MỤC LỤC
- 1. Chốn phồn hoa bạo khách lần vào
- 2. Nghe tiếng khóc cường địch mắc mưu
- 3. Ba hảo hán đại chiến quan binh
- 4. Vi Tiểu Bảo dùng mưu khích tướng
- 5. Có bản lãnh mới là tay hào kiệt
- 6. Đồng Giác quá giang, hỏa tiễn xạ tượng
- 7. Trong tửu quán Vi, Mao bị bắt
- 8. Uống nhiều thuốc Hải Công hư mắt
- 9. Vi Tiểu Bảo lừng danh đánh bạc
- 10. Hết đánh bạc lại đánh đô vật
- 11. Hải Lão Công mưu đồ đánh cắp Ngự Thư
- 12. Vi Tiểu Bảo dò la Hải Lão
- 13. Tiểu hào kiệt thám thính thư phòng
- 14. Tiểu Huyền Tử bại lộ hành tung
- 15. Vua Khang Hy quyết chí trị quyền thần
- 16. Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ
- 17. Tiểu anh hùng cứu Giá bắt cường thần
- 18. Phủ Thiếu Bảo điều tra Kinh Phật
- 19. Sách Ngạch Đồ bàn cách chia tiền
- 20. Sợ lộ tẩy Vi Tiểu Bảo kinh hồn
- 21. Người trên núi Ngũ Đài liên quan đến Thái Hậu
- 22. Âm mưu kỳ bí chốn Hoàng Cung
- 23. Cuộc đấu kinh hồn giữa kẻ mù người sáng
- 24. Vi Tiểu Bảo trổ tài ứng biến
- 25. Khang Thân Vương trao tặng thần câu
- 26. Trong nhà lao Ngạo Bái vong thân
- 27. Thanh Mộc Đường quần hùng tế điện
- 28. Hai phe Qua Lý tranh Hương Chủ
- 29. Vi Tiểu Bảo chơi Khâm Đại Hán
- 30. Vi Tiểu Bảo vào Thiên Địa Hội
- 31. Vi Tiểu Bảo nối ngôi Hương chủ
- 32. Trần Cận Nam dặn dò kế hoạch
- 33. Trong quán Trà Đồng Hội đưa tin
- 34. Tiểu Hương Chủ trá hình Hương Chủ
- 35. Xót huynh trưởng nhị hiệp khóc ròng
- 36. Bất đồng chính kiến, đang bạn ra thù
- 37. Hồi Xuân Đường phát sinh đại biến
- 38. Tiền Lão Bản bày mưu giấu Quận Chúa
- 39. Vi Tiểu Bảo lần mò huyệt đạo
- 40. Tấm dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường
- 41. Điểm đầu tóc để coi bản lãnh
- 42. Tề Nguyên Khải trổ tài thần võ
- 43. Bình tây Vương hiệu lệnh nghiêm minh
- 44. Trôm kinh rồi bị phỏng tay trên
- 45. Vi Tiểu Bảo giằng co Quận Chúa
- 46. Trong Hoàng Cung xảy biến lúc canh khuya
- 47. Tiểu Công Công giỡn cợt giai nhân
- 48. Vi Tiểu Bảo ba phen gặp nạn
- 49. Công Công chết vì tham bạc
- 50. Hóa cốt miên chưởng đã thương Tiểu Bảo
- 51. Tiểu Hoàng đế đoán việc như thần
- 52. Chẳng để ai mua chuột lòng người
- 53. Quế Công Công song thủ bảo giai nhân
- 54. Nghe trẻ ba hoa ông già ngơ ngác
- 55. Diệu kế bằng Gia Cát Lượng
- 56. Phải chăng hai vợ chồng nỗi cơn ghen
- 57. Kế chưa thành lại sinh biến cố
- 58. Trăm tội đỗ lên đầu Thái Giám
- 59. Người áo xanh thình lình xuất hiện
- 60. Thần Trảo giết người không dấu vết
- 61. Theo Đức Vua vào Cung Thái Hậu
- 62. Giết Liễu Yến mau chân lánh nạn
- 63. Cung Từ Ninh xảy cuộc phong ba
- 64. Tiểu Công Công thổ lộ chân tình
- 65. Vua Khang Hy mở cuộc điều tra
- 66. Từ Thiên Xuyên hộ tống hai cô
- 67. Bạch điếm bỗng thành ra Hắc điếm
- 68. Đào Hồng Anh hé màn bí mật
- 69. Pho Kinh Phật có gì bí ẩn
- 70. Lửa hờn ghen đốt cháy tâm can
- 71. Ngô Lập Thân thóa mạ Nhất Chu
- 72. Những chuyện hãi hùng trong quỹ cốc
- 73. Trong nhà ma gặp lũ hung tàn
- 74. Trong quỷ cốc quần hùng mất tích
- 75. Tưởng ma quỷ hóa ra người đẹp
- 76. Tam Thiếu Nhưng bản lãnh cao thâm
- 77. Song Nhi đã bại bọn Lạt Ma
- 78. Lũ hung tàn náo động thiền môn
- 79. Chùa Thanh Lương gặp hồi đại nạn
- 80. Chủ bộc lo mưu cứu Lão Hoàng Gia
- 81. Ai ai cũng vậy hà tất phải đi tu
- 82. Dời chùa Linh Cảnh gặp Đầu Đà
- 83. Ủy Tôn Giả chiếm đoạt kinh chương
- 84. Vì ăn phỉnh mắc mưu kẻ nít
- 85. Tiểu cô nương đốc chiến quần hùng
- 86. Cùng người đẹp viếng đảo Thần Tiên
- 87. Lục Tiên Sinh thử tài Vi Tiểu Bảo
- 88. Học khoa Đẩu Văn kêu Trời như bọng
- 89. Thần Long Giáo trừng trị nghịch đồ
- 90. Tiểu Bạch Long lên làm Bạch Long Sứ
- 91. Bạch Long Sứ chấp chưởng Ngũ Long lệnh
- 92. Vợ chồng Giáo Chủ truyền võ công
- 93. Vi Tiểu Bảo trở về Hoàng cung
- 94. Công nương đòi tỷ võ với Hoàng huynh
- 95. Bị đòn đau trả hận đánh Công nương
- 96. Tiểu thái giám đả thương Công chúa
- 97. Dùng Ngũ long lệnh hăm Thái hậu
- 98. Quân trướng biến thành sòng bạc lớn
- 99. Cờ gian bạc lận gieo mười tịt
- 100. Vi Tiểu Bảo phen này bị hố to
- 101. Nhà sư mê gái bị đòn đau
- 102. Biết mình biết người đánh đâu thắng đấy
- 103. Vi Tiểu Bảo học đòi làm trưởng giả
- 104. Tiểu sư thúc chỉ điểm trừng quan
- 105. Sư trừng quan truyền thụ phép niêm hoa
- 106. Đại từ bi điểm hóa người ngang ngược
- 107. Vì mỹ nhân rèn luyện võ công
- 108. Dương Dật Chi lên tiếng giải vây
- 109. Ngắm dương liễu nhớ nàng áo lục
- 110. Trong tiểu miếu quân tăng nghị luận
- 111. Dùng mưu cao giải cứu lão Hoàng gia
- 112. Ngoài hiên viện chúa tôi tâm sự
- 113. Thay Lạt Ma bảo vệ phụ hoàng
- 114. Bạch y ni thống khóc tiên quân
- 115. Ni cô hai đạo lén vào cung
- 116. Bạch Y Ni mở cuộc điều tra
- 117. Những điều bí ẩn từ từ ló dạng
- 118. Mê người đẹp hết lòng hầu hạ
- 119. Giết địch nhân cứu nguy sư thái
- 120. Trông người không khỏi tủi thân hèn
- 121. Tiểu Bảo giải cứu mỹ nhân
- 122. Tiểu Bảo dùng mưu giết Lạt Ma
- 123. Tiểu Bảo dùng mưu dối Lạt Ma
- 124. Hòe thụ bình quần hùng tụ hội
- 125. Quần hùng mở đại hội trừ gian
- 126. Vi Tiểu Bảo chơi khăm tình địch
- 127. Tiểu hoàng đế mở cuộc điều tra
- 128. Hạ tình địch mấy phen thi kế
- 129. Trong từ đường cử hành hôn lễ
- 130. Lũ man mọi đột kích quần hùng
- 131. Đôi bạn lòng buồn bã chia tay
- 132. Giả thái hậu bại lộ hành tung
- 133. Trịnh công tử kết án trần gia
- 134. Quan tài còn đó người đâu mất
- 135. Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả
- 136. Cuộc tứ hôn đưa đến Vân Nam
- 137. Tứ hôn sư mắc mưu công chúa
- 138. Tiểu thái giám thành giả phò mã
- 139. Vì kết bạn Dật Chi bị thảm hình
- 140. Bốn phe câu kết chia thiên hạ.
