Chương 4
Từ ga tàu điện ngầm Morishita, anh đi bộvề phía cầu Shin- ohashi, sau đó rẽ phải vào một con đường nhỏ ngay đối diệncầu. Những ngôi nhà xây san sát, đâu đó thấp thoáng vài cửa hàng nhỏ. Một bầukhông khí buôn bán có từ xa xưa bao trùm hầu hết những cửa hàng này. "Nếu ở khukhác, chắc chúng sẽ tàn lụi dần bởi những siêu thị và cửa hàng lớn. Nhưng ởđây, những cửa hàng nhỏ vẫn phát triển mạnh. Đó chính là điểm thú vị của cáckhu phố cũ". Kusanagi vừa đi vừa nghĩ.
Đồng hồ chỉ hơn tám giờ tối. Vài phụ nữtay bê chậu giặt đi ngược chiều với Kusanagi. Hình như đâu đó quanh đây có nhàtắm công cộng.
- Ở đây đi lại lẫn mua sắm đều tiện. Sốngở đây được nhỉ. - Đi bên cạnh Kusanagi, Kiishiya nói như lẩm bẩm một mình.
- Ý cậu là sao?
- Không, tôi không có ý gì sâu xa đâu. Tôichỉ nghĩ nếu chỉ có hai mẹ con thì chỗ này cũng dễ sống.
- Ra là vậy.
Có hai lý do để Kusanagi đồng ý vớiKishiya. Thứ nhất, người mà họ đang trên đường tới gặp là một phụ nữ hiện sốngcùng con gái. Thứ hai, bản thân Kishiya đã từng lớn lên trong gia đình chỉ cómẹ.
Kusanagi vừa đi vừa chú ý đối chiếu tờgiấy ghi địa chỉ với các chỉ dẫn trên cột điện. Sắp tới khu nhà cần tìm. Ngoàiđịa chỉ, trên tờ giấy còn ghi tên một người: Hanaoka Yasukhông.
Địa chỉ Togashi để lại ở nhà trọ là địachỉ có thật. Anh ta có đăng ký tạm trú tại địa chỉ đó nhưng giờ không sống ở đónữa.
Báo chí và ti vi đều đăng việc đã tìm ratung tích nạn nhân, kèm theo cả câu "Nếu ai có tin tức gì xin báo cho đồn cảnhsát gần nhất". Tuy nhiên hầu như cảnh sát không thu thập được gì thêm.
Từ sổ ghi chép của văn phòng nhà đất choTogashi thuê nhà, cảnh sát biết được chỗ làm trước đây của anh ta. Đó là mộtcông ty buôn bán xe ô tô cũ ở Ogikubo. Tuy nhiên anh ta làm ở đó không lâu,chưa được một năm thì đã bỏ.
Từ đầu mối này, đội điều tra dần dần biếtđược những công việc của anh ta trước đây. Thật ngạc nhiên là anh ta từng làmnghề buôn bán xe ô tô ngoại cao cấp. Nhưng do bị phát hiện là đã biển thủ tiềncủa công ty nên anh ta bị đuổi việc. Ngạc nhiên hơn là anh ta không hề bị kiệnra tòa. Chuyện biển thủ tiền này là do một nhân viên điều tra tình cờ ngheđược. công ty đó tất nhiên bây giờ vẫn hoạt động nhưng phía công ty nói rằnghiện không có ai biết rõ chuyện khi ấy cả.
Vào thời điểm đó, Togashi kết hôn. Theonhững người biết Togashi thì sau khi ly dị anh ta vẫn rất vương vấn người vợ cũ.
Vợ cũ của Togashi có một con với chồngtrước. Việc tìm ra địa chỉ mới của hai mẹ con không khó đối với đội điều tra.Họ tìm ra nơi ở của Hanaokhông và Misato mà chẳng mất mấy thời gian. Đó là khuMorishita, quận Edogawa, nơi mà Kusanagi và Kishiya đang trên đường đi tới.
