-
Nhóm Lửa
Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò Tủ Sách Tuổi Hoa VH Miền Nam Trước 75
Nguyễn Thái Hải
TUỔI HOA xuất bản 1972CHAPTERS 15 VIEWS 17095
Lúc thấy mặt Dũng cũng là lúc mà tôi thấy bực mình hơn bao giờ hết. Hắn “nhà quê” quá. Con Lan Phương đã bấm tôi, khúc khích cười khi nhìn Dũng đứng khép nép bên bác Sơn. Chao ơi ! Hắn đó ! Cái dáng vẻ tỉnh lỵ, áo dài tay không manchette, quần tergan ống rộng, chân đi sandale, thêm nữa, đôi kính cận trên gương mặt làm nghiêm chẳng khác nào một “ông cụ đạo mạo”. Thế đó, hắn thế đó mà ba má tôi bắt anh em tôi tối nay phải ở nhà để đón hắn, để tiếp chuyện với hắn. Hỏi sao không bực mình ?
Tôi hỏi Lan Phương :
- Mầy điện thoại cho nhà hàng Tiên Cảnh chưa ?
Lan Phương :
- Em gọi rồi.
- Họ có phàn nàn gì không ?
- Sao không ? Họ bảo mình cố thu xếp xem sao, chứ thiếu ban nhạc của mình, họ phải cáo lỗi phiền phức lắm…
- Rồi mầy trả lời sao ?
- Thì… thì em bảo là sẽ cố… nhưng không hứa chắc… -
Nhân Tình Ấm Lạnh
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến
Hồ Biểu Chánh
CHAPTERS 16 VIEWS 33168
Huỳnh Tú Phan mới cất một nhà lầu, gần châu thành Bạc Liêu cửa ngó ra lộ đi Sóc Trăng. Nhà cất kinh dinh kiểu vẻ xinh đẹp, nền cao cửa rộng tường chắc, thang lài, tứ hướng đều có làm cửa sổ đặng ánh sáng lọt vào nhà. Hai từng đều lót gạch bông đặng lau chùi cho sạch, nóc lợp ngói móc đỏ lòm, cửa sổ sơn dầu xám láng bóng.
Trước có dọn một cái sân rộng lớn, chánh giửa đã xây hòn non trên hồ nước, trên đỉnh ông tiều lum khum gánh củi, dưới khe ngư ông thong thả ngồi câu, bên kia thằng mục cởi trâu ăn, bên nọ chú cày đi ra ruộng. -
Nho Phong
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Nhất Linh
NGỌC XUYÊN xuất bản 1926CHAPTERS 4 VIEWS 3567
Nho Phong là cuốn tiểu thuyết đầu tiên, ký tên Nguyễn Tường Tam, tức là cuốn sách thử nghiệm của một người mới bước vào nghề, nói nôm na là cuốn sách nháp, cuốn sách tập viết, cuốn sách viết thử xem sao. Một cuốn sách như vậy, viết ra, đưa cho một người thân đọc trước, bảo hay, thì in, bảo dở, chắc bỏ.
Chúng ta thử tìm xem người ấy là ai?
Người bạn văn và bạn thân của Nhất Linh, chắc phải là Khái Hưng. Nho Phong, như thế, có thể là đã được Khái Hưng đọc trước -bởi Khái Hưng có kinh nghiệm viết văn trước Nhất Linh- Khái Hưng "OK" nên đem ra trình làng.
Nhưng không phải thế: Cuối năm 1923, đậu bằng Cao Tiểu, nhưng vì chưa đủ tuổi vào trường Cao Đẳng, Nhất Linh đi làm thư ký cho sở tài chính Hà Nội, tại đây, ông "kết duyên văn nghệ" với Tú Mỡ Hồ Trọng Hiếu và viết Nho Phong. Như vậy, rất có thể người đầu tiên đọc Nho Phong là Tú Mỡ. Về phần Nhất Linh, nhiều năm sau đọc lại Nguyễn Tường Tam, thấy "cổ" quá, không cho in lại. Chúng ta có thể phỏng đoán sự tình như vậy. Nhưng trong những "diễn biến" kể trên có một sự kiện không mấy ai để ý: không ai ngờ Nhất Linh tự vượt mình nhanh quá thế, kể cả Nhất Linh. -
Nho Tướng Công Nguyễn Công Trứ
Truyện Dài
Vu Gia
CHAPTERS 9 VIEWS 8514
Trời đã vào khuya, Nguyễn Công Trứ ngồi đó với ngọn đèn và dòng châu phê còn tươi rói: Nay khanh đã suy nhược nhiều lắm rồi, trẫm không muốn lấy việc binh cách mà tần phiền kẻ lão thần. Đức Kim thượng đã hiểu ông; các quan ở Hà Tĩnh đã hiểu ông, thương ông... nhưng lại chẳng hiểu gì ông. Tang bồng là cái nợ, làm trai chi sợ áng công danh. Ông không còn trai trẻ nữa. Tuổi của ông, Đỗ Phủ còn chạy mặt (Đỗ Phủ có câu thơ: Nhân sinh thất thập cổ lai hy – Người sống 70 tuổi xưa nay hiếm), tử vi cũng phải loại ra hàng hai thập niên rồi chứ ít đâu. Song còn sống là ông còn nợ với núi sông. Quả là Trần ai, ai dễ biết ai.
- Khuya lắm rồi, tướng công vào nghỉ.
Người hầu thiếp trẻ khoác lên vai ông chiếc áo bông, đề phòng cảm lạnh. -
Như Ánh Mặt Trời
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Nguyễn Đức
ĐỜI MỚI xuất bản 1973CHAPTERS 10 VIEWS 897
Tiềng lá cây xậo xạc bên ngoài nghe như giọng nói ngọt ngào chàng đang thì thầm bên tai, tôi cúi đầu trong nỗi xúc động rưng rưng. Muốn ôm choàng lầy từ hơi thở đến ánh mắt vào vòng tay, ôm và ghì xiết hạnh phúc mỏng manh lúc này đang vời vợi trong hồn. Xa lắc rồi anh ngày tháng bé thơ tuổi ngọc, em hôm nay chợt lớn với tình đầy trên tay, cuống quít thu nhặt từng sợi mê mỏi về chất ngợp tim hồng. Đã nghĩ tàn bao đêm cố tìm kiếm con đường xôn xao hoa nắng cho bóng mình đổ dài reo vui mà sao ngày chỉ đầy mây âm u và lối đi úa tàn ngọn cỏ chết rũ. Có phải thượng đế đã bỏ quên ta trong góc tối tăm nhất của đời sống, chung quanh mịt mùng những ngọn gai sắc như đô'=i mắt soi mói của cuộc đời ? Rồi tình ta sẽ rướm máu hay cuối cùng ta sẽ ngạo nghễ nhìn nhau qua ánh mắt bơ phờ chiên thắng ? Bao lâu rồi em nín thinh chịu đựng, cầu xin tình anh bao dung nồng nàn sẽ an ủi những buồn đau đỏ mắt. Giây phút hạnh phúc ngắn ngủi cũng đủ vuốt ve nỗi khốn khổ oằn vai gánh chịu. Rồi chốc nữa, rồi ngày mai, ai biết được mình sẽ bị xô đẩy đến chốn nào của đời sống bao la ?
