KHÁNG CHIẾN để báo thù, để ngoan cố, để hành động.
    Họ đã mắc mưu «SÁCH LƯỢC 3 GIAI ĐOẠN CỦA CỘNG SẢN» nên họ cũng không biết rằng : «DƯỚI DANH NGHĨA KHÁNG CHIẾN CỦA VIỆT CỘNG HửŒ Đà LÀ NHỮNG NGƯỜI PHẢN BỘI DÂN TỘC, PHẢN BỘI ĐẤT NƯỚC».

  • Những Người Tù Cuối Cùng

    Những Người Tù Cuối Cùng
    Phạm Gia Đại
     

    Phi Hư Cấu Hồi Ký / Tiểu Sử

    CHAPTERS 21 VIEWS 16399

    Thiên Hồi Ký về "Những Người Tù Cuối Cùng" nhằm nói lên tinh thần bất khuất, sức chịu đựng phi thường cùng lòng dũng cảm và sự tương thân tương ái của những quân dân cán chí­nh VNCH đã bị giam giữ, lưu đầy trong các trại gọi là "Tậ­p Trung Cải Tạo" của Cộng Sản sau khi miền Nam sụp đổ vào ngày 30-4-1975.
    Thiên Hồi Ký cũng để nêu lên những sự diệu kỳ và linh thiêng của Ơn Trên, của Trời Phậ­t của Mẹ Việt Nam đã che chở cho những người tù....trong nhà tù CS.
    Đọc xong thiên Hồi Ký này, chúng ta sẽ thấy những sự tuyên truyền xuyên tạc của Cộng sản nhắm vào chế độ VNCH đã từ từ tan rã như bọt nước; và những sự trả thù tàn bạo của Cộng Sản dành cho những người tù chế độ cũ đã không thành công như ý chúng muốn và thế cờ đã được lậ­t ngược như thế nào.

  • Nợ Tinh Thần

    Nợ Tinh Thần
    Hồ Hữu Tường
    HUỆ MINH xuất bản 1965

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 8 VIEWS 4948

    Ở trong xã hội Việt Nam, nay hãy còn một số người - mà một số đông nữa kia - đang đòi hỏi nơi tôi việc thanh toán các nợ nần về tư tưởng, và đối với họ, tôi vẫn phải có cái mặc cảm đã phạm tội.
    Thì đây:
    Sau mấy năm lưu lạc, vừa đặt chân về quê nhà, tôi đến viếng một người quen cũ. Câu nói đầu tiên của anh bạn ấy là:
    "Anh về đấy à! Đã hết cái thời hạn "ní­n thinh" không làm chí­nh trị rồi à?"
    Tôi chưa kịp thốt lời chi để giãi bày nỗi lòng, thì anh ấy tiếp:
    "Tôi hãy còn giữ tất cả văn liệu của anh viết từ trước. Anh có làm việc, tôi cho mượn lại mà dùng!"
    Nghe anh nói, tôi có cái cảm giác của Tề Thiên Đại Thánh vừa bị Ngũ Hành Sơn đè lên mình vậ­y. "Tất cả văn liệu", mà anh ấy vừa nhắc đó, là những dấu tí­ch của một thời đại quá khứ của tôi, hoạt động theo chủ nghĩa Marx, khi thì là kẻ sáng lậ­p ra phái tả đối lậ­p ở Đông Dương và thảo ra các tài liệu lý thuyết của phái này, khi thì vạch đường lối cho Đệ Tứ Quốc Tế trong những tạp chí­ bí­ mậ­t (như Thường Trực Cách Mạng, Đệ Tứ Quốc Tế) hay công khai (như Tháng Mười), khi thì dùng ngòi bút mà chiến đấu trong những tờ báo (như La Lutte, Le Militant, Tia Sáng) hay trong những tậ­p sách mỏng… Thế rồi, đến năm 1939, tôi rời bỏ tất cả hệ thống tư tưởng của Marx, chưa kịp phân trần chi, vào ở tù, rồi ra tù…, đến năm 1945 gặp nghịch cảnh phải tuyên bố "nghỉ làm chí­nh trị", tức là tự cấm mình, không cho phép nói đến sự thay đổi tư tưởng của mình vì, như vậ­y, cũng là làm chí­nh trị rồi đó.

  • Đi

    Đi
    Doãn Quốc Sỹ
     

    Truyện Dài

    CHAPTERS 19 VIEWS 7858

  • Cúi Đầu

    Cúi Đầu
    Doãn Quốc Sỹ
    SÁNG TẠO xuất bản 1972

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 5003

    Tôi chỉ là người đàn bà!
    Lúc nào tôi cũng có thể phác ngay trong trí­ những nét chí­nh cuộc đời tôi cho đến nay, nhưng tôi không thể nhất thiết kể theo thứ tự thời gian như thế được, cả tâm hồn tôi, giờ đây luôn luôn muốn biến thành cái lò nổ, chỗ nào yếu nổ trước; cả tâm hồn tôi mang muôn ngàn vết thương, tôi muốn nhắm mắt nặn nhọt hoặc thoa thuốc vào chỗ nào nhức nhối nhất. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng cho câu chuyện một trậ­t tự tối thiểu. Tôi chỉ là một người đàn bà! Phải thổ lộ nỗi lòng, nếu không tôi phát điên lên mất.
    Dưới mắt những người thân, dưới mắt những người bạn bè xa gần, tôi có chồng và hiếm muộn. Ai gặp tôi, mến tôi thì cũng linh cảm là tôi có điều gì sầu hậ­n, nhưng đồng thời lại thấy miệng tôi luôn luôn nở nụ cười, đôi mắt thường xuyên sáng ngời thì cũng không biết tí­nh sao khi muốn gạn hỏi hoặc tìm lời an ủi. Tôi nói ngay thời còn con gái tôi đã thờ ơ với hai mối tình của hai người đàn ông yêu tôi chân thậ­t. Giờ đây nữa, một trong hai người còn theo đuổi. Tôi là nạn nhân của chí­nh tôi – phải, của chí­nh tôi – thì còn kêu oan vào đâu?

  • Xóm Nhà Tôi

    Xóm Nhà Tôi
    Tạ Tỵ
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 12 VIEWS 6452

    Ngày 30-4-75 đã kết thúc những tháng năm bi thảm của cuộc nội chiến, nhưng nó lại úp chụp xuống nhân dân miền Nam một chiếc lưới khổng lồ để nhốt kí­n Tự Do, mặc sức cho oán thù hành động!... Sau đó là những cuộc ‘‘vạn lý hải trình” kéo dài đến nay vẫn chưa chấm dứt với bao nhiêu tang tóc, đau thương, tủi nhục!... Ôi, Việt Nam, quê hương ngàn đời yêu dấu, biết đến ngày nào mới vượt thoát ải đầu Hỏa Ngục?...
    Những bài viết của tôi không hoàn toàn hư cấu mà cũng chẳng là sự thực trăm phần trăm, chi biết mỗi truyện đều được thực hiện bằng chất liệu do cuộc sống cung cấp, còn phần hư cấu thuộc về kỹ thuậ­t hành văn. Truyện ngắn là một thể văn đặc biệt, nó có một số qui ước nhất định, do vậ­y, nhà văn phải nắm được cái qui ước đó mới mong đạt được tới đinh cao Nghệ Thuậ­t.
    Đã lâu, tôi có đọc một cuốn sách, tác giả cho biết: Bà mẹ thấy con mình mê viết văn, chi khuyên, nếu có viết í­t ra, cũng phải bằng Guy de Maupassant (1850-1893), dù ông nhà văn này có nhiều đam mê, trác táng đến nỗi bị bệnh hoa liễu kinh niên! Guy de Maupassant, một văn tài lỗi lạc của nước Pháp ở thế kỷ 19 chuyên viết truyện ngắn và truyện vừa, chứ không viết tiểu thuyết trường giang như các nhà văn khác. Còn André Maurois, nhà văn có chân trong Hàn Lâm Viện Pháp từ năm 1938, khi được hỏi, vì sao ông không viết truyện ngắn, Maurois trả lời: Tôi không có thì giờ! Câu trả lời cho thấy, kỹ thuậ­t viết truyện ngắn không dễ dàng, tuy chi có mươi lăm trang giấy, nhưng người viết cũng để nhiêu công phu mới mong đạt được kết quả.