- Thật là một nhiệm vụ nặng nề. Tôi rútphải quẻ xấu rồi. - Kishiya thở dài.
- Sao cơ? Cậu bảo phải đi với tôi là rútphải quẻ xấu à?
- Đâu có. Ý tôi là không muốn phá vỡ cuộcsống bình lặng của hai mẹ con.
- Nếu họ không liên quan đến vụ án thìchẳng có gì là phá vỡ cả.
- Có lẽ vậy. Có vẻ như Togashi không phảilà một người chồng tốt và người bố tốt. Hai mẹ con họ cũng chẳng muốn nhớ gìđến anh ta đâu.
- Nếu thế thì họ sẽ rất vui mừng khi thấychúng ta đến. Vì chúng ta đến báo cho họ biết người đàn ông tồi tệ đó không cònsống nữa. Tạm thời thì cậu đừng có mang bộ mặt rầy rĩ đó nữa đi. Nó lây cả sangtôi rồi đây này.
- À, có vẻ như đến nơi rồi đấy. - Kusanagidừng lại trước một khu nhà cũ.
Đó là một toàn nhà sơn màu xám. Trên tườngvẫn còn dấu vết của những lần sửa chữa. Tòa nhà có hai tầng, mỗi tầng có bốnphòng. Hiện tại chỉ có khoảng nửa số phòng sáng đèn.
Phòng 204. Ở tầng hai. Kusanagi đi lên cầuthang. Kishiya cũng đi theo sau.
Phòng 204 ở trong cùng. Có ánh đèn hắt ratừ cửa sổ cạnh cửa ra vào. Kusanagi cảm thấy yên tâm. Nếu chủ nhà đi vắng thìanh lại phải đến lần nữa. Tối nay anh đến mà không báo trước.
Anh bấm chuông. Ngay sau đó anh nghe thấycó tiếng động bên trong. Có tiếng mở khóa rồi mở cửa. Chủ nhà vẫn để nguyên dâyxích. Nhà chỉ có hai mẹ con nên cẩn thận thế này là điều đương nhiên.
Từ khe cửa, một người phụ nữ bối rối nhìnKusanagi. Chị có khuôn mặt nhỏ với đôi mắt đen ấn tượng. Trông chị như chưa đếnba mươi nhưng Kusanagi nhận ra tại hơi tối nên mới thấy vậy. mu bàn tay đangcầm nắm cửa là mu bàn tay của một người phụ nữ làm nội trợ.
- Xin lỗi, chị có phải là Hanaoka Yasukhôngkhông? - Kusanagi cố gắng để nét mặt và giọng điệu không căng thẳng.
- Vâng, tôi đây. - Ánh mắt người phụ nữ tỏvẻ lo lắng.
- Chúng tôi là người của sở cảnh sát.Chúng tôi có chuyện muốn thông báo với chị. - Kusanagi rút thẻ cảnh sát, đưaphần có ảnh cho người phụ nữ xem. Đứng cạnh, Kishiya cũng làm theo.
- Cảnh sát… - Yasukhông mở to mắt. Con ngươito đen trong mắt chị khẽ động đậy.
- Chúng tôi làm phiền chị một lát đượckhông?
- Dạ… vâng… - Yasukhông đóng cửa vào để tháosợi dây xích, rồi mở cửa. - Có chuyện gì vậy?
Kusanagi bước lên trước một bước để đứnghẳn vào trong nhà. Kishiya đi theo sau.
- Chắc chị biết Togashi Shinji?
Nét mặt Yasukhông trông hơi căng thẳng.Kusanagi không bỏ qua chi tiết này nhưng anh nghĩ có lẽ đó chỉ là do bất ngờ bịnhắc đến tên người chồng cũ.
- Đó là chồng cũ của tôi. Có chuyện gì với anh ta à?