-
Như Bóng Mây Qua
Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò Tủ Sách Tuổi Hoa VH Miền Nam Trước 75
Nguyễn Thị Duy An
TUỔI HOA xuất bản 1973CHAPTERS 3 VIEWS 6441
Lợi dụng mười phút ra chơi, tôi đi tìm cô giáo Vinh. Tôi đến phòng nghỉ của các giáo sư và thấy cô Vinh đang ngồi chuyện trò với thầy Cơ dạy Lý Hóa. Tách nước trà nhỏ xíu chắc chưa được cô đụng tới. Giữa những khuôn mặt mô phạm nghiêm trang, cô Vinh nổi bật như một khác biệt xa vời. Không phải vì cô đẹp. Cái đẹp đôi lúc cũng không làm người ta nổi bật. Ở đây, là vẻ tươi trẻ, thuần hậu toát ra từ ánh mắt, từ nụ cười của người đàn bà ngoài ba mươi. Cái hấp lực đó, không biết có đủ sức cuốn hút người khác không. Nhưng với tôi là một tình thương mến vô cùng dành cho cô. Tình thương duy nhất mà tôi dành cho một người đàn bà từ sau ngày mẹ yêu quý của tôi qua đời.
Cô Vinh cũng rất mến tôi. Cô biểu lộ bằng những ánh mắt trìu mến, những nụ cười trọn vẹn tươi hồng. Tình cảm đó làm cho những giờ học cô dạy trở nên là những giờ phút hạnh phúc đối với tôi. -
Như Cánh Lá Khô
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Nguyên Vũ
KỶ NGUYÊN xuất bản 1969CHAPTERS 10 VIEWS 3064
Dũng gật đầu, lặng lẽ mồi một điếu thuốc. Sự xuất hiện cua cô gái xinh đẹp này khiến Dũng ngạc nhiên không ít. Nàng có vẻ biết quá nhiều về chàng, ngược lại Dũng thì mù tịt. Chàng cố lục lọi ký ức tìm một vài cái tên, một vài khuôn mặt bạn bè của Duyên đã từng lui tới ngôi biệt thự hoang vắng này. Nhưng không ai có cặp mắt đẹp não nùng, bàn tay như tạc bằng ngọc, và bờ môi chín mọng mời mọc, phảng phất nụ cười cao ngạo của nàng.
Nàng đẹp, quá đẹp. vẻ đẹp khiến Dũng chợt nhận biết chàng không còn là một người đàn ông chai đã thường bước vào đời những người con gái một cách ngất ngưởng và miệt thị nữa. Chàng sẽ sẵn sàng quỳ gối trước mặt người con gái này như cảnh tỏ tình của một ông hoàng thời trung cổ. Chàng sẽ sẵn sàng trút bỏ mọi lớp giáp sắt khoác trên thân thể, bước đến với nàng bằng mơ mộng của thuở chớm biết phân vân, nhớ nhung vì một ánh mắt, một môi cười người khác phái. -
Như Con Mèo Ngái Ngủ Trên Tay Anh
Truyện Dài Tình Cảm VH Miền Nam Trước 75
Võ Hà Anh
ANH VŨ xuất bản 1974CHAPTERS 15 VIEWS 27443
Những quả xoài chín vàng trên cây đong đưa nhè nhẹ mỗi lần con gió mạnh lùa quạ Những quả đầy đặn, óng vàng và mịn mướt ấy gợi cho Thủy sự thèm muốn nhẹ nhàng, một cơn nao nức mơ hồ trỗi dậy trong lòng. Thủy tự bảo, chờ thêm vài tuần nữa, khi nào trái rám nắng là có thể hái xuống được rồi. Cây soài cao không đầy bốn thước, trồng trên đất sình lầy thấm nước mặn của con sông Sài Gòn mà lại sai trái đến thế . Và ngọt nữa. Mùa trái năm ngoái, mùa đầu tiên, Thủy đã được thưởng thức no nê mùi vị của cây nhà lá vườn. Khu đất này tốt thật, chẳng những cây soài đầy trái mà những cây ổi, tầm ruộc, sa bô chê, mận và vài thứ khác cũng chi chít quả.
-
Như Hạt Mưa Sa
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Ngọc Linh
MIỀN NAM xuất bản 1967CHAPTERS 8 VIEWS 380
Mưa không nặng hạt, nhưng vẫn dẳng dai từ chập tối. Gió lạnh buốt xương, trời Sài Gòn tự nhiên như lập đông.
Bão rớt từ miền Trung và rất có thể bão sẽ qua ngang Sài Gòn nội đêm nay. Nhà nhà kín cửa, đường phố vắng người, xe phóng thanh, từng chiếc một, chạy trên đường phố vừa phát ra những điệu nhạc quân hành, vừa thông báo cho đồng bào biết việc phòng bão, chống bão.
Giữa cảnh gió mưa, bão bùng như vậy, Thuyên vẫn rời căn gác nhỏ ra phố như thường lệ.
Chàng khoác chiếc áo đi mưa thật cũ, lầm lũi qua các phố. Nghe xe phóng thanh, chàng mới rõ là Sài Gòn sắp chịu bão đêm nay.
-
Như Loài Hoa Dại
Truyện Dài Tình Cảm VH Miền Nam Trước 75
Nghiêm Lệ Quân
BÌNH MINH xuất bản 1973CHAPTERS 4 VIEWS 159
Bên ngoài, mưa bắt đầu nặng hạt. Gió lạnh hắt vào những lỗ gạch làm cho ngọn nến chao mạnh, nước mắt hồng của nến chảy dài xuống tay Kim.
Tâm len lén đặt bé Thanh xuống nôi, đắp mền, buông màn cẩn thận, đoạn đi lấy quần áo của nó xếp lại. Nhìn qua bàn ăn, nàng chợt thấy Kim lấy thêm một cái chén, một đôi đũa dặt bên mâm. -
Như Nắng Xuân Phai
Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò Tủ Sách Tuổi Hoa VH Miền Nam Trước 75
Thùy An
TUỔI HOA xuất bản 1973CHAPTERS 9 VIEWS 15906
Tôi nhảy chân sáo vào nhà và nếu không có ánh mắt người con trai đang ngồi trên ghế salon nhìn tôi chăm chú, có lẽ tôi đã hét to lên để khoe với ba rằng tháng này tôi được bảng danh dự nữa. Ba gọi tôi :
- Hạnh !
Tôi ôm cặp rụt rè tiến lại gần ba, ba hỏi :
- Hạnh, con còn nhớ anh Chương không ?
