MỤC LỤC
- 1. Chốn phồn hoa bạo khách lần vào
- 2. Nghe tiếng khóc cường địch mắc mưu
- 3. Ba hảo hán đại chiến quan binh
- 4. Vi Tiểu Bảo dùng mưu khích tướng
- 5. Có bản lãnh mới là tay hào kiệt
- 6. Đồng Giác quá giang, hỏa tiễn xạ tượng
- 7. Trong tửu quán Vi, Mao bị bắt
- 8. Uống nhiều thuốc Hải Công hư mắt
- 9. Vi Tiểu Bảo lừng danh đánh bạc
- 10. Hết đánh bạc lại đánh đô vật
- 11. Hải Lão Công mưu đồ đánh cắp Ngự Thư
- 12. Vi Tiểu Bảo dò la Hải Lão
- 13. Tiểu hào kiệt thám thính thư phòng
- 14. Tiểu Huyền Tử bại lộ hành tung
- 15. Vua Khang Hy quyết chí trị quyền thần
- 16. Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ
- 17. Tiểu anh hùng cứu Giá bắt cường thần
- 18. Phủ Thiếu Bảo điều tra Kinh Phật
- 19. Sách Ngạch Đồ bàn cách chia tiền
- 20. Sợ lộ tẩy Vi Tiểu Bảo kinh hồn
- 21. Người trên núi Ngũ Đài liên quan đến Thái Hậu
- 22. Âm mưu kỳ bí chốn Hoàng Cung
- 23. Cuộc đấu kinh hồn giữa kẻ mù người sáng
- 24. Vi Tiểu Bảo trổ tài ứng biến
- 25. Khang Thân Vương trao tặng thần câu
- 26. Trong nhà lao Ngạo Bái vong thân
- 27. Thanh Mộc Đường quần hùng tế điện
- 28. Hai phe Qua Lý tranh Hương Chủ
- 29. Vi Tiểu Bảo chơi Khâm Đại Hán
- 30. Vi Tiểu Bảo vào Thiên Địa Hội
- 31. Vi Tiểu Bảo nối ngôi Hương chủ
- 32. Trần Cận Nam dặn dò kế hoạch
- 33. Trong quán Trà Đồng Hội đưa tin
- 34. Tiểu Hương Chủ trá hình Hương Chủ
- 35. Xót huynh trưởng nhị hiệp khóc ròng
- 36. Bất đồng chính kiến, đang bạn ra thù
- 37. Hồi Xuân Đường phát sinh đại biến
- 38. Tiền Lão Bản bày mưu giấu Quận Chúa
- 39. Vi Tiểu Bảo lần mò huyệt đạo
- 40. Tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường
- 41. Điểm đầu tóc để coi bản lãnh
- 42. Tề Nguyên Khải trổ tài thần võ
- 43. Bình tây Vương hiệu lệnh nghiêm minh
- 44. Trôm kinh rồi bị phỏng tay trên
- 45. Vi Tiểu Bảo giằng co Quận Chúa
- 46. Trong Hoàng Cung xảy biến lúc canh khuya
- 47. Tiểu Công Công giỡn cợt giai nhân
- 48. Vi Tiểu Bảo ba phen gặp nạn
- 49. Công Công chết vì tham bạc
- 50. Hóa cốt miên chưởng đã thương Tiểu Bảo
- 51. Tiểu Hoàng đế đoán việc như thần
- 52. Chẳng để ai mua chuột lòng người
- 53. Quế Công Công song thủ bảo giai nhân
- 54. Nghe trẻ ba hoa ông già ngơ ngác
- 55. Diệu kế bằng Gia Cát Lượng
- 56. Phải chăng hai vợ chồng nỗi cơn ghen
- 57. Kế chưa thành lại sinh biến cố
- 58. Trăm tội đỗ lên đầu Thái Giám
- 59. Người áo xanh thình lình xuất hiện
- 60. Thần Trảo giết người không dấu vết
- 61. Theo Đức Vua vào Cung Thái Hậu
- 62. Giết Liễu Yến mau chân lánh nạn
- 63. Cung Từ Ninh xảy cuộc phong ba
- 64. Tiểu Công Công thổ lộ chân tình
- 65. Vua Khang Hy mở cuộc điều tra
- 66. Từ Thiên Xuyên hộ tống hai cô
- 67. Bạch điếm bỗng thành ra Hắc điếm
- 68. Đào Hồng Anh hé màn bí mật
- 69. Pho Kinh Phật có gì bí ẩn
- 70. Lửa hờn ghen đốt cháy tâm can
- 71. Ngô Lập Thân thóa mạ Nhất Chu
- 72. Những chuyện hãi hùng trong quỹ cốc
- 73. Trong nhà ma gặp lũ hung tàn
- 74. Trong quỷ cốc quần hùng mất tích
- 75. Tưởng ma quỷ hóa ra người đẹp
- 76. Tam Thiếu Nhưng bản lãnh cao thâm
- 77. Song Nhi đã bại bọn Lạt Ma
- 78. Lũ hung tàn náo động thiền môn
- 79. Chùa Thanh Lương gặp hồi đại nạn
- 80. Chủ bộc lo mưu cứu Lão Hoàng Gia
- 81. Ai ai cũng vậy hà tất phải đi tu
- 82. Dời chùa Linh Cảnh gặp Đầu Đà
- 83. Ủy Tôn Giả chiếm đoạt kinh chương
- 84. Vì ăn phỉnh mắc mưu kẻ nít
- 85. Tiểu cô nương đốc chiến quần hùng
- 86. Cùng người đẹp viếng đảo Thần Tiên
- 87. Lục Tiên Sinh thử tài Vi Tiểu Bảo
- 88. Học khoa Đẩu Văn kêu Trời như bọng
- 89. Thần Long Giáo trừng trị nghịch đồ
- 90. Tiểu Bạch Long lên làm Bạch Long Sứ
- 91. Bạch Long Sứ chấp chưởng Ngũ Long lệnh
- 92. Vợ chồng Giáo Chủ truyền võ công
- 93. Vi Tiểu Bảo trở về Hoàng cung
- 94. Công nương đòi tỷ võ với Hoàng huynh
- 95. Bị đòn đau trả hận đánh Công nương
- 96. Tiểu thái giám đả thương Công chúa
- 97. Dùng Ngũ long lệnh hăm Thái hậu
- 98. Quân trướng biến thành sòng bạc lớn
- 99. Cờ gian bạc lận gieo mười tịt
- 100. Vi Tiểu Bảo phen này bị hố to
- 101. Nhà sư mê gái bị đòn đau
- 102. Biết mình biết người đánh đâu thắng đấy
- 103. Vi Tiểu Bảo học đòi làm trưởng giả