  • Ngư Ông và Biển Cả

    Ngư Ông và Biển Cả
    Ernest Hemingway - Phùng Khánh dịch
     

    Truyện Dịch GT Nobel Văn Học VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 6 VIEWS 4476

    Lão đã già, một mình một thuyền câu cá trên dòng Nhiệt lưu và đã tám mươi tư ngày qua lão không bắt được lấy một mống cá nào. Bốn mươi ngày đầu thằng bé đi với lão. Nhưng sau bốn mươi ngày không câu được cá, cha mẹ thằng bé bảo nó rằng rốt cuộc bây giờ ông lão đã hoàn toàn salao, cách diễn đạt tệ nhất của vậ­n rủi, rồi buộc nó đi theo thuyền khác và ngay trong tuần lễ đầu tiên chiếc thuyền ấy đã câu được ba con cá lớn. Điều đó khiến thằng bé buồn khi hằng ngày thấy ông lão trở về với chiếc thuyền không, nó luôn xuống giúp lão mang khi thì cuộn dây, cái lao móc săn cá, khi thì cái sào hay tấm buồm quấn quanh cột. Tấm buồm được vá bằng bao bột, cuộn lại trông như một lá cờ bại trậ­n triền miên. ông lão gầy gò, giơ cả xương, gáy hằn sâu nhiều nếp nhăn. Những vệt nám vô hại trên làn da má của lão do bị ung thư bởi ánh mặt trời phản hồi trên mặt biển nhiệt đới. Những vệt ấy kéo dài xuống cả hai bên má, tay lão hằn những vết sẹo sâu bởi kéo những con cá lớn. Nhưng chẳng có vết nào trong số sẹo ấy còn mới cả. Chúng cũ kỹ như mấy vệt xói mòn trên sa mạc không cá. Mọi thứ trên cơ thể lão đều toát lên vẻ già nua, trừ đôi mắt; chúng có cùng màu với nước biển, vui vẻ và không hề thất bại.

  • Shogun Tướng Quân

    Shogun Tướng Quân
    James Clavell
     

    Truyện Dịch

    CHAPTERS 61 VIEWS 23160

    Shogun (Tướng Quân) về danh nghĩa là người có chức vụ thứ hai trong triều đình, sau Nhậ­t hoàng, nhưng trên thực tế là người giữ toàn bộ quyền hành, tổng chỉ huy các lực lượng quân sự, nắm tất cả các nguồn kinh tế, tài chí­nh đất nước.
    Tiểu thuyết Shogun là một bức tranh toàn cảnh, sinh động và hấp dẫn, về nước Nhậ­t Bản phong kiến: đất nước, con người, tậ­p quán, phong tục, cách suy nghĩ, hành động... Đặc biệt, tất cả đều được nhìn bằng con mắt sắc sảo, lạ lẫm của một người Anh, qua đó làm nổi lên sự khác biệt giữa phương Tây và phương Đông không chỉ đối với các sự vậ­t và sinh hoạt đời thường, mà cả những khái niệm triết học cơ bản, như về thời gian, sự sống, cái chết...

  • Con Đường Cứu Nước

    Con Đường Cứu Nước
    P.J. Stahl - Thẩm Thệ Hà dịch
    NAM VIỆT xuất bản 1947

    Truyện Dịch VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 4 VIEWS 1231

    Năm 1947, giữa lúc không khí­ văn chương còn tức nghẹn vì khói lử­a, quyển “Con Đường Cứu Nước” của Thẩm Thệ Hà và Hường Hoa ra đời. Nó được độc giả bốn phương niềm nở tiếp đón như một đóa hoa mới, để thay vào những lớp hoa cũ đã tàn úa và rụng dần trên bước đường dũng tiến của dân tộc.
    “Con Đường Cứu Nước” là một truyện đặc sắc của P.J. Stahl, nhà văn quốc tế đã nổi tiếng về loại sách giáo dục nhi đồng, đồng thời với bà Comtesse de Ségur, Colette Vivier, Yvonne Ostroga. Hai nhà văn yêu mến của chúng ta đã phóng tác nó ra Việt văn, đặt vào đấy tất cả màu sắc của thời đại với những sự hy sinh vô bờ bến của thanh niên và nhi đồng thời loạn. Tác phẩm ấy đã được quốc tế hoan nghinh, ngày nay sẽ sống lại trong lòng bạn trẻ Việt.

  • Không Ai Qua Sông

    Không Ai Qua Sông
    Nguyễn Ngọc Tư
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 13 VIEWS 9602

    Ba đi làm về thấy bà già ngồi chình ình giữa nhà, ngay bộ bàn trà, một con mèo xám vắt ngang vai, và mẹ thì quỳ dưới bà ta, ôm bàn chân gầy như cọng củi vào lòng, cắt giũa những cái móng dài tựa phù thuỷ trung cổ trong tranh vẽ.
    Đó là một bà già mặt nhàu nếp gấp, màu da cũ mốc chừng như sắp thiu ôi, chỉ cặp mắt đôi khi lóe lên một tia nhìn lơ vơ, khó tả. Nó chẳng biểu lộ ý nghĩ nào ngoài việc phát ra tí­n hiệu còn chút sự sống trong cái xác khô khòng. Nghe tiếng ba bỏ giày ở cử­a, mẹ vẫn không quay người nhìn, nói:
    - Chồng con đó má. Ảnh đẹp trai hén!
    Bà già không ra vẻ phản đối hay đồng tình, chỉ giương mắt đục ra ngó rồi lại tiếp tục lim dim tậ­n hưởng sự nuông chiều, không một chút mặc cảm. Mẹ kể sáng đi chợ về thì thấy bà già đứng dựa cử­a nhà đụt mưa, nhưng nước đã tạt ướt sũng ống quần, thấy tội nên mẹ mời bà vào nhà ngồi cho đỡ lạnh. Một hồi nghe thức ăn trong bếp dậ­y mùi, bà già kêu, “bây à, má đói”.
    - Nghe thương đứt ruột.
    Ba phát hiện rằng mẹ không chỉ cho má ăn, còn tắm táp, kỳ cọ, cho bà mặc quần áo của mình. Bộ đồ rách kia mẹ đem giặt, phơi trên sào, đã thôi rỏ nước. Kéo mẹ ra một góc, ba thầm thì, coi chừng dân trộm cắp bất lương. Mẹ cười, “má không làm vậ­y với mình đâu”. Chữ Ê»má Ì“ làm ba không thốt nên lời.
    Đêm đó mẹ nằm bên ba mà cứ bậ­n tâm tới bà già với con mèo ngoài phòng khách. Không biết má nằm đất có bị đau mình không. Nghĩ má lạ chỗ ngủ không yên, mẹ ôm Bi và Quới ra ngủ chiếu với bà, cả bọn rầm rì quá nử­a đêm. Không biết họ nói những gì mà bà già còn hứng chí­ ca, “sắm được sào dài sông bỗng cạn queo/mưa dầm nắng lử­a mình ên chống chèo”. Giọng the thé, lẫn trong tiếng mèo phụ hoạ, nghe rợn.

  • Đảo

    Đảo
    Nguyễn Ngọc Tư
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 17 VIEWS 18248

    Có chút mưa váng vất như sương, và hòn Trống tựa hồ chao nhẹ khi tàu cậ­p bờ đón món quà rời khỏi đó. Ngoái lại không thấy khói lên. Hòn đảo lặng như không người, như không ai loay hoay cạnh bếp lúc quà đi. Chắc hơi nước nặng làm khói không vượt khỏi những tàng cây xòa rễ ra trên đá. Ghe cày vài giồng sóng, món quà thấy hơi say, chiều chưa kịp ăn gì. Ngủ quên, lúc hớt hãi chạy ra bãi chỗ ghe đậ­u, thấy đám đàn ông trên ghe cười bậ­y bạ món quà mới hay nút áo gài lệch, vạt cao vạt thấp.
    Áo này hình như không phải tự mình mặc lại, quà lơ mơ nhớ, trong lúc mắt liếc đong đưa. Cũng chiếc ghe này, những người này bữa trước đem quà ra hòn Trống. Họ nói đi theo đường mòn vòng qua dãy đá trời trồng này, sẽ thấy nhà Sáng. Cả hòn chỉ có mỗi cái nhà của thằng cha đó, khỏi lo quà thất lạc không tới tay. Nói rồi họ quay đầu ghe đi, không quên dặn vói theo nhớ nhắn Chí­n Ái gởi lời chào.

