MỤC LỤC
- Cảm Đề - Chưa Chi Tết Đã Đến, Thành Phố Rộn Rực Đón Xuân
- Viết Cho Số Xuân Báo Lao Động
- Nghĩ Hoang Mang Về Thuật Chơi Đồ Cổ Và Nghề Viết Lách
- Tôi Biết Gì Về Báo Nam Phong Và Về Phạm Quỳnh, Đối Với Đồng Bào Trong Nam
- Trối Trăng, Tự Tình
- Từ Thú Chơi Sách Qua Nghệ Thuật Chơi Sách
- Cuốn Sách Và Tôi
- May Rủi Hên Xui, Vận Đỏ, Vận Đen Của Nguời Chơi Đồ Cổ
- Ngày 30-4-1975 Và Tôi
- Nhắc Lại Cảm Tưởng Riêng Khi Tôi Viết Bài Nguyễn Du Soạn Kiều Năm 1813
- Nên Chơi Sách Hay Nên Chơi Cổ Ngoạn - Lấy Người Nầy Làm Gương
- Suy Luận Về Thú Chơi Sách Và Thú Chơi Đổ Cổ
- Bàn Góp Với Người Hiểu Việc Về Chuyện Dự Định Xây Cầu Mỹ Thuận
- Tôi Biết Gì Về Hát Bội, Cải Lương Và Tuồng Phụng Nghi Đình
- Ăn Năn Và Sám Hối
- Bài Tựa Thâu Gọn Cho Cuốn "Tự Vị Tiếng Miền Nam"
- Tiếp Bài "Quanh Chiếc Xích-Lô" Của Số 142 Sggp
- Học Sư Bất Như Học Hữu
- Nghe Lén Buổi Nói Chuyện Bàn Giao Giữa Hai Ông Cũ, Mới Trên Tran Tại Nhà
- Ngày Giỗ Tổ Đã Qua, Nhớ, Tiếc Và Thương Muộn Hai Nữ Nghệ Nhân Xấu Số
- Cảm Tưởng Sau Ngày 3-10-1993
- Muôn Mặt Hay Muôn Vẻ?
- Đọc Sách Và Suy Luận
- Luận Về Đồ Xưa, Sách Cũ Và Nói Thêm Về Lăng Phạm Đăng Hưng Ở Gò Công
- Thuật Lại Gốc Tích Việc Học Chữ Tây Và Sự Tích Trường Chasseloup-Laubat
- Parc Maurice Long Là Vườn Ông Thượng Thì Chưa Đúng
- Nhắc Lại Những Trường Dạy Nghề Đời Tây Tôi Đã Biết
- Tôi Viết Ba-Lăng-Nhăng Trối Mặc Tôi, Các Bạn Trẻ Xài Được Thì Cứ Xài…
- Vài Chuyện Cũ Còn Nhớ Về Đường Phố Sài Gòn Ngày Xưa
- Dị Đoan, Đồng Diêu, Ca Dao
- Về Hai Tiếng Tiều Ở Sốc Trăng Đến Nay Còn Ít Ai Cắt Nghĩa: Bồ-Kề
- Suy Nghĩ Lung Tung Về Nhà Yêu Nước Nguyễn An Ninh
- Cảm Tưởng Hoang Mang Khi Được Tin Châu Hải Kỳ Vắn Số
- Suy Cổ Nghiệm Kim
- Thơ Gởi Cho Hoàng Và Thắng Về Chữ Viết Tắt Địa Danh, Nhân Danh Cũ Đất Nam Kỳ
- Thử So Sánh Lại Nhân Vật Đông-Tây Đời Vua Tự Đức Và Đời Vua Pháp Napoléon Iii
- Trái Sầu Riêng
- Nhớ Thầy Thuốc Ngỡi Ở Sa Đéc
- Đọc Sách, Suy Nghiệm Và Viết...
- Một Chuyện Tình Xảy Ra Ở Vũng Tàu Sáu Chục Năm Về Trước
- Thơ Tự Thuật Cũ, Nhơn Ngày Mừng Thọ Tuổi 93, Nhắc Lại Nghe Chơi
- Viết Tiếp Bài Luận Về Đồ Xưa, Sách Cũ...