- 104. Tiểu sư thúc chỉ điểm trừng quan
- 105. Sư trừng quan truyền thụ phép niêm hoa
- 106. Đại từ bi điểm hóa người ngang ngược
- 107. Vì mỹ nhân rèn luyện võ công
- 108. Dương Dật Chi lên tiếng giải vây
- 109. Ngắm dương liễu nhớ nàng áo lục
- 110. Trong tiểu miếu quân tăng nghị luận
- 111. Dùng mưu cao giải cứu lão Hoàng gia
- 112. Ngoài hiên viện chúa tôi tâm sự
- 113. Thay Lạt Ma bảo vệ phụ hoàng
- 114. Bạch y ni thống khóc tiên quân
- 115. Ni cô hai đạo lén vào cung
- 116. Bạch Y Ni mở cuộc điều tra
- 117. Những điều bí ẩn từ từ ló dạng
- 118. Mê người đẹp hết lòng hầu hạ
- 119. Giết địch nhân cứu nguy sư thái
- 120. Trông người không khỏi tủi thân hèn
- 121. Tiểu Bảo giải cứu mỹ nhân
- 122. Tiểu Bảo dùng mưu giết Lạt Ma
- 123. Tiểu Bảo dùng mưu dối Lạt Ma
- 124. Hòe thụ bình quần hùng tụ hội
- 125. Quần hùng mở đại hội trừ gian
- 126. Vi Tiểu Bảo chơi khăm tình địch
- 127. Tiểu hoàng đế mở cuộc điều tra
- 128. Hạ tình địch mấy phen thi kế
- 129. Trong từ đường cử hành hôn lễ
- 130. Lũ man mọi đột kích quần hùng
- 131. Đôi bạn lòng buồn bã chia tay
- 132. Giả thái hậu bại lộ hành tung
- 133. Trịnh công tử kết án trần gia
- 134. Quan tài còn đó người đâu mất
- 135. Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả
- 136. Cuộc tứ hôn đưa đến Vân Nam
- 137. Tứ hôn sư mắc mưu công chúa
- 138. Tiểu thái giám thành giả phò mã
- 139. Vì kết bạn Dật Chi bị thảm hình
- 140. Bốn phe câu kết chia thiên hạ.
- 141. Vi Tiểu Bảo dò la động tĩnh
- 142. Vào Vương phủ đánh tráo kinh thư
- 143. Diệu toán còn hơn Gia Cát Lượng
- 144. Công chúa diễn kịch rất thần tình
- 145. A Kha hành thích Ngô Tam Quế
- 146. Mộc Kiếm Bình gieo vạ tổng binh
- 147. A Kha chẳng biết đi đâu mất
- 148. Viên Viên xuất thân ở chốn phong trần
- 149. Sờ mũi làm cho người phát sợ
- 150. Hào kiệt khôn qua ải má hồng
- 151. Ngô Tam Quế thất cơ đành chịu lún
- 152. Ngự tiền thị vệ bị hành hung
- 153. Lão hương nông bản lãnh kinh người
- 154. Trong sòng bạc chạm trán cừu nhân
- 155. Cao Tôn Giả phát chiêu kì quái
- 156. Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi
- 157. Có lý đâu đường đột giai nhân
- 158. Ngô Lục Kỳ hát khúc trầm giang
- 159. Song Nhi xuất hiện giữa phong ba
- 160. Thần hành bách biến có một không hai
- 161. Vi Tiểu Bảo tâu trình sứ mạng
- 162. Núi Lộc Đỉnh bên dòng sông Hắc
- 163. Để phụ nhân xen vào quốc sự
- 164. Tiểu Hoàng đế mưu lược cao thâm
- 165. Cao tôn giả chết đi sống lại
- 166. Vi đô thống mở cuộc điều tra
- 167. Vì hiếu sắc sa vào cạm bẫy
- 168. Dở thói nịnh thần khoe bài trung nghĩa
- 169. Song Nhi giải cứu Vi đô thống
- 170. Núi Lộc Đỉnh cường nhân chiếm đóng
- 171. Những diễn biến cực kỳ đột nhột
- 172. Theo Tô Phi Á sang nước La Sát
- 173. Vi Tiểu Bảo bày mưu thoán Đế
- 174. Vương công La Sát cũng hai bè
- 175. Tam phiên dâng biểu thử lòng vua
- 176. Miệng nói huyênh hoang khéo đặt bày
- 177. Dựng miếu tuyên dương trung liệt sĩ
- 178. Triệu Lương Đống bày binh bố trận
- 179. Ngựa tốt vụng nuôi thành ngựa xấu
- 180. Lại dẫn tình nhân vào Tẩm Điện
- 181. Thấy ngựa chết kẻ mừng người tủi
- 182. Giết Tư Đồ lại gặp quan binh
- 183. Phái Vương ốc gia nhập thiên địa hội
- 184. Ngô Chí Vinh nịnh hót lầm đường
- 185. Tiểu Bảo trùng hồi viện Lệ Xuân
- 186. Mẹ ngủ say con dấu xiên y
- 187. Trên đời được mấy anh hùng chặt taỷ
- 188. Bịa chuyện hoang đường mong thoát chết
- 189. Trong kỷ viện cùng nhau kết nghĩa
- 190. Tam tiếu nhân duyên cửu mỹ hồ
- 191. Thiên hạ đại loạn, quần thư hỗn chiến
- 192. Mục võ quân thượng, đại nghịch bất đạo
- 193. Muốn làm nên sự nghiệp oai hùng
- 194. Di hoa tiếp mộc, nhất tiễn song điêu
- 195. Vi khâm sai từ biệt mẫu thân
- 196. Người mang bệnh hoạn đó là aỉ
- 197. Chơi địch nhân nhiều trò quái dị
- 198. Thấy thư giả cũng tin là thật
- 199. Trước linh sàng đại nhân đền tội
- 200. Tìm địch nhân theo dõi hành tung
- 201. Quả xứng danh hào kiệt đương thời
- 202. Quy Tân Thụ múa kiếm cắt bào
- 203. Lộ cơ mưu tìm lời gạt gẫm
- 204. Tiểu Hoàng đế chặt đầu phò mã
- 205. Đọc bản tâu Long Nhan hớn hở
- 206. Ba thích khách giết lầm gian tặc
- 207. Có bao giờ thầy lại giết trò?