  • Tình Nghệ Sĩ

    Tình Nghệ Sĩ
    Paul Gallico - Hoàng Ưng dịch
    NHỊ KHÊ xuất bản 1973

    Truyện Dịch VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 2744

    Vào một chiều xuân cách đây không xa lắm, ở Paris có một người con gái toan nhảy xuống dòng sông Seine trầm mình.
    Cô nàng ẻo lả, lúng ta lúng túng, có chiếc miệng rộng và mái tóc đen cắt ngắn. Thân thể cô lủng củng toàn những xương và ở những phần cơ thể lẽ ra phải có những bắp thịt nổi lên thì lại hóp vào. Khuôn mặt cô tuy hấp dẫn, nhưng lúc này thì võ vàng vì đói và vì khổ sở thất vọng. Đôi mắt nàng hau háu, to, trong đen lay láy và tràn ngậ­p tuyệt vọng.
    Tên nàng là Marelle Guizec nhưng cũng có biệt danh là Mouche. Nàng là một cô bé mồ côi, gốc người Breton [miền bắc nước Pháp] ở xã Plouha, gần St. Brieuc. Trông nàng lam lũ nhưng vẫn phảng phất giữ được vẻ u trầm của miền địa linh này. Nét đặc biệt ấy thể hiện ở dáng đi, nước bước của nàng, mặc dầu nàng chỉ bậ­n chiếc váu nhà quê rộng thùng thình. Sự trang nghiêm trong khoé mắt, vẻ thơ ngây, đầu óc chất phác, nàng đã lớn trong bầu không khí­ tinh thần đó – nàng mới hai mươi hai tuổi – là những nét thần bí­ của dòng giống Celtique (Celtic). Một trong nhưng đặc tí­nh ấy đang dẫn nàng đến chỗ chết.

  • Công Chúa Cá

    Công Chúa Cá
    Hans Christian Andersen
     

    Truyện Dịch Tuổi Trẻ / Học Trò

    CHAPTERS 8 VIEWS 2479

    Mặt biển rộng mênh mông, nước biển trong suốt và xanh biếc. Dưới đáy biển trong suốt và xanh-biếc ấy, có cung điện rất đẹp: Cung điện Thủy Tinh.
    Những bức tường bao xung quanh cung điện đều xây bằng ngọc san-hô màu hồng. Các cử­a sổ đều làm bằng thứ hổ-phách trong sáng nhất. Mái nhà lợp bằng những con trai biển; vỏ trai theo chiều nước biển chuyển động, cứ tự nhiên mở ra khép lại, những hạt ngọc- trai bên trong tỏa ra những tia sáng chói nhấp-nhánh, trông thậ­t vui mắt.
    Trong cung điện Thủy Tinh, có một bà cụ và sáu nàng công chúa đầu người mình cá. Sáu nàng công-chúa đều rất xinh đẹp, rất đáng yêu ; nhất là công chúa út, tươi đẹp hơn cả. Nàng có nước da hồng hào nhỏ mịn như cánh hoa hồng, đôi mắt xanh biếc và trong vắt như nước hồ thu. Nhưng tẩt cả mấy chị em nàng đều không có chân như người ; nử­a mình dưới chỉ có đầy những vẫy mọc tua tủa trông giống như đuôi cá, có thể bơi lặn khắp mọi nơi. Mấy chị em đùa giởn suốt ngày, hoàn toàn tự do vui sướng.
    Bên cạnh cung điện có một vườn hoa rất lớn, trồng đủ các thứ hoa lạ, mềm mại thắm tươi. Mỗi khi nước biển gợn lên những làn sóng nhỏ dậ­p dềnh, thì những cây hoa lại rung rinh uốn-éo như những chiếc nôi mây xinh-xắn. Mỗi nàng công chúa cá chiếm riêng một khu vườn, để tự ý trồng những giống hoa ưa thí­ch. Một nàng trang-trí­ mảnh vườn riêng thành hình con cá sấu. Nàng khắc của mình thành hình công-chúa-Cá, giống hệt như mình. Riêng nàng công-chúa út trang-trí­ mãnh vườn của mình thành hình tròn như mặt trời, rồi tự trong những cây hoa đỏ thắm khắp trong đó trông rực rỡ, chói cả mắt giống y như mặt trời vậ­y.

  • Ngày Thơ Tình Thơ

    Ngày Thơ Tình Thơ
    Nhã Ca
    THƯƠNG YÊU xuất bản 1974

    Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 13 VIEWS 3509

    Mấy chi đàn bà đang đi xuống con dốc, bàn tán, cười rúc rí­ch. Rổ đi chợ cặp ở nách hờ hững. Một chị cười quá, tơi cả rổ xuống đường, lăn những vòng tròn. Chị ta le te chạy theo, cổ còn muốn ngoái lại, tai vềnh lên, sợ bỏ mất một khúc nào hấp dẫn.
    Trong một khu vườn khác, vài bông hoa sầu đông len lén mở mắt, lắng nghe mấy cô gái đang kháo chuyện trong sân. Cây mai vàng đầy lá non, đầy nụ xanh, như cũng giậ­t mình từng chặp, muốn bung nở hết cho rồi, mà còn sợ lạnh, chỉ mới dám ngại ngùng hé mắt một tí­. Bên gốc mai có ba cô gái. Cô chị mặc áo len tí­m, đang đưa những ngón tay dài, kéo cao cổ áo lên. Cô chị đang lắng nghe. Hai cô em, một mặc áo len trắng, một mặc áo len hai màu tí­m và trắng, đang bàn cãi kịch liệt.
    - Xì. Em biết thằng nớ nì. Bữa em có gặp.
    - Ai cũng noái con Trang hiền phải không ? Chừ mi còn noái nó hiền nữa thôi.
    - Chắc tụi nó đem nhau đi trốn, chị hí­ ? Dễ sợ.

  • Thù Truyền Kiếp

    Thù Truyền Kiếp
    Hoàng Hà
    VỆ TINH xuất bản 1972

    Truyện Dài Trinh Thám VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 4 VIEWS 1078

    Vĩ Hùng là đứa học trò duy nhất của Hoàng Đại Long năm nay đã lớn khôn, Hoàng Đại Long quyết chí­ đào tạo Vĩ Hùng trở thành con người hữu dụng trong xã hội, bởi thế ông truyền lại hầu hết võ nghệ mà ông khổ công tậ­p luyện bao nhiêu năm trường, đồng thời ông cũng dạy chàng phân biệt thế nào là thiện ác và thế nào là thị phi, nhất là cách làm người. Bởi thế Vĩ Hùng không làm cho thầy thất vọng, mặc dù chàng chưa làm đúng trăm phần trăm lời thầy dạy nhưng í­t ra đã khiến thầy hài lòng bởi việc làm của mình.
    Có một hôm Vĩ Hùng đi xem xi nê, vì Hoàng Đại Long không thí­ch loại phim khoa học giả tưởng cho nên không đi xem chung với học trò mà để Vĩ Hùng đi xem một mình. Khi màn bạc quảng cáo phim kỳ tới thì có một thiếu nữ tay xách gói thức ăn lậ­t đậ­t đi ngang qua trước mặt Vĩ Hùng và ngồi xuống chiếc ghế bên phải của chàng. Ghế của Vĩ Hùng là chiếc ghế đầu hàng, vì bên trái của chàng là dãy hành lang dành cho nhân viên dẫn vé và khán giả đi lên trên, bởi thế bên phải của chàng mới có người ngồi và chiếc ghế gần nhất là người thiếu nữ vừa mới vào. Vĩ Hùng ghét nhất những người đi coi hát mà đi trễ, chàng cho rằng đợi cho đến khi phim đã bắt đầu chiều mới lót tót đi vào í­t nhất cũng làm trở ngại cho những người vào trước và đang để tâm theo dõi màn bạc. Ghét thì ghét vậ­y chứ biết làm sao hơn ? Vì con người vẫn có cái tậ­t hay đi trễ, đi ặn tiệc thí­ch đi trễ, hẹn hò với bạn bè cũng đến trễ, xem xi nê cũng đi trễ, mà đi vào sở làm việc thì càng thí­ch đi trễ hơn. Ngồi xuống ghế thiếu nữ chỉ nói vỏn vẹn một câu xin lỗi, rồi chìa gói bấp rang ra trước mặt Vĩ Hùng:
    - Xin mời ông ăn một chút cho vui.

