CLOSE
Add to Favotite List
EBOOKS » Kim Dung - Hàn Giang Nhạn dịch » Lộc Đỉnh Ký


Chương 284

Ám Sát

Một dải màu đen phảng phất như từ giữa hư vô đột ngột xuất hiện bên cạnh Hạ Nhất Minh.

Cổ tay Gia Phỉ Nhĩ Đức chưa động, nhân ảnh cũng chưa đến nhưng thần binh của hắn đã thần không biết quỷ không hay đến bên người Hạ Nhất Minh.

Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm tức giận, Hắc Ám hội nghị quả nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp, thủ pháp thi triển cùng với Hoàng Tuyền lão tổ không hề khác biệt lắm, đều là lấy đánh lén để thủ thắng.

Bất quá, đối với Hạ Nhất Minh mà nói chỉ cần một ít năng lượng lạ dao động bên người là đã bị hắn phát hiện ra. Hừ lạnh một tiếng, trên người hắn xuất hiện một tầng kim sắc bảo vệ những bộ vị mà đối phương muốn thương hại.

Mà cùng lúc đó, từ trên người Bạch Mã lóe lên quang mang, lôi điện lập tức tạo thành một bức tường chắn.

Hiển nhiên, với linh giác của thánh thú đỉnh phong nó đã phát hiện ra sự khác thường ở quanh người, hơn nữa còn nhanh chóng phản ứng lại.

Bóng đen đột ngột xuất hiện tựa hồ tương đối kiêng kỵ Bạch Mã Lôi Điện, ở trong không trung sau một lúc như ẩn như hiện thì giống như linh xà quanh quẩn bên thân thể Bạch Mã, trực tiếp tấn công vào một điểm ngẫu nhiên trên người Hạ Nhất Minh.

Ánh mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức hiện lên một tia cổ quái, khi thần binh của hắn chọn lấy điểm tấn công là một chỗ ngẫu nhiên trên người Hạ Nhất Minh, hắn cơ hồ không tin được vào cảm giác của mình.

Ở trong suy nghĩ của hắn, dù là Hạ Nhất Minh đã tấn chức Cửu Cửu Trọng Thiên, nhưng Cửu Cửu Trọng Thiên vẫn là Cửu Cửu Trọng Thiên làm sao có khả năng dễ dàng bị đánh trúng?

Phải biết rằng, hắn phóng xuất ra thần binh chính là kiện phỏng chế thần khí Hắc Ám Tỏa Liên, cùng với Quang Minh chi trượng vô cùng nổi danh.

Mặc dù Hắc Ám Tỏa Liên trong tay hắn cũng không phải là kiện thần khí chính thức, nhưng chỉ cần tấn công lên thân thể thì vô luận là hộ giáp cường đại mức nào cũng có thể phá vỡ.

Lực lượng Nhân Đạo Đỉnh Phong được tăng phúc ba lần há có thể chỉ một kiện hộ thể thần binh có thể chống đỡ được.

Nhưng mà, sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức rất nhanh thay đổi, hơn nữa còn trở nên vô cùng khó coi.

Hắc Ám Tỏa Liên quả thật là đã đánh lên thân thể Hạ Nhất Minh, nhưng hắn có cảm giác như nó không hề gây được ra chút thương tổn nào.

Kiện phỏng chế thần khí tựa hồ tấn công vào một điểm ngẫu nhiên trên một khối nham thạch, nhưng nó lại không tạo ra được bất cứ thương tổn nào cho khối nham thạch đó. Hơn nữa vì dùng sức quá mức, mà bị lực lượng phản lại làm cho chân khí của hắn có chút ba động, thiếu chút nữa ngay cả Hắc Ám Tỏa Liên cũng không thể nắm giữ được.

Sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức rốt cuộc thay đổi, hắn hiểu được Hạ Nhất Minh vì sao lại dễ dàng để bị đánh trúng như thế, bởi vì người này cố ý a.

Bất quá, ngay cả là người đứng đầu Hắc Ám thế giới cũng không nhìn ra được kiện áo giáp trên người Hạ Nhất Minh được làm bằng tài liệu gì.

Mặc dù hắn lúc này đang cùng với Phất Lan Khắc Lâm liên thủ, nhưng chi tiết về Hạ Nhất Minh, giáo hoàng bệ hạ lại không nói chút nào cho hắn biết.