Có vẻ như người phụ nữ không biết là anhta bị giết. Chắc chị không xem ti vi hay đọc báo. Mà đúng là báo chí cũng khônglàm ầm ĩ chuyện này. Chẳng có gì lạ nếu chị ta bỏ lỡ không xem.
- Thực ra là… - Vừa nói, Kusanagi vừa đưamắt nhìn vào tấm ngăn phòng phía trong. Tấm ngăn phòng đang được đóng kín.
- Ở bên trong có ai à? -Anh hỏi.
- Con gái tôi.
- À ra vậy… - Ở thềm cửa có đôi giày thểthao. Kusanagi hạ thấp giọng "Anh Togashi không còn nữa".
Yasukhông há hốc mồm. Không có sự thay đổinào khác thường trên khuôn mặt chị.
- Đã có chuyện gì? Yasukhông hỏi.
- Người ta tìm thấy xác Togashi ở đê songEdogawa. Hiện giờ chúng tôi chưa thể nói gì nhưng có khả năng là anh ta bịgiết. - Kusanagi nói thẳng vào vấn đề. Anh nghĩ nói thẳng ra như vậy thì về saucó thể thẳng thắn đặt câu hỏi với chị.
Lúc này, lần đầu tiên nét mặt Yasukhông có sựthay đổi. Chị khẽ lắc đầu, nét mặt thất thần.
- Sao anh ta… lại bị như vậy?
- Hiện giờ chúng tôi vẫn đang điều tra.Togashi không có gia đình, chính vì vậy mà chúng tôi mới đến tìm chị. Rất xinlỗi vì chúng tôi đến muộn thế này. - Kusanagi cúi đầu.
- À… ra thế! Yasukhông nhắm mắt, đưa tay chemiệng.
Kusanagi để ý tới tấm ngăn phòng vẫn đóngsuốt từ nãy. Không biết cô con gái bên trong có nghe được câu chuyện của mẹ vàkhách không. Giả sử có nghe thấy thì không biết cô bé đón nhận cái chết của ngườibố dượng như thế nào.
- Chúng tôi rất xin lỗi vì đã điều tra mộtchút về chị. Chị và Togashi ly dị năm năm rồi nhỉ. Sau đó, chị có gặp Togashikhông?
Yasukhông lắc đầu:
- Hầu như không.
- "Hầu như" có nghĩa là không hẳn hoàntoàn không gặp
- Nói là gần đây nhưng cũng không hẳn.Khoảng năm ngoái hay năm kia gì đó…
- Chị có nhận được liên lạc gì của anh ấykhông? Điện thoại hay thư chẳng hạn.
- Không. - Yasukhông lắc đầu dứt khoát.
Kusanagi vừa gật đầu vừa kín đáo quan sátcăn phòng. Một căn phòng kiểu Nhật, rộng khoảng sáu tấm chiếu, tuy đã cũ nhưngrất ngăn nắp, sạch sẽ. Trên bàn sưởi có mấy quả quýt. Trông thấy trên tường cóbộ vợt cầu lông, anh bỗng nhớ lại ngày xưa. Anh đã từng tham gia câu lạc bộ cầulông hồi đại học.
- Togashi chết tối ngày mồng mười thángBa. Chị có nghĩ tới điều gì khi nghe đến mồng mười tháng Ba và đê sông Edogawakhông? dù chỉ rất nhỏ thôi cũng được.
- Tôi không biết. Ngày đó chẳng có gì đặcbiệt với tôi. Hơn nữa, gần đây toi cũng chẳng biết anh ta làm gì.
- Vậy à?
Rõ ràng là Yasukhông cảm thấy không thoảimái. Việc không muốn bị hỏi về người chồng đã ly dị là cảm giác rất bìnhthường. Kusanagi vẫn chưa thể đoán được là Yasukhông có liên quan đến vụ án haykhông.