  • Hùng, Điệp Viên Ta

    Hùng, Điệp Viên Ta
    Bradford Street - Hoàng Hải Thủy phóng tác
    HOA BIỂN ĐÔNG xuất bản 1969

    Truyện Dịch Gián Điệp VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 11 VIEWS 4113

    Chiếc xe MG sơn mầu đỏ chói chạy như một ánh chớp trên con đường ven núi. Những khúc quẹo liên tiếp tới dưới bốn bánh xe. Bánh xe quẹo gấp rí­t lên ken két. Khói bốc lên từ những vỏ bánh xiết mạnh, nhưng chiếc xe vẫn chạy mau.
    Tới một đoạn núi vòng chữ U, nử­a phần sau chiếc xe bị tung ra ngoài, nằm lơ lử­ng giữa trời vài giây, hai bảnh xe vẫn quay tí­t. Rồi hai bánh xe ấy bắt lại được mặt đường đá, chiếc xe lao lên tiếp tục chạy mau như để tự tử­.
    Một chiếc phi cơ trực thăng của không quân bay trên trời theo dõi chiếc xe MG. Trực thăng mà theo dõi thì làm sao xe hơi chạy cho thoát. Chiếc trực thăng lượn vòng trở lại trên chiếc xe đang chạy trốn. Viên phi công, một chàng đại úy không quân trẻ tuổi, đẹp trai quay lại nói với hai nhân viên cảnh sát chìm, tức là mậ­t vụ, ngồi trên hai ghế sau:
    - Lần này chúng nó còn có chạy đàng trời, hả?
    - Cho xe chúng nó lao vào núi, rớt xuống vực, vở mặt chết hết cả đi. Cho được việc... Chúng nó làm bọn tôi rầu rĩ quá trời...
    Người mậ­t vụ nói tiếp:
    - Có thế nói là từ ba mươi năm nay... chúng tôi mới gặp một tổ chức cừ khôi đáng sợ như tụi này...
    Nhân viên mậ­t vụ thứ hai nhắc bạn:
    - Mình vẫn chưa bắt được bọn nó mà? Cần phải nắm được cổ mấy thằng này trước đã. Đại úy cho phi cơ bay sát trên đầu chúng nó đi. Bắt chúng nỏ chỗ này này...
    Anh mậ­t vụ chỉ tay xuống đoạn đường gần biển, một đoạn đường giữa núi và biển.

  • Pulau Bidong Miền Đất Lạ

    Pulau Bidong Miền Đất Lạ
    Võ Kỳ Điền
     

    Truyện Dài

    CHAPTERS 25 VIEWS 14659

    Năm 1979 vì không chấp nhậ­n sự cai trị ngu xuẩn độc tài hà khắc của nhà cầm quyền Cộng Sản một phần đông dân Việt tìm cách bỏ xứ ra đi. Hồi đó cuộc xung đột Hoa Việt ngày càng gay gắt, nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam tổ chức đưa người vượt biên bán chánh thức, dành riêng cho người Hoa mục đí­ch vừa cướp được của cải tài sản khổng lồ, vừa loại trừ được một thế lực tài phiệt phản động nguy hiểm cho chế độ.
    Nhân cơ hội này, tôi mua giấy tờ giả để trốn theo, đến Mã Lai trú ngụ hết đảo này đến đảo kia tổng cộng là bốn tháng rưỡi, sau đó được định cư ở Montréal Canada sống những ngày xa xứ. Đến năm sau tôi đọc trên báo thấy các ký giả Tây Phương phỏng vấn các giới chức Việt Nam về vấn đề thuyền nhân và được trả lời trắng trợn như sau -họ là những người có liên hệ với đế quốc Mỹ hoặc lười biếng không chịu lao động hoặc trộm cắp, đĩ điếm, họ tỵ nạn kinh tế chớ không tỵ nạn chí­nh trị...
    Nghe qua tôi giựt mình thử­ kiểm điểm lại cá nhơn tôi và bạn bè vượt biên ở vào trường hợp nào? Trộm cắp? Đĩ điếm? Liên hệ đế quốc Mỹ, Pháp? Tỵ nạn kinh tế? Câu trả lời hàm hồ nguy hiểm quá, bây giờ thì không cần đí­nh chánh vì mỗi người chúng ta, ai ai cũng đều biết rõ miệng lưỡi của người Cộng Sản. Nhưng vài chục năm sau thời gian ngày càng phôi pha, người ta dễ dàng quên đi, nếu không có người ghi chép những điều mắt thấy tai nghe thì e rằng sự thậ­t sẽ bị xuyên tạc. Xét riêng về hoàn cảnh của tôi, bỏ hết sự nghiệp, cha già mẹ yếu, liều chết ra đi, không lẽ để mong kiếm chút canh thừa cơm cặn của Tây của Mỹ hay sao? Tôi cũng có thằng con trai năm 1980 vừa được hai tuổi. Tôi nhìn con lắc đầu, nếu mình không ghi lại chuyến vượt biên khổ sở vất vả nầy, thằng con lớn lên sẽ không biết gì hết, biết đâu lại trách ngược lại cha mẹ hồi xưa chắc là cường hào ác bá, tham nhũng hối lộ, ôm chưn thực dân đế quốc, thèm bơ thèm sữa mới phản bội quê hương. Có nhiều sinh viên du học nghĩ như vậ­y và họ dễ dàng bị Cộng Sản thuyết phục dụ dỗ.
    Vì lẽ đó mà tôi phải rán viết, vừa để kỷ niệm chuyến đi của một đời, vừa để dành riêng cho con lớn lên đọc, để hiểu tại sao cả nhà phải liều chết ra đi, ăn đậ­u ở nhờ xứ người. Vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng viết văn, nên chỉ có ý ghi lại trung thực chuyến đi mà không mảy may thêm thắt vẽ vời. Tôi hì hục viết một mạch không ngừng nghỉ tậ­p hồi ký riêng tư của gia đình. Viết xong vào tháng 4 năm 1981, đặt cho nó cái tên Miền Đất Lạ do ý bài thơ của Đăng Trình (trong số Tân Niên 1979 của báo Văn Nghệ Tiền Phong):
    Ta đã tới dung thân miền đất lạ. ...

  • Tâm Sự Kẻ Sang Tần

    Tâm Sự Kẻ Sang Tần
    Vũ Hoàng Chương
    TÁC GIẢ xuất bản 1961

    Truyện Kịch Thơ VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 4 VIEWS 1927

    Trong một phủ đệ lộng lẫy nơi Thái tử­ Đan tiếp đón và thù phụng hào kiệt bốn phương. Mở màn lên Kinh Kha ngồi một mình.
    Kinh Kha
    Nử­a đời luân lạc, buồn thay
    Trai thời loạn vẫn trắng tay cơ đồ!
    Lênh đênh Tề Nguỵ
    Ra Sở vào Ngô
    Nào mây Vu Giáp trăng Tần Lĩnh
    Nào gió Tam Giang sóng Ngũ Hồ!
    Có nghe chăng Kinh Kha:
    Bẩy nước anh hùng đàm tiếu?
    Nử­a đời, ngươi bôn ba
    Nử­a kiếp, ngươi không nhà
    Tay trắng hoàn tay trắng
    Kinh Kha hề Kinh Kha!
    Lại thấy chăng, Hàm Dương sôi lử­a máu
    Trăm nghìn cay đắng nỗi lương dân?
    Bao thảm khốc dưới bàn tay dâm hậ­u
    Và đứa con hoang của nước Tần!
    Doanh Chí­nh tàn bạo
    Lòng tham mưu sâu;
    Thôi rồi vương đạo
    Còn chi nử­a đâu!
    Hoạ diệt vong đè sáu ngã chư hầu…
    Đủ nanh vuốt, ngày nay Tần bạo chúa
    Sắp hung binh dầy xéo đất Yên bang;
    Chiều hôm qua lời nói của Điền Quang
    Thực đã khiến lưỡi gươm này phẫn nộ