- 208. Hỏa siêu đấu trường để dấu đưa tin
- 209. Cùng công chúa trốn khỏi hoàng cung
- 210. Lại dụng kế rùa đen thoát xác
- 211. Những bạn hữu đều người nghĩa khí
- 212. Bọn thiếu niên khẩu thị tâm phi
- 213. Bọn thuộc hạ quần công giáo chủ
- 214. Trên đảo thần long nhiều loài ác quỷ
- 215. Ngoài khơi thuyền lớn đuổi thuyền con
- 216. Kẻ vong ân ám hại Trần Công
- 217. Muốn giết người ngây ngô giả điếc
- 218. Vung khoái đao tàn sát sáu mạng người
- 219. Tìm đường nhớ tới chuyện dương châu
- 220. Tìm đường nhớ tới chuyện dương châu
- 221. Nghe hô hoán Tiểu Bảo kinh hồn
- 222. Thông Cật Đảo Quần Hào Đại Đổ
- 223. Hoạt Quốc Bảo Đi Đâu Mất Biến
- 224. Mắng Thi Lang là đứa Hán gian
- 225. Đánh người ngoại quốc
- 226. Muốn đến Đài Loan hạ thuyết từ
- 227. Đổi thông cật đảo thành điếu ngư đảo
- 228. Cuộc đông tiến của quân la sát
- 229. Tưởng hồn ma hóa ra người sống
- 230. Thống lãnh ba quân làm đại soái
- 231. Tướng la sát xua quân tiến đánh
- 232. Bạc thua cãi cối phải ăn đòn
- 233. Vi Tiểu Bảo niệu xạ Lộc Đỉnh Sơn
- 234. Hạ thành không mất một tên quân
- 235. Nịnh không phải đường bị quở trách
- 236. Trai la sát toàn là đồ bỏ
- 237. Lần đầu tiên nếm món Trung Hoa
- 238. Cuộc đàm phán phân chia cương giới
- 239. Triều đình đại kế chủ hòa bình
- 240. Phân cương giới Trung Hoa thắng lợi
- 241. Mao thập bát công khai thóa mạ
- 242. Phùng Tích Phạm hăm dâng cáo trạng
- 243. Giận lão phùng lo mưu tẩy oán
- 244. Những âm mưu đánh tráo phạm nhân
- 245. Nghe vua phán tiểu bảo kinh hồn
- 246. Đấng anh quân hiểu rõ gian mưu
- 247. Dựng cờ khởi nghĩa làm hoàng đế
- 248. Xuống giang nam ẩn tích mai danh
Chưong 166
Kịch Đấu
Mùi máu tanh nhuộm đầy đỉnh Thông Thiên Phong trên Thanh Vân Sơn , ngay cả linh thú Thủy Kỳ Lân cũng hiện vẻ bất an, đứng ngồi không yên nơi hàn băng đầm, thỉnh thoảng lại hú lên vang động. Đồng thời tại Ngọc Thanh Điện, mọi người với sắc mặt trầm trọng đang nhìn xuống núi. Bên kia Hồng Kiều, ngay lúc này cuộc thảm sát đã diễn ra một ngày một đêm.
Mặc dù đã đoán biết cuộc chiến với đám quái thú sẽ rất khốc liệt, nhưng thảm cảnh trước mặt cũng làm mọi người run sợ. Bọn thú yêu từ lúc xuống núi, di chuyển như giông gieo bão cuốn. Tuy rằng các cao thủ chánh đạo không ngừng tập kích, nhưng với số lượng không sao đếm xuể, tạo thành cơn đại hồng lưu, yêu thú căn bản không coi những cuộc tập kích đó ra gì, chúng vẫn như lôi oanh nộ triều, lướt đi như gió. Ngay cả với những trận tập kích dữ dội, mọi người không thể ngờ rằng họ chỉ có thể tiêu diệt được mươi, mười hai con quái vật, chẳng thấm vào đâu so với số lượng vô kể bọn chúng.
Như lúc này, thế trận phục kích của phe chánh đạo nhằm ngăn chặn thế tấn công như vũ bão của đoàn quái thú đã hoàn toàn thất bại, sự tàn nhẫn vô nhân tính của dã thú đã tàn phá tất cả. Phe chánh đạo bị bức lui về đỉnh Thông Thiên Phong dưới sự tấn công ồ ạt của thú yêu. Đạo Huyền chân nhân lãnh đạo quần hung, trấn giữ ngay mũi tấn công chính của địch, cùng với những cao thủ khác vận dụng toàn lực, quyết chiến ngay Vân Hải. Lúc này, hào quang các pháp bảo bay lượn đầy trời, máu tanh vương vãi khắp nơi, tiếng la hét kêu khóc vang trời.
