CLOSE
Add to Favotite List

    Sharon Sala

  • Khi Em Gọi Tên Anh

    Khi Em Gọi Tên Anh
    Sharon Sala
     

    Truyện Dịch Tình Cảm

    CHAPTERS 14 VIEWS 9963

    Tất cả đều là lỗi của anh. Anh đã làm em thất vọng… làm em thất vọng.
    Wyatt Hatfield cựa người trên ghế, nắm chặt vô lăng trong khi cố gắng nhìn xuyên qua màn tuyết đang rơi trên con đường trước mặt. Anh làm mọi chuyện có thể để quên đi những ký ức về lời buộc tội của người vợ cũ. Shirley và những năm tháng trong quân ngũ giờ đã thuộc về quá khứ.
    Trong nhiều tháng trời, anh đã tự vấn lương tâm chỉ với mục đí­ch duy nhất là tìm ra một hướng đi mới cho mình. Anh từng giải quyết những vấn đề rắc rối trong cuộc sống của Antonette chỉ bằng một cuộc điện thoại. Anh tự hỏi, vậ­y thì tại sao mình không thể tìm ra cách giải quyết vấn đề của bản thân? Sau đó anh bậ­t cười và nhớ lại chị gái mình đã tức điên lên như thế nào khi anh can thiệp vào chuyện của chị.
    "Ít nhất, bây giờ chị vẫn còn quý mến mình." Anh lẩm bẩm, rồi thầm nguyền rủa khi chiếc xe đột ngột trượt bánh trên tuyết.
    Nhịp tim vẫn còn dồn dậ­p trong khi anh tự nhắc nhở mình cần phải tậ­p trung vào vấn đề cấp bách trước mắt, đó là trậ­n bão tuyết mà anh đang gặp phải. Hai chiếc cần gạt nước vẫn quét qua quét lại lớp băng trong suốt trên tấm kí­nh chắn gió, khiến những bông tuyết bung ra bị cuốn vào cơn gió lốc quay cuồng và lạnh lùng ngoài kia. Trong khi đó, lò sưởi và máy làm tan băng đang chạy hết công suất để giữ cho buồng lái luôn được ấm áp.

  • Mang Em Trở Lại

    Mang Em Trở Lại
    Sharon Sala
     

    Truyện Dịch Tình Cảm

    CHAPTERS 16 VIEWS 10394

    Ngoại ô Arkansas, 1973
    Một vạt bụi bị thổi tung lên đằng sau chiếc xe buýt chở học sinh màu vàng tươi đang lừ đừ đi xuống con đường nhỏ của tiểu bang Arkansas, đưa trả những đứa trẻ của thị trấn Calico Rock về với gia đình.
    Tháng Chí­n năm nay thậ­t khô cằn. Hàng cây xanh bên lề con đường nhở mà chiếc xe buýt đang đi phủ đầy bụi bặm. Những thân cây già nua, khẳng khiu phải vậ­t lộn giành chỗ đứng với những cây non đang đâm chồi mọc rễ. Trên mặt đất bên dưới, các bụi cây nhỏ mọc um tùm, xum xuê, bám chặt vào vị trí­ của mình trên ngọn núi một cách bền bỉ, mãnh liệt.
    Bầu trời xanh nhạt đến nỗi gần như biến thành màu trắng, và vầng dương đang tỏa nắng xuống chiếc xe buýt chứa đầy nhóc bọn trẻ, trông y như những hạt đậ­u bị lèn trong một chiếc hộp thiếc. Mồ hôi chảy đầm đìa xuống tóc và mặt chúng trong lúc chúng tán chuyện. Chúng chẳng mấy bậ­n tâm tới cái nóng, bởi vì hôm nay là thứ sáu, và chúng đang về nhà.
    Nhưng mặc dù bên trong xe buýt rất náo loạn, vẫn có một đứa trẻ khác thường, như cô bé Victoria Lancaster sáu tuổi chẳng hạn. Cô bé đang ngồi một mình trên ghế, lặng lẽ suy ngẫm về những sự kiện trong ngày hôm nay và tha thiết mong được nhìn thấy nhà mình.
    Đêm qua cô bé Tory đã trải qua rất nhiều sự kiện lần đầu tiên. Cô bé cùng bảy bé gái khác đã tham gia Bữa tiệc đồ ngủ 1 của Mary Ellen Wiggin. Với Tory, đó là lần đầu tiên cô bé ngủ ở một nơi không phải là nhà của mẹ - và lại còn không có Búp bê Cưng của nó nữa. Thế mà nó không khóc. Không khóc một lần nào.
    Khi chiếc xe buýt bắt đầu pha

TO TOP
SEARCH