Tôi nhíu mày suy nghĩ. Người con trai vẫn nhìn tôi với nụ cười mỉm trên môi. Tôi ngờ ngợ, hình như mái tóc đó, nụ cười kia, đôi mắt thật sáng đã quen thuộc với tôi từ một dĩ vãng nào xa mà quả thật, tôi đã quên mất đi từ không gian lẫn thời gian.
Tôi cười khỏa lấp trí nhớ kém cỏi của mình :
- Con thấy… con thấy quen quen... mà con đoán không ra... . .
Ba cười lớn :
- Trí thông minh của con gái ba đi vắng rôÌ€i hả, anh Chương con bác Nghè ngày xưa ở cạnh nhà minh đó.
Tiếng "A" bật ra từ miệng tôi thành một âm thanh ngớ ngẩn, tôi thẹn thùng đưa tay che miệng thì người con trai đã lên tiếng :
- Hạnh đã nhớ ra tôi chưa ? -
Những Bộ Áo Cà Sa Nhuộm Máu
Truyện Dài Dã Sử Truyện Hay Tiền Chiến
Vũ Quân
CHAPTERS 20 VIEWS 1994
Người đi bộ chẳng đáp lại nửa lời, nhẩy sổ ngay lại chém luôn người cưỡi ngựa. Hai tên thủ hạ cũng xống vào trợ lực.
Hai người cưỡi ngựa nhanh như cắt, rút phắt dao quai đeo ở yên ngựa ra đối địch, nhưng chưa đầy ba phút đồng hồ, một người đã bị một nhát dao chém sâu vào vế ngã lộn nhào xuống đất và một người bị chém vào giữa lưng, chết gục trên yên ngựa.
Hai con ngựa đều bị bọn cướp đường nhanh tay nắm lấy cương giữ lại, và người ngã xuống đất chưa kịp chống tay nhỏm giậy đã bị bồi thêm một nhát dao nữa vào cổ, máu phun ra như tưới.
Ba tên cướp đường lần lưng hai người tử trận, lấy được hai cái hầu bao trong đựng thẻ thuế thân của hai người và có tất cả ước chừng trăm đồng bạc hoa xoè.
Tên tướng giữ lấy hai cái thẻ, còn tiền thì giao cho thủ hạ. -
Những Bước Đi Hoang
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Văn Quang
TIẾN HÓA xuất bản 1966CHAPTERS 8 VIEWS 4006
Bóng người con gái vút đi. Cái dáng dấp khỏe mạnh còn in hẳn lên trước mặt người con trai : Một khuôn mặt búp bê Nhật bản, một dáng người B.B. Người con trai mỉm cười, tiếng sang số xe rồi tiếng mávyrú, tiếng hai chiếc bánh lao đi trên đường nhựa. Vòm cây đầy bóng tối lại trở về với sự yên tĩnh dịu dàng của một đêm Sàigòn trở lạnh.
-
Những Cảnh Khốn Nạn 1 : Tay Trắng, Trắng Tay
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến
Nguyễn Công Hoan
DƯƠNG XUÂN THƯ QUÁN xuất bản 1932CHAPTERS 18 VIEWS 452
Các ông các bà, ai đã ở qua Lao kay hồi năm 1929 trở về trước, hẳn cũng đồng ý với tác giả, công nhận rằng phố Tèo tuy vậy mà vui. Thực đấy, phố ấy vui lắm, nhất là buổi tối, lại càng náo nhiệt : trước rạp tuồng Tàu, người đứng đông lố nhố, đủ cả các hạng, từ ông cho chí thằng : có khi qua lại, phải chen lách nhau mới đi được. Khổ nhất là anh xe nào phải kéo qua đó, vì muốn đỡ bận việc ông Cẩm, hẳn chân tay phải làm việc gấp đôi, miệng mắt không được nhàn, đến cái tai cũng không dám để ý đến cái giọng du dương của tiếng đàn tiếng hát...
-
Những Cô Gái Hư
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến
Nguyễn Vỹ
ĐỜI MỚI xuất bản 1941CHAPTERS 5 VIEWS 929
Lạ nhỉ ! Ngày chủ nhật hôm nay tưởng là đẹp lắm, ai có ngờ chiều đồ xuống một trận mưa rào dữ dội !
Buổi sáng bảy giờ mặt giời mọc lên phương Đông rực rở huy hoàng. Ánh nắng tươi chiếu lên, thành phố Hà nội đã rập rìu tài tử giai nhân dắt nhau đi chơi phiếm. Các bạn trẻ đông đúc từng cặp, từng đàn, rủ về các miền quê lân cận.
Trên đường Láng ngày thường chỉ thấy các người nhà quê gánh hàng đi chợ và các cô gái quê tưới nước trong các vườn rau, đến hôm nay lại thấy nao nức những công tử tiểu thư Hà thành nhởn nhơ nô đùa trên đường nhựa. -
Những Cuộc Săn Rùng Rợn
Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò VH Miền Nam Trước 75
Minh Quân - Phương Ba
MINH ĐĂNG xuất bản 1974CHAPTERS 12 VIEWS 14425
-
Những Đêm Mưa
Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75
Linh Bảo
ĐỜI NAY xuất bản 1961CHAPTERS 12 VIEWS 14828
Linh Bảo
Những Đêm Mưa
Chương 1
Tương Kính Như Tân
Không hiểu tại sao cái “ngày lành tháng tốt” của Trang và Bình lại rơi trúng vào một buổi chiều mưa. Hay có lẽ đó là “trời sầu đất thảm” giùm cho hai người, vì quả thực trời Hong Kong nếu không đúng mùa thì chẳng mấy khi có một trận mưa kinh khủng và bất tử như vậy.
Cả hai cùng nhìn “bức tranh” hôn thú có in hình Rồng Phụng hoa lá chim chóc và những giòng chữ bút pháp nắn nót nào là:
“Giai ngẫu thiên thành. Lương duyên vĩnh đế.
Tình đôn khang lệ. Nguyện tương kính chi như tân . . .” mà ngao ngán.
Bình nhớ đến lời một người bạn kinh nghiệm rất dồi dào về cuộc sống đã nói với anh:”Trong đời người có hai lần sung sướng: một lần lúc cưới vợ, và một lần lúc vợ chết”. Vợ thì bây giờ anh đã có rồi đấy, sung sướng hạnh phúc đâu chưa thấy, chỉ thấy bực mình thôi. Và nỗi bực mình thứ nhất là Trang không chịu ký tên thực, tên cúng cơm của nàng vào bức tranh “Giai ngẫu thiên thành v. . v. .” , ấy mà ký cái tên vớ vẩn nàng tự đặt ra trong lúc còn đi “chu du” trong lục địa Trung Hoa cùng một đám lưu lạc du học sinh.
“Thương thuyết” không xong, Bình đành phải nhượng bộ, vì không nhượng bộ thì còn làm gì khác được. Không lẽ bức tranh Rồng Phụng “Nguyện tương kính chi như tân . . ” vừa ký xong còn chưa ráo mực, đã “khai chiến” ngay lập tức?
Anh đành tự an ủi:
- Thôi sung sướng thứ nhất trong đời đã không thấy thì đành đợi sung sướng thứ hai vậy !