Anh nghĩ hôm nay hỏi như vậy là đủ. Tuynhiên còn một điều anh muốn xác minh lại.
- Chị có nhà hôm mồng mười tháng Ba không?
Kusanagi vừa hỏi vừa cất quyển sổ vào túiáo, ra vẻ nhân tiện thì hỏi thêm tí thôi.
Nhưng nỗ lực của anh không hiệu quả lắm.Yasukhông nhíu mày khó chịu.
- Tôi nên trình bày hết với anh về ngàyhôm đó?
Kusanagi cười:
- Chị đừng nghĩ trầm trọng như vậy. Tấtnhiên nếu chị cho chúng tôi biết thì sẽ giúp ích cho chúng tôi rất nhiều.
- Đợi tôi một chút.
Yasukhông nhìn vào bức tường mà từ vị trí củaKusanagi anh không thể nhìn thấy. Chắc chỗ đó có lịch. Nếu ở đấy có cả lịch côngviệc nữa thì anh rất muốn được xem. Nhưng Kusanagi quyết định kiềm chế.
- Hôm mồng mười tôi làm việc từ sáng. Sauđó tôi có đi ra ngoài với con gái. - Yasukhông trả lời
- Mẹ con chị đi đâu?
- Buổi tối chúng tôi đi xem phim. Rạpthiên đường ở Kinshicho.
- Chị đi lúc mấy giờ? Áng chừng thôi cũngđược. Chị cho tôi biết cả tên phim nữa thì hay quá
- Chúng tôi ra khỏi nhà khoảng sáu rưỡitối. Tên phim là…
Bộ phim đó Kusanagi cũng biết. Một bộ phimrất nổi tiếng của Hollywood, hiện đang chiếu đến phần ba.
- Xem xong phim chị về nhà ngay?
- Chúng tôi đi ăn mì ramen(một loại mì cónguồn gốc từ Trung Quốc) ở một quán nằm cùng tòa nhà với rạp chiếu phim. Sau đóthì đi hát karaoke.
- Hát karaoke? Ở quán karaoke à?
- Vâng, tại con gái tôi cứ đòi.
- Thế.. hai mẹ con có hay đi hát không?
- Khoảng một, hai tháng một lần.
- Hát khoảng bao lâu?
- Lúc nào cũng chỉ hát khoảng tiếng rưỡithôi, vì chúng tôi sợ về muộn.
- Xem phim, ăn tối, sau đó đi karaoke. Vậychị về nhà….
- Khoảng hơn mười một giờ, tôi không nhớchính xác.
Kusanagi gật đầu. Nhưng không hiểu sao anhcảm thấy không được hài lòng lắm.
Sau khi hỏi tên quán karaoke, hai ngườichào chủ nhà rồi đứng dậy ra về.
- Có vẻ họ không liên quan đến vụ án nhỉ. - Kishiya khẽ nói sau khi rời phòng 204.
- Chưa thể nói gì được.
- Hai mẹ con đi karaoke. Chà, hai mẹ concó vẻ hợp cạ đây. - Dường như Kishiya không nghi ngờ gì Hanaoka Yasukhông.
Một người đàn ông đang đi lên cầu thang.Đó là người độ trung niên có vẻ ngoài thấp đậm. Kusanagi và Kishiya dừng lại đểngười đàn ông đi qua. Người đàn ông mở khóa phòng 203, đi vào trong.
Kusanagi nhìn sang Kishiya rồi quay ngườitrở lại hướng mình vừa đi ra.
Trước cửa phòng 203 có gắn bảng tên"Ishigami". Kusanagi bấm chuông cửa. Ra mở cửa là người đàn ông ban nãy. Chắcanh ta mới kịp cởi áo khoác, trên người vẫn còn mặc quần âu và áo len.
