-
Ai Thương (Còn tiếp)
Tập Truyện
Miêng
CHAPTERS 18 VIEWS 12200
Anh bước lao chao ngả nghiêng trong tay bạn, cảm thấy niềm vui kỳ diệu lạ lùng với người bạn mới. Không phải bợm nhậu như anh đâu, thanh niên này vẻ chững chạc đàng hoàng, đứng ở quầy uống sữa đậu nành tủm tỉm nhìn anh nốc mấy ly cô nhắc. Thông thường vậy là anh sẽ cáu, nhưng lạ, với người mới gặp lần đầu này, anh lại có cảm giác vui vui muốn làm quen. Và anh gọi thêm ly nữa, lạng quạng mang đến người uống sữa đậu nành, cúi chào trịnh trọng đặt ly rượu trước mặt :
- Xin mời huynh cùng thưởng thức. Quán này cô nhắc uống được đây, chí ít thì cũng hơn sữa đậu nành mà huynh đang nhấm nháp.
Người ấy mỉm cười nhã nhặn lắc đầu. Thế thì còn được. Đàng này lại giở giọng dạy khôn:
- Hãy coi chừng con tim của bạn. Nó nguy rồi đấy.
Anh hét to bất mãn:
- Cái tim của tớ chẳng dính dáng gì đến đằng ấy, cũng chẳng dính dáng gì đến mấy ly cô nhắc chết tiệt này. Trước kia tớ nốc cả chai cũng chả thấm vào đâu. Mời thì uống, tớ khoái mới mời, đừng dạy tớ chuyện sức khỏe. Chán lắm. -
Hôn Thê Của Biển
Truyện Dài
Miêng
CHAPTERS 5 VIEWS 1912
Cha Thuần vào nhà thờ bằng lối đi bên hông, nơi con đường mòn dẫn đến căn nhà nhỏ dành cho giáo xứ. Đoạn đường này cha đi lại mỗi ngày, thuộc lòng từng viên sỏi dưới chân. Ngay cả nhắm mắt cha cũng bước không sai lạc ở những khúc quành vườn hoa mà ông lão làm vườn chăm sóc cắt tỉa gọn gàng. Ngay cả nhắm mắt cha cũng biết chỗ này loại gì đang mùa rựng nở, chỗ kia loại gì đang đơm nụ. Và những bức tượng Thánh bằng đá trắng đứng suốt đời không mệt mỏi giữa trời bốn mùa mưa nắng như dõi theo từng bước cha mỗi ngày, lắng nghe lời cha mỗi bữa và nói những lời khuyên nhủ tự tình chỉ có cha mới nghe cảm được. Họ đứng đó, quá quen nên không thấy nữa, quá thân nên không cần nữa, quá hiền nên không sợ nữa, quá lặng lẽ nên không hiện diện nữa.
Chiều nay như bao chiều nhưng khác mọi chiều, cha Thuần bước những bước chậm chạp nặng nề phiền muộn. Đôi mắt bình thường tinh anh vui vẻ mà giờ có sắc màu u uẩn. Đôi xăng đan vẹt mõm mang thân hình cha khó nhọc hơn thường lệ. Chiếc áo chùng đen trong chập choạng cũng thấy mấy chỗ bạc màu. Xâu chuỗi mang trước ngực va nhẹ vào bụng mỗi bước chân đi, nhịp nhàng mà bất an xao xuyến. Và đôi tay bấu vạt áo như thể ghìm lại cái gì khiến lòng bối rối… -
Rượu Đêm
Tập Truyện
Miêng
CHAPTERS 26 VIEWS 14265
Anh bước lao chao ngả nghiêng trong tay bạn, cảm thấy niềm vui kỳ diệu lạ lùng với người bạn mới. Không phải bợm nhậu như anh đâu, thanh niên này vẻ chững chạc đàng hoàng, đứng ở quầy uống sữa đậu nành tủm tỉm nhìn anh nốc mấy ly cô nhắc. Thông thường vậy là anh sẽ cáu, nhưng lạ, với người mới gặp lần đầu này, anh lại có cảm giác vui vui muốn làm quen. Và anh gọi thêm ly nữa, lạng quạng mang đến người uống sữa đậu nành, cúi chào trịnh trọng đặt ly rượu trước mặt :
- Xin mời huynh cùng thưởng thức. Quán này cô nhắc uống được đây, chí ít thì cũng hơn sữa đậu nành mà huynh đang nhấm nháp.
Người ấy mỉm cười nhã nhặn lắc đầu. Thế thì còn được. Đàng này lại giở giọng dạy khôn:
- Hãy coi chừng con tim của bạn. Nó nguy rồi đấy.
Anh hét to bất mãn:
- Cái tim của tớ chẳng dính dáng gì đến đằng ấy, cũng chẳng dính dáng gì đến mấy ly cô nhắc chết tiệt này. Trước kia tớ nốc cả chai cũng chả thấm vào đâu. Mời thì uống, tớ khoái mới mời, đừng dạy tớ chuyện sức khỏe. Chán lắm. -
Tuyển Tập Truyện Dịch Miêng
Truyện Dịch Tập Truyện
Miêng
CHAPTERS 9 VIEWS 5180
« Traduttore, traditore » (« Dịch là phản »). Biết thế mà vẫn dịch. Biết thế mà vẫn « phản bội », đôi khi không phải một mà hai lần : nhiều truyện ở đây đã đến với độc giả từ một bản không phải là nguyên tác ! Nếu không may bị chất vấn, chắc đương sự chỉ có thể chống chế bằng một luận cứ : tôi không nuôi cao vọng dịch hay và sát, chỉ mong dịch sao cho thoát !
Tôi vẫn mơ cho Miêng một ngày mai. Như một tác giả, chứ không phải dịch giả. Tôi thường trách Miêng mất quá nhiều thời giờ cho việc dịch thuật, xao lãng chuyện sáng tác. Nhưng làm sao có thể ngăn một người muốn luôn luôn sống chân thật, trọn vẹn với tình cảm của mình ? Làm sao có thể cản một con tim xúc động trước những chuyện người, rất người, quá người này, để vượt trên mọi rào chắn ngôn ngữ và văn hoá, cùng chia sẻ với các nhân vật trong truyện một cảnh ngộ hoặc khôi hài, hoặc thơ mộng, hoặc trớ trêu, hoặc bi đát... - nghĩa là loại hoàn cảnh có thể buộc mỗi người trong chúng ta lộ nguyên chân tướng ?
Từ mọi phía, những đầu óc tỉnh thức nói với chúng ta : văn chương bây giờ chỉ còn là một trò chơi ngôn ngữ. Và tất nhiên, trong cái trò chơi ấy, thì dịch văn kẻ khác là loại trò chơi dại dột vào bậc nhất đối với người cầm bút - trừ phi để kiếm tiền. Cứ tưởng tượng một hoạ sĩ, thay vì say mê sáng tạo những hình thể, màu sắc độc đáo của mình, lại mải miết sao vẽ các hoạ phẩm của những bậc thầy đã nổi tiếng ! Giới thiệu các nhà văn đã thành danh, dù ở mức độ quốc tế hay quốc gia, đều là một chuyện thừa tương tự ; và cũng tương tự, nó chỉ có thể làm rõ thêm khoảng cách, trong tư thế tác giả, giữa kẻ dịch và người được dịch.