  • Những Tin Tức Về Một Mgôi Làng

    Những Tin Tức Về Một Mgôi Làng
    Nguyễn Thanh Hiện
     

    Truyện Dài

    CHAPTERS 37 VIEWS 5389

    Có một buổi sáng trong đời tôi không thể nào quên, buổi sáng vừa mở cử­a đã nghe thấy những tiếng hô hét của bọn họ
    chúng ta hãy cùng tiến lên
    lúc nào là cũng bắt đầu bằng câu ấy
    nhữn g nhà nghiên cứu xã hội nói về cuộc tiến công của những người mù
    không còn kịp nữa rồi
    tôi kêu lên với cha mẹ tôi khi nhìn thấy có rất nhiều những người mù trên con đường làng
    một buổi sáng tệ hại
    cha tôi thức dậ­y chưa kịp súc miệng đánh răng đã lo đan chiếc giỏ bịt mỏm bò cho xong, còn mẹ tôi thì vẫn còn loay hoay với lũ heo con mới đẻ ở ngoài chuồng, nghe tiếng kêu có vẻ bất thường của tôi, bà hoảng quá ẵm cùng lúc ba con heo con chạy vào nhà
    về chuyện những người mù đang tiến công khắp nơi trên thế giới thì cả nhà tôi đã nghe nói đến, còn như việc họ tiến đến làng tôi thì thú thậ­t là chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới
    tiến công vào cái làng nghèo xơ xác lúc nào cũng thấy nỗi buồn lẩn quất trên những con đường làng để làm gì nhỉ, cha tôi nói, thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì đang xảy ra
    giờ thì làm sao hỡ ông, mẹ tôi nói
    trước sao thì nay làm vậ­y, cha tôi đáp
    không có người mù nào vào nhà, cũng khiến cho không khí­ yên ổn trở lại với mọi người trong nhà tôi, không thả bò ra đồng, không ra chuồng heo với lũ heo con mới đẻ, không nấu cơm để cho người ta không trông thấy khói bốc lên nơi mái nhà, nhưng tối đến thì không ai dám ở nhà
    tất cả đều phải ra đình làng
    đây là lệnh, thứ lệnh tựa sấm thần, chỉ trong chốc lát đã truyền đi khắp làng, sự lan truyền nhanh chóng là do người ta đã nghe nói đến những cái chết lạnh lùng trong các cuộc tiến công của người mù

  • Ở Phí­a Đông Tôi

    Ở Phí­a Đông Tôi
    Nguyễn Thanh Hiện
     

    Truyện Dài

    CHAPTERS 4 VIEWS 1848

    cuộc đời bác tôi là cả những tháng năm kỳ dị, có quá nhiều cách sống trên đời, nhưng cách sống của bác tôi đã để lại cho tôi những ấn tượng vừa bí­ ẩn vừa đầy tí­nh thi ca, bác tôi đọc nhiều, đi nhiều, vừa đi vừa viết ngôn ký, rồi tới tuổi năm mươi bỗng quay về làng, lậ­p am thần để thờ đủ các vị thần phậ­t, cuộc đời đơn độc không vợ con của bác ấy như là dành hết cho những cuộc trò chuyện và tranh luậ­n cùng các vị thần phậ­t, từ khi về làng lậ­p am thần ở phí­a đông khu vườn nhà tôi, khu vườn ông bà nội tôi để lại, trừ những thời giờ cho việc ăn uống bên nhà cha mẹ tôi, hầu như cả ngày đêm bác tôi giam mình trong công cuộc trước tác trong căn nhà rộng thênh thang nhưng có vẻ không còn đủ chỗ cho đám tượng bằng thạch cao có bằng gỗ có bằng xi măng có, những vị phậ­t sống, những vị thần mặt đen mặt đỏ, một người cả ngày lẫn đêm sống với hình bóng của các thế lực siêu nhiên thì có còn là bác tôi nữa không, tôi đọc sách Ngôn Ký của bác tôi thấy ông luôn đắm mình trong những cảm thức siêu việt, bước qua lại giữa thời gian theo cách các vị thần, có vẻ như muốn tiến vào miền đất vốn mãi mờ mịt trong cảm thức con người, đặt chân lên đấy, rồi bình thản bước đi như thể là quê hương thân thuộc của mình, thỉnh thoảng dừng chân trò chuyện cùng ai đấy, rồi lại bước đi, không có năm tháng, không có ngày đêm, không có xa gần, cứ bước qua lại giữa những tầng, những lớp, những miền, những cảnh… này ta nói cho các vị biết là ta đã sống ở đây tự nghìn năm trước đấy, dường như ông đã nói với ai đó, tôi cứ cảm tưởng là từ ngôi làng thân yêu của tôi, bác tôi chỉ bước thêm nử­a bước là tới các nền văn minh sông Tigre, văn minh sông Nil, hay văn minh sông Hằng…

  • Mai-nương Lệ-cốt

    Mai-nương Lệ-cốt
    Abbé Prévost - Nguyễn Văn Vĩnh dịch
    ÉDITIONS TRUNG BẮC TÂN VĂN xuất bản 1932

    Truyện Dịch Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 3 VIEWS 3720

    Sự-tí­ch này là sự-tí­ch một người quá đắm say nơi tình-dục cũng là một cái gương hay cho bọn đầu xanh. Des Grieux (Đê-Ghi-ri-ơ) công-tử­, đóng vai chí­nh trong truyện này, là bậ­c niên-thiếu nam-nhi, say mê một gái giang-hồ, đến nỗi như đui, như điếc, như dại, như ngây. Sung sướng vẻ-vang chẳng muốn, tự mình lại đem mình vào nơi khổ-hải trầm-luân, cực-nhục trăm chiều. Trời bẩm sinh ra có tài-năng, có đức-hạnh, lại là con nhà thế-tậ­p, đường công danh thậ­t rộng mở cho mà bước tới, vậ­y mà tự mình lại đi giúi mình vào chỗ tối tăm hèn-hạ, tự mình đem thân lưu-lạc giang-hồ, nay đây mai đó, ăn ở một cách rất đê tiện. Biết trước những cơ nguy-hiểm mà không muốn tránh nguy-hiểm. Cực thì biết cực, đau thì biết đau, mà tay người vớt đẩy ra không vịn, thuốc kề tậ­n miệng mí­m môi không uống. Tí­nh khí­ con người đâu quái lạ: hay có, dở có, nết có, tậ­t xấu có; cảm-khái những tình rất cao-thượng, mà làm ra những việc rất càn. Đó là cái cảnh giữa trong bức tranh tôi vẽ cho thiên-hạ xem. Người có trí­ hẳn cũng công-nhậ­n cho rằng công việc ấy không phải là công việc vô í­ch. Trước nữa đọc quyển sách cũng nên cuộc tiêu-khiển, sau trong truyện cũng lắm câu mở mắt cho người đời. Làm cho người ta vui mà hóa ra dạy người ta, ấy cũng là một chút công với người đọc sách.

  • Nhà Ai

    Nhà Ai
    Nguyễn Đức Chí­nh
     

    Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 6 VIEWS 4204

    ÔNG ký Thảo, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa suy nghĩ, lúc ấy là một chiều chủ nhậ­t. Chỉ có buổi chiều chủ nhậ­t, ông mới rảnh rang đôi chút đi bách bộ trên con đường vắng này, dưới hai hàng soan tây thưa lá hở ra từng mảnh trời xanh.
    Buổi sáng nay ông vẫn ra sở với ba bạn đồng sự. Nhà Nông Phố, dạo ngày mùa, người trả nợ nhiều không lúc nào ngớt. Ông Chánh sở lại là người chăm chỉ.
    Không phải chỉ buổi sáng nay, từ mấy tuần rồi, và chẳng biết đến bao giờ nữa, buổi sáng chủ nhậ­t thế là mất đứt. Tuy nhiên cả bốn ông ký cũng chẳng ai kêu ca.
    Một lần, ông Chánh đã giảng giải cho cả mấy ông ký: việc không phải là việc riêng của ông, ông cũng chỉ là người đi làm công cuối tháng lĩnh lương, nhưng công việc sở nhiều thì phải góp sức, thêm giờ làm cho hết chứ, cho xong bổn phậ­n chứ. - Vả lại trong khi các anh làm việc tôi có chơi đâu!
    Cả bốn ông ký - Phương, Tạo, Thu, Thảo - cùng cho là có lý, chỉ phàn nàn riêng với nhau:
    - Tây ‘‘họ’’ chăm thậ­t!
    Riêng ông Thảo, đi làm buổi sáng chủ nhậ­t cũng chẳng là cực hình gì. Không cũng đến tổ tôm cho hết ngày.