Người đàn ông nhìn Kusanagi và Kishiya màkhông tỏ thái độ gì. Nếu bình thường, chắc phải tỏ ra bối rối hay cảnh giác gìđó nhưng người đàn ông này thì hoàn toàn không. Đó là điều Kusanagi không ngờtới.
- Xin lỗi vì gọi cửa anh vào giờ này. Tôicó thể nhờ anh một chút được không? - Kusanagi nở nụ cười thân thiện và chìatấm thẻ cảnh sát ra
Không một thớ thịt nào trên khuôn mặtngười đàn ông nhúc nhích. Kusanagi bước lại gần một bước nữa
- Chỉ vào phút thôi. Tôi có chuyện muốnhỏi anh.
Nghĩ người đàn ông chưa nhìn thấy rõ thẻcảnh sát nên Kusanagi giơ lại trước mặt anh ta.
- Về chuyện gi? - Anh ta hỏi mà không hềnhìn thẻ cảnh sát của Kusanagi. Có vẻ như anh ta đã biết Kunasagi và Kishiya làđiều tra viên.
Kusanagi rút ra một tấm ảnh từ trong áovest. Đó là ảnh Togashi từ hồi còn làm ở công ty bán ô tô ngoại nhập.
- Ảnh này hơi cũ một chút. Gần đây anh cónhìn thấy ai giống người này không?
Người đàn ông chăm chú nhìn vào bức ảnh,sau đó ngẩng lên nhìn Kusanagi.
- Tôi không biết người này.
- Vâng, có lẽ anh không biết. Anh đã từngtrông thấy người nào giống như vậy chưa?
- Ở đâu cơ?
- À, quanh đây chẳng hạn.
Người đàn ông nhíu mày, xem lại bức ảnh."Có vẻ không trông đợi được điều gì", Kusanagi nghĩ.
- Tôi không biết. - Người đàn ông nói. - Tôikhông nhớ mặt những người gặp trên đường.
- Vậy à, - Kusanagi cảm thấy hối hận vì đãđến hỏi người đàn ông này. - Anh thường về nhà vào giờ này à?
- Không, tùy hôm thôi. Có hôm câu lạc bộkết thúc muộn.
- Câu lạc bộ?
- Tôi là cố vấn của câu lạc bộ Judo. Tôicó nhiệm vụ khóa cửa phòng tập.
- Vậy anh là thầy giáo?
- Vâng, tôi dạy cấp III. - Người đàn ôngnói tên trường anh ta đang dạy.
- Rất xin lỗi vì làm phiền anh sau giờ làmviệc thế này. - Kusanagi cúi đầu xin lỗi.
Lúc cúi xuống, anh nhìn thấy một chồngsách tham khảo môn toán xếp cạnh cửa ra vào. Kusanagi ngán ngẩm: "Giáo viên dạytoán à!" đây là môn trước đây anh học kém nhất.
- Tên anh là Ishigami? Tôi có thấy trênbảng tên ngoài cửa.
- Vâng, tôi là Ishigami.
- Anh Ishigami này, hôm mùng mười thángBa, anh về nhà khoảng mấy giờ?
- Mùng mười tháng Ba? Ngày đó làm sao cơ?
- Cũng không có liên quan gì tới anh đâu,tôi chỉ đang thu thập thông tin ngày hôm đó thôi.
- Mùng mười tháng Ba à? - Ishigami đưa mắtnhìn xa xăm rồi quay sang Kusanagi. - Tôi nghĩ là tôi về nhà ngay. Khoảng bảygiờ gì đó.
- Khi đó anh thấy nhà bên cạnh thế nào?
- Nhà bên cạnh?
- Nhà của chị Hanaoka. - Kusanagi hạ giọng.
- Chị Hanaoka làm saoà?
- Không, giờ chưa thể nói gì được. Vì vậy,chúng tôi mới cần thu thập thông tin.
Trong Ishigami như thể đang dò xét điềugì. Chắc anh ta bắt đầu tưởng tượng này nọ về hai mẹ con nhà bên cạnh. Nhìnkhắp căn phòng, Kusanagi đoán người đàn ông này sống một mình.