Về phần các tôn giả mới tấn chức của phương Tây tuy nhìn thấy tình huống Hạ Nhất Minh và Phất Lan Khắc Lâm giao thủ, nhưng với kiến thức và kinh nghiệm của bọn họ thì trước khi Gia Phỉ Nhĩ Đức mở miệng hỏi sẽ không có người nào nói cho lão biết.

Cho nên Gia Phỉ Nhĩ Đức căn bản là không biết được ở trên người Hạ Nhất Minh lại có một kiện thần binh hộ thể kinh khủng như vậy.

Đưa tay lên điểm một chút, đạo quang mang màu đen nhất thời tiêu tán đi, nhưng lúc này bên cạnh Gia Phỉ Nhĩ Đức đột nhiên vang lên tiếng huýt gió bén nhọn.

Theo tiếng huýt gió vang lên, thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức bắt đầu lay động, thân hình mau chóng chớp lên một cái.

Sau đó, một đạo lực lượng vô hình xuyên thấu qua thân hình của hắn, ở vị trí ngực tạo thành một cái động khẩu nhỏ.

Lúc này đây đến phiên Hạ Nhất Minh cũng trợn mắt cứng lưỡi, hắn sau khi đón đỡ thần binh của đối phương xong cũng lập tức phản công.

Cực Quang Chi Kiếm ở trong tay hóa thành vô hình nhanh chóng tấn công tới.

Hắn tuyệt đối nắm chắc, thần binh của đối phương khẳng định không thể phá được Huyền Quy Xác, nhưng Cực Quang Chi Kiếm của mình cũng khẳng định có thể làm cho hắn thất kinh. Hơn nữa bên trong Cực Quang Chi Kiếm còn ẩn chứa Bắc Hải Cực Quang, nó đối với người tu luyện Hắc Ám lực lượng như Gia Phỉ Nhĩ Đức là một cơn ác mộng a.

Nhưng mà, lần hành động này của hắn thuận lợi ngoài dự đoán, Cực Quang Chi Kiếm không hề bị trở ngại đâm xuyên qua ngực đối phương. Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh thậm chí còn hoài nghi có phải mình gặp một tên giả mạo.

Chỉ là ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Hạ Nhất Minh đã biết có điều gì đó không đúng.

Bởi vì khi bị đâm xuyên qua ngực, Gia Phỉ Nhĩ Đức cũng không hề rớt xuống, không sai chính là thân hình giống như một tờ giấy nhẹ nhàng theo gió bay ra xa.

Đến tận lúc này, Hạ Nhất Minh mới nhìn rõ, nguyên lai một kiếm mới xuyên qua ngực vừa rồi cũng không phải là bản thể của Gia Phỉ Nhĩ Đức, mà chỉ là một kiện quần áo mà thôi. Về phần vị lão tổ tông của Hắc Ám thế giới đã sớm chạy đi nơi nào rồi.

Hai người vừa gặp mặt, hơn nữa thời gian giao thủ quá ngắn, mỗi bên mới chỉ xuất ra một chiêu, nhưng một chiêu này đều là toàn lực không hề có nửa điểm lưu thủ. Nhưng chỉ một chiêu này, bọn họ đối với lực lượng của nhau đã kiêng kỵ vài phần.

Phía xa xa xuất hiện một đạo bóng đen, Gia Phỉ Nhĩ Đức một làn nữa xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.

Ở trên người hắn đã khoác một kiền áo bào màu đen, giống với kiện vừa bị phá hủy, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy hắn đã thay bộ y phục lúc nào nữa.

Phất Lan Khắc Lâm lãnh đạm nói:

- Hội trưởng đại nhân xin cẩn thận, trên lưng hắn chính là kiện Huyền Quy hộ giáp trong truyền thuyết, ngay cả thần khí trong tay cũng khó có thể thương tổn được hắn.

Hai mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức trợn lên, tức giận nói:

- Giáo hoàng bệ hạ, ngài vì sao không nói sớm?

Nếu sớm biết chuyện này, như vậy tại một khắc Huyền Quy Xác xuất hiện bên người Hạ Nhất Minh, hắn đã không lựa chọn tấn công.

Phất Lan Khắc Lâm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi không hỏi, ta làm sao phải nói?

Gia Phỉ Nhĩ Đức nhất thời á khẩu không nói được tiếp, mặc dù giờ phút này quan hệ của bọn họ là hợp tác, nhưng thực tế vẫn là hai thế lực có mối thù bất cộng đái thiên. Cho nên Gia Phỉ Nhĩ Đức tự nhiên cũng không có khả năng đem tin tức trọng yếu nói cho đối phương.