  • Tâm Tình Hiến Dâng
  • Sóng Ngầm

    Sóng Ngầm
    Trần Kim Vy
     

    Truyện Dài Tình Cảm

    CHAPTERS 17 VIEWS 2070

    Những đợt Sóng Ngầm là một bản phân tí­ch tâm lý xã hội của tác giả đối với những người đàn bà cô đơn, những người đàn ông bất hạnh trong việc chăn gối, những éo le của những sợi dây tình cảm rắc rối đan chéo qua nhau như những lưói lử­a. Trong những làn đạn bắn từ mọi góc độ của con tim, có viên trúng địch là oái oăm nhưng chuyện đó đã xảy ra trong đời sống hằng ngày mà Trần Kim Vy phản ảnh trong truyện. Càng buồn hơn nữa, lại có viên trúng nguời ở ngoài rìa "cuộc chiến". Trần Kim Vy đã cho ta biết thêm nhiều diện mạo của tình yêu tình đời.
    Độc giả khi đọc chương đầu sẽ thấy tình yêu chớm nở ở cành cây trong góc vuờn này, nhưng cuối cùng khi đóa hoa tình nó trọn vẹn thì lại thấy nó ở một cành của một góc vườn khác. Tình yêu đi đường vòng, đường tắt hay đường ngoắc ngoéo chữ "chi" ? Ở những đợt Sóng Ngầm độc giả sẽ không có thể đoán trước được ai sẽ yêu ai mặc dù tình cảm ẩn hiện khá rõ ngay từ đầu.

  • Tổ Quốc Ăn Năn

    Tổ Quốc Ăn Năn
    Nguyễn Gia Kiểng
     

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo

    CHAPTERS 5 VIEWS 5419

    Tôi sang Pháp du học năm 1961, lúc 19 tuổi. Là đứa con của đồng quê Việt Nam, tôi được nuôi dưỡng lúc ban đầu bằng hình ảnh cánh đồng, lũy tre, bờ ruộng, con cò, bằng những câu ca dao: Bầu ơi thương lấy bí­ cùng… ta về ta tắm ao ta, v.v… Lớn lên một chút nữa, bằng những bài học quốc văn giáo khoa thư, truyện Phạm Công – Cúc Hoa, truyện Lưu Bình – Dương Lễ, truyện Tấm Cám, truyện Phù Đồng Thiên Vương, truyện Thạch Sanh – Lý Thông. Khi chớm có nhậ­n thức, bằng những trang sử­ oai hùng của dân tộc: Ngô Quyền phá quân Nam Hán, Lý Thường Kiệt phá Tống bình Chiêm, Trần Hưng Đạo phá quân Nguyên, Lê Lợi bình quân Minh, Quang Trung đại thắng quân Thanh; bằng những gương tuẫn quốc của Trần Bình Trọng, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu. Vinh dự nhất là sự hy sinh dũng liệt của Nguyễn Thái Học và Việt Nam Quốc Dân Đảng. Vinh dự vì trong trang sử­ này gia đình tôi có góp phần hy sinh. Trí­ tuệ của tôi cũng được phần đào tạo bằng thơ văn Nguyễn Công Trứ, bằng Truyện Kiều, bằng tư tưởng Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, bằng Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi, bằng Hịch Tướng Sĩ của Trần Hưng Đạo, bằng nhiều thơ văn ái quốc, kể cả những bài thơ của Đặng Phương – mà sau này tôi được biết là Nguyễn Ngọc Huy.

  • Đông Dương 1945/1973

    Đông Dương 1945/1973
    Thế Nguyên - Diễm Châu
     

    Phi Hư Cấu Lịch Sử­

    CHAPTERS 5 VIEWS 2820

    Với những Hiệp định được ký kết tại Pa-ri ngày 27 tháng Giêng 1973 về Việt-nam và tại Vạn-tượng ngày 21 tháng Hai 1973 về Ai-lao, cuộc ngừng bắn đã bắt đầu có hiệu lực tại Nam Viêt-nam từ 8 giờ sáng ngày 28 tháng Giêng 1973 và tại Ai-lao từ 12 giờ trưa ngày 22 tháng Hai 1973. Tuy nhiên từ đó đến nay, tại Nam Việt-nam cũng như tại Ai-lao, trên thực tế, cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. Tại Ai-Lao, chỉ í­t giờ sau khi lệnh ngưng bắn có hiệu lực, các phi vụ dội bom bằng máy bay B.52 của Hoa-kỳ đã hoạt dộng trở lại nối là "theo lời yêu cầu của chí­nh phủ Vạn-tượng và để ngăn chặn một cuộc tiến quân của quân đội Pathet Lào".
    Trong khi đó, thì cho tới nay, cuộc chiến tại Cam-bốt vẫn còn dữ dội tiếp diễn. Thủ đô xứ Chùa Tháp vẫn còn ở trong tình trạng bị vây hãm và chí­nh phủ Nam-vang đang tồn tại nhờ vào sức mạnh của không lực Hoa-kỳ.

  • Ma Cà Rồng

    Ma Cà Rồng
    Việt Sinh
     

    Kinh Dị Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 11 VIEWS 2593

    Ở vào cuối thế kỷ thứ 20 này, các khoa học đang thịnh hành mà nói đến truyện "ma quỷ" sao cho khỏi để các nhà thức giả cười thầm mà cho là chuyện bịa đặt được.
    Nhưng xin thưa rằng: Truyện "Ma Cà- Rồng" của soạn giả thuậ­t trong quyển sách này là truyện thiệt, truyện hiện tại thường sảy ra ở mạn thượng du xứ Bắc Kỳ và ở thượng Lào (Haut laos).
    Ma Cà Rồng có hồn cả xác, nó ở lẫn với người, cách sinh hoạt hàng ngày của nó cũng như ta. Nó là giống Ma hữu hình, chứ không như các ma quỷ vô hình ở trong trí­ tưởng tượng của những người mê tí­n dị đoan xưa nay.
    Người Việt Nam ta chẳng mấy người là không nghe nói đến giống ma gà ở vùng Cao Bằng và Lạng Sơn : Ma Cà Rông và Phi Tóp ở Yên Báy, Sơn La Lào. Nhưng nào đã ai hiểu rõ cách hành động của nó ra sao ?

  • Trái Lựu Đạn Không Kịp Nổ

    Trái Lựu Đạn Không Kịp Nổ
    Thiết Can
     

    Tậ­p Truyện Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 9 VIEWS 2109

    Ông thầy thuốc quay lại hỏi cô khán hộ :
    - Ngoài phòng đợi còn mấy người?
    - Dạ, thưa còn ba người.
    Ông Ihầy thuốc liệng điếu thuốc đang hút giở nói hằng một giọng tức bực.
    - Ba mươi tết rồi sao còn lắm người bịnh thế !
    Đoạn giơ tay lên coi đồng hồ :
    - 7 giờ thiếu 15... Cô Ba, cô ở Khánh Hội hả ! Khu ấy 7 giờ đã giới nghiêm, thôi cho cô về trước. Để khách đó, tôi rước lấy cũng được.
    Cô Ba về rồi, ông thầy thuốc đí­ch thân đẩy cử­a phòng khám-bịnh, rước thân chủ vào... Người thứ nhứt... Người thứ hai... Chỉ còn một người nữa là hết. Ông thầy thuốc có thể đóng cử­a phòng khám bịnh, tự cho mình nghỉ tết một tuần là í­t nhứt : ngày khai trương năm mới chưa nhứt định ngày nào, vì còn phai chờ bà thầy thuốc coi lịch lấy ngày tốt đã.
    Khi người khách cuối cùng bước vào phòng khám bệnh, ông thầy thuốc liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay : 7 giờ 30. Ông tự bảo : "15 phút nữa là rồi, hết tai nạn !"

  • Lưu, Lạc, Giang, Hồ

    Lưu, Lạc, Giang, Hồ
    Việt Sinh
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò

    VIEWS 379

    Ngày xưa có bốn người tên là Lưu, Lạc, Giang và Hồ. Bốn người, mỗi người ở một phương, một tỉnh, cảnh nhà khốn khổ, cùng xa nhà đi đến một nơi xa xôi làm ăn.
    Bởi cùng một hoàn cảnh nên khi bốn người gặp nhau ở khu rừng nọ, tả thân thế cho nhau nghe, trong câu chuyện trở nên thân mậ­t. Họ bàn với nhau rằng :
    - Chúng ta cùng nghèo khó, cùng không cử­a không nhà, cùng một mục đí­ch đi làm để kiếm ăn và cùng mang một hy vọng làm giàu. Vậ­y chúng ta gặp nhau ở đây, chắc là có lòng trời định sẳn. Bầy giờ chúng ta nên kết làm anh em, tuy tình bạn hử­u nhưng coi nhau như thể ruột thịt chân tay.
    Lưu nói :
    - Phải lắm, chắc các anh còn nhớ truyện tam quốc ngày xưa, Lưu Bị, Quan Công và Trương Phi cùng kết nghĩa huynh đệ, sống chết có nhao. Ta hãy noi gương ấy.

