CLOSE
Add to Favotite List

    Nguyễn Khắc Hiếu

  • Giấc Mộng Con

    Giấc Mộng Con
    Tản Đà
     

    Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 22 VIEWS 4792

    Người là một giống có ý thức. Có ý thức, cho nên có mộng. Trăm năm trong cõi người ta, nhiều cảnh thân thể chưa trải biết mà ý thức đã đi trước. Ý thức đi trước mà không đến, thời là tưởng ; ý thức đi trước mà đến thời thành mộng. Hoảng hoảng hốt hốt, mơ mơ mòng mòng, như thực như có, như hư như không, như qua địa ngục, như chơi non Bồng, kỳ kỳ quái quái, xinh xinh lạ lùng. Nay nói mộng.
    Mộng là một quãng đời hiện thấy trong giấc ngũ. Các cảnh ngộ trong mộng, tỉnh dậ­y thời thành không. Vậ­y thời đó là một sự con Tạo hóa dối mình, thời có thú gì mà nói ? Lại còn có thú gì mà chép ? Dẫu thế, nqười đời xưa cổ nói: "Các việc đã qua, nhiều cái như mộng" và "Ở đời như giấc mộng to". Học thấy thế cho nên ngồi mà nghĩ, thời: Các việc năm trước đến năm nay đã thành không ; các việc tháng trước đến tháng này đã thành không; cả như việc mới ngày hôm trước sang hôm nay đã thành không.

  • Thề Non Nước

    Thề Non Nước
    Tản Đà
     

    Tậ­p Truyện Truyện Hay Tiền Chiến

    CHAPTERS 2 VIEWS 3713

    Vân-Anh, một mình đứng giữa sân, nhìn lên giăng mà xem, thấy những đám mây bay tán-loạn thường che mờ cả mặt giăng. Cái cảm-hoài vô-hạn, bị cảnh đó khêu động, vụt nghĩ thân-thế con người ta, nhiều người bổn-lĩnh thậ­t là quang-sáng mà phải những cảnh-ngộ ác-nghiệp làm cho đến u-âm sầu-thảm khác gì mặt giăng vốn trong sáng mà có khi phải luồn những đám mây vô-lại kia, bỗng lại nghĩ thân-thế của người ta có khi thậ­t như đám mây bay tán-loạn, bầu giời vô-hạn, biết đâu là chỗ về. Đương nhàn-tưởng bồi-hồi, chợt nghe đồng-hồ nhà bên cạnh đã đánh mười một tiếng ; trong nhà, mẹ già gọi vào để bóp trán. Vừa quay mình vào thời thấy một người khách đến chơi. Vân-Anh mời vào. Uống nước xong, khách bảo làm cháo ăn và nói không phải gọi ai cả. Vân-Anh khi ấy xuống bếp mổ gà với đứa ở. Khách ngồi một mình, trông nhà có hai gian bằng tre, chỗ ngồi uống nước đó kê một đôi trường-kỷ tre, một cái án-thư, bên trong còn có một cái tủ chè bằng gỗ tạp ; một gian bên thời có hai cái giường kê liền nhau, cũng có hai cái chiếu cạp đỏ đã cũ, bên giường trong có mắc một cái màn trắng cũ và vá. Cách một bức phên chắn, còn một gian nhà nữa thời nghe có tiếng bà cụ già thường ho-hắng, như có ý mệt. Khách ngồi buồn, tự nghĩ một mình rằng : vào chơi nhà cô đầu, quang-cảnh thế này nghĩ thậ­t buồn, song cũng tiện cho mình được ngủ qua một tối rồi mai đi ; lại nghĩ như người ả-đầu đó, trông cũng xinh-xắn và cũng phong-cách, sao không được có đông khách hát mà ăn ở bần-tiện đến như thế. Một lúc đã thấy bưng cháo lên thời một con ở ăn-mặc cũng rách-rưới. Vân-Anh lên lấy rượu, ngồi rót mời khách uống. Khách hỏi bên gian buồng trong có tiếng bà cụ già là ai. Vân-Anh nói là mẹ đẻ, mấy hôm vẫn nhọc mệt. Khách giục Vân-Anh vào xem bà cụ có bảo gì, mặc mình tự uống rượu không cần phải ngồi tiếp, Vân-Anh chạy vào qua, rồi lại ra, lên ngồi kề gần khách, múc thìa rượu, vừa cười vừa mời uống. Khách lấy tay gạt đi, rồi cứ cầm chén uống tự-nhiên, như quên mình là ngồi ở nhà cô đầu vậ­y. Vân-Anh nghĩ cũng lấy làm lạ, ngồi có ý ngắm nhậ­n người khách, ăn-mặc thời nhũn-nhặn mà vẻ mặt rất lanh-lợi điều riêng gì. Suốt bữa rượu ấy, ngoài sự ăn uống, không có câu chuyện gì cả. Rượu xong, khách đi ngủ, đến sáng dậ­y, chi tiền rồi đi.

TO TOP
SEARCH