Một luồng cuồng phong hắc ám như thủy triều điên cuồng dâng lên, càn quét vào chính diện, trong số vài trăm cao thủ còn lại, một nửa trấn giữ dưới đất, một nửa bay lên không, tạo ra vô số hào quang dựng thành một bức tường ánh sáng lạnh giá trấn giữ trước mặt quần hùng, tỏa ra hào quang rực rỡ.
Đám quái thú căn bản không biết đến đau đớn, dâng lên như triều cuốn, lao thẳng tấm thân huyết nhục vào thành băng khí, chỉ trong chốc lát, hào quang như tán loạn tỏa ra khắp phía, tạo nên một âm thanh chấn động khắp đỉnh Thông Thiên Phong, vang động trong đầu từng người.
Sau đợt tấn công đầu tiên, hàng trăm quái thú bị luồng hào quang từ băng thành đánh cho tan xác, mùi máu tanh xông lên nồng nặc, lan tỏa khắp nơi như một cơn mưa máu bung lên, rồi từ từ đổ xuống khắp người phe chánh đạo.
Cảnh tượng thật kinh hoàng !
Đám người chánh đạo còn chưa kịp định thần thì đợt tấn công thứ hai đã ập đến dữ dội hơn. Quang thành lần này chịu một áp lực cực kỳ to lớn, một số nơi chịu áp lực nặng hơn, hào quang mờ đi. Tuy nhiên ngay cả những nơi đám đệ tử công lực thấp hơn, ý chí vẫn kiên định, pháp bảo trong tay lại vung lên, củng cố lại sức mạnh. Trong tiếng kêu rống vang trời, đám quái thú liên tục công vào, liên tục ngã xuống kêu thảm rồi tan biến nhân ảnh.
Bên ngoài Ngọc Thanh Điện, Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân cùng với Vân Dịch Lam, thần sắc ngưng trọng. Đạo Huyền chân nhân nhìn sang hai người còn lại cùng gật đầu.
Vân Dịch Lam mở lời : “Mọi chuyện do sư huynh làm chủ”.
Đạo Huyền chân nhân sắc mặt không lộ cảm xúc, nhìn về hướng chiến trường, bức tường ánh sáng dần dần bị luồng hắc triều áp chế bằng cách không nhừng tấn công vào những điểm yếu, không thể hỗ trợ ngay lập tức, tiếng la thảm thiết dâng lên, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
Đôi mày nhíu lại, liếc mắt xuống rồi nhìn lên không, chỉ thấy hắc vân trầm trầm, trong đó ẩn ước có một đạo thân ảnh thần bí, Đạo Huyền chân nhân quan sát một lúc, rồi quay lại nhìn Tiêu Dật Tài cất tiếng : “Các con lên đi”.
Tiêu Dật Tài ngay lập tức ứng tiếng, quay người, tay phải cất lên, ngay sau hắn có gần một trăm cao thủ chánh đạo, nhân số tuy không đông bằng đám người đang chiến đấu dưới Vân Hải, nhưng từ đám pháp bảo hào quang chói mắt đang tỏa ra, có thể nói đạo hạnh vượt xa. Dĩ nhiên đây là đám đệ tử xuất sắc nhất từ các mạch, các lộ chánh đạo, dẫn đầu bởi Tiêu Dật Tài, thần tốc bay đến thế trận đang dang dở.
° ° °
Sấm chớp nổi lên, những tia điện từ trên không lan xuống, gợi lại hồi ức cơn mưa năm nào. Từ nơi chân trời, nguyệt quang cũng biến đổi, kỳ lạ, sáng rực, trắng muốt.
Nước mưa rớt trên mặt hắn, tạo cảm giác mát lạnh…
Trương Tiểu Phàm đột nhiên hồi tưởng lại, trong cơn mưa gió năm nào, tại tiểu thôn. Hắn bất thần nắm chặt tay, như muốn lấy vật gì, nhưng đã biến mất. Trong lúc ấy, Phổ Trí với ánh mắt hiền hòa đang lặng yên nhìn hắn.
Thời khắc đó, hắn như trở về căn phòng thân quen nơi Đại Trúc Phong, quá khứ chợt hiện về, những cái thân quen và ấm áp, phía xa vang lại tiêng cười nói của các sư huynh đệ đồng môn, tiếng đùa giỡn của Đại Hoàng và Tiểu Hôi. Bỗng nhiên tiếng bước chân quen thuộc vang lên, một thiếu nữ nhan sắc như hoa bước vào, vừa cười vừa la lớn : “Cái tên làm biếng kia, dậy mau để còn lên núi tập chặt trúc nữa…”.
Người hắn chợt run lên, bức tường băng giá bao nhiêu năm hắn gây công dựng lên quanh tim hắn giờ đây đã sụp đổ.
Nước mắt tuôn trào xuống mặt hắn !
Một bàn tay khô cằn từ phía sau vươn tới nắm nhẹ lấy vai hắn, cất giọng hòa ái hỏi : “Hài tử, làm sao con khóc?”.
Trương Tiểu Phàm giật mình quay đầu lại, nhìn khuôn mặt từ bi ấy, thân hình run rẩy không kềm chế được. Hắn nhìn trân trối vào khuôn mặt trước mắt, mơ ước được gặp lại lão hòa thượng từ bi năm nào giờ đây đã thành hiện thực. Phổ Trí thiền sư.
Trong tâm trạng hoang mang , hắn cất tiếng hỏi : “Tại sao, tại sao, tại sao người lại chọn ta?”.
Phổ Trí không trả lời, vẫn nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt xót thương, nhãn thần từ bi bình hòa, không nói gì.
Trên thế gian mọi thứ như biến mất, tưởng chừng như chỉ còn lại hai người. Trương Tiểu Phàm bỗng chốc trở về với con người thực tại của hắn, nhãn thần xuất hiện ánh hung quang đỏ hồng, sát khí từ thân người tỏa ra hừng hực. “Phù”, một tiếng gió nhẹ thổi qua, vạt áo phía trước bùng lên, Phệ Hồn Ma Bổng với ánh hồng quang u ám bay lên ngang ngực hắn.