- 141. Vi Tiểu Bảo dò la động tĩnh
- 142. Vào Vương phủ đánh tráo kinh thư
- 143. Diệu toán còn hơn Gia Cát Lượng
- 144. Công chúa diễn kịch rất thần tình
- 145. A Kha hành thích Ngô Tam Quế
- 146. Mộc Kiếm Bình gieo vạ tổng binh
- 147. A Kha chẳng biết đi đâu mất
- 148. Viên Viên xuất thân ở chốn phong trần
- 149. Sờ mũi làm cho người phát sợ
- 150. Hào kiệt khôn qua ải má hồng
- 151. Ngô Tam Quế thất cơ đành chịu lún
- 152. Ngự tiền thị vệ bị hành hung
- 153. Lão hương nông bản lãnh kinh người
- 154. Trong sòng bạc chạm trán cừu nhân
- 155. Cao Tôn Giả phát chiêu kì quái
- 156. Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi
- 157. Có lý đâu đường đột giai nhân
- 158. Ngô Lục Kỳ hát khúc trầm giang
- 159. Song Nhi xuất hiện giữa phong ba
- 160. Thần hành bách biến có một không hai
- 161. Vi Tiểu Bảo tâu trình sứ mạng
- 162. Núi Lộc Đỉnh bên dòng sông Hắc
- 163. Để phụ nhân xen vào quốc sự
- 164. Tiểu Hoàng đế mưu lược cao thâm
- 165. Cao tôn giả chết đi sống lại
- 166. Vi đô thống mở cuộc điều tra
- 167. Vì hiếu sắc sa vào cạm bẫy
- 168. Dở thói nịnh thần khoe bài trung nghĩa
- 169. Song Nhi giải cứu Vi đô thống
- 170. Núi Lộc Đỉnh cường nhân chiếm đóng
- 171. Những diễn biến cực kỳ đột nhột
- 172. Theo Tô Phi Á sang nước La Sát
- 173. Vi Tiểu Bảo bày mưu thoán Đế
- 174. Vương công La Sát cũng hai bè
- 175. Tam phiên dâng biểu thử lòng vua
- 176. Miệng nói huyênh hoang khéo đặt bày
- 177. Dựng miếu tuyên dương trung liệt sĩ
- 178. Triệu Lương Đống bày binh bố trận
- 179. Ngựa tốt vụng nuôi thành ngựa xấu
- 180. Lại dẫn tình nhân vào Tẩm Điện
- 181. Thấy ngựa chết kẻ mừng người tủi
- 182. Giết Tư Đồ lại gặp quan binh
- 183. Phái Vương ốc gia nhập thiên địa hội
- 184. Ngô Chí Vinh nịnh hót lầm đường
- 185. Tiểu Bảo trùng hồi viện Lệ Xuân
- 186. Mẹ ngủ say con dấu xiên y
- 187. Trên đời được mấy anh hùng chặt taỷ
- 188. Bịa chuyện hoang đường mong thoát chết
- 189. Trong kỷ viện cùng nhau kết nghĩa
- 190. Tam tiếu nhân duyên cửu mỹ hồ
- 191. Thiên hạ đại loạn, quần thư hỗn chiến
- 192. Mục võ quân thượng, đại nghịch bất đạo
- 193. Muốn làm nên sự nghiệp oai hùng
- 194. Di hoa tiếp mộc, nhất tiễn song điêu
- 195. Vi khâm sai từ biệt mẫu thân
- 196. Người mang bệnh hoạn đó là aỉ
- 197. Chơi địch nhân nhiều trò quái dị
- 198. Thấy thư giả cũng tin là thật
- 199. Trước linh sàng đại nhân đền tội
- 200. Tìm địch nhân theo dõi hành tung
- 201. Quả xứng danh hào kiệt đương thời
- 202. Quy Tân Thụ múa kiếm cắt bào
- 203. Lộ cơ mưu tìm lời gạt gẫm
- 204. Tiểu Hoàng đế chặt đầu phò mã
- 205. Đọc bản tâu Long Nhan hớn hở
- 206. Ba thích khách giết lầm gian tặc
- 207. Có bao giờ thầy lại giết trò?
