-
Chàng Hải Âu Kỳ Diệu
Truyện Dịch VH Miền Nam Trước 75
Richard Bach - Nguyễn Trọng Kỳ dịch
TỔ HỢP xuất bản 1973CHAPTERS 2 VIEWS 1636
Lúc bấy giờ trời vừa sáng, và mặt trời mới mọc đã mạ vàng đỉnh của những lượn sóng con trên mặt bể êm.
Cách bờ bể chừng một dặm, một chiếc thuyền đánh cá đang rẽ nước, trên trời, một đàn hải âu có đến ngàn con đang bay lượn kêu gào, tranh dành nhau từng miếng mồi điểm tâm nhỏ. Một ngày bận rộn khác lại bắt đầu. Nhưng ở tít xa, xa bờ bể và xa hơn chiếc thuyền đánh cá, một mình, Hải âu Jonathan Livingston đang tập bay. Cách mặt bể hàng trăm thước, trên khoảng trời xanh, chú Hải âu thòng đôi chân xuống, nghểnh mỏ lên cao, và cố chịu đựng sự đau đớn đang vặn xoáy trên đôi cánh mỗi khi bay theo hình vòng tròn. Để bay theo một đường bay vòng tròn với bán kính tối thiểu, chú phải bay thật chậm, và bây giờ, chú phải bay chậm hơn nữa, đến khi gió chỉ còn là thứ tiếng thì thào trên mặt, cho khi cả biển như đứng im bên dưới. Chú nheo mắt lại, trong một tư thế tập trung tư tưởng cao độ, nín thở, cố quẹo gắt thêm một... hai phân nữa... Vừa lúc ấy thì lông cánh của chú tung rối lên, chú bị triệt nâng và rơi xuống.
Như chúng ta đều biết, loài Hải âu không bao giờ rơi, không bao giờ bị triệt nâng. Đối với loài Hải âu, bị triệt nâng khi đang bay là việc đáng xấu hổ, là một điều nhục nhã. -
Một Đêm Thứ Bảy
Tập Truyện
Mai Thảo
TỔ HỢP xuất bản 1988CHAPTERS 13 VIEWS 3405
Trước hàng chữ nêông đỏ rực từ trên cao mặt tiền tòa nhà nhuộm thẫm cả một bãi đậu xe bát ngát gần như không còn một chỗ trống, Nhuận đứng lại, châm một điếu thuốc hút. Cảm thấy trở lại trong chàng tất cả sự ngần ngại miễn cưỡng nửa giờ trước đó khi theo người bạn từ nhà ra đi. Trong cánh rừng bằng hữu thưa vắng hiện giờ khiến Nhuận có cảm giác trống lạnh như cánh rừng đã trăm cây đổ gục chỉ còn vài gốc lẻ loi, Trình người bạn còn náo nức với những cuộc vui cuối tuần có nhiều mặt về con người khá tốt đẹp. Nhưng Nhuận vẫn thầm chê Trình một điểm đã có từ những thời gian xa thẳm ở Sàigòn là còn ham hố, còn tiếc của trời. Và của trời tối nay của Trình là hai cái vé mời vào cửa miễn phí của một vũ trường mới đêm khai trương.
Buổi chiều, cơm nước xong với gia đình người em ruột đi trước bảo lãnh cho chàng vượt biển tới sau, Nhuận đã hình dung xong cho chàng một buổi tối thứ bảy ở nhà. Bằng pha thêm một ly rượu. Đem về phòng riêng. Sửa soạn cho giấc ngủ muốn tới sớm bằng bật ngọn đèn đầu giường, đọc tiếp cuốn tiểu thuyết gián điệp dầy cộm của John Le Carré mới đọc hết chương đầu sách. Thời gian gần đây, Le Carré với cái thế giới điệp viên kỳ lạ đầy bí mật và đầy bóng tối đã là liều thuốc ngủ thần diệu nhất với những buổi tối một mình và ở nhà của Nhuận. Với tuổi, đôi mắt Nhuận đã mỏi. Chỉ đọc vài chục trang mí mắt đã xụp xuống, những hàng chữ mờ dần và giấc ngủ tới.