Còn Trang, sau khi ký xong, cất “bức tranh” Rồng Phụng vào tận đáy rương, Trang cảm thấy hình như đã làm một việc ngu vô cùng. Vốn hiểu mình, Trang không dám nghĩ ngợi thêm. Trang biết sau khi làm xong một việc ngu ngốc, muốn cứu vớt, Trang sẽ làm một việc khác ngu hơn. Và nếu không lì ra mà chịu đựng, cứ cứu đi vớt lại mãi, Trang sẽ lạc vào một cái “Ngu ngốc mê hồn trận” nguy hiểm vô cùng vô tận không bao giờ thoát ra được.
Nhắc lại sự kết hợp của Trang và Bình, cả hai đều cho là “đối phương” đã mắc nợ mình từ tiền kiếp ; hay trái lại, mình mắc nợ người kia, một món nợ “thiên khối”, nói theo tiếng nhà Phật, nghĩa là trả hoài không bao giờ hết. Ai có cách gì để giải thích , an ủi được thì cứ đem ra mà xài.
Trong lúc tất cả các bạn sinh viên cùng một nhóm du học tản lạc mỗi người một nơi, hay nói cho đúng hơn, mạnh ai nấy chạy sau ngày Quảng Châu thất thủ, Trang đã ở lại vừa làm vừa học, níu lấy cái trường phải trèo lên một trăm bậc thang mới đến được lớp ấy, cho đến khi nước không phải đến chân mà gần đến cổ mới bắt đầu nhảy.
Thoát ra khỏi lục địa, Trang đến Hongkong một mình, hành lý quí giá chỉ còn sót lại một cuốn tự vị để gối đầu. Trang tìm được việc làm ngay nhưng lại rất chán với những ông chủ mắt lấm la lấm lét chỉ rình vợ đi vắng là chớt nhả. Trong lúc Trang sợ những hàm răng giả, ngán tính khó chiều của những bà khách sang trọng, Trang thấy bơ vơ cô độc, Trang đang cần một người bạn, một tri kỷ để săn sóc, an ủi và thương yêu , thì Bình đã đến đúng lúc. Vì thế, khi Bình vỗ ngực “xung phong” tình nguyện xin “săn sóc suốt đời”, Trang rơi ngay vào cái bẫy tình cảm.
Nhưng sau lúc làm vợ Bình rồi Trang mới ngã ngửa ra, vì nhận thấy có những trái cây trông bên ngoài vỏ thì ngon lành thơm tho, lúc nếm thử mới biết là chua, chát, đắng, đủ cả. Nàng trở lại thành một người bạn an ủi Bình, một người khán hộ săn sóc Bình, vì Bình ngoài tính nết đặc biệt khó chiều đến gia đình anh cũng kêu trời, lại còn thêm chứng bệnh đau dạ dày kinh niên.
Ai bảo Bình nhút nhát , vụng về không hoạt bát miệng lưỡi, thực ra anh cũng có “ngón” của anh. Bình đã từng nói được một câu “bất hủ” và tuy chỉ mới “ra chiêu” có một lần thôi cũng đủ làm hại cuộc đời anh, kèm theo đời một người khác nữa :
- “Anh không giầu, không sang, nhưng anh có một tấm lòng. Nếu em thấy tình yêu trung thành của anh đủ làm cho em sung sướng thì anh sẽ ở bên cạnh em, thương yêu và săn sóc em mãi mãi... ”
Thực ra đó là một câu đã lỗi thời, có lẽ nó được phát minh ra từ đời Trọng Thủy, Mỵ Châu. Một câu chỉ nên đem vào Bảo tàng viện để cho người đời sau chiêm ngưỡng chứ không còn đúng với thực tế nữa! Nhưng quái lạ, người nữ nào nghe câu ấy cũng thấy ngọt như mía lùi. Người nào cũng tưởng là một câu thần chú “mới ra lò” còn nóng hôi hổi, một “sáng tác” mới mẻ mà tác giả chỉ để dành riêng cho mình. Thành ra cái câu nói cổ điển muôn đời, xưa rích xưa rang, vẫn còn là một mũi tên bá phát bá trúng.
Trường hợp của Trang, không những đã trúng lại còn là một vết thương chí mạng nữa. Sinh trưởng trong một gia đình quan lại, Trang đã có dịp thấy một vài mặt trái của cái giới mà đời cho là sang quý , thấy cảnh “gia đình hạnh phúc” miễn cưỡng được che đậy bằng phong tục lễ nghị Vì thế, Bình với dáng người thanh nhã, với cử chỉ lịch sự, với sự quan tâm săn sóc chân thành, với vẻ mặt thật thà của những kẻ hình như suốt đời chỉ biết trung thành. Bình với một câu nói thốt ra đúng “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, anh đã thành công.
Thế là Bình cưới vợ. Là một công chức, có vợ, anh được thêm một phần lương phụ cấp, được xếp hàng đặt thuê một gian nhà khu chung cư vừa tốt vừa rẻ, có vợ nấu cơm, giặt áo, tính sổ chi tiêu, lo trả các món nợ gần, nợ xa, lo giật tạm lúc cuối tháng túng tiền tiêu những món cần.
Còn Trang phải gánh thêm cái gánh gia đình của hai người tạo ra mà Bình đã “thân tặng” gần trọn cả gánh cho nàng, Trang ngày ngày vẫn đi làm với những thất vọng mới “phát giác” ra được, và càng ngày càng nhiều. Có chồng Trang chỉ đỡ phải mua một chiếc chăn bông mùa đông năm ấy, còn “tấm lòng” của Bình hứa hẹn nàng tìm hoài không thấy đâu cả!
Lúc đã chung sống, hai người đều rất thực thà, và lúc ấy cả hai mới thấm thía hiểu rằng định luật “hai luồng điện khác nhau thì hút nhau” là rất đúng vậy.
Trang dễ tha thứ thì Bình quá cố chấp. Trang ưa mỹ thuật, âm nhạc, văn chương, hoạt động thì Bình nghiêm trang khắc khổ như một ông cụ già. Trang thích bè bạn, Bình không bao giờ chịu chơi với một người bạn mới. Trang thích tìm tòi nghiên cứu, xem sách báo, học hỏi , thích tất cả mọi thứ, Bình trái lại không thích gì cả. Bình mãn nguyện với cuộc sống bình an hiện tại. Đi làm về ngủ, ăn, chơi nếu không ốm. Cuộc sống của một người chịu yên phận, không ham muốn, không ao ước. Nỗi băn khoăn của Bình rất giản dị: đi đâu chơi? ăn gì ngon? làm gì vuỉ . ..
Thấy Bình miệt mài trong đám mã chược với chúng bạn mãi, Trang phàn nàn và khuyên Bình sao không lợi dụng lúc còn trẻ tuổi nghiên cứu một thứ chuyên môn để mai sau “nở mày nở mặt” với đời, Bình bèn xung phong đi đánh cá ngựa!