- 208. Hỏa siêu đấu trường để dấu đưa tin
- 209. Cùng công chúa trốn khỏi hoàng cung
- 210. Lại dụng kế rùa đen thoát xác
- 211. Những bạn hữu đều người nghĩa khí
- 212. Bọn thiếu niên khẩu thị tâm phi
- 213. Bọn thuộc hạ quần công giáo chủ
- 214. Trên đảo thần long nhiều loài ác quỷ
- 215. Ngoài khơi thuyền lớn đuổi thuyền con
- 216. Kẻ vong ân ám hại Trần Công
- 217. Muốn giết người ngây ngô giả điếc
- 218. Vung khoái đao tàn sát sáu mạng người
- 219. Tìm đường nhớ tới chuyện dương châu
- 220. Tìm đường nhớ tới chuyện dương châu
- 221. Nghe hô hoán Tiểu Bảo kinh hồn
- 222. Thông Cật Đảo Quần Hào Đại Đổ
- 223. Hoạt Quốc Bảo Đi Đâu Mất Biến
- 224. Mắng Thi Lang là đứa Hán gian
- 225. Đánh người ngoại quốc
- 226. Muốn đến Đài Loan hạ thuyết từ
- 227. Đổi thông cật đảo thành điếu ngư đảo
- 228. Cuộc đông tiến của quân la sát
- 229. Tưởng hồn ma hóa ra người sống
- 230. Thống lãnh ba quân làm đại soái
- 231. Tướng la sát xua quân tiến đánh
- 232. Bạc thua cãi cối phải ăn đòn
- 233. Vi Tiểu Bảo niệu xạ Lộc Đỉnh Sơn
- 234. Hạ thành không mất một tên quân
- 235. Nịnh không phải đường bị quở trách
- 236. Trai la sát toàn là đồ bỏ
- 237. Lần đầu tiên nếm món Trung Hoa
- 238. Cuộc đàm phán phân chia cương giới
- 239. Triều đình đại kế chủ hòa bình
- 240. Phân cương giới Trung Hoa thắng lợi
- 241. Mao thập bát công khai thóa mạ
- 242. Phùng Tích Phạm hăm dâng cáo trạng
- 243. Giận lão phùng lo mưu tẩy oán
- 244. Những âm mưu đánh tráo phạm nhân
- 245. Nghe vua phán tiểu bảo kinh hồn
- 246. Đấng anh quân hiểu rõ gian mưu
- 247. Dựng cờ khởi nghĩa làm hoàng đế
- 248. Xuống giang nam ẩn tích mai danh
Hồi 239
Triều đình đại kế chủ hòa bình
Vi Tiểu Bảo vừa ra đến cửa doanh trướng, liền ngó thấy hai trăm sáu mươi tên kỵ binh Kha Tát Khắc trường đao tuốt trần, đưa lên cao. Chúng cưỡi toàn tuấn mã bao vây trướng hồng đang diễu võ dương oai đi vòng quanh chạy rất mau.
Phi Yến Đa La hạ lệnh một tiếng đoàn kỵ binh chạy ra xa. Chúng xếp thành đội ngũ đứng ngoài hai trăm trượng. Cứ hai mươi sáu tên là một hàng. Cả trước sau cộng thành mười hàng. Hàng ngũ rất chỉnh tề.
Đột nhiên chúng lớn tiếng reo hò lao rất mau về phía Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Má ơi là má ơi!
Gã toan chạy vào trướng, nhưng lại nghĩ:
- Bọn quỷ La Sát đã muốn giết ta thì ta có vào trướng cũng bị chúng lôi ra lại càng thêm nhục.
Mặt xám như tro tàn, người run bần bật, gã đứng yên không nhúc nhích.
Hồng Triều hô:
- Đằng bài thủ! Chuẩn bị bảo vệ đại soái! Tiến lên.
Hai trăm sáu mươi quân đằng bài đồng thanh hô:
- Tuân lệnh!
Rồi chúng rầm rộ chạy tới đứng ở phía trước Vi Tiểu Bảo cùng các đại thần.
Vi Tiểu Bảo rút đao trủy thủ ở ống giầy ra tự nhủ:
- Nếu bọn quỷ La Sát thực sự nổi tính man rợ, tất xảy một trường chiến đấu ác liệt, ta không thể phế bỏ điều nghĩa khí.
Gã liền mạnh dạn tiến ra đứng ở phía trước Sách Ngạch Đồ. Miệng gã hô:
- Sách đại ca đừng sợ. Đã có tiểu đệ bảo vệ cho đại ca.
Sách Ngạch Đồ là một văn quan, lão sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa, ấp úng đáp:
- Tiểu huynh... hoàn toàn... trông cậy vào huynh đệ.
Mười hàng kỵ binh Kha Tát Khắc xông tới rất lẹ. Khi chúng còn cách đội quân Thanh chừng năm sáu trượng thì tên đội trưởng đi trước vung trường đao chém dứ một đòn. Hắn quát to một tiếng. Đoàn kỵ binh lập tức dừng ngựa. Hai trăm sáu chục con tuấn mã đều dừng bước lại.
Tên đội trưởng lại hô một tiếng. Bọn kỵ binh rẽ ra chia làm hai toán. Một trăm ba chục tên quay về phía Bắc, một trăm ba chục tên quay về hướng Nam.
Chúng chạy ra mấy chục trượng quây lại thành vòng tròn và đứng cách xa trướng hồng ngoài hai trăm trượng. Đội ngũ vẫn tề chỉnh, không rối loạn chút nào.
Hai trăm sáu chục tên cưỡi hai trăm sáu mươi con ngựa đều răm rắp như một người cưỡi một ngựa. Quả nhiên chúng đã được huấn luyện rất tinh thục.
Phi Yến Đa La nổi lên tràng cười khanh khách, lớn tiếng hỏi:
- Công tước đại nhân! Đại nhân coi đội quân La Sát bên tệ quốc thế nào?
Vi Tiểu Bảo bây giờ mới hiểu hắn bất quá muốn khoa trương quân đội để thị uy. Trong lòng tức giận gã la lên:
- Đúng là một lũ khỉ làm trò, nếu đem dùng vào việc đánh trận thì toàn là đồ vô dụng.
Phi Yến Đa La tức giận hô:
- Chúng ta lại xông vào!
Miệng hắn lẩm bẩm:
- Lần này thử coi gã có chạy trốn không?
Hắn hô tiếp:
- Hãy lột hết nón đội trên đầu binh sĩ Trung Quốc!
Đội trưởng trong đội kỵ binh Kha Tát Khắc lại hô hiệu lệnh. Hai trăm sáu mươi tên quân kỵ liền xông vào.
Vi Tiểu Bảo quát:- Chém vào chân ngựa bọn chúng!
Hồng Triều hô:
- Xin tuân lệnh. Chặt chân ngựa, đừng giết người.
Tiếng vó ngựa rầm rầm như sấm nổ. Hai trăm sáu chục con ngựa chạy tới mỗi lúc một gần. Những thanh trường đao dưới ánh mặt trời lấp loáng có ánh sáng.
Đoàn kỵ mã chỉ còn cách ba chục trượng... hai chục trượng... mười trượng...
vẫn chưa dừng bước.
Khi còn cách bốn, năm trượng, Hồng Triều hô:
- Cổn Đường đao! Tiến lên!
Hai trăm sáu chục tên đằng bài thủ nhảy vọt lại, lăn mình dưới đất xông vào.
Hai trăm sáu chục tên quân này đều do Lâm Hưng Châu thân hành rèn dậy môn Địa Đường đao pháp rất thuần thục. Chúng dùng lá mộc bằng giây leo để hộ vệ, không hở ra chút đao quang nào.