- Cuốn Sách Và Tôi
- Luận Tiếp Về Thú Chơi Sách Và Chơi Cổ Ngoạn
- Tội Nghiệp Cho Phạm Đăng Hưng, Nhân Vật Lớn Đất Gò Công
- Ô Cắp, Ô Ma, Ba Son
- Nhớ Mẹ Và Nhớ Chùa Cơ-Me Watt Xà Lôn Ở Gần Làng Đại Tâm, Tỉnh Sốc Trăng
- Những Dấu Tích Cũ Ở Sài Gòn, Ngày Nay Đã Phá Mất Và Tiếc Đã Muộn
- Nhớ Tết - Tết Tây Và Tết Ta, Tết Ôi Là Tết!
- Nhớ Hai Bạn Đồng Niên 1902 Và Nhắc Lại Vài Chuyện Cũ Về Tết Ta, Tết Tây
(viết sáng ngày 4 octobre 1993)
CẢM TƯỞNG SAU NGÀY 3-10-1993
Ngày 3/10 vừa rồi là một ngày vui lớn của tôi. Tôi biết làm sao nói ra được những vui nầy. Trời trọn ngày vần vũ. 2 giờ trưa xáng xuống một đám mưa như nước trút. Bụng đang lo, khách hẹn 4 giờ đến, mà ông trời chơi khăm kiểu nầy! Mặc dầu bụng lo như vậy, không lo làm sao được, chiều tàn bóng xế, tuổi đã 92, lo thì vẫn lo, nhưng chưa là 3 giờ mà đã thay đồ, mà đồ gì chứ?
18 năm, suýt 19 năm, chưa có một bộ đồ mặc mới. Vẫn ngày ngày quần tà lỏn (pantalon), áo ba lỗ (tricot), nay sắp có khách viếng, mở tủ ra soạn… rồi cũng thì áo vải thâm rách khờn, quần đen dài may từ trước khi Giải Phóng vô đây,… cha đời bộ đồ nầy, mất chúng mất bạn cũng vì mầy, áo ơi!
Suy nghĩ xấu như vậy, nhưng cũng ra nằm nơi võng để chờ khách đến. Và hôm nay là ngày gì mà "có hai khôi tinh chiếu mạng"…
4 giờ đúng hẹn khách là một nữ họa sĩ chủ hiệu buôn tranh ở Singapore, một nhà khác ở Hà Nội và một nhà khác khác nữa ở chính TP.HCM nầy.
Khách ở chơi độ một tiếng đồng hồ, nói ba điều bốn chuyện, vui quá… rồi khách ra về…
Đưa khách, tiễn khách ra cửa, thấy lù lù một bóng ngồi nơi ghế xích đu. Thì đó là một nường "khôi tinh" khác, cựu xướng ngôn hoa khôi Huế-đô, nay có chồng trẻ, và chồng đang mắc vòng li-tiết, không biết mắc tội gì, bị cầm mấy tháng rồi thả, rồi bắt lại và nay còn chưa được ra về. Nường thỉnh thoảng lại nhà để nhờ mình cho ý kiến, và hôm nay đến, lại rủi nhà có khách, nên phải ngồi chờ. Mà cơ khổ, chủ nhà đã qua một buổi tiếp quá vui,… chủ tiếp nường… và khi nường từ giã, lên honda phóng đi, bóng hồng khuất dạng, bốn cái bánh "Trung thu hậu tam nhựt" nằm chình-ình trên bàn, hối quá, hối không kịp, chẳng biết làm sao chuộc hối, đành ngâm câu sáo:
"Mạc phóng xuân thu giai nhựt khứ!
Tối nan phong vũ mỹ nhân lai."
Hai câu nầy, ăn cắp trong một cặp liễn khúc treo tại nhà, đã hỗn đổi "cố nhân" thành "mỹ nhân".
(viết 9 giờ 4-10, có tặng bộ HCĐS và viết "mến mộ tặng…",
khách ra về, quên chớ chi viết: "Biển bao nhiêu nước cho vừa?
Tranh xưa… (vì khách buôn tranh), tranh xưa mua
bao nhiêu cũng… cũng chưa phỉ lòng!")