Ngày đêm anh ra công nghiên cứu con Bạch Mã, con Tuyết Hoa, con Mỹ Liên v.v . . . con nào một phút chạy bao nhiêu thước, trời mưa, trời nắng, kỵ sĩ nào cưỡi, thành tích khác nhau thế nào. Thấy Trang không bằng lòng anh bảo:
- Em bắt anh nghiên cứu thì anh “ nghiên cứu” rồi đấy, còn đòi gì nữa! Anh đã tuân lệnh em “dồi mài kinh sử”, “Mã kinh” cũng là một thứ “kinh”, em còn muốn bắt anh làm gì hơn?
Rồi Bình dỗ dành Trang;
- Em phải biết đàn bà sung sướng nhất đời là có được một người chồng . . . tầm thường! Anh không giàu, anh không có danh vọng, và cũng không có tài năng gì đặc biệt cả, nên anh mới có thể là một người chồng của gia đình. Anh đã không giỏi, lại chẳng có một tí ti tài hoa nào nên mới còn là người của em.
Nếu không, em cứ thử tưởng tượng xem, ví dụ anh là một nhạc sĩ, văn sĩ, thi sĩ, họa sĩ, hay là một cái gì gì “sĩ” trứ danh, một “đại nhân vật” chẳng hạn, anh trình bày, biểu diễn, tiếng anh nổi như cồn . . .Lúc ấy hàng trăm nghìn “cô đẹp” sẽ ngày đêm vây chung quanh anh, anh sẽ đắt như “tôm tươi” . Hừ, lúc ấy xem em có khóc ngấm khóc ngầm không! Thực là có phúc không biết hưởng!
- Nhưng tại sao đi đâu em cũng cứ phải thui thủi một mình, ai mời anh cũng không chịu đi với em. Người ta có quí mình mới mời, và ở đời phải có đôi chút liên lạc với chúng bạn, bà con, nếu anh muốn cô độc không chơi với ai cả thì tốt hơn lên núi làm ẩn sĩ!
- Thế tại sao những lúc anh đi em lại không chịu đi với anh?
- Anh chỉ đi đánh cá ngựa và mã chược, em không có hứng thú! Bạn anh cũng chỉ là bạn mã chược, em ngửi không vô!
- Còn quí vị bạn đồng hương của em thì giàu sang, nhưng đứng cách xa ba cây số đã ngạt mùi tiền hôi rình, anh cũng ngửi không vô! Từ ngày em có việc làm tốt, lương cao, hội họp với đồng hương giàu., anh hết hứng . Chẳng thà anh chơi với những thằng bạn nghèo, ít chữ mà đầy nghĩa khí của anh, còn hơn là một bụng triết lý, thừa tiền, thừa chữ mà . . . nhìn người chỉ . . . nửa con mắt!
Em còn nhớ hồi em còn ở Âu Châu trọ nhà Bà Năm không? Bà “tốt” lắm, mời em đến ở chung cho đỡ quạnh quẽ, bạn gái hôm sớm có nhau! Bà mượn tạm của em mấy nghìn đô, và sáu tháng sau bà nhẹ nhàng . . . mời em ra khỏi cửa, nói rằng chủ có vấn đề đòi nhà không bán nữa. Em cuốn gói đi tay không, còn bà thì kết quả vẫn ở lại gian nhà sang trọng rộng mênh mông. Tiền của em chung đặt mua gian nhà thì cố nhiên nó “kẹt” trong túi bà ấy suốt đời!
- Đấy, những nhà “học giả” như thế thì em thích giao thiệp lắm phải không? Phải, nói chuyện thông thái lắm, thú vị lắm, nhưng chơi cho cú nào cú nấy cũng đau lắm! Anh là người giản dị, anh không thích tìm những cái thú kích thích nặng đến như thế!
Bình ngừng một giây nói tiếp:
- Em cũng nên an phận đi em ạ! Sự thực trên đời này em đi khắp thế giới cũng không tìm đâu ra một người chồng “quí hóa” như anh. Vừa bệnh vừa tật! Với cái bệnh đau dạ dày kinh niên , anh rất cần nghỉ ngơi, anh không bao giờ dám chơi bời nhảm nhí, vung phí sức lực bừa bãi, bắt em phải “đêm khuya đối bóng đèn tàn” nhé! Với đôi ta lãng sơ sơ, các bạn anh không còn ganh tị vào đâu, anh cũng chẳng có một tí ti tài hoa nào để thiên hạ thù ghét anh, làm hại anh, mong dìm tài năng của anh xuống. Cả đến Trời cũng chịu thua không còn áp dụng được câu “chữ tài liền với chữ tai . . .” mà gây ra tai nạn cho gia đình tạ Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, em sẽ khỏi bị góa bụa lúc nửa chừng xuân.
Trang hậm hực:
- Em vẫn có cảm tưởng là em bị lừa.
Bình cười to:
- Em thực quá ngây thơ! Những người thực sự lừa em thì em cho là không phải người ta lừa, người ta vẫn “tốt vô cùng” ! Còn anh, anh thành thực với em thì em lại bảo là anh lừa. Chính em đã từ chối tất cả những người mà em bảo là”giá áo túi cơm” là hôi tiền là rỗng tuếch để làm vợ anh. Đó là do sự phán đoán “cao minh” của em. Khiếu thẩm mỹ cũng như chọn món ăn, mỗi người mỗi ý thích. Ví dụ cũng đồng thời là cặn cà phê mà cặn trong bình thì đắng, cặn trong cốc thì ngọt, anh tưởng em . . . thích của đắng. Em chọn anh nghĩa là em thích và bằng lòng chấp nhận tất cả những cái gì “đặc biệt quí hóa” của anh, và cả cái “bất tài vô nghề” của anh nữa chứ!
Em phải biết tục ngữ Trung Hoa có câu “Chẳng cầu gì cả, chỉ cầu cho chồng bất tài và đừng phát đạt”. Nếu không thì những người nữ trong thiên hạ sẽ tranh giành, xâu xé để chiếm cho được một chút xíu anh. Em thấy chưa, khi chồng phát đạt thì không còn là chồng của mình nữa. Biết bao nhiêu công nương , tiểu thư ngày đêm thắp hương chỉ cầu nguyện được có thế.
Trang nghe cái lý luận “bất hủ” của Bình rất uất ức mà không biết trả lời ra sao cho phải, nghĩa là cãi không lại anh.
- Nhưng anh phải nhận là anh có lừa em một phần nào. Lúc xưa anh bảo rằng anh ăn gì cũng được. Anh sẽ ăn mọi thứ em ăn rất ngon lành. Thế mà bây giờ rau không ăn, hành tỏi không ăn. Cơm dọn lên thì chê món này nhiệt, món kia hàn, món nọ táo, món kia thấp, rau kia độc . . đến Phật cũng phải kêu trời! Lương anh thử tính xem được bao nhiêu mà không chịu ăn uống giản dị một chút. Em làm tháng nào lương cũng thâm hết vào tiền chợ không còn dư để mua sách báo hay trả tiền học thêm, bao nhiêu cũng tiêu toàn chuyện nhà của anh hết!