- Tôi không nhớ rõ lắm. Nhưng tôi nghĩ làkhông có gì khác thường đâu. - Ishigami trả lời.
- Anh có nghe thấy tiếng động hay tiếngnói chuyện gì không?
- Chà, - Ishigami lắc đầu. - Chẳng có gìđáng nhớ cả.
- Vậy à? Anh có thân với chị Hanaokakhông?
- Là hàng xóm nên gặp thì chào. Chỉvậy thôi.
- Vâng, được rồi. Rất xin lỗi vì đã làmphiền anh.
- Không có gì. - Ishigami cúi xuống, vớitay về phía bên trong cửa. Chỗ đó là hộp thư. Hoàn toàn không chú ý, Kusanaginhìn thứ Ishigami đang cầm trên tay. Mắt anh dừng lại khi thấy dòng chữ "Đạihọc Teito" trên phong bì.
- Xin lỗi, - Kusanagi ngập ngừng hỏi. - Trướcđây anh học ở Đại học Teito?
- Vâng, - Đôi mắt nhỏ như sợi chỉ củaIshigami giãn ra. Giờ anh mới để ý tới những thứ đang cầm trên tay. - Đây làbản tin của Hội cựu sinh viên. Sao vậy?
- À không, tôi có người quen cũng từng họcở Đại học Teito.
- Thế à?
- Thôi tôi xin phép.
Kusanagi cúi chào ra về.
- Chẳng phải anh cũng tốt nghiệp đại họcTeito sao? - Kishiya hỏi sau khi đã ra khỏi khu nhà.
- À, tôi thấy không được thoải máilắm. Anh ta có vẻ là dântự nhiên.
- Anh mà lại cảm thấy lép về với dân tựnhiên à? - Kishiya chế giễu.
- Ngay cạnh tôi cũng có người khiến tôithấy bị lép vế rồi. - Kusanagi nhớ tới gương mặt của Yugawa Manabu.
Sau khi hai điều tra viên ra về. Ishigamiđợi khoảng hơn mười phút rồi ra khỏi phòng. Anh kín đáo nhìn sang nhà bên cạnh.Thấy cửa sổ phòng 204 sáng đèn anh mới bước xuống cầu thang.
Anh phải đi bộ thêm gần mười phút nữa mớitới một bốt điện thoại công cộng ở chỗ vắng người. Mặc dù có điện thoại di độngvà cố định nhưng Ishigami cho rằng không thể sử dụng những thứ đó.
Vừa đi, Ishigami vừa nghĩ về cuộc nóichuyện với hai điều tra viên ban nãy. Anh tin chắc rằng mình không nói điều gìkhiến họ nghĩ anh có liên quan đến vụ việc. Tuy nhiên vẫn có một chỗ sơ hở.Chắc chắn cảnh sát sẽ cho rằng cần phải có bàn tay đàn ông để xử lý cái xác.Cảnh sát sẽ tìm ra bằng được người đàn ông gần gũi với mẹ con Hanaoka có khảnăng nhúng tay vào vụ này. Việc sống cạnh nhà Hanaoka có thể trở thành lý do đểmột thầy giáo dạy toán như Ishigami bị để ý tới.
Từ giờ mình sẽ không được sang nhà bên đóvà tránh gặp mặt trực tiếp. Anh không gọi điện cho chị từ nhà cũng là vì lý donày. Cảnh sát sẽ biết được số điện thoại thường gọi cho Hanaoka từ danh sáchcác cuộc gọi.