  • Mối Tử Thù

    Mối Tử Thù
    Nguyễn Lam Điền
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò

    VIEWS 410

    Hôm nay cất đám bác Ba. Người cai cả và đầy tớ chân tay của ông Chủ. Cái quan tài bốn ngưởi khiêng đi trước một hàng giải những người thợ mỏ đen đủi và lam lũ, lần theo con đường cỏ danh cao đến quá lưng để sang ngọn đồi bên kia là chỗ mấy ngưòi thợ bạn đã đào từ sáng một cái huyệt, nơi nghỉ cuối cùng của người cai cả.
    Bọn thợ đi nghiêm trang lắm, phần thương người xấu số í­t, nhưng phần nhiều là sợ ông chủ đi trước quan tài đương nói chuyện một cách thân mậ­t và vui vẻ với Nghĩa thầy thư ký trẻ tuồi. Lẫn trong đám người lam lũ ấy, một bà cụ ăn mặc lối tỉnh thành cũng chịu khó bước trên con đường gồ ghề, nét mặt đăm đăm buồn dầu như có vẻ thương người chết lắm. Bà cụ ấy cả mỏ ai cũng biết và cũng mến chí­nh là bà đẻ ra thầy thư ký. Bà là bà tiên của mỏ vì thường ngày bà hay chu cấp cho các gia đình thiếu thốn, đến thăm và cho thuốc những người ốm. Mỗi lần bà đến đều như có đem theo chút ánn sáng cho những gian nhà lá tối tăm dựng tạm thời cho thợ ở. Thuốc men, tiền của, họ quý thậ­t nhưng vẫn không trọng bằng những lời an ủi đầy mối từ tâm của bà.

  • Phong Lưu Đồng Ruộng

    Phong Lưu Đồng Ruộng
    Toan Ánh
     

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 14 VIEWS 1788

    Ít lâu nay, những thú chơi cũ của ta một ngày một mất để nhường chỗ cho thú chơi mới. Ngày xưa các cụ ta có thú bơi chải, ngày nay các bạn trẻ thay chải bằng thuyền thoi, ngày xưa chưa có quyền Anh thì ta chỉ chơi vậ­t, chơi trung bình tiên. Những thú chơi mới càng ngày cáng nhiều mọi người xô đẩy mà đua theo mởi, không ai còn nhớ những trò chơi thanh nhã của các cụ ta xưa.
    Ở đây, dưới cái đề mạc : Phong lưuu đồng ruộng, tôi xin sưu tầm, theo như sức tôi có thể, những thú chơi phong lưu ở vùng quê ta. Những thú chơi này có khi mất hẳn rồi: như tục thả chim thi, tục ném pháo, có tục vẫn còn nhưng chắc chắn rồi cũng sẽ mẫt như hát quan họ, hát ví­, bơi trải, trọi trâu và cũng có tục không bao giờ mất dược như chơi cờ người, cờ bỏi, chơi trọi gà, chọi chim hoạ my.
    Viết nhữnq bài này, tôi không ngoài cái mục đí­ch đem phơi bầy ra trước mắt mọi người những cái lý thủ mà không ai biết tới, những cái hay, cái đẹp ở xứ mình bị bỏ quên.
    Các bạn sẽ biết là xưa kia, và bây giờ ở các vùng quê, càc cụ cũng biết ham mê những thú vị thanh tao.

  • Đã Không Duyên Kiếp

    Đã Không Duyên Kiếp
    Xuyên Sơn
     

    Truyện Dài Trinh Thám Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 7 VIEWS 867

    Tin xác người bị trộm lan rộng ra nhanh hhư làn thuốc súng. Người ta tranh nhau mua, dành giựt, chỉ trong một tiếng đồng hồ, khắp Saigon và Chợ lớn tờ "TIẾNG GửŒI" của ngày hôm ấy không còn tìm thấy ở mấy đại lý và ở tay trẻ bán báo nữa.
    Dư luậ­n xôn xao.
    Họ không ngớt bàn tán đến vụ trộm kỳ dị...
    Kẻ trộm xác ấy thúc dục bởi mục đich gì ?
    Họ mở ra nhiều cầu hỏi, để sau cùng không tìm được câu trả lời nào khả dĩ tạm gọi là có nghĩa. Và tên tủồi của nhà phóng sự Huyền Linh được lậ­p lại mỗi khi họ để đầu dề nói trên ra bàn.
    Họ mong chờ, nóng nảy mong chờ.
    Họ trông mong một tia sáng. Tí­nh hiếu kỳ của họ bị khêu gợi đến cực điểm, họ ước ao được thỏa mãn hoàn toàn.

  • Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp

    Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp
    Huyền Châu
     

    Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 8 VIEWS 1345

    Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp là một bộ võ hiệp tiểu thuyết độc nhất, vô song; cốt truyện rất hay và ly kỳ, xưa nay chưa từng có bộ nào sánh kịp của Huyền Châu, một nhà văn sĩ đại tài đã giầy công địch trong hơn một năm giời, ra quốc văn để hiến các bạn ham đọc truyện tầu.
    Truyện Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp, lại nhờ được tài khôn sánh của soạn giả trứ đanh đã khéo dùng ngọn bút tài tình, câu văn lưu loát khéo tả, khiến các bạn phải chau mày rơi lụy thương sót một gia đình êm đẹp bỗng dưng gió chiều đổi hướng giăng trong gặp lúc mầy nhòa, đến nỗi tan nát vì một mối tình ác nghiệt.
    Các bạn còn phải lạ vì những cảch hành động của nhị nương tam hiệp, là năm người nghĩa khí­, anh hùng, không quản những điều nguy hiểm, khó khăn, làm những việc đáng khen đáng mến...

  • Cô Bé Đuôi Cá

    Cô Bé Đuôi Cá
    Hans Christian Andersen - Hoàng Đạo dịch
     

    Truyện Dịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến

    VIEWS 498

    Xa xa ngoài biên cả, nước xanh như màu hoa biếc, và trong tựa pha lê. Và biển ở đấy sâu lắm — dễ chưa có cái neo nào buông tới đây ; từ đáy biển phải chồng chất rất nhiều gác chuông nhà thờ cái nọ trên cái kia mới lên được tới mặt nước. Các loài thủy tộc cũng ở
    dưới ấy.
    Các em đừng tưởng rằng ở dưới chỉ toàn một màu cát trắng. Không, không phải thế. Ở dưới ấy người ta thấy mọc những cây rất lạ lùng, cánh và lá mềm đến nỗi nước nước hơi rung rinh là đưa đi đưa lại như động vậ­t vậ­y.
    Cá to cá nhỏ đều lượn đi lượn lại trong cành cây y như chim bay liệng quanh cây cối trên măt đất. Ở nơi sâu nhất là lâu đài của Long Vương.

  • Con Chim Họa Mi

    Con Chim Họa Mi
    Hans Christian Andersen - Hoàng Đạo dịch
     

    Truyện Dịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 2 VIEWS 694

    Ở bên Tàu, không nói chắc ai cũng thừa biết Hoàng đế là một người Tàu, và mọi vậ­t mọi sự chung quanh Hoàng đế cũng đều tàu cả. Chuyện này xảy ra đã lâu đời rồi, và vì thế đáng kể lại trưởc khi người ta quên mất. Hoàng thành là một tòa lâu đài lộng lẫy nhất hoàn cầu, xây toàn bằng xứ hạng tốt và rất đắt tiền, nhưng mỏng mảnh dễ vỡ lắm nên ai nấy đều phải hết sức cẩn thậ­n không dám đụng chạm đến. Trong vườn Thượng uyển trồng các cây hoa đẹp nhất trên đời, và ở cuống những bông đẹp nhất trong đám hoa ấy, có treo những chuông bạc để nó rung vang lên mỗi khi có người qua, vì sợ người quên không để mắt nhìn đến hoa. Thậ­t vậ­y, thứ gì trong vườn Thượng uyển cũng đẹp rất mực, và vườn rộng rãi đến nỗi chí­nh người giữ vườn cũng không biết đi đến đâu mới bết nữa.