Quân kỵ binh Kha Tát Khắc đột nhiên thấy Thanh binh lăn mình dưới đất rất lấy làm kinh dị.
Bọn thủ quân ở Nhã Tát Khắc đã nếm mùi đau khổ của bọn đằng bài thủ, nhưng kẻ thì chết rồi, kẻ thì bị bắt. Cánh thủ quân hoàn toàn tan vỡ. Đội kỵ binh Kha Tát Khắc này mới từ Mạc Tư Khoa hộ tống Phi Yến Đa La trong cuộc công du.
Trước nay chúng chưa được chứng kiến phép đánh trận của đằng bài binh, đều cho là bên địch ngu xuẩn quá mới lăn mình dưới đất. Chúng có bị ngựa xéo chết cũng không trách ai được.
Chỉ trong chớp mắt hàng đầu đội kỵ binh đã đụng phải quân đằng bài.
Đột nhiên tiếng ngựa thét vang, tới tấp ngã lăn ra.
Quân đằng bài vung lợi đao lên. Cứ mỗi đao là chém đứt một đôi chân ngựa.
Đã có đằng bài hộ thân, chúng lăn xả vào đâm chém.
Quân La Sát la ó vang trời pha lẫn với tiếng ngựa thét.
Đội đằng bài đã lăn vào tới hàng thứ mười bên địch và chém đứt một trăm bảy, tám chục đôi chân ngựa rồi xếp hàng ở phía sau đội kỵ binh Kha Tát Khắc.Có đến quá phần nửa quân Kha Tát Khắc bị ngã xuống còn mấy chục tên liền quay ngựa chạy trốn. Thế là đội quân tan vỡ.
Hồng Triều dẫn đội đằng bài binh chạy về thật mau đứng xếp hàng trước Vi Tiểu Bảo. Toàn đội hai trăm sáu chục người chỉ có mười mấy người bị ngựa dẫm lên hay đá bị thương, nhưng thương thế rất nhẹ. Chúng vẫn nhịn đau đớn và đứng nguyên trong hàng ngũ.
Hai trăm sáu chục tên kỵ binh Kha Tát Khắc, một số bị ngựa đè lên, nằm dưới đất rên rỉ kêu la, một số phóng ngựa chạy tán loạn ra tận đằng xa. Còn phần lớn đứng xuống đất, chân tay luống cuống.
Bọn kỵ binh này suốt đời kỵ mã, có ngồi trên lưng ngựa mới phát huy được tài kiêu dũng. Một khi hai chân đứng xuống đất là chẳng khác gì cá mất nước, không còn chỗ nương tựa để vùng vẫy.
Vi Tiểu Bảo hô:
- Chia quân lấy phân nửa bao vây đại quan La Sát!
Hồng Triều truyền hiệu lệnh ra. Một trăm quân đằng bài liền kéo đến bao vây bọn Phi Yến Đa La và bọn đại quan La Sát hơn chục người. Một trăm thanh đại đao tổ hợp thành một vòng tròn đao. Mũi đao hướng vào phía trong. Chỉ cần hô một tiếng hiệu lệnh là cả trăm thanh đại đao nhất tề phóng vào. Bọn Phi Yến Đa La sẽ lập tức bị đâm nát ra như tương.
Mấy tên chánh phó đội trưởng đoàn kỵ binh Kha Tát Khắc thấy tình trạng này vội chạy lại lớn tiếng la:
- Đừng có giết người! Đừng có giết người!
Vi Tiểu Bảo quay lại nhìn Song Nhi hiện cải trang làm thân binh , ra lệnh:
- Lại điểm huyệt chúng đi!
Song Nhi dạ một tiếng tung mình vọt tới sau lưng tên đội trưởng kỵ binh Kha Tát Khắc, thị điểm huyệt vào huyệt đạo sau lưng hắn, rồi lại điểm huyệt tên phó đội trưởng.
Một tên tiểu đội trưởng thò tay vào bọc rút súng lục ra quát:
- Không được nhúc nhích!Song Nhi chụp một tên quân La Sát đứng bên để che đỡ phía trước. Thị đẩy gã tiến lên mấy bước.
Tên tiểu đội trưởng kia không dám nổ súng, lại la lên:
- Không được nhúc nhích!
Song Nhi chụp tên La Sát đó nhấc bổng lên liệng tới.
Tên tiểu đội trưởng giật mình kinh hãi nghiêng mình né tránh.
Song Nhi thừa cơ nhảy lại điểm vào những huyệt dạo trước ngực và sau lưng gã rồi đoạt lấy khẩu súng lục trong tay đối phương. Thị trỏ súng lên trời bắn chỉ thiên đánh •đoàng• một tiếng:
Vi Tiểu Bảo hô lớn:
- Hay lắm! Hai bên đã hứa không được đem theo hỏa khí. Bọn quỷ La Sát các ngươi không kể gì đến chữ tín.
Gã tiến lại mấy bước nhìn Phi Yến Đa La nói:
- Này! Đại nhân bảo bọn thủ hạ liệng binh khí trong tay đi, xuống ngựa hết, xếp thành hàng ngũ. Tên nào còn dắt hỏa khí trong mình phải lôi ra hết.
Phi Yến Đa La nhận thấy mình không thể nào kháng cự được đành nghe theo lời Vi Tiểu Bảo truyền lệnh xuống.
Bọn kỵ binh Kha Tát Khắc đành liệng đao kiếm rồi xuống ngựa, xếp thành đội ngũ.
Vi Tiểu Bảo lại sai một trăm sáu chục tên đằng bài thủ bao vây bốn mặt ra sục tìm trong mình bọn quân La Sát.
Chúng lấy được hơn hai trăm tám chục khẩu súng lục vì trong đoàn kỵ binh hai trăm sáu mươi người, nhưng một số đem theo hai khẩu.
Bọn quân La Sát ở dưới chân thành Ni Bố Sở ngó thấy tình thế xảy biến cố liền từ từ tiến ra.
Mé Đông quân Thanh cũng lập tức tiến vào.
Hai bên cách nhau mấy trăm bước thì dừng lại dàn trận đối lập.Đoàn quân La Sát thấy chủ soái bị vây đành ngấm ngầm kêu khổ, không dám tự động.
Vi Tiểu Bảo hỏi Phi Yến Đa La:
- Hầu tước đại nhân! Đại nhân cho đem nhiều hỏa khí đến làm gì vậy?
Phi Yến Đa La cúi đầu đáp:
- Xin lỗi Công tước đại nhân! Bọn vệ binh thủ hạ của tệ nhân không theo mệnh lệnh, ngầm đeo hỏa khí. Tệ nhân sẽ trọng phạt bọn chúng.
Vi Tiểu Bảo hô:
- Đằng bài thủ! Các ngươi cởi hết y phục ra để họ coi có ngầm dấu hỏa khí không?