Còn về quán Mỹ Nhân, hiện giờ anh chưa cóquyết định gì. Nếu suy nghĩ theo lối thông thường thì có lẽ anh sẽ không nênđến đó một thời gian. Tuy nhiên chẳng bao lâu nữa, cảnh sát sẽ tới để điều tra.Người ở cửa hàng sẽ khai với cảnh sát là thầy giáo dạy toán sống cạnh nhàHanaoka ngày nào cũng tới mua cơm hộp. Trong trường hợp đó, nếu không đến quánkể từ sau vụ việc thì càng đáng nghi hơn. Có lẽ cứ đến cửa hàng như bình thườngđể không bị nghi ngờ.
Ishigami cảm thấy không tự tin để đưa racâu trả lời logic nhất cho vấn đề này. Vì anh biết, bản thân anh vẫn muốn tớiquán Mỹ Nhân. Đó là nơi tiếp xúc duy nhất giữa anh và Hanaoka. Nếu không đếnđó, anh không thể gặp được chị.
Cuối cùng anh cũng đến được bốt điệnthoại. Anh cho thẻ điện thoại vào máy. Chiếc thẻ có in ảnh đứa con của một thầygiáo đồng nghiệp.
Anh gọi cho Hanaoka Yasukhông theo số di độngvì sợ gọi theo số nhà sẽ có nguy cơ bị cảnh sát nghe trộm. Cảnh sát nói họkhông nghe trộm điện thoại của dân nhưng anh không tin.
"A lô" giọng Yasukhông trên điện thoại.Ishigami đã nói trước với chị là sẽ liên lạc bằng điện thoại công cộng.
- Tôi, Ishigami đây.
- Dạ vâng.
- Vừa nãy điều tra viên có qua nhà tôi.Tôi nghĩ là họ cũng đến nhà chị.
- Vâng, vừa mới xong.
- Họ hỏi chị những gì?
Ishigami sắp xếp, phân tích và ghi nhớnhững điều Hanaoka kể. Hiện tại có vẻ cảnh sát không nghi ngờ gì Yasukhông. Việcxác nhận chứng cứ ngoại phạm có lẽ chỉ là thủ tục. Điều tra viên nào rảnh taythì đi xác nhận. Vậy thôi.
Tuy nhiên, khi lần theo dấu vết củaTogashi và phát hiện ra Togashi đã đến gặp Yasukhông, các điều tra viên sẽ thayđổi thái độ. Họ sẽ quay sang tấn công Yasukhông. Đầu tiên họ sẽ tìm đến điều travề lời khai gần đây không gặp Togashi của chị. Ishigami đã dặn dò Yasukhông vềviệc này.
- Ban nãy Misato có nói chuyện với điềutra viên không?
- Không, nó ở phòng trong.
- Vậy à? Nhưng chắc chắn họ sẽ đến hỏichuyện Misato. Tôi đã dặn Misato phải trả lời thế nào rồi nhỉ.
- Vâng. Cháu hay nhắc lại với tôi. Cháucũng bảo không có vấn đề gì cả.
- Tôi dặn lại là không cần phải diễn kịch.Họ hỏi gì thì trả lời cái đó thôi.
- Vâng, tôi sẽ dặn Misato như vậy.
- Chị có cho họ xem vé xem phim không?
- Không, hôm nay tôi không đưa. Anh có nóilà khi nào họ bảo hãy đưa.
- Tốt. Chị cất vé xem phim ở đâu?
- Tôi để trong ngăn kéo.
- Chị hãy kẹp trong tờ quảng cáo phim.Không có mấy người giữ lại vé xem phim đâu. Chị để trong ngăn kéo thì sẽ bịnghi ngờ đấy.
- Vâng, tôi sẽ kẹp trong tờ quảng cáo.
- Nhân tiện, - Ishigami nuốt nước bọt. Anhnắm chặt ống nghe. - Người ở quán Mỹ Nhân có biết tôi hay đến mua cơm hộpkhông?
- Dạ? - Bất ngờ vì câu hỏi, Yasukhông khôngnói được câu gì.
