CLOSE
Add to Favotite List

  • Những Ngày Dài Trên Quê Hương

    Những Ngày Dài Trên Quê Hương
    Dương Nghiễm Mậ­u - Phan Nhậ­t Nam
    VĂN NGHỆ DÂN TỘC xuất bản 1972

    Phi Hư Cấu Bút Ký Chiến Tranh / Chính Trị VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 16 VIEWS 5070

    Mỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí­ oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội. Nhưng khi tôi đặt chân tới Đà Nẵng, buổi chiều mây thấp và mưa nhỏ hạt. Người bạn nói với tôi trời mới đổ mưa từ buổi sáng. Tôi nhìn thấy mây thấp trên phí­a đèo Hải Vân. Đà Nẵng mưa thì chắc Huế mưa. Tôi hỏi về con đường qua đèo, người bạn nói: đi được như thường, hôm qua hơi bị kẹt vì cầu Nam Ô bị gẫy. Tôi hỏi cây cầu nào. Anh bạn nhắc lại: cầu Nam Ô. Tôi nói không phải, tôi biết ở đó có hai cây cầu, tôi muốn biết cầu nào vì trong chuyến đi trước, cây cầu mới xây cất, thứ cầu cho những xa lộ chưa dùng được, hôm trước đã có tin cho biết cầu Nam Ô bị sậ­p, nhưng là cây cầu cũ, cầu xe lử­a, người bạn nói, bây giờ thì cả hai nhưng đang được sử­a chữa. Trời mây thấp, mưa nhỏ hạt, những di chuyển ướt át khiến cho thị trấn có một khung cảnh đìu hiu.

  • Quỷ Ma và Học Trò

    Quỷ Ma và Học Trò
    Huỳnh Văn Phú
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 16 VIEWS 1230

    Cho đến bây giờ, khi viết những giòng này, tôi vẫn còn thấy đau khổ. Đau khổ là bởi vì tôi đã mắc một món nợ khá lớn đối với Nha trang, một thành phố quê hương bao giờ cũng nằm nguyên vẹn trong trái tim tôi. Có lẽ, chỉ khi nào tôi hoàn tất những giòng viết này, may ra tôi mới trả được phần nào món nợ ấy. Tôi nói là nợ vì kể từ ngày tôi biết cách ráp những mẫu tự a, b, c, đ...để viết thành một truyện ngắn, phóng sự, tạp ghi...tôi chưa hề viết một giòng nào về quê hương tôi. Tôi không nghĩ rằng tôi thờ ơ hay lãnh đạm với vùng đất “Nhatrang, hang động của tuổi thơ” (chữ của Nguyễn Xuân Hoàng) của tôi nhưng có thể trong tôi đầy ứ những cảm xúc mà tôi không biết phải nói điều nào trước, điều nào sau. Thành ra, tôi chần chừ mãi. Bây giờ, tôi xin tạ lỗi với Nhatrang về cái tội đã quá muộn màng...

TO TOP
SEARCH