Phổ Trí mục quang chấn động, nhận ra tà vật chí thượng của Ma Giáo, Phệ Huyết Châu, đang tỏa ra ánh sáng đỏ như máu xoáy thẳng vào ông, đem lại cảm giác lạnh lẽo run người.
Mùi máu tanh xông lên nồng nặc, Quỷ Lệ đột nhiên xuất hiện giữa không trung, tỏa ra một khí thế bài sơn đảo hải, cuồng phong bốc lên, tăng bào của Phổ Trí bay phần phật, toàn thân bị nuốt chửng bởi ánh hồng quang, vô cùng kinh khiếp.
Tuy nhiên lão không hề có ý né tránh, vẫn đứng đó bất động, trong khoảnh khắc, ánh hồng quang xuyên qua người lão, rồi từ từ dừng lại phía sau, thân ảnh Quỷ Lệ từ từ hiện ra.
Lão chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn qua thân thể mình rồi thở dài, đầu nghiêng qua một bên rồi thân hình từ từ ngã xuống. Từ phía sau, Quỷ Lệ lại một lần xoay người lại, nhìn Phổ Trí, nhãn thần đang đầy vẻ hung bạo chợt dịu xuống, ánh hàn quang tắt hẳn, trở về với trạng thái ban đầu, những tia đỏ trong mắt biến mất.
“Đinh!”
Phệ Hồn Bổng chợt rời khỏi tay rơi xuống đất, con người hắn như mất hết khí lực. Sấm chớp lại nổi lên khắp nơi, sáng rực , mưa gió đầy trời, tâm hắn như chùn xuống.
Hắn lê bước khó nhọc đến bên Phổ Trí, mặt đất nhão nhoẹt bùn đất do cơn mưa như bám chặt lấy chân hắn, khiến hắn phải vận dụng hết khí lực mới có thể cất bước. Hắn ngã xuống tưởng chừng như không thể gượng dậy, nhưng rồi vẫn tiếp tục bò về phía trước. Đến khi tưởng chừng không thể nào ráng gượng được nữa , hắn đã đến được bên cạnh Phổ Trí.
Hắn nắm lấy bàn tay khô cứng của ông, đã hơn mười năm rồi, đôi bàn tay thân ái này, hắn không ngờ có thể một lần nữa được nắm lấy.
“Sư phụ…sư phụ…”. Giọng hắn run rẩy, nói không nên lời, hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má : “Tại sao, tại sao, tại sao lại như vầy?”.
Phổ Trí khó nhọc quay lại, nhìn hắn, người thiếu niên năm nào giờ đây đã có quá nhiều thay đổi. Lão không trả lời, da mặt càng trắng nhợt đi, đôi môi khẽ động đậy, nhưng rồi cũng không thể thốt nên lời.
Lão khẽ nhích động đôi bàn tay già nua, hướng về mặt hắn, đôi bàn tay run rẩy dưới cơn mưa gió, gió như đao, mưa như tên không ngừng đập vào nó. Tiểu Phàm ngưng khóc, ráng ngóc đầu dậy, nhìn lão.
Hai người như ngưng thần nhìn nhau trong cơn mưa gió, lặng yên, không động đậy, lạ thường, không cảm xúc.
Đôi môi Phổ Trí lần nữa khẽ động đậy như muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng chẳng thốt lên được, bàn tay từ từ hạ xuống, nằm lặng yên.
Sinh mệnh như đang dần rời khỏi lão.
Tiểu Phàm người như ngây dại, toàn thân như hóa đá, khẽ cúi đầu xuống, nhìn vào tay mình, giọng run run : “Ta đã giết ông ấy… ta đã giết ông ấy…”.
Bỗng nhiên một luồng quỷ khí bốc lên xung quanh, toàn thân hắn chợt biến đổi, chỉ trong chốc lát, mặt hắn đầy vẻ hung tàn, hóa thân thành Quỷ Lệ. Tuy nhiên nỗi thống khổ vẫn hằn in trên mặt hắn, trong cái thân xác Quỷ Lệ hung tàn ấy là kẻ đệ tử Thanh Vân Môn Trương Tiểu Phàm năm nào. Bên cạnh thân xác của Phổ Trí, nỗi dằn vặt đau đớn quấn chặt lấy hắn.
Gió vẫn thổi buốt người, mưa rơi không ngớt, khung cảnh thật tiêu điều, thê lương.
° ° °
Tiêu Dật Tài dẫn đầu chúng nhân đệ tử nhanh chóng gia nhập chiến đoàn, cục diện ngay lập tức cân bằng lại. Mặc dù lúc này đám đệ tử đã có chiến lược hợp với tình thế, lập thành từng nhóm từ ba đến năm người, trực diện chống đỡ những đợt công kích nhưng vẫn không thể lấp hết những chỗ hổng bị đánh thủng. Tuy nhiên với sự trợ giúp kịp thời của nhóm cao thủ mới đến, họ phản công lại, tiêu diệt nhanh chóng những quái thú đã xâm nhập vào, thoát khỏi cảnh hiểm nguy, củng cố quang thành, kiên cố bất phá.
Trung tâm trận chiến, nơi ánh sáng chói lòa nhất, Lục Tuyết Kỳ với thanh Thiên Gia Thần Kiếm như cửu thiên tiên tử ngạo khí ngất trời, hào quang tỏa ra từ vạn trượng trên cao, Thiên Gia đánh thẳng xuống, máu huyết văng tung tóe, không thể đếm hết bao nhiêu xác chết dưới chân nàng.
Chỉ trong chốc lát, tà áo trắng tinh của nàng đã nhuộm thành hồng. Lục Tuyết Kỳ không hổ danh là một trong những cao thủ bậc nhất trong chánh đạo, bọn quái thú tuy hung ác cũng có ba phần kinh sợ. Trong cuộc chiến sinh tử này, Lục Tuyết Kỳ bất chấp sống chết, tung hoành ngang dọc, đánh thẳng vào những nơi yêu thú tụ bầy, tạo nên những cơn mưa máu dầy đặc nơi nàng lướt qua.
