-
Cô Phương Bất Tự Thưởng - Tập 1
Trung Hoa Tình Cảm
Phong Lộng
CHAPTERS 33 VIEWS 12322
“…Nữ tử có thân hình mảnh mai này lại độc như nọc rắn, đẩy chàng vào chỗ chết. Đáng lẽ chàng phải coi nàng là kẻ thù lớn nhất trong đời, giết được mà sảng khoái.
Nhưng…Tại sao cánh tay lại không theo ý chí của chàng, càng ôm nàng thêm chặt.
Không muốn buông tay!
Thân thể mềm yếu ấy, những ngón tay thon thả ấy, và cả khuôn mặt thanh tú ấy giờ đang lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt. Thường ngày, nếu lạnh đến ửng đỏ thế này, nàng đã cuộn tròn trong lòng chàng như một con mèo nhát gan.
Đã quen nghe nàng đàn hát, quen nghe nàng cười nói, quen với khi nàng uể oải dựa vào giường, cùng chàng duyệt công văn. Đã biết lai lịch của nàng không đơn giản, lại cứ tưởng có thể dễ dàng ngầm khống chế. Cứ tưởng chỉ cần chút kế mọn, bắt được kẻ đứng sau kia, là có thể bắt được cái người hay nói dối kia về lại bên mình.
Có ai ngờ mọi sự thay đổi trong khoảnh khắc, gậy ông lại đập lưng ông. Cứ tưởng có thể giữ mãi con chim phỉ thúy trong lòng bàn tay, có ai ngờ nó lại vỗ cánh bay về bên cạnh chủ nhân mình
Còn chàng, vẫn không muốn buông lỏng vòng tay. Quen bế nàng, ôm nàng, hôn nàng. Ngón tay, vẫn còn lưu giữ xúc cảm lướt qua cánh môi hồng. Chàng quen rồi.
Chàng quen rồi…
Nữ tử đáng ghét, đáng hận, đáng giết nhất thế gian. Nữ tử yếu đuối nhất, thông tuệ nhất, đáng yêu nhất thế gian.
Người mà chàng khổ sở truy đuổi, chính là tuyệt thế giai nhân này. -
Cô Phương Bất Tự Thưởng - Tập 2
Trung Hoa Tình Cảm
Phong Lộng
CHAPTERS 34 VIEWS 13241
Chàng từng nói: “Ta ở Đông Lâm đợi nàng”.
Khi nhìn nhau cười, họ cứ ngỡ tương lai cũng giản đơn mà hạnh phúc như vậy.
Sau đó thì sao?
Và cả sau này nữa?
…
“Bắc Tiệp, Bắc Tiệp…” Nàng mở choàng mắt, nhìn bầu trời xám xịt càng lúc càng sà xuống gần mình, “Sở Bắc Tiệp, chàng đang ở đâu?”.
Sao chàng không ở cạnh thiếp?
Nếu lúc này chàng xuất hiện trước mặt thiếp, thiếp xin thề với trời, sẽ mãi mãi ở bên chàng, đánh đàn múa hát bên chàng.
Chỉ cần chàng nắm tay thiếp, nói một câu, “Sính Đình, ta đến tìm nàng”, thiếp sẽ quên đi tất thảy, quên hết chuyện trước đây, quên cả chiến tranh khói lửa, quên vầng trăng tàn nhẫn đêm mồng Sáu.
Thiếp sẽ nhặt từng mảnh tim vỡ, chỉ cần chàng xuất hiện.
…
Chàng đã nói yêu thiếp.
Chàng đã nói sẽ trở về. Thiếp đã dốc toàn sức lực đợi vầng trăng mồng Sáu lên đến đỉnh, nhưng chàng đã ở nơi đâu?