- Ơ hay! Sao lại nhà của anh? Nhà của em chứ ! Tất cả đồ đạc trong nhà này là của em sắm và cả . . .anh cũng là của em nốt! Tất cả đều thuộc quyền sở hữu của em, em có thể tùy nghi sử dụng, cho mượn, cho thuê, hay bán theo ý em muốn. Nếu em cho anh ăn ngon, anh béo ra thì càng . . . vẻ vang cho em chứ sao! Chó béo còn đẹp mặt chủ nhà nữa là . ..
- Lại còn người ở nấu, anh không chịu ăn, bắt em đi làm về còn phải đâm đầu vào bếp!
- Nào anh có dám bắt em bao giờ! Em dạy quá lời, nói thế anh tổn thọ chết!
- Nhưng trông thấy cái bộ mặt anh ngồi vào bàn ăn như . . .khỉ ăn gừng thế kia ai chịu nổi!
Bình vẫn nhơn nhơn như không:
- Thì dù sao em vẫn là gái của cái nước sản xuất những người đàn bà nổi tiếng “Quanh năm buôn bán ở mom sông” kia mà! Người ta lại có những năm con kia đấy !
- Nhưng cái ông chồng người ta o bế là một ông Trạng Nguyên tương lai!
Bình xuống nước năn nỉ:
- Nào em tôi muốn gì tôi xin chiều tất cả. Anh chỉ xin em một điều là đừng bỏ anh tội nghiệp!
- Anh cũng biết sợ ế vợ sao?
- Ế thì không đến nỗi, nhưng anh biết kiếm đâu ra một người như em! Người thông minh ai thèm lấy anh, người ngu mà không xinh thì anh cũng không chịu!
- À thì ra điều kiện của anh là vừa xinh vừa ngu!
- Không cần ngu lắm, như em thôi cũng đủ. Nói dại chứ nếu em lỡ trúng phong, trúng gió mệnh hệ thế nào, anh có cơ hội cưới vợ khác thì anh sẽ chọn một cô . . hừ hừ ..
Bình dơ tay vẽ lên không dấu hiệu một thân hình tuyệt mỹ.
Trang bỗng nhiên nói sang chuyện khác:
- Em sẽ mua một tấm gương lớn.
Bình ngạc nhiên:
- Chỗ đâu mà để?
- Em đính ngay vào cái cửa lớn ra vào này.
- Em điên đấy à? Diện vừa vừa chứ! Những món không cần thì . ..
- Em biết rồi, anh khỏi dạy em môn tiết kiệm, từ ngày làm vợ anh em biết đi bộ hàng mấy cây số, biết hai tay xách hai giỏ đi chợ, biết giặt đồ tây, biết là áo quần như hiệu, đủ cả. Nhưng món này cần lắm, cần cho anh chứ không phải cần cho em.
- Cần cho anh?
- Chứ sao. Vì nói dại lỡ em có trúng phong trúng gió, thế nào anh sẽ cần dùng đến. Anh có biết câu chuyện anh chàng đi kén vợ không?
- Không, em kể đi, anh cũng muốn biết để thêm kinh nghiệm và giữ làm tài liệu có thể sau này có cơ hội cần dùng đến.
- Chuyện như thế này, một Công ty nọ chuyên môn giới thiệu hôn nhân. Có một anh chàng như anh, giống từ tính tình, dáng người, nghĩa là tất cả mọi thứ, như khuôn đúc từ tinh thần đến vật chất y hệt như anh vậy.
- Ừ, thôi anh hiểu rồi, ý em muốn ám chỉ anh. Nói đi!
- Anh ta không dốt lắm, vì khi ai nói ám chỉ đến mình thì hiểu ngay.
Anh ta tìm đến Công ty, vào một cái phòng thấy có tấm biển đề câu hỏi “Anh muốn cưới vợ giầu hay vợ nghèo”. Cạnh đấy có hai cánh cửa một cánh đề chữ vợ giầu một cánh đề chữ vợ nghèo. Anh ta vào cửa vợ giầu.
Đến một gian phòng khác lại có hai cửa đề vợ đẹp hay vợ xấu. Anh ta chọn vợ đẹp. Vào phòng khác thấy đề bố vợ có giúp đỡ hay không. Anh chọn có giúp đỡ.
Vào phòng khác thấy hỏi vợ có học hay không có học, anh ta chọn có học.
Vào phòng khác thấy đề vợ hiền lành hay hung dữ, anh ta chọn vợ hiền v.v.. . Sau khi qua độ hai chục cánh cửa với những câu hỏi về điều kiện của vợ như thế, cuối cùng anh vào đến một cái phòng chỉ có một tấm gương soi thực lớn và tấm bảng đề: «Anh thử soi kỹ thân hình anh xem ».
- Thế nghĩa là . ..
- Nghĩa là em mua sẵn gương, anh có thể xem ngay ở nhà khỏi phải đi qua hai mươi lần cửa mà kết cục cũng chỉ để soi cái thân hình vào gương!
- Anh xin « lĩnh giáo » câu chuyện của em, nhưng em cũng phải biết rằng em có nhiều nghệ sĩ tính lắm. Mà ai giây vào với cuộc đời nghệ sĩ cũng khổ. Làm chồng, hay làm vợ nghệ sĩ là khổ, làm con cũng khổ mà có khi cả chó mèo của nghệ sĩ cũng khổ nữa! Em tưởng anh sung sướng lắm sao! Anh chỉ cần một người vợ không phải là nghệ sĩ chỉ biết lo cơm nước cho chồng con, đánh mã chược với chồng ngày chủ nhật, săn sóc nhà cửa là đủ rồi. Còn em, em luôn luôn tâm hồn ở trên mây, em đòi hỏi rất nhiều hiểu biết, đòi phân tích tâm hồn, tìm hiểu chuyện đời . . . em làm anh chạy theo cái tâm hồn em gần hụt hơi.
Anh như người thợ trong xưởng máy, chỉ cần một chiếc áo vải bố mặc rất bền để có thể ngồi la lết đâu cũng được, thì chủ phát cho anh một bộ áo nhung, bắt anh phải giữ gìn từng ly từng tí mệt vô cùng. Chiều được em cũng không phải dễ!
Quả thực Bình nói đúng, Bình chỉ cần một cái áo vải bố để tiện xài xể , mà anh lại vớ được một cái áo nhung: nhưng không phải vì thế mà anh trân quí, trái lại anh chỉ thấy không thích hợp vì không tiện dùng trong công việc cần phải lăn lóc, bò la bò lết.
Bình cần một người đàn bà giản dị nhất đời, thì trời xui anh gặp một người vợ rất thiếu giản dị. Nhưng dù sao Bình cũng chấp nhận những trái ngược của Trang để bù đắp những lúc Trang phải chịu đựng cơn « đồng bóng » của anh.