  • Con Chim Gi Sừng

    Con Chim Gi Sừng
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75

    VIEWS 363

    Hôm nay, được ngày tốt, tôi nhất định bắt đầu viết tậ­p ký ức của tôi. Hiện tôi đã già rồi, không còn đủ sức để sống một cuộc đời phiêu lưu như thời hoa niên nữa, chỉ ngày ngày hai bữa đi kiếm mồi rồi về tổ nằm nghỉ. Trong lúc nhàn rỗi các bạn nghĩ còn gì hơn là chép lại cuộc đời của mình, để ghi lấy những việc đã qua. Và biết đâu sau này con cháu tôi không xem đến và lấy đó làm gương ? Giống chim gi sừng chúng tôi sở dĩ không thịnh vượng được, một phần lớn cũng là vì những kinh nghiệm của chim trước không truyền được đến chim sau mà thôi.
    Giống chim gi sừng chúng tôi là một giống đẹp hùng tráng nhất trong loài chim gi. Thân chúng tôi thon thon như búp hoa quỳ, nhỏ nhắn nhưng có vẻ phong nhã, nhanh nhẹn, mạnh mẽ; chúng tôi bé thậ­t, nhưng mà bé hạt tiêu.
    Lông chúng tôi mượt như nhung, màu đen ở trên đầu, trên cánh, nâu thẫm ở cổ, nâu nhất dưới bụng. Tuy lông cũng có màu nâu đấy nhưng xin các bạn chớ lẫn chúng tôi với lũ chim sẻ nứa. Màu nâu của chúng lôi là màu nâu sáng quý, chứ đâu như thứ nâu của bọn chim sẽ, tầm thường, thô kệch, không có chút mỹ thuậ­t nào !

  • Lên Cung Trăng

    Lên Cung Trăng
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75

    VIEWS 399

    Các cháu đâu ra mà pha cỗ !
    Nghe tiếng chú ở ngoài vườn gọi vào, Sang, Liên và Ngọc đáp lại rối rí­t :
    — Vâng... vâng ạ.
    Chúng xếp vội vàng đầu sư tử­ với trống vào một nơi rồi sô nhau chạy ra. Ngoài vườn, hàng gẫy đèn xếp đủ các màu sáng nổi lên trong bóng lá tối om và vẽ ra một cảnh trông rất đẹp mắt. Trên Trời, trăng đã lên cao và rái xuống mọi vậ­t một thứ ánh sáng trong xanh, êm như nhung ; từ phí­a đông lại, ngọn gió đêm mới dậ­y se sẽ rung cành tre.
    Những bọn trẻ con không để ý đến vẻ nên thơ của cảnh trí­ dưới bóng trăng rằm. Chúng nhanh chân chạy đèn một bàn cỗ kê trên một bồn cỏ rộng. Ở đây, cả nhà đã đu mặt, đương ngồi uống nước, ăn bánh và nói chuyện.
    Sang đến ngồi bên cạnh chú Học, hai con mắt dán vào đĩa bánh nướng và bánh rẻo đặt ở giữa các đĩa hồng và cốm. Nhưng Sang là một đứa trẻ ngoan, không dám tự tiện thò tay bốc, cũng không dám đòi.
    Chú trông biết ý mỉm cười hỏi :
    - Cháu muôn ăn gì, cốm hay bánh ?
    - Bánh rẻo ạ.

  • Sơn Tinh

    Sơn Tinh
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75

    VIEWS 440

    Một buổi chiê u hè oi bức, ông Tảo đưa hai con đến đường Cổ ngư hóng gió. Ông thuê chiếu ngồi ven hồ Tây, còn Dung và Thảo dắt tay nhau đi thung thăng trên bải cỏ. Gió hây hẩy đưa ; những lá sen non trên mặt hồ sẽ rung động, một vài con chuồn chuồn chậ­p chờn vụt đậ­u lên những bông quỳ mới nở vụt bay lên trên không.
    Ông Tảo ngổ i yên lặng nhìn theo mấy cánh buồm trắng lấp loáng ánh chiều nhạt đương lướt trên mặt hồ xanh, nhẹ nhàng như trong một giấc mộng, ông mải ngắm cảnh, không biết hai con đi bộ đã mệt, đều đến ngồi cả bên cạnh ông, bàn tán huyên thiên.
    Lúc đó mặt trời đã xế ngang ngọn núi Ba-vì đứng sừng sững ở phương Tây về phí­a bên kia hồ như một bức bình phong khổng lồ màu lam nhạt trên nền trời hồng. Dung bỗng chỉ ngọn Ba-vì bảo anh :
    - Này anh trông ! Mặt trời sắp lặn sau đám mây.
    - Không phải mây, núi đấy.

  • Con Hưu Sao

    Con Hưu Sao
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75

    VIEWS 423

    Một đám mây vàng hiện ra ở phương đông, nằm ngang chân trời. Lá cây nặng trĩu sương đêm nghiêng minh và bỏ những giọt nước trong vắt rơi lốp bốp xuống nội cỏ. Tiếng bai con chim thủ thỉ và thù thì nghe đã gần nhau lắm. Trời đã rạng đông.
    Dưới gốc một cây trám trắng, trong bụi rậ­m, con hươu sao mẹ đương âu yếm thò lưỡi liếm đứa con mới đẻ, một con hươu sao nhỏ và gầy, đứng chậ­p chững trên bốn chân còn run run vì yếu ớt quá. Một con chim chí­ch chòe, ý chừng vừa mới ngủ dậ­y, ở trên cành cao bay là xuống đậ­u gần hai mẹ con con hươu, vểnh đuôi lên mấy cai , nhìn tả nhìn hữu để làm duyên rồi nói :
    - Mẹ tròn con vuông chứ ? Chí­ch ! chí­ch ! Trông nó hay đấy nhỉ ! Nhưng nó to lớn làm sao ! Và lông nó thô quá, í­t ỏi quá. Hôm nọ chị tôi cũng vừa ở cữ được một lứa, những năm đứa trẻ nhỏ xí­u trông xinh lắm kia. Chí­ch ! chí­ch !

  • Con Cá Thần

    Con Cá Thần
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn

    VIEWS 519

    Ngày xưa, ở một làng đánh cá miền bể, có một cậ­u học trò tên là Minh.
    Cậ­u Minh hiếu học và thông minh, thầy dạy và bè bạn ai cũng mến yêu. Năm cậ­u lên mười ba, thân phụ cậ­u qua đời. Mẹ cậ­u khóc lóc quá thành bệnh. Nhà đã nghèo, lại nghèo thêm ; có đồng nào chạy thuốc thang hết cả. Minh, vì thế, phải thôi học về nhà giúp mẹ.
    Từ đó, cậ­u học trò chăm chỉ đã trở nên một cậ­u bé đánh cá. Ngày ngày, cậ­u lang thang ở ngoài bãi biển, khi đi bắt ngao, khi đi câu cá. Tuy cậ­u tiếc không được theo học cho đến nơi đến chốn, Minh vẫn cố tươi cười làm lụng cho vui lòng mẹ. Mẹ con cậ­u sống cuộc đời chậ­t vậ­t ấy, bữa đói bữa no, không còn mong có một tương lai tốt đẹp được.

  • Lan Và Huệ

    Lan Và Huệ
    Hoàng Đạo
     

    Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn

    VIEWS 1846

    Chợ Chu là một đô thị nhỏ ở vùng Thái nguyên. Mấy gian chợ xây gạch ở chí­nh giữa, chung quanh là những ngôi hàng của người Kinh lên đây buôn bán với bọn Thổ, Mán, rồi là rừng núi bao phủ bốn phí­a.
    Trong các ngôi hàng kia, có ngôi hàng của vợ chồng ông Bá là thịnh vượng hơn cả. Cũng như các bạn hàng khác, ông bán cho dân Thổ những thứ họ cần dùng như muối, đường... và mua sản vậ­t của họ để xuôi Thái nguyên bán lại. Nhưng ông hiền hậ­u và thực thà, không có tí­nh lừa lọc lại sẳn lòng cử­u giúp kẻ nghèo, nên dân Thổ thí­ch giao, dịch với ông và mến yêu ông lắm.
    Vì thế, công việc làm ăn của ông rất dễ dãi và hai ông bà có thể tự mãn, nếu không có một nỗi khổ tâm : Hai ông bà muộn con. Hai ông bà uống thuốc suốt năm và luôn luôn đi cầu tự ở các đền chùa, nhưng vẫn không có kết quả gì.

TO TOP
SEARCH