Gia Phỉ Nhĩ Đức tức giận hừ một tiếng, nói:

- Như vậy bây giờ ngài còn gì phải nhắc nhở ta nữa không?

Phất Lan Khắc Lâm bình tĩnh nói:

- Trên người Hạ Nhất Minh có không ít bảo bối, trong đó có Vô Hình Chi Kiếm ẩn chứa Bắc Hải Cực Quang, trong tay hắn còn có Ngũ Hành Hoàn giúp tăng phúc năm lần lực lượng, so với chúng ta cao hơn không phải là ít.

Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà tủm tỉm cười, tâm tư của hắn hoàn toàn đặt xuống dưới biển. Hoàng Tuyền lão tổ quả nhiên không giống với người bình thường, một khi hắn ẩn nặc thì ngay cả Hạ Nhất Minh cũng đừng mong tưởng tìm ra được tung tích của hắn.

Người này thật không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nếu như nói ở phương diện này có người thắng được hắn thì cũng chỉ có Bách Linh Bát đang ôm Bảo Trư ở trên cao.

Gia Phỉ Nhĩ Đức đưa ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh thật lâu, hắn mới thở dài một tiếng, nói:

- Tây bắc nhất mạch quả nhiên là rất giỏi, dĩ nhiên lại có thể cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy.

Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, trong lòng lại nói, Tây Bắc nhất mạch ngoại trừ cho ta một cái danh phận ra thì không cấp cho bất kỳ thứ gì tốt, bất quá những lời này hắn cũng không cần phải nói ra.

Cổ tay vung lên, ngũ thải quang mang chợt thoáng hiện ra, sau đó hắn đảo cổ tay, tất cả quang mang đều tụ tập ở trên đỉnh đầu Gia Phỉ Nhĩ Đức, hơn nữa còn liên tục áp xuống.

Sau khi biết tác dụng của Ngũ Hành Hoàn, Gia Phỉ Nhĩ Đức tự nhiên không có khả năng để cho Ngũ Hành Hoàn tùy ý phát huy uy lực cường đại nhất của nó. Hắn vung nhẹ tay lên, một thiết côn đen xì kỳ dị xuất hiện đem toàn bộ lực lượng tản mạn xung quanh tập trung lại.

Nhưng mà, đúng lúc này, hắn lại thấy được trên miệng Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cười kỳ dị.

Sau đó, Gia Phỉ Nhĩ Đức lập tức biết được nguyên nhân, ở trên đỉnh đầu hắn ngũ thải quang mang không biết khi nào đã hoàn toàn rút lui, giờ phút này còn xót chỉ là một cỗ quang mang màu vàng.

Đạo quang mang này vừa xuống hiện liền giống như một ngọn núi khổng lồ, mang tới cho kẻ khác áp lực khó tin nổi.

Sắc mặt hai vị Cửu Cửu Trọng Thiên đều thay đổi, bọn họ hiển nhiên biết, có thể phóng xuất ra uy áp cường đại như vậy là lực lượng gì.

Nhưng mà, ở trong lòng bọn họ lại không nghĩ ra, Hạ Nhất Minh vừa mới động thủ đã sử dụng loại lực lượng này. Loại lực lượng này một khi xuất hiện thì cho dù là Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả cũng đều khó có thể chịu được áp lực tuyệt đỉnh.

Thần chi lực đối với người khác mà nói là một loại lực lượng mạnh mẽ tới mức khó tin, ngay cả Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả mà muốn hấp thu một ít thần chi lực lượng cũng không phải dễ dàng. Một khi hao tổn mà muốn bù lại thì thời gian không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Cho nên không tới mức quan trọng, bọn họ còn không vận dụng ra loại lực lượng chung cực này.

Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, ở trong đan điền của hắn chỉ cần thần chi lực lượng thì cũng có năm loại, mặc dù trong đó có ba loại lực lượng thuộc về vô hình. Nhưng đối với hắn mà nói, dù lãng phí một chút cũng không có gì đặc biệt hơn người.

Dù sao, tốc độ bổ sung của hắn tuyệt đối không phải người khác có thể tưởng tượng được.

Thân hình Gia Phỉ Nhĩ Đức nhanh chóng động, hắn tựa hồ muốn làm lại trò cũ, sử dụng thân pháp quỷ dị của mình để né tránh.

Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lúc này lại nhướng mày, Cực Quang Chi Kiếm nhanh chóng xoay tròn, ở xung quanh người Gia Phỉ Nhĩ Đức tạo thành một bức tường lưới to lớn. Đồng thời, toàn bộ thần niệm của Hạ Nhất Minh đều tập trung trên người của đối thủ, giống như có cặp mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Gia Phỉ Nhĩ Đức tức giận hừ một tiếng, hắn vẫn như trước không lựa chọn cùng với thần chi lực ở trên đầu chống đỡ, mà thân hình giống như một khối đá nhanh chóng rơi xuống.

Ánh mắt vài người cơ hồ sáng ngời lên, bọn họ tựa hồ như đang mong đợi cái gì đó.

Quả nhiên, khi Gia Phỉ Nhĩ Đức rơi vào trong lòng biển, một đạo kiếm quang đen thui giống như độc xà âm thầm phục kích sẵn đang nhe những chiếc răng nọc độc ra chờ đón con mồi...



BOOK COMMENTS

  • 5.2/7 - 54 ratings
    • gopostalmail 9 years ago

      Lộc íỉnh Ký #220

      Việc đời thay đổi.
      Hoa nở có mùa, trăng thường tròn khuyết.
      Thế sự không chiều theo ý người mãi mãi. Hôm sau mặt trời lên cao ba ngũ, tám người mới tỉnh giấc.
      Vi Tiểu Bảo dẫn quần nữ ra chôn táng thi thể của Trần Cậ­n Nam. Gã trông nấm đất vàng vùi thây sư phụ, trong lòng đau xót không nhịn được lại khóc rống lên.
      Quần nữ đều quỳ xuống trước phần mộ xì sụp hành lễ.
      Công Chúa trong lòng không muốn hạ bái, nghĩ thầm: "Ta đường đường một vị Công Chúa nhà íại Thanh, sao lại quỳ lạy một tên phản tặc?"
      Nhưng, trải qua bao ngày ở với Vi Tiểu Bảo, nàng đa õhiểu rõ tuy mình là hạng cành vàng lá ngọc, nhưng trong con mắt gã lại là người kém nhất, vì nàng đẹp không bằng A Kha, thân mậ­t không bằng Song Nhi, võ công không bằng Tô Thuyên, cơ trí­ không bằng Phương Di, thành thậ­t chất phác không bằng Mộc Kiếm Bình, ôn nhu văn nhã không bằng Tăng Nhu.
      Nàng ở nơi cung cấm càng lớn lại càng ngang ngược tàn nhẫn, tí­nh khí­ nonùg nảy hung hăng nên Vi Tiểu Bảo coi nàng không thân thiện bằng những người kia.
      Công Chúa nghĩ lui nghĩ tới rồi tự nhủ: "Ta mà không lạy một lạy thì e rằng Vi Tiểu Bảo coi ta bất thân thiện rồi lúc gã gieo xúc sắc sẽ dở trò hý lộng quỷ thần để cho ta cuộc nào cũng đại thắng là ta phải chịu hiu quạnh suốt đời."
      Nàng đành khuất tất quỳ xuống, khấn thầm trong bụng: "Phản tặc hỡi phản tặc! Ta là Công Chúa điện hạ lạy ngươi một lạy. Ngươi không đủ phước khí­ để tiêu thụ, ở dưới âm cung e rằng còn chịu nhiều điều cực khổ hơn."
      Mọi người lạy xong đứng dậ­y, Phương Di đột nhiên la hoảng:
      - Trời ơi! Thuyền đâu rồi?
      ... Read more