Hai người cùng đầy những sở trường sở đoản, có nhiều lúc đáng ghét và cũng có lúc đáng yêu. Lúc yêu họ vui lòng quên hết giận hờn, và lúc « dàn mặt trận » thì chẳng ai còn nhớ đến cái đáng yêu của ai cả.
Nhưng có một « hiến pháp bất thành văn » đã được tuân theo triệt để là không đánh nhau, không ném chén bát, không mắng chửi những câu thô tục, hay nói động đến quê hương, tôn giáo, tổ tiên , ông bà, cha mẹ. Và phải chăng đó là bí quyết vì sao hai người đã chịu đựng được nhau , cả hai cùng thấy « đối phương » dù sao cũng vẫn là con người lịch sự. Hay ví dụ một cách khác, nếu mỗi lần cãi nhau là một vết thương, thì cả hai người đều thâm tím đầy mình , nhưng không có một vết nào « chí mạng » để đổ vỡ tan tành. -
Những Đều Kỳ Điệu
Truyện Dài Tình Cảm
Khánh Mỹ
CHAPTERS 2 VIEWS 12799
Nhỏ Tường Vy, chắt lưỡi - Sẽ dẫn đi mà, đừng lo, nhỏ vào đây một chút đã. Chút tao dẫn mày đi Vân Dung ngần ngừ rồi đành làm theo lời bạn, biết chắc " một chút" của Tường Vy có nghĩa là cả tiếng đồng hồ với đủ thứ chuyện linh tinh xảy ra trên thế gian này.
Chẳng thế mà ngày xưa từ hồi còn học trung học, bạn bè đã đặt cho nhỏ cái tên đầy trách nhiệm là "Điểm Báo" đó sao Làm bạn của nhỏ, đôi khi Vân Dung thấy cũng có điều hay, đó là cô không cần tốn tiền bạc mua báo làm chi cho mất công chỉ việc tốn "1 chút" thời gian gặp mặt trò chuyện là sẽ được nhỏ này thông tin cập nhật ngay Chống chân xe trong góc sân, Vân Dung quay lại đã thấy Tường Vy nháy mắt cười. -
Những Đồng Tiền Siết Máu
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến
Lê Văn Trương
CHAPTERS 5 VIEWS 14979
Tôi mạo hiểm lần đầu có lẽ vì miếng ăn. Tôi không muốn cho cái cô bé ngu dại đã đi yêu thằng con trai ở trong thằng con trai nghèo nhất phải hối hận về sự kén chọn của mình. Lần đầu, tôi mạo hiểm để làm giàu. Nhưng đã giàu rồi, tôi muốn giàu thêm cũng có, tôi thích mạo hiểm cũng có. Một tí khó khăn, một tí vất vả, một tí nguy nan đối với cuộc đời trẻ trung cũng như một tí rượu mạnh đối với cơ thể. Nó quất, nó vụt, nó làm nẩy điện lòng. Nó làm cho ta nhận thấy rằng ta đã sống.
Năm nào, tôi cũng thèm khát được say sưa cái tí chút men nồng của sự sống ấy, cho nên cứ vụ gặt xong là tôi đi.
Lần nào tôi đi, vợ tôi cũng cầm tay tôi nghẹn ngào mà không dám nói.
Làm thế nào được, khi người ta trót lấy phải một thằng chồng nghiện, phải cái của độc ấy, thứ nhất trước khi lấy nó, người ta đã thấy rõ nó máu mê như thế rồi. -
Những Đứa Trẻ Chết Già
Truyện Dài
Nguyễn Bình Phương
CHAPTERS 10 VIEWS 15236
Những Đứa Trẻ Chết Già của Nguyễn Bình Phương khắc họa cuộc đời của những con người có cảnh sống éo le, đồng thời đặt ra câu hỏi dường như không bao giờ cũ về sự tồn tại, cái hữu hạn của đời người trong thời gian vô hạn.
Văn phong đậm chất Việt, nhưng không thiếu những phẩm chất chung của các tác phẩm văn chương thế giới, kết hợp tài tình giữa cái huyền ảo hoang đường và hiện thực trần trụi, Những Đứa Trẻ Chết Già thực sự là một tác phẩm xuất sắc trong dòng tiểu thuyết Việt Nam đương đại.
Nếu bạn từng thích Garcia Marquez hay thấy gần gũi với những nhân vật của Nam Cao, hẳn là bạn sẽ thích NHỮNG ĐỨA TRậº CHẾT GIÀ của Nguyễn Bình Phương. -
Những Đứa Trẻ Con Mỹ Hẩm Hiu
Truyện Dài
Duyên Anh
xuất bản 1995CHAPTERS 32 VIEWS 3391
Mưa tầm mưa tã. Gió thổi tàn bạo. Những cây me già trốc gốc ngả rạp chắn ngang đường lối. Cuối mùa mưa. Sàigòn còn nhiều cây mưa lớn ngập lụt phố xá. Chẳng buồn mà vẫn dậy buồn, vì nỗi giận hờn của trời đất. Tôi không đi làm. Cái nghề đạp xích lô gặp ngày mưa nản lắm. Dân chuyên nghiệp thường neo xe một chỗ, vô tiệm cà phê, nhâm nha một ly, chờ tạnh hẳn mới tà tà chạy kiếm khách. Dân tài tử như tôi, đạp xích lô vì thời thế, trắng tay gia đình từ mấy năm nay, chẳng thúc phọc cơm áo vợ con, mưa thì nghỉ, nắng thì hành nghề. Tôi tậu chiếc xích lô, làm chủ nó. Bây giờ, chính quyền cách mạng đã dễ dãi đôi chút. Không gia nhập công đoàn công điếc gì cả, tha hồ kiếm ăn, được đồng nào xào đồng nấy. Đạp xích lô vất vả, nheo nhóc, lấy tiền đâu đóng thuế, thì giờ đâu yêu nước! Sống đợi thời thế biến đổi, người ta tính công việc khác. Sống buông thả không đợi thời thế mảy may đổi biến, người ta chọn xích lô.
Tôi là nhà văn. Một vợ hai con. Đứa lớn, 5 tuổi, con trai. Đứa, bé 3 tuổi, con gái. Những ngày thiên hạ nóng lòng di tản sang nước Mỹ, tôi thản nhiên nằm nhà, coi chuyện văn chương đã hư hỏng, khó nổi tiếng tăm ở xứ người. Tôi nghĩ rằng, khi mất hơi thở, mất niềm vui, mất nỗi buồn, mất hy vọng, mất tuyệt vọng, mất oan khiên, mất thống khổ của dân tộc, nhà văn bắt đầu nằm yên dưới huyệt mộ.
-
Những Giấc mơ của Einstein
Truyện Dịch Truyện Dài
Alan Lightman
CHAPTERS 35 VIEWS 19608
Trong căn phòng của viện sáng chế lúc sáu giờ sáng, một người đàn ông trẻ tên là Albert Einstein mơ màng ngủ khi đang cầm trên tay hai mươi trang lý thuyết về thời gian. Và những giấc mơ về thời gian của những thế giới khác nhau đến với anh như những hình ảnh sinh động cho lý thuyết độc đáo ấy. Những giả định về tính chất của thời gian trong từng thế giới tạo nên những diện mạo khác nhau cho những thế giới ấy, nơi con người và sự việc vừa gắn chặt, vừa như độc lập với thời gian.