- Nghĩa là tôi hỏi chị những người ở cửahàng nghĩ sao về việc người đàn ông sống bên cạnh nhà chị thường xuyên tới muacơm hộp. Đây là việc rất quan trọng nên chị hãy trả lời thật với tôi.
- À, chủ cửa hàng có nói là hay đến muathì tốt cho cửa hàng.
- Họ cũng biết là tôi là hàng xóm của chịà?
- Vâng… có gì không hay ạ?
- À không, tôi sẽ lo chuyện đó. Chị cứ làmđúng như tôi dặn. Chị hiểu rồi chứ?
- Vâng, tôi hiểu rồi.
- Chào chị. - Ishigami bỏ ống nghe ra khỏitai.
- Anh Ishigami. - Yasukhông gọi.
- Sao cơ?
- Cám ơn anh rất nhiều. Chúng tôi mang ơnanh.
- À.. chào chị. - Ishigami gác máy.
Lời nói cuối cùng của Yasukhông khiến toànthân Ishigami run rẩy. Mặt anh nóng bừng. Cơn gió lạnh bên ngoài thật dễ chịu.Anh thấy cả mồ hôi túa ra dưới hai cánh tay mình.
Ishigami về nhà với cảm giác lâng lânghạnh phúc. Nhưng cảm giác đó không kéo dài được lâu vì chuyện của quán Mỹ Nhân.
Anh nhận ra mình đã mắc một sai lầm vớimấy tay điều tra viên. Khi họ hỏi anh về mối quan hệ với Yasukhông, anh có nói làchỉ ở mức độ xã giao thôi, đáng lẽ anh nên nói thêm cả việc đến mua cơm tại cửahàng Yasukhông làm việc.
- Các cậu đã kiểm tra chứng cứ ngoại phạmcủa Yasukhông chưa? - Sau khi bảo Kusanagi và Kishiya ngồi xuống, Mamiya hỏi trongkhi vẫn tiếp tục cắt móng tay.
- Chúng tôi đã kiểm tra tại quán Karaoke. - Kusanagi trả lời, - Có vẻ hai mẹ con họ là khách quen nên nhân viên ở đó vẫnnhớ. Trong sổ ghi chép cũng vẫn còn. Hai mẹ con ở đó khoảng một tiếng rưỡi, từlúc chín giờ bốn mươi.
- Thế còn trước đó?
- Bộ phim hai mẹ con xem hình như bắt đầulúc bảy giờ đúng. Phim kết thúc lúc chín giờ mười phút. Sau đấy hai mẹ con cóđi ăn mì ramen. Như vậy lời khai của Yasukhông là đúng. - Kusanagi vừa báo cáo vừanhìn vào sổ tay.
- Tôi không hỏi lời khai có đúng không màtôi hỏi các cậu đã đi kiểm tra chưa?
Kusanagi gập sổ tay lại, nhún vai "Chúngtôi chưa kiểm tra".
- Các cậu nghĩ như vậy là được hả? - Mamiyangẩng lên đầy tức giận
- Đội trưởng cũng biết là rạp chiếu phimhay quán mì là những nơi khó kiểm tra nhất còn gì.
Mamiya nghe xong lời phàn nàn của Kusanagithì ném một tờ danh thiếp lên mặt bàn. Trên tờ danh thiếp ghi "Câu lạc bộMarian" Địa chỉ hình như là ở Kinshicho.
- Cái gì đây?
- Cửa hàng trước đây Yasukhông làm việc.Togashi đã đến đó vào ngày mồng năm tháng Ba.
- Tức là trước hôm bị giết năm ngày?
- Anh ta đến hỏi về Yasukhông. Đến đây thìchắc những người ngu dốt như các cậu cũng hiểu tôi muốn nói gì rồi chứ. Mau đikiểm tra đi. Nếu không kiểm tra được thì hãy tới nhà Yasukhông. - Mamiya chỉ tayvề hướng cửa sau lưng Kusanagi và Kishiya.