Hai trăm sáu chục tên đằng bài thủ bỏ lá mộc xuống. Tay mặt giơ đại đao lên cao để đề phòng đối phương hành động bất trắc. Chúng dùng tay trái để cởi áo.
Mọi người cởi áo rồi, mình trần trùng trục, nhảy lên mấy cái. Quả nhiên không một ai đeo súng.
Phi Yến Đa La trong lòng hổ thẹn, cúi đầu xuống không dám nói gì.
Vi Tiểu Bảo lại lớn tiếng:
- Bọn người La Sát mặt dầy không thủ tín, chẳng thể tin được. Lột quần áo bọn chúng ra khám kỹ lại xem có còn hỏa khí không?
Phi Yến Đa La kinh hãi vội nói:
- Công tước đại nhân! Xin đại nhân rộng ơn cho. Đại nhân... đại nhân... mà lột quần tệ nhân, thì tệ nhân... đành chịu tự sát...
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cái gì thì được, còn việc cởi quần thì không thể khoan miễn.
Phi Yến Đa La năn nỉ:
- Xin đại nhân khoan thứ cho một lần. Nhất thiết mọi điều gì khác, tệ nhân đều xin tuân theo ý kiến của đại nhân.
Vi Tiểu Bảo hỏi:- Vừa rồi đội kỵ binh của Hầu tước đại nhân xông lại làm cho bản sứ khiếp quá phải chui vào gầm bàn, như thế còn chi là thể diện của Công tước đại nhân?
Vụ này Hầu tước đại nhân tính sao đây?
Phi Yến Đa La mắng thầm:
- Cái đó tự ngươi nhát gan, ta biết làm thế nào?
Nhưng ngoài miệng hắn đáp:
Tệ nhân xin nguyện ý bồi thường những sự tổn thất của đại nhân.
Vi Tiểu Bảo trong lòng hoan hỷ nghĩ thầm Đến lúc làm tiền được rồi đây.
Nhưng trong lúc nhất thời gã nghĩ không ra bắt đối phương bồi thường bằng cách nào, liền hạ lệnh:
- Hãy cắt đai quần từ đại quan cho đến tiểu binh La Sát.
Bọn đằng bài thủ hô lớn:
- Xin tuân lệnh!
Chúng giơ đao lên thò vào sau lưng bọn người La Sát, quay lưỡi ra ngoài kéo một cái. Lập tức đai lưng bị đứt liền.
Bọn người La Sát từ Phi Yến Đa La trở xuống chẳng một ai là không sợ hết hồn, hai tay giữ chặt cạp quần chỉ sợ tụt mất.
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cười khanh khách ra lệnh:
- áp giải bọn người La Sát, nổi hiệu đắc thắng đưa về doanh trướng.
Lúc này quan binh La Sát ai cũng chỉ lo tụt quần, tuyệt không dám kháng cự, riu ríu theo bọn Thanh binh giữ nguyên đội ngũ đi về phía Đông.
Đông Quốc Cương cười nói:
- Trí kế của Vi đại soái quả là thần diệu. Ai cũng phải khâm phục. Chỉ trong khoảnh khắc mà •Cột• được hai tay của hết thảy ba trăm quan binh La Sát.
Vi Tiểu Bảo cười đáp:- Bọn nam nhân La Sát sợ nhất là bị tụt quần. Trái lại, bọn nữ nhân không ngán vụ đó. Thế có lạ không?
Bọn Đông Quốc Cương híp mắt lại mà cười một cách mê ly.
Đoàn người và đại quân hội họp rồi, đoàn quân Thanh đẩy hơn hai trăm cỗ súng lớn ra, bỏ áo súng đi, miệng súng chĩa về phía quân La Sát.
Thời bấy giờ tuy hỏa khí nước La Sát đã lợi hại lắm, nhưng ở phía Đông cũng không đem đến nhiều bằng Vua Khang Hy đã chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Có đến phân nửa súng ống được điều động cho trận tuyến Ni Bố Sở. Bất luận về binh lực hay hỏa khí bên quân Thanh cũng nhiều hơn gấp mấy lần.
Cánh quân La Sát đột nhiên ngó thấy rất nhiều súng lớn, đều ngơ ngác nhìn nhau, lộ vẻ cực kỳ khiếp sợ.
Các tướng thống lĩnh quân đội vội truyền lệnh đóng cổng thành lại. Nhưng quân Thanh cũng không đánh thành.
Lúc này đội trưởng, phó đội trưởng và một tên tiểu đội trưởng đoàn kỵ binh Kha Tát Khắc đã bị Song Nhi điểm huyệt không nhúc nhích được. Ba tên này đứng ở chỗ đất trống coi chẳng khác gì nhưng pho tượng gỗ.
Các binh tướng La Sát hối hả chạy vào thành, chưa kịp lưu tâm đến. Bây giờ đứng trên mặt thành nó thấy đều lấy làm kinh dị, nhưng chẳng ai dám chạy ra cứu viện.
Sau chừng nửa giờ họ thấy ba người vẫn đứng trơ không nhúc nhích, một đội kỵ binh Kha Tát Khắc mở cửa thành đến cứu.
Nhưng đội kỵ binh này mới đi được hơn mười trượng, bỗng nghe quân Thanh nổ mấy phát súng lớn.
Tướng thủ thành vội nổi hiệu lui quân. Đội kỵ binh Kha Tát Khắc lại lật đật quay về. Chúng sợ quân Thanh kéo đến thì cả đội quân đi cứu viện cũng bị vây hãm.
Quân hai bên cách nhau đến mấy trượng. Ở đằng xa ngó thấy ba người đứng không nhúc nhích, tư thế rất quái dị rất lấy làm kỳ, bỗng nghe quân Thanh nổi lên tràng cười ho hố, hết thảy La Sát binh càng kinh hãi hơn.Vi Tiểu Bảo đưa bọn Phi Yến Đa La vào trong doanh trướng.
Chủ khách an tọa rồi, bọn thân binh bưng trà ra mời.
Vi Tiểu Bảo chỉ cười hì hì chứ không nói gì.
Phi Yến Đa La tức giận lên tiếng:
- Công tước đại nhân! Đại nhân đừng đem tệ nhân ra làm trò cười nữa. Đại nhân muốn giết thì giết quách đi cho rồi!
Vi Tiểu Bảo cười đáp:
- Bản sứ cùng Hầu tước đại nhân là chỗ bạn hữu, sao lại giết nhau được? Bây giờ chúng ta lại bàn đến chuyện phân chia cương giới.
Gã cho là lúc này các đại thần bên đối phương đã lọt vào tay mình thì bất luận mình đưa ra điều khoản gì, họ cũng khó lòng chống lại.
Không ngờ Phi Yến Đa La là một quân nhân xuất thân bản tính rất quật cường. Hắn ngang nhiên đáp:
- Tệ nhân là tù binh của đại nhân, không còn là sứ thần ngang hàng để thương nghị việc hoạch định cương giới nữa. Tệ nhân đã ở dưới sự uy hiếp của đại nhân thì điều khoản gì cũng không thể đàm phán được. Dù đàm phán thành tựu, kiềm chữ rồi, cũng coi là vô hiệu.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao lại vô hiệu?