      0
    Reply
    • gopostalmail 9 years ago

      Lộc íỉnh Ký #220
      Mộc Kiếm Bình nói:
      - Chúng ta đều là người vong quốc, còn kể gì đến chuyện Quậ­n chúa hay không Quậ­n chúa?
      Phương Di nói:
      - Nếu thế thì Song Nhi muội tử­ cùng y bái Thiên íịa trước. Muội tử­ theo y lâu ngày, đã bao phen cùng nhau xuất sinh nhậ­p tử­, chia sẽ hoạn nạn nhiều hơn hết mọi người.
      Song Nhi đỏ mặt lên đáp:
      - Tỷ tỷ còn nói nữa là tiểu muội bỏ đi.
      Thị nói rồi tiến ra cử­a, nhưng bị Phương Di ôm chặt lấy.
      Tô Thuyên nhìn Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
      - Tiểu Bảo! íệ đệ muốn cùng ai bái đường trước thì nói đi.
      Vi Tiểu Bảo đáp:
      - Việc bái Thiên íịa thủng thẳng rồi sẽ tí­nh. Ngày mai chúng ta trước hết là phải an táng sư phụ cho xong đã.
      Quần nữ nghe gã nói vậ­y đề lộ vẻ nghiêm trang. Không ngờ gã lại là người tôn sư trọng đạo như vậ­y.
      Nhưng gã chưa quên tí­nh chớt nhã, nói tiếp:
      - Cả bảy vị đều là những cô vợ thân ái của ta, bất tất phải phân biệt trước sau, lớn nhỏ. Từ nay trở đi cứ mỗi tối lại gieo xúc sắc để đánh cuộc hơn thua. Vị nào được thì đêm hôm ấy bầu bạn với ta
      Gã nói rồi móc trong bọc ra hai viên xúc sắc cầm trong lòng bàn tay hà hơi và thổi ra cho nó rớt xuống bàn xoay tí­t đi.
      Công Chúa bĩu môi nói:
      - Ngươi tưởng quý báu lắm hay sao? Ai thua thì mới phải bầu bạn với ngươi.
      Vi Tiểu Bảo đáp:
      - íúng lắm! íúng lắm! Cũng như sai quyền hành lệnh, ai thua phải phạt một chung rượu.
      Rồi gã nói:
      - Ai muốn gieo trước đây?
      íêm hôm ấy trong căn nhà hủ lậ­u trên hoang đảo xuân tình phơi phới. Mấy người gieo xúc sắc ai được ai thua, bất tất phải thuậ­t kỹ cho rườm lời.
      Từ đó trở đi trong Vi gia, quần nữ gieo xúc sắc thành lệ.
      Vi Tiểu Bảo nguyên gieo xúc sắc cùng người đánh bạc bằng kim ngân tài bảo, trong lòng hồi hộp, mong được lo thua, xẩy ra những nguồn hứng thú khôn tả. Không ngờ nay gã đặt ra cuộc này để giam mình thành một vậ­t để quần nữ đặt cuộc đánh với nhau. Còn chí­nh gã chẳng thu ùgì trong vụ gieo xúc sắc. Tuy đã được hưởng phúc ôn nhu, nhưng chẳng thấy chút khoái lạc nào về cờ bạc.
      ... Read more

      0
    Reply
    • gopostalmail 9 years ago

      Lộc íỉnh Ký #220

      Song Nhi nhảy vọt đi ẩn vào góc nhà, đáp:
      - Không, không!
      Vi Tiểu Bảo nhìn Phương Di cười hỏi:
      - Di tỷ tỷ! Còn tỷ tỷ thì sao? íêm hôm ấy lúc tỷ tỷ đến Lệ Xuân Viện đã nhét gối đầu vào lòng trá hình bụng to, chắc là có tiên kiến sáng suốt.
      Phương Di không nhịn được bậ­t lên tiếng cười hí­ch hí­ch rồi bĩu môi đáp:
      - Tử­ Thái giám! Ta... ta không có chuyện gì với ngươi... làm sao lại có...
      Mộc Kiếm Bình nói:
      - Phải rồi! Phương sư tỷ, Tăng thư thư, Song Nhi muội tử­ và muội muội bốn người chưa bái đường thành thân với ngươi thì làm sao lại mang thai được? Tiểu Bảo! Ngươi tồi bại muốn chết! Ngươi đã bái đường thành thân với Thuyên tỷ tỷ, với Công Chúa và A Kha tỷ tỷ mà không cho ta hay lại cũng chẳng mời ta uống rượu.
      Mọi người nghe giọng cô chất phác ngây thơ đều phì cười.
      Mộc Kiếm Bình nhỏ tuổi, đầu óc ngây thợ Cô nghĩ rằng người đời có bái thiên địa kết thành vợ chồng mới sinh con đẻ cái, nên cô nói vậ­y.
      Phương Di vừa cười vừa giang tay ôm cô vào lòng nói:
      - Tiểu sư muội. Nếu vậ­y đêm nay sư muội cùng y bái thiên địa kết thành chồng vợ đi.
      Mộc Kiếm Bình đáp:
      - Không được! Trên hoang đảo này không có kiệu hoa. Tiểu muội thấy người ta làm cô dâu đều mặc xiêm áo màu đại hồng, đầu đội mũ phượng quan thậ­t bảnh. Chúng ta đều không có những thứ này.
      Tô Thuyên cười nói:
      - Cái đó cũng không cần, có thể châm chước được. Chúng ta đi hái hoa về kết thành mũ hoa. Hoa quan có thể thay thế cho phượng quan.
      Vi Tiểu Bảo nghe các cô cười nói. Trong lòng rất đỗi hoài nghi, tự hỏi: "Còn một cô nữa là ai? Chẳng lẽ lại là A Kỳ? Ta còn nhớ ôm nàng chạy lui chạy tới, sau đặt nàng xuống ghế, chứ không đặt lên giường. Nhưng đêm hôm ấy nhiều cô quá mà ta thì đầu óc hồ đồ, không chừng có lúc ôm nàng lên giường rồi cũng nên. Nếu trong bụng nàng mà có đứa con của ta thì thằng nhóc đó sau này sẽ làm Vương tử­ 'cả một cái' xứ Mông Cổ."
      Bỗng gã la thầm: "Trời ơi! Thôi chết rồi! Chẳng le õlại là mụ điếm già? Nếu là mụ thì bọn Quy Tân Thụ làm chết cả con mình rồi."
      Bỗng nghe Mộc Kiếm Bình nói:
      - Dù có bái thiên địa ở đây thì cũng phải để Phương sư tỷ bái trước.
      Phương Di đáp:
      - Không được! Sư muội là Quậ­n chúa nương nương dĩ nhiên phải bái trước
      ... Read more