Lúc này trên mặt nàng không lộ một nét biểu tình nào, không sợ đau đớn, không sợ hiểm ác ngay cả khi mùi máu tanh thấm đẫm tấm thân vốn lúc nào cũng tinh khiết, Lục Tuyết Kỳ cũng không hề để ý đến. Nàng dốc toàn lực, không ngừng chém giết, trong cuộc chiến khốc liệt này, với khuôn mặt kiều diễm lạnh giá, nàng thật sự làm mọi người kinh tâm động phách, không dám tới gần.
Một canh giờ lại trôi qua, mặc dù luồng hắc quang không ngừng áp đảo đạo bạch quang, nhưng vẫn không thể phá vỡ. Vân Hải sơn, nơi tiên cảnh thần thánh, giờ đây xác chết khắp nơi, máu chảy thành dòng, bầu trời u ám, luồng hắc quang không ngừng dịch chuyển lên xuống, khung cảnh thật kinh hoàng.
Bỗng nhiên một tiếng hú kỳ dị cất lên từ phía sau đám quái thú, như ra lệnh gì đó, thanh âm nghe tha thiết thê lương, như vào những đêm rằm, lũ sói cô độc cất tiếng hú dưới trăng. Đang chiến đấu bất kể sống chết, nghe tiếng hú kéo dài, bọn quái thú đột nhiên dừng đánh, lùi lại, giữ một khoảng cách với đám người chánh đạo.
Bên phía đối diện, mọi người cũng đình thủ, màn hào quang nhạt đi , nhưng vẫn bao phủ đỉnh Vân Hải Sơn, ai cũng lợi dụng thời khắc này để lấy lại hơi sức.
Lúc này nhìn lại mới thấy mọi người toàn thân nhuộm đầy huyết tích, máu nhuộm tràn đỉnh Vân Hải Sơn, đâu đâu cũng thấy xác chết bất kể là quái thú hay cao thủ chánh đạo.
Hầu hết những cao thủ đang phi hành trên không đều đáp xuống, khẩn trương lợi dụng thời cơ để phục hồi, ai cũng biết bọn quái thú này có thể tấn công bất ngờ bất cứ khi nào. Chỉ còn những đệ tử đạo hạnh tinh thâm vẫn bay lượn để cảnh giới.
Tiêu Dật Tài khẽ nhíu mày, mục quang đang nhìn xa xăm bỗng thu hồi lại, nơi bọn quái thú tụ tập quá xa để có thể quan sát được. Trong cuộc chiến sinh tử này, hắn chỉ thấy một tương lai mù mịt. Hắn thở dài trong lòng, chợt nhìn thấy gần bên cạnh hắn, Lục Tuyết Kỳ vẫn đứng bất động trên không, cơn gió nhẹ thổi qua, tà áo trắng giờ đã thành đỏ hồng bay phấp phới.
Nàng đứng đó như bức tượng tuyệt thế giai nhân, vẻ đẹp thoát tục không gì có thể so sánh được. Thời khắc này nàng vẫn đăm đăm nhìn về phía trước nơi đám hắc quang đang tụ hội.
Tiêu Dật Tài chau mày, trực giác của hắn phát hiện có điều không ổn đối với Lục Tuyết Kỳ, chực lại hỏi. Bất thình lình, đám quái thú lại một lần nữa phát động tấn công, chỉ trong chốc lát đã xông tới gần nhanh như thiểm điện, khí thế như phá núi dời sông, tạo nên một cơn sóng đen tuôn trào khắp nơi. Nhưng lần này bên cạnh bọn quái thú hung ác lần trước còn có những quái vật cực lớn, nhe nanh múa vuốt lao về hướng phe chánh đạo.
Giữa lúc đó, chúng nhân bên chánh đạo đã sát cánh bên nhau, các pháp bảo thi nhau bay lên không, tỏa ra hào quang rực rỡ sáng ngời, một lần nữa tạo thành một bức quang thành cực lớn, vững chắc che chở mọi ngả đường tấn công của bọn quái vật.
Tiêu Dật Tài mới thời khắc trước bị hấp dẫn bởi vẻ kỳ lạ từ Lục Tuyết Kỳ dẫn đến sự nghi ngờ, giờ đây phải bỏ qua. Lúc này trong mắt mọi người, chuyện quan trọng nhất là cơn sóng quái thú đang dâng đến, ngày càng gần, mùi tử khí tỏa ra nồng nặc, khí thế hừng hực.
Một tiếng nổ long trời cất lên, trời đất rung chuyển, đạo hắc sắc hồng lưu đập thẳng vào quang thành, tạo nên sức ép cực lớn, nặng nề, như thổi bay mọi thứ, xương cốt bay khắp nơi, những thân thể tê liệt bị ném lên không bởi những móng trảo sắc nhọn.
Những yêu thú cực lớn gia nhập chiến đoàn lần này quả thực có sức mạnh siêu việt, vượt xa những quái vật thông thường khác, những pháp bảo của phe chánh đạo chẳng có tác dụng gì đối với chúng. Ngược lại, trảo thủ của chúng vô cùng lợi hại, quét tới đâu máu văng tới đó, chỉ trong chốc lát, bảy tám con đã vượt qua bức tường phòng thủ, lưu lại những lỗ hổng chết người, chẳng mấy chốc bức quang thành đã bị suy yếu trầm trọng.
Từ trên cao, Vân Dịch Lam và Phổ Hoằng thượng nhân sắc mặt đại biến. Vân Dịch Lam nhướng mày, hướng về phía Đạo Huyền chân nhân, người đang ngưng trọng thần sắc nhìn xuống núi, tiếng hú hiệu lệnh không ngừng phát ra, khóe mắt ông lộ rõ nét ưu tư, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt không lộ nét biểu tình, cũng không lên tiếng.