Phi Yến Đa La đáp:
- Nhất thiết mọi điều khoản đều do đại nhân định đoạt thì còn đàm phán cái gì? Đại nhân không thể bức bách tệ nhân đàm phán được?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao lại không bức bách đại nhân đàm phán được?
Phi Yến Đa La đáp:
- Nói tóm lại là tệ nhân không chịu khuất phục. Đại nhân vung đao chém hay nổ súng bắn chết tệ nhân thì cứ việc động thủ đi!Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Nếu bản sứ kêu người lột trần Hầu tước thì sao?
Phi Yến Đa La tức giận đến cùng cực, đứng phắt dậy quát:
- Ngươi...
Hắn vừa nói được tiếng ngươi, đột nhiên quần tụt xuống, vội đưa tay nắm lấy.
Nguyên đai quần hắn đã bị đứt. Lúc ngồi trên ghế, không cần để tay giữ cạp quần. Trong cơn thịnh nộ, hắn đứng phắt dậy, quên mất vụ này. May mà hắn còn cứu vãn kịp thời, chưa đến nỗi hở hang làm cho xấu mặt.
Các đại quan và bọn tùy tùng bên Thanh ở trong trướng không sao nhịn được đều nổi lên tràng cười rộ.
Phi Yến Đa La tức giận đến sắc mặt lợt lạt mà hai tay vẫn phải nắm giữ cạp quần, bộ dạng coi rất tức tưởi.
Hắn toan đưa ra những lời khích ngang khẳng khái một phen cho bõ tức. Khốn nỗi hai tay còn bận việc, không thể chỉ trỏ vung múa cho thêm uy thế. Hắn muốn hiên ngang cũng chỉ đến được hạn độ nào mà thôi.
Phi Yến Đa La hắng giọng mấy tiếng, ngồi xuống nói:
- Ta là Khâm sứ của Sa Hoàng bệ hạ nước La Sát, ngươi không làm nhục ta được. Bậc đại trượng phu thà chết chứ không chịu nhục.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hầu tước đại nhân cứ yên lòng. Bản sứ không làm nhục đâu. Chúng ta hãy hòa hảo mở lại cuộc đàm phán phân chia cương giới.
Phi Yến Đa La móc túi lấy khăn bịt cửa miệng buộc quanh ra sau gáy để tỏ ý không lên tiếng về cuộc hòa đàm.
Vi Tiểu Bảo sai thân binh đem rượu ngon nhắm tốt bày lên bàn. Gã rót rượu ra chung, cười nói:
- Mời đại nhân! Đại nhân bất tất phải khách sáo.
Phi Yến Đa La ngửi thấy mùi rượu thơm ngát không nhịn được, cởi khăn tay, nâng chung lên uống.Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Hầu tước đại nhân lại dùng đến miệng ư?
Phi Yến Đa La uống rượu ăn thịt, vẫn không trả lời, tỏ ra dùng miệng để ăn uống chứ không để nói.
Vi Tiểu Bảo tiếp tục khuyên mời. Gã nghĩ bụng cho hắn uống say hoặc giả làm cho hắn phải khuất phục.
Không ngờ Phi Yến Đa La uống mười mấy chung rồi, cầm khăn lau miệng xong bịt lại buộc chằng ra sau như trước.
Vi Tiểu Bảo thấy tình trạng này không khỏi bật cười. Gã sai thân binh dẫn hắn vào hậu trướng nằm nghỉ và ra lệnh canh giữ nghiêm mật.
Vi Tiểu Bảo cùng bọn Sách Ngạch Đồ, Đông Quốc Cương ngồi lại bàn cách đối phó.
Đông Quốc Cương nói:
- Thằng cha này quật cường như vậy, hắn kiên quyết không chịu cùng chúng ta mở cuộc hòa đàm mà chịu tha hắn về thì thật chẳng cam tâm chút nào.
Sách Ngạch Đồ hiến kế:
- Hãy giam giữ hắn mươi ngày hay nửa tháng, mỗi bữa làm thịt mấy tên quỷ La Sát trước mặt hắn, thử xem hắn có quật cường mãi không?
Đông Quốc Cương đáp:
- Nếu chúng ta bức bách quá, hắn tự tử thì thật rầy rà! Chúng ta dùng võ lực bắt đại thần của đối phương ép việc nghị hòa, không chừng Hoàng thượng còn gia tội bọn mình nữa.
Sách Ngạch Đồ gật đầu nói:
- Đông Công gia nói thế là phải. Mình cứ một mực dùng cương cũng không được.
Các đại thần thương nghị hồi lâu vẫn chưa tìm ra diệu sách.Bữa nay bắt được Phi Yến Đa La tuy là một phen thắng trận, nhưng không hợp với chủ ý của Vua Khang Hy trong cuộc mưu hòa, mà còn phản bội đại kế của triều đình. Nếu không khéo xử lý sẽ phạm vào trọng tội vi chỉ.
Sau các đại thần đều khuyên Vi Tiểu Bảo nên buông tha Phi Yến Đa La.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Được rồi! Chúng ta hãy giữ hắn lại một đêm, sáng mai sẽ thả về cũng chưa muộn.
Gã vào tẩm trướng bước lui rồi lại bước tới để suy nghĩ kế hoạch, đột nhiên gã lẩm bẩm:
- Bữa trước ta đã theo bài học của Gia Cát Lượng phóng hỏa đốt hang Bàn Xà và đại thắng ở Nhã Tát Khắc. Nay ta lại học Chu Du chơi Tưởng Cán ở Hội Quần Anh.
Gã tính toán hồi lâu sắp đặt kế hoạch rồi trở ra quân trướng.
Vi Tiểu Bảo truyền thân binh đi mời vị giáo sĩ Hà Lan tới để dặn dò mật kế.
Gã lại sai người kêu Hoa Bá Tư Cơ và Tề Lạc Nặc Phu vào trướng khẽ dặn làm như thế, như thế...
Gã còn gọi bốn tướng và đội trưởng đội thân binh vào bảo làm như vậy như vậy...
Mọi người lãnh mạng lui ra.
Hoa Bá Tư Cơ và Tề Lạc Nắc Phu tuy biết vụ này cực kỳ ngoắt ngoéo, nhưng ngó thấy bốn tên thân binh tay cầm đại đao lăm lăm đứng ở phía sau dĩ nhiên chúng chỉ còn cách vâng dạ luôn miệng, không dám phản bội.
Phi Yến Đa La nằm nghỉ trên giường trong hậu trướng, những luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn. Lúc thì kinh hãi, lúc lại hối hả, hắn trằn trọc không sao ngủ được.