Trong một thế giới, thời gian là một vòng tròn, nơi con người cứ tự lặp lại hành động của chính mình. Ở một thế giới khác, thời gian là một dòng chảy, nhưng đôi lúc vài điều lại quay ngược trở lại. Thời gian ở một nơi khác lại hoàn toàn đứng yên và toàn thế giới chỉ là những lát cắt hình ảnh…. Gần ba mươi giấc mơ tương ứng với những trạng thái tồn tại của thời gian trong từng thế giới và từ đó người ta đọc thấy được sự biến đổi đầy sinh động chỉ trong khoảnh khắc hoặc sự tĩnh lặng, bất biến, có thể thế giới phải ở trong một cuộc đua, cũng có thể con người phải kìm hãm mình lại vì thời gian trôi đi chậm hơn hành động của họ…
Những giấc mơ Einstein là cuốn sách đã kết hợp một cách tuyệt vời nghệ thuật và khoa học. Với những hiểu biết về vật lý học và trí tưởng tượng phong phú, độc đáo, Alan Lightman đã đưa người đọc đi cùng trong chuyến du hành tới thời gian của những thế giới. Những giả thuyết về thời gian trong từng thế giới vừa là một phương thức hình dung mang tính phản biện về hiện thực khách quan, vừa là một thế giới được nhìn qua một ống kính vạn hoa và mang tới sự đa dạng vượt quá mong đợi. Alan Lightman đã hình dung về mối quan hệ con người và thời gian, không chỉ là sự tồn tại mà là tâm lý, trạng thái của họ cũng bị thời gian chi phối. Gần ba mươi thế giới, thực chất chỉ là một thế giới với được nhìn từ một góc chiếu vừa siêu hình vừa hiện hữu sinh động đến không ngờ.
Câu chuyện giấc mơ về thời gian được đan xen trong những phác họa về cuộc sống và chân dung của nhà vật lý học vĩ đại. Những giấc mơ Einstein cũng mang dáng dấp một truyện danh nhân, cho người đọc được nhìn thấy hình ảnh Albert Einstein những ngày tuổi trẻ cạnh những người bạn, những người đồng nghiệp và những suy tư của một nhà khoa học trẻ. Cuốn sách cùng lúc cho bạn đến với hai nhà vật lý: một người là nhân vật của cuốn sách và một người là tác giả của cuốn sách đó. Cả hai đều cho độc giả thấy sự thông suốt tuyệt vời và tư duy khoa học phức tạp mà hợp logic nhưng cũng cho bạn thấy sự nhạy cảm và tinh tế khi nhìn nhận những mối quan hệ xã hội. -
Những Giọt Long Lanh
Truyện Dài Tình Cảm VH Miền Nam Trước 75
Dung Sàigòn
THẾ HỆ TRẺ xuất bản 1973CHAPTERS 14 VIEWS 26528
Ái Vi nìn đồng hồ, chỉ còn một vài phút nữa là máy bay sẽ ngừng ở phi trường Liên Khương . Thành phố của sương mù và gió rét . Ái Vi chống tay lên cằm nhìn mênh mông ra ngoài, bầu trời trong vắt không để lại cho Ái Vi một cảm tưởng nào cả. Những đám mây lững lờ bay lượn ngay trong tầm mắt nàng . Ái Vi bỗng cảm thấy cô đơn và sơ hãi khi nghĩ đến thành phố mà nàng sắp đặt chân tới, chắc hẳn phải lạnh lùng và cô đơn hơn nơi nàng ở nhiều . Ái Vi chợt rùng mình, so đôi vai lại như một sự chạy trốn.
Tiếng cười của những hành khách trên máy bay bỗng vỡ ra ồn ào . Ái Vi cảm thấy xấu hổ một thoáng vì tưởng họ cười sự nhút nhát của nàng . Nàng nhìn quanh, không một ai để ý đến nàng . Họ cười vì một câu pha troduyền dáng nào đó củ một du khách. -
Những Giọt Mưa Trên Giàn Bông Giấy
Truyện Dài Tình Cảm
Nguyễn Hùng Vũ
CHAPTERS 6 VIEWS 678
Saigon, 1971...
Hai chị em vừa luống cuống dắt được chiếc xe ra khỏi cổng trường thì mưa bắt đầu lác đác rơi. Chị Diễm ngẩng nhìn bầu trời đen kịt, nặng chĩu những đám mây đen. Chị chặc lưỡi một tiếng:
- Mưa lớn rồi Hồ ơi! lẹ lên mày không thôi ướt hết!
Tôi bậm môi cầm hai cái cặp để lên lòng, đặt mông xuống yên xe, một tay cầm lấy vạt áo dài trắng nhét xuống dưới sợi dây cao-su, một tay vòng qua lưng ôm eo chị. Chị Diễm đứng dạng chân đạp liên tiếp một hơi mấy cái. Chiếc xe nổ máy kêu lên ròn rã, khói xanh phùn phụt tuôn ra đằng sau ống bô. Chưa kịp ngồi xuống chị đã hấp tấp rồ ga, đưa gót guốc sang số một. Chiếc xe bị giật đánh “kịch” một cái mạnh, chồm tới phía trưóc. Chút xíu nữa là tôi và hai cái cặp da cùng tuột xuống đất. -
Những Giọt Mực
Truyện Dài Tuổi Trẻ / Học Trò VH Miền Nam Trước 75
Lê Tất Điều
HUYỀN TRÂN xuất bản 1971CHAPTERS 12 VIEWS 35871
Lê tất Điều nhân cách hoá đồ vật, rồi thủ thỉ kể chuyện. Câu chuyện khởi đầu bằng câu chuyện nên thơ của ban đêm và cứ thế kéo dài với những ngày tháng của cuộc đời.
Tuổi trẻ của chúng ta bị đoạ đày bị dằn vặt đủ thứ, tuổi trẻ của chúng ta được thưởng thức văn chương Lê tất Điều chắc chắn thống khoái vô cùng.
Lê tất Điều viết cho các em bé nhưng cũng để cho người lớn đọc. Lê tất Điều gửi gấm thật nhiều nỗi lòng, thật nhiều tâm sự trong những đoạn văn ngắn nhưng hàm xúc. Nhưng đoạn văn như bài thơ xuôi, những đoạn văn long lanh như hạt ngọc.
Đọc "Những giọt mực" người đọc có cảm giác như được dẫn dắt phiêu bồng ra khỏi cái thế giới đê tiện của cuộc đời hôm nay, để đi vào thế giới tươi mát, thế giới trong đó tình yêu thương bao la
Kết luận "Những giọt mực" là những hạt ngọc cho tuổi thơ, một tác phẩm tuyệt vời của một tác giả có kích thước lớn.