Vân Dịch Lam thu hồi mục quang, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nhìn xuống núi.
Cuộc chiến bên dưới ngày càng khốc liệt, bọn đệ tử chánh đạo đều biết đây là thời khắc hết sức quan trọng, mỗi cá nhân bỏ qua sự sinh tử, toàn lực ứng phó, thậm chí một số lớn đệ tử cũng la hét điên cuồng, lao vào bọn quái thú, chém giết bất kể sống chết, người hay thú lúc này cũng chẳng có sự khác biệt nào.
Lộc íỉnh Ký #220
Việc đời thay đổi.
Hoa nở có mùa, trăng thường tròn khuyết.
Thế sự không chiều theo ý người mãi mãi. Hôm sau mặt trời lên cao ba ngũ, tám người mới tỉnh giấc.
Vi Tiểu Bảo dẫn quần nữ ra chôn táng thi thể của Trần Cận Nam. Gã trông nấm đất vàng vùi thây sư phụ, trong lòng đau xót không nhịn được lại khóc rống lên.
Quần nữ đều quỳ xuống trước phần mộ xì sụp hành lễ.
Công Chúa trong lòng không muốn hạ bái, nghĩ thầm: "Ta đường đường một vị Công Chúa nhà íại Thanh, sao lại quỳ lạy một tên phản tặc?"
Nhưng, trải qua bao ngày ở với Vi Tiểu Bảo, nàng đa õhiểu rõ tuy mình là hạng cành vàng lá ngọc, nhưng trong con mắt gã lại là người kém nhất, vì nàng đẹp không bằng A Kha, thân mật không bằng Song Nhi, võ công không bằng Tô Thuyên, cơ trí không bằng Phương Di, thành thật chất phác không bằng Mộc Kiếm Bình, ôn nhu văn nhã không bằng Tăng Nhu.
Nàng ở nơi cung cấm càng lớn lại càng ngang ngược tàn nhẫn, tính khí nonùg nảy hung hăng nên Vi Tiểu Bảo coi nàng không thân thiện bằng những người kia.
Công Chúa nghĩ lui nghĩ tới rồi tự nhủ: "Ta mà không lạy một lạy thì e rằng Vi Tiểu Bảo coi ta bất thân thiện rồi lúc gã gieo xúc sắc sẽ dở trò hý lộng quỷ thần để cho ta cuộc nào cũng đại thắng là ta phải chịu hiu quạnh suốt đời."
Nàng đành khuất tất quỳ xuống, khấn thầm trong bụng: "Phản tặc hỡi phản tặc! Ta là Công Chúa điện hạ lạy ngươi một lạy. Ngươi không đủ phước khí để tiêu thụ, ở dưới âm cung e rằng còn chịu nhiều điều cực khổ hơn."
Mọi người lạy xong đứng dậy, Phương Di đột nhiên la hoảng:
- Trời ơi! Thuyền đâu rồi? ... Read more
Lộc íỉnh Ký #220
Mộc Kiếm Bình nói:
- Chúng ta đều là người vong quốc, còn kể gì đến chuyện Quận chúa hay không Quận chúa?
Phương Di nói:
- Nếu thế thì Song Nhi muội tử cùng y bái Thiên íịa trước. Muội tử theo y lâu ngày, đã bao phen cùng nhau xuất sinh nhập tử, chia sẽ hoạn nạn nhiều hơn hết mọi người.
Song Nhi đỏ mặt lên đáp:
- Tỷ tỷ còn nói nữa là tiểu muội bỏ đi.
Thị nói rồi tiến ra cửa, nhưng bị Phương Di ôm chặt lấy.
Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Tiểu Bảo! íệ đệ muốn cùng ai bái đường trước thì nói đi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Việc bái Thiên íịa thủng thẳng rồi sẽ tính. Ngày mai chúng ta trước hết là phải an táng sư phụ cho xong đã.
Quần nữ nghe gã nói vậy đề lộ vẻ nghiêm trang. Không ngờ gã lại là người tôn sư trọng đạo như vậy.
Nhưng gã chưa quên tính chớt nhã, nói tiếp:
- Cả bảy vị đều là những cô vợ thân ái của ta, bất tất phải phân biệt trước sau, lớn nhỏ. Từ nay trở đi cứ mỗi tối lại gieo xúc sắc để đánh cuộc hơn thua. Vị nào được thì đêm hôm ấy bầu bạn với ta
Gã nói rồi móc trong bọc ra hai viên xúc sắc cầm trong lòng bàn tay hà hơi và thổi ra cho nó rớt xuống bàn xoay tít đi.
Công Chúa bĩu môi nói:
- Ngươi tưởng quý báu lắm hay sao? Ai thua thì mới phải bầu bạn với ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- íúng lắm! íúng lắm! Cũng như sai quyền hành lệnh, ai thua phải phạt một chung rượu.
Rồi gã nói:
- Ai muốn gieo trước đây?
íêm hôm ấy trong căn nhà hủ lậu trên hoang đảo xuân tình phơi phới. Mấy người gieo xúc sắc ai được ai thua, bất tất phải thuật kỹ cho rườm lời.
Từ đó trở đi trong Vi gia, quần nữ gieo xúc sắc thành lệ.
Vi Tiểu Bảo nguyên gieo xúc sắc cùng người đánh bạc bằng kim ngân tài bảo, trong lòng hồi hộp, mong được lo thua, xẩy ra những nguồn hứng thú khôn tả. Không ngờ nay gã đặt ra cuộc này để giam mình thành một vật để quần nữ đặt cuộc đánh với nhau. Còn chính gã chẳng thu ùgì trong vụ gieo xúc sắc. Tuy đã được hưởng phúc ôn nhu, nhưng chẳng thấy chút khoái lạc nào về cờ bạc.
... Read more
Lộc íỉnh Ký #220
Song Nhi nhảy vọt đi ẩn vào góc nhà, đáp:
- Không, không!
Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di cười hỏi:
- Di tỷ tỷ! Còn tỷ tỷ thì sao? íêm hôm ấy lúc tỷ tỷ đến Lệ Xuân Viện đã nhét gối đầu vào lòng trá hình bụng to, chắc là có tiên kiến sáng suốt.
Phương Di không nhịn được bật lên tiếng cười hích hích rồi bĩu môi đáp:
- Tử Thái giám! Ta... ta không có chuyện gì với ngươi... làm sao lại có...
Mộc Kiếm Bình nói:
- Phải rồi! Phương sư tỷ, Tăng thư thư, Song Nhi muội tử và muội muội bốn người chưa bái đường thành thân với ngươi thì làm sao lại mang thai được? Tiểu Bảo! Ngươi tồi bại muốn chết! Ngươi đã bái đường thành thân với Thuyên tỷ tỷ, với Công Chúa và A Kha tỷ tỷ mà không cho ta hay lại cũng chẳng mời ta uống rượu.
Mọi người nghe giọng cô chất phác ngây thơ đều phì cười.
Mộc Kiếm Bình nhỏ tuổi, đầu óc ngây thợ Cô nghĩ rằng người đời có bái thiên địa kết thành vợ chồng mới sinh con đẻ cái, nên cô nói vậy.
Phương Di vừa cười vừa giang tay ôm cô vào lòng nói:
- Tiểu sư muội. Nếu vậy đêm nay sư muội cùng y bái thiên địa kết thành chồng vợ đi.
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Không được! Trên hoang đảo này không có kiệu hoa. Tiểu muội thấy người ta làm cô dâu đều mặc xiêm áo màu đại hồng, đầu đội mũ phượng quan thật bảnh. Chúng ta đều không có những thứ này.
Tô Thuyên cười nói:
- Cái đó cũng không cần, có thể châm chước được. Chúng ta đi hái hoa về kết thành mũ hoa. Hoa quan có thể thay thế cho phượng quan.
Vi Tiểu Bảo nghe các cô cười nói. Trong lòng rất đỗi hoài nghi, tự hỏi: "Còn một cô nữa là ai? Chẳng lẽ lại là A Kỳ? Ta còn nhớ ôm nàng chạy lui chạy tới, sau đặt nàng xuống ghế, chứ không đặt lên giường. Nhưng đêm hôm ấy nhiều cô quá mà ta thì đầu óc hồ đồ, không chừng có lúc ôm nàng lên giường rồi cũng nên. Nếu trong bụng nàng mà có đứa con của ta thì thằng nhóc đó sau này sẽ làm Vương tử 'cả một cái' xứ Mông Cổ."
Bỗng gã la thầm: "Trời ơi! Thôi chết rồi! Chẳng le õlại là mụ điếm già? Nếu là mụ thì bọn Quy Tân Thụ làm chết cả con mình rồi."
Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình nói:
- Dù có bái thiên địa ở đây thì cũng phải để Phương sư tỷ bái trước.
Phương Di đáp:
- Không được! Sư muội là Quận chúa nương nương dĩ nhiên phải bái trước... Read more
Lộc íỉnh Ký chương 220 thiếu:
Công Chúa vẫn chẳng hiểu gì, hỏi lại:
-Má má gã ở kỹ viện làm chi? Nghe nói kỹ viện là nơi chơi đùa của đàn ông.
Phương Di cười đáp:
- Trước nay gã ưa thích nói nhăng nói càn. Muội muội chỉ tin gã nửa câu cũng đủ điên đầu rồi.
Bữa trước ở Lệ Xuân Viện, Vi Tiểu Bảo chui vào trong chăn lớn ngủ với bảy cô, ngoại trừ Công Chúa thay vào mụ điếm già Mao íông Châu, còn saú cô lúc đó đều hiện diện ở đây.
Công Chúa hung dữ chẳng kém gì Mao íông Châu, có điều nàng không thâm hiểm tàn độc bằng mụ mà nàng còn xinh đẹp và nhỏ tuổi hơn nhiều.
Gã tự nhủ: "Thật là may mắn cho mình được đổi mẹ ra con. Nếu lúc này người bầu bạn với mình chẳng phải Công Chúa mà là mẫu thân nàng thì chưa biết ra làm sao? Không chừng mình cũng đến phải theo gót lão Hoàng gia lên Ngũ íài Sơn xuất gia làm hòa thượng. Nhưng mình mà bắt buộc phải làm sư, nhất quyết đem theo cả bảy cô vợ này đi.
Gã thấy sáu cô đều lộ vẻ thẹn thùng thì biết là các cô nghĩ đến tình cảnh đêm hôm ấy. Bất giác gã lẩm bẩm:
- íêm hôm đó trong bóng tối đen ta sờ loạn lên, chẳng hiểu rõ đã cùng với những ai phượng đảo loan điên. A Kha cùng Thuyên tỷ tỷ trong bụng mang thai hài nhi của ta. Thế mới biết được hai người. Ta nhớ còn một cô nữa, nhưng không hiểu là ai? íể thủng thẳng hỏi cho ra mới được.
Gã liền cười hề hề hỏi:
- Dù chúng ta vĩnh viễn ở trên đảo Thông Cật này cũng không đến nỗi tịch mịch. Thuyên tỷ tỷ! Công Chúa! A Kha! Trong bụng ba vị đã có con của tiểu đệ rồi. Không hiểu còn một vị nào nữa đã mang thai?
Gã vừa hỏi câu này, bọn Phương Di bốn cô mặt càng đỏ ửng như gấc chín.
Mộc Kiếm Bình vội đáp:
- Tiểu muội không có! Tiểu muội không có!
Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo ngó mình bằng cặp mắt nghi ngờ, liền nguýt gã một cái, gắt lên:
- Không có!
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Hảo Song Nhi! Nhất định là chúng ta đã 'đại công cáo thành' rồi, phải không?... Read more