Bỗng nghe tiếng ngáy như sấm ở ngoài cửa trướng. Ba tên lính canh đều là thân binh ngủ say cả rồi.
Phi Yến Đa La nghĩ bụng:- Ta đã lọt vào tay bọn Man tử Trung Quốc mà không chịu những điều khoản của chúng đưa ra, tất khó bề thoát thân. Sáng mai tên tiểu quỷ kia không chừng nổi nóng vung đao chém giết mình, há chẳng oan uổng ru? May mà trời còn thương:
Ba tên quân canh ngủ cả rồi. Chi bằng ta mạo hiểm trốn đi.
Hắn liền rón rén ngồi dậy, cởi sợi dây da đeo trên vai xuống để thắt lưng cho khỏi tụt quần.
Phi Yến Đa La cất bước nhẹ nhàng lần về phía cửa trướng, vẫn thấy ba tên thân binh tựa vào cột trướng ngủ say. Hắn vươn tay ra sau lưng một tên thân binh định rút lấy thanh bội đao. Ngón tay hắn sắp đụng vào đốc đao thì đột nhiên tên thân binh này ngáp dài một cái.
Phi Yến Đa La giật mình kinh hãi, vội rụt tay về.
Sau một lúc, hắn không thấy động tĩnh gì, lại toan cử động rút bội đao của tên thân binh khác.
Giữa lúc ấy tên thân binh kia vươn vai một cái, miệng nói mấy câu mơ ngủ.
Phi Yến Đa La không dám chần chừ, rón rén bước ra cửa trướng, mừng thầm ba tên thân binh đều không phát giác.
Phi Yến Đa La ra ngoài trướng rồi, đứng thu mình trong bóng tối.
Bỗng thấy bên ngoài có bọn vệ binh tay cầm đèn lồng, tay cầm đơn đao đi tuần tiễu.
Phi Yến Đa La đảo mắt nhìn quanh thấy ba mặt Bắc, Đông, Nam đều có quân lính đi tuần, chỉ một mặt Tây là tối mò, dường như không người. Hắn liền từ từ cất bước tiến về phía đó. Mỗi khi thấy đội quân tuần phòng tới gần, hắn lại co mình đứng nép vào sau trướng bồng. May mà dọc đường đi về phía Tây, hắn được bình yên vô sự.
Phi Yến Đa La vừa đến phía sau tòa đại trướng, đột nhiên mé Tây có đội tuần tiễu đi tới, hắn vội ẩn vào sau trướng.
Phi Yến Đa La đột nhiên vẳng nghe trong trướng có người nói chuyện mà nói bằng tiếng La Sát.
Lộc íỉnh Ký #220
Việc đời thay đổi.
Hoa nở có mùa, trăng thường tròn khuyết.
Thế sự không chiều theo ý người mãi mãi. Hôm sau mặt trời lên cao ba ngũ, tám người mới tỉnh giấc.
Vi Tiểu Bảo dẫn quần nữ ra chôn táng thi thể của Trần Cận Nam. Gã trông nấm đất vàng vùi thây sư phụ, trong lòng đau xót không nhịn được lại khóc rống lên.
Quần nữ đều quỳ xuống trước phần mộ xì sụp hành lễ.
Công Chúa trong lòng không muốn hạ bái, nghĩ thầm: "Ta đường đường một vị Công Chúa nhà íại Thanh, sao lại quỳ lạy một tên phản tặc?"
Nhưng, trải qua bao ngày ở với Vi Tiểu Bảo, nàng đa õhiểu rõ tuy mình là hạng cành vàng lá ngọc, nhưng trong con mắt gã lại là người kém nhất, vì nàng đẹp không bằng A Kha, thân mật không bằng Song Nhi, võ công không bằng Tô Thuyên, cơ trí không bằng Phương Di, thành thật chất phác không bằng Mộc Kiếm Bình, ôn nhu văn nhã không bằng Tăng Nhu.
Nàng ở nơi cung cấm càng lớn lại càng ngang ngược tàn nhẫn, tính khí nonùg nảy hung hăng nên Vi Tiểu Bảo coi nàng không thân thiện bằng những người kia.
Công Chúa nghĩ lui nghĩ tới rồi tự nhủ: "Ta mà không lạy một lạy thì e rằng Vi Tiểu Bảo coi ta bất thân thiện rồi lúc gã gieo xúc sắc sẽ dở trò hý lộng quỷ thần để cho ta cuộc nào cũng đại thắng là ta phải chịu hiu quạnh suốt đời."
Nàng đành khuất tất quỳ xuống, khấn thầm trong bụng: "Phản tặc hỡi phản tặc! Ta là Công Chúa điện hạ lạy ngươi một lạy. Ngươi không đủ phước khí để tiêu thụ, ở dưới âm cung e rằng còn chịu nhiều điều cực khổ hơn."
Mọi người lạy xong đứng dậy, Phương Di đột nhiên la hoảng:
- Trời ơi! Thuyền đâu rồi? ... Read more
Lộc íỉnh Ký #220
Mộc Kiếm Bình nói:
- Chúng ta đều là người vong quốc, còn kể gì đến chuyện Quận chúa hay không Quận chúa?
Phương Di nói:
- Nếu thế thì Song Nhi muội tử cùng y bái Thiên íịa trước. Muội tử theo y lâu ngày, đã bao phen cùng nhau xuất sinh nhập tử, chia sẽ hoạn nạn nhiều hơn hết mọi người.
Song Nhi đỏ mặt lên đáp:
- Tỷ tỷ còn nói nữa là tiểu muội bỏ đi.
Thị nói rồi tiến ra cửa, nhưng bị Phương Di ôm chặt lấy.
Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Tiểu Bảo! íệ đệ muốn cùng ai bái đường trước thì nói đi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Việc bái Thiên íịa thủng thẳng rồi sẽ tính. Ngày mai chúng ta trước hết là phải an táng sư phụ cho xong đã.
Quần nữ nghe gã nói vậy đề lộ vẻ nghiêm trang. Không ngờ gã lại là người tôn sư trọng đạo như vậy.
Nhưng gã chưa quên tính chớt nhã, nói tiếp:
- Cả bảy vị đều là những cô vợ thân ái của ta, bất tất phải phân biệt trước sau, lớn nhỏ. Từ nay trở đi cứ mỗi tối lại gieo xúc sắc để đánh cuộc hơn thua. Vị nào được thì đêm hôm ấy bầu bạn với ta
Gã nói rồi móc trong bọc ra hai viên xúc sắc cầm trong lòng bàn tay hà hơi và thổi ra cho nó rớt xuống bàn xoay tít đi.
Công Chúa bĩu môi nói:
- Ngươi tưởng quý báu lắm hay sao? Ai thua thì mới phải bầu bạn với ngươi.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- íúng lắm! íúng lắm! Cũng như sai quyền hành lệnh, ai thua phải phạt một chung rượu.
Rồi gã nói:
- Ai muốn gieo trước đây?