      0
    Reply
    • gopostalmail 9 years ago

      Lộc íỉnh Ký chương 220 thiếu:

      Công Chúa vẫn chẳng hiểu gì, hỏi lại:
      -Má má gã ở kỹ viện làm chi? Nghe nói kỹ viện là nơi chơi đùa của đàn ông.
      Phương Di cười đáp:
      - Trước nay gã ưa thí­ch nói nhăng nói càn. Muội muội chỉ tin gã nử­a câu cũng đủ điên đầu rồi.
      Bữa trước ở Lệ Xuân Viện, Vi Tiểu Bảo chui vào trong chăn lớn ngủ với bảy cô, ngoại trừ Công Chúa thay vào mụ điếm già Mao íông Châu, còn saú cô lúc đó đều hiện diện ở đây.
      Công Chúa hung dữ chẳng kém gì Mao íông Châu, có điều nàng không thâm hiểm tàn độc bằng mụ mà nàng còn xinh đẹp và nhỏ tuổi hơn nhiều.
      Gã tự nhủ: "Thậ­t là may mắn cho mình được đổi mẹ ra con. Nếu lúc này người bầu bạn với mình chẳng phải Công Chúa mà là mẫu thân nàng thì chưa biết ra làm sao? Không chừng mình cũng đến phải theo gót lão Hoàng gia lên Ngũ íài Sơn xuất gia làm hòa thượng. Nhưng mình mà bắt buộc phải làm sư, nhất quyết đem theo cả bảy cô vợ này đi.
      Gã thấy sáu cô đều lộ vẻ thẹn thùng thì biết là các cô nghĩ đến tình cảnh đêm hôm ấy. Bất giác gã lẩm bẩm:
      - íêm hôm đó trong bóng tối đen ta sờ loạn lên, chẳng hiểu rõ đã cùng với những ai phượng đảo loan điên. A Kha cùng Thuyên tỷ tỷ trong bụng mang thai hài nhi của ta. Thế mới biết được hai người. Ta nhớ còn một cô nữa, nhưng không hiểu là ai? íể thủng thẳng hỏi cho ra mới được.
      Gã liền cười hề hề hỏi:
      - Dù chúng ta vĩnh viễn ở trên đảo Thông Cậ­t này cũng không đến nỗi tịch mịch. Thuyên tỷ tỷ! Công Chúa! A Kha! Trong bụng ba vị đã có con của tiểu đệ rồi. Không hiểu còn một vị nào nữa đã mang thai?
      Gã vừa hỏi câu này, bọn Phương Di bốn cô mặt càng đỏ ử­ng như gấc chí­n.
      Mộc Kiếm Bình vội đáp:
      - Tiểu muội không có! Tiểu muội không có!
      Tăng Nhu thấy Vi Tiểu Bảo ngó mình bằng cặp mắt nghi ngờ, liền nguýt gã một cái, gắt lên:
      - Không có!
      Vi Tiểu Bảo lại hỏi:
      - Hảo Song Nhi! Nhất định là chúng ta đã 'đại công cáo thành' rồi, phải không?
      ... Read more

      0
    Reply
    TO TOP
    SEARCH