íêm hôm ấy trong căn nhà hủ lậu trên hoang đảo xuân tình phơi phới. Mấy người gieo xúc sắc ai được ai thua, bất tất phải thuật kỹ cho rườm lời.
Từ đó trở đi trong Vi gia, quần nữ gieo xúc sắc thành lệ.
Vi Tiểu Bảo nguyên gieo xúc sắc cùng người đánh bạc bằng kim ngân tài bảo, trong lòng hồi hộp, mong được lo thua, xẩy ra những nguồn hứng thú khôn tả. Không ngờ nay gã đặt ra cuộc này để giam mình thành một vật để quần nữ đặt cuộc đánh với nhau. Còn chính gã chẳng thu ùgì trong vụ gieo xúc sắc. Tuy đã được hưởng phúc ôn nhu, nhưng chẳng thấy chút khoái lạc nào về cờ bạc.
... Read more
Lộc íỉnh Ký #220
Song Nhi nhảy vọt đi ẩn vào góc nhà, đáp:
- Không, không!
Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di cười hỏi:
- Di tỷ tỷ! Còn tỷ tỷ thì sao? íêm hôm ấy lúc tỷ tỷ đến Lệ Xuân Viện đã nhét gối đầu vào lòng trá hình bụng to, chắc là có tiên kiến sáng suốt.
Phương Di không nhịn được bật lên tiếng cười hích hích rồi bĩu môi đáp:
- Tử Thái giám! Ta... ta không có chuyện gì với ngươi... làm sao lại có...
Mộc Kiếm Bình nói:
- Phải rồi! Phương sư tỷ, Tăng thư thư, Song Nhi muội tử và muội muội bốn người chưa bái đường thành thân với ngươi thì làm sao lại mang thai được? Tiểu Bảo! Ngươi tồi bại muốn chết! Ngươi đã bái đường thành thân với Thuyên tỷ tỷ, với Công Chúa và A Kha tỷ tỷ mà không cho ta hay lại cũng chẳng mời ta uống rượu.
Mọi người nghe giọng cô chất phác ngây thơ đều phì cười.
Mộc Kiếm Bình nhỏ tuổi, đầu óc ngây thợ Cô nghĩ rằng người đời có bái thiên địa kết thành vợ chồng mới sinh con đẻ cái, nên cô nói vậy.
Phương Di vừa cười vừa giang tay ôm cô vào lòng nói:
- Tiểu sư muội. Nếu vậy đêm nay sư muội cùng y bái thiên địa kết thành chồng vợ đi.
Mộc Kiếm Bình đáp:
- Không được! Trên hoang đảo này không có kiệu hoa. Tiểu muội thấy người ta làm cô dâu đều mặc xiêm áo màu đại hồng, đầu đội mũ phượng quan thật bảnh. Chúng ta đều không có những thứ này.
Tô Thuyên cười nói:
- Cái đó cũng không cần, có thể châm chước được. Chúng ta đi hái hoa về kết thành mũ hoa. Hoa quan có thể thay thế cho phượng quan.
Vi Tiểu Bảo nghe các cô cười nói. Trong lòng rất đỗi hoài nghi, tự hỏi: "Còn một cô nữa là ai? Chẳng lẽ lại là A Kỳ? Ta còn nhớ ôm nàng chạy lui chạy tới, sau đặt nàng xuống ghế, chứ không đặt lên giường. Nhưng đêm hôm ấy nhiều cô quá mà ta thì đầu óc hồ đồ, không chừng có lúc ôm nàng lên giường rồi cũng nên. Nếu trong bụng nàng mà có đứa con của ta thì thằng nhóc đó sau này sẽ làm Vương tử 'cả một cái' xứ Mông Cổ."
Bỗng gã la thầm: "Trời ơi! Thôi chết rồi! Chẳng le õlại là mụ điếm già? Nếu là mụ thì bọn Quy Tân Thụ làm chết cả con mình rồi."
Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình nói:
- Dù có bái thiên địa ở đây thì cũng phải để Phương sư tỷ bái trước.
Phương Di đáp:
- Không được! Sư muội là Quận chúa nương nương dĩ nhiên phải bái trước... Read more
Lộc íỉnh Ký chương 220 thiếu:
Công Chúa vẫn chẳng hiểu gì, hỏi lại:
-Má má gã ở kỹ viện làm chi? Nghe nói kỹ viện là nơi chơi đùa của đàn ông.
Phương Di cười đáp:
- Trước nay gã ưa thích nói nhăng nói càn. Muội muội chỉ tin gã nửa câu cũng đủ điên đầu rồi.
Bữa trước ở Lệ Xuân Viện, Vi Tiểu Bảo chui vào trong chăn lớn ngủ với bảy cô, ngoại trừ Công Chúa thay vào mụ điếm già Mao íông Châu, còn saú cô lúc đó đều hiện diện ở đây.
Công Chúa hung dữ chẳng kém gì Mao íông Châu, có điều nàng không thâm hiểm tàn độc bằng mụ mà nàng còn xinh đẹp và nhỏ tuổi hơn nhiều.
Gã tự nhủ: "Thật là may mắn cho mình được đổi mẹ ra con. Nếu lúc này người bầu bạn với mình chẳng phải Công Chúa mà là mẫu thân nàng thì chưa biết ra làm sao? Không chừng mình cũng đến phải theo gót lão Hoàng gia lên Ngũ íài Sơn xuất gia làm hòa thượng. Nhưng mình mà bắt buộc phải làm sư, nhất quyết đem theo cả bảy cô vợ này đi.
Gã thấy sáu cô đều lộ vẻ thẹn thùng thì biết là các cô nghĩ đến tình cảnh đêm hôm ấy. Bất giác gã lẩm bẩm:
- íêm hôm đó trong bóng tối đen ta sờ loạn lên, chẳng hiểu rõ đã cùng với những ai phượng đảo loan điên. A Kha cùng Thuyên tỷ tỷ trong bụng mang thai hài nhi của ta. Thế mới biết được hai người. Ta nhớ còn một cô nữa, nhưng không hiểu là ai? íể thủng thẳng hỏi cho ra mới được.
Gã liền cười hề hề hỏi:
- Dù chúng ta vĩnh viễn ở trên đảo Thông Cật này cũng không đến nỗi tịch mịch. Thuyên tỷ tỷ! Công Chúa! A Kha! Trong bụng ba vị đã có con của tiểu đệ rồi. Không hiểu còn một vị nào nữa đã mang thai?
Gã vừa hỏi câu này, bọn Phương Di bốn cô mặt càng đỏ ửng như gấc chín.
Mộc Kiếm Bình vội đáp:
- Tiểu muội không có! Tiểu muội không có!
Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo ngó mình bằng cặp mắt nghi ngờ, liền nguýt gã một cái, gắt lên:
- Không có!
Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
- Hảo Song Nhi! Nhất định là chúng ta đã 'đại công cáo thành' rồi, phải không?... Read more