-
Hắc Tích Dịch
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 22 VIEWS 40579
Hoàng hôn.
Tây phong từng đợt lạnh se, thu diệp trút.
Tư Mã Nộ ngang tàng đứng dưới gốc cây, tà ào choàng không ngớt tung bay, nhìn xa xa cả người như cũng đang bay trong gió.
Đồi núi chập chùng, duy nhất một cội cây. Đất trời mênh mông, cũng chỉ cô độc một bóng người.
Gió thổi xào xạc. Cảnh vật hoang vắng đến thê lương.
Cách hắn bảy trượng, con ngựa đang đi lại chậm rãi. Toàn thân ngựa một màu đỏ au, không có lấy một sợi lông tạp sắc. Tuấn mã nhất trung ngàn vạn, giờ cũng mang vẻ mệt mỏi buông xuôi.
Tư Mã Nộ đã cấp tốc phi ngựa đến đây, vừa tới nơi lại cấp tốc quất roi đuổi ngựa đi, bởi hắn biết vài khắc nữa, cơ hội sống của hắn không còn lấy đến một phần.
Nhưng tuấn mã linh tính như người, mới chạy được mươi trượng đã đứng lại, chàng ràng không đi, dường như cũng không nhẫn tâm để chủ nhân ở lại một mình chờ thần chết tới.
Tư Mã Nộ không còn để ý đến con ngựa, mãi lúc nghe tiếng hí mới quay đầu lại. Chỉ nhìn một lần, rồi quay phắt người đi, bởi hắn không muốn bị phân tâm. -
Hấp Huyết Nga
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 17 VIEWS 13035
Tháng ba.
Yên vũ Giang Nam.
Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. Hoa rơi, người đứng một mình, mưa lâm râm, đôi yến tử bay ngang. Đôi yến tử đã bay qua tường đầu, một mình Thường Hộ Hoa vẫn còn đứng trong vườn.
Những giọt mưa đã thấm ướt y phục của chàng, chàng lại không có cảm giác gì, mặt nhuộm nét cô độc bơ vơ.
Mục quang của chàng cũng cô độc bơ vơ, không cúi nhìn những cánh hoa rơi xung quanh, cũng không dõi theo đôi yến tử vừa bay qua, lại lạc trên phong thư trong tay.
Tờ giấy trắng muốt, chữ đen ngời.
Mỗi một chữ cơ hồ đều lệch lạc đứt đoạn, chừng như người viết phong thư này lúc đó đang ở trong trạng thái sợ hãi cực độ, cả bút cũng vô phương cầm chắc.
Đó có thể là sự thật.
Bởi vì đây là một phong thư cầu cứu! -
Huyết Biển Bức
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 8 VIEWS 14826
Trăng sáng sao thưa.
Đêm đã sâu.
Trên phố dài không có người nào đi, ánh đèn cũng đã tắt hết, Tuyết Phi Bằng thúc ngựa vòng qua, giống như đã bước vào một thế giới khác. Bên miệng y vẫn còn mang theo hơi rượu ở Thái Bạch cư, Thái Bạch cư ở đầu kia phố lúc y rời đi vẫn còn rất náo nhiệt.
Sự nhiệt náo ở đó với sự tĩnh mịch ở đây rõ ràng là một đối lập rất lớn.
Tiếng vó ngựa cồm cộp phá vỡ sự tĩnh mịch trên phố dài, tiếng vó ngựa mới đơn điệu làm sao, Tuyết Phi Bằng càng nghe càng cảm thấy cô độc. -
Ngân Kiếm Hận
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 2 VIEWS 22396
Mưa, mưa đêm, mưa dầm.
Gió vi vu, mưa rả rích, rét xuân se sắt.
Mưa lạnh giăng đầy trời đầy sông, bầu trời mờ mịt, mặt sông mờ mịt, bóng cây hai bên bờ sông cũng mờ mịt.
Gió thổi cành cây, gió khua cành cây, thổi lá rụng bay bay, khua lá rụng bay bay.
Lá ướt nước, nước ướt lá, giọt giọt rơi rơi. Nước đọng trên vành chiếc nón trúc cũng giọt giọt rơi rơi.
Không chỉ đội nón trúc, người ấy còn khoác áo tơi, trên nón trúc nước giọt giọt rơi rơi, trên áo tơi nước cũng rơi rơi từng giọt.
Nước thủy chung vẫn nhỏ xuống một chỗ, người ấy thủy chung vẫn đứng yên dưới gốc cây, dưới cây liễu bên phải đầu cầu.
Cầu bắc qua hai bờ sông, dài, cũng rộng rãi, xe song mã lớn có thể qua được, sáu người có thể dàn hàng ngang mà đi, tuy là cầu gỗ nhưng xem ra rất chắc chắn. -
Nữ Lang Sát Thủ
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 8 VIEWS 13738
Hoàng hôn.
Mặt trời chưa lặn.
Ngôi chùa cổ vắng lạnh.
Một đôi quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây cổ thụ trước ngôi chùa cổ, hoảng sợ kêu "quạ" một tiếng, đột nhiên bay lên.
Dưới cây cổ thụ, một khúc tiêu đang nhè nhẹ trỗi lên. Khúc tiêu không rõ tên khúc điệu, dìu dặt thê lương.
Ngôi chùa cổ trong núi sâu đã nhiều năm bị bỏ phế, cánh cổng mục nát, tường lở vách sụp, cỏ dại um tùm.
Con đường nhỏ trước chùa cỏ cao tới gối, không biết đã bao lâu không có người lai vãng.
Nhưng hiện tại đang có người thổi tiêu dưới cây cổ thụ trước chùa.
Mà lại là một nữ nhân.
Nữ nhân lẻ loi ngồi một mình trên một tảng đá cạnh gốc cây, tiếng tiêu đã thê lương, dáng người nhìn tới trông lại càng thê lương.
Nàng mặc một chiếc áo tía, búi tóc trên đầu cũng dùng một chiếc khăn màu tía bọc lại.
Gió từ phía mặt trời lặn thổi tới, khăn áo của nàng bay phất phơ, người cũng mường tượng như muốn bay đi theo gió. -
Phượng Hoàng Kiếp
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 3 VIEWS 9351
Đường.
Bóng thưa hương thoảng lối hoa mai.
Trên đường có một hàng mười bốn người.
Mười bốn người, mười sáu con ngựa, hàng trước tám con, hàng sau sáu con, hai con ở giữa.
Hai con ở giữa chỉ chở hai cái bao phục hẹp hẹp dài dài gói ghém rất kỹ, nhưng tuy không thấy rõ, vẫn có thể khẳng định trong bao phục nhất định là vật rất quan trọng.
Trong mười bốn người, hai mươi tám luồng ánh mắt, ít nhất có mười ba người, hai mươi sáu luồng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lên hai cái bao phục ấy.
Chỉ có một người, hai luồng ánh mắt là ngoại lệ. -
Quỷ Huyết U Linh
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 5 VIEWS 12024
Long Thê Vân lại vào đúng lúc mới mờ sáng ấy khoác một thân mưa bụi, đi xuyên qua đường hoa kính trong viện.
Y đi rất chậm.
Mưa thế này y đương nhiên không để ý, nên tuy y mang theo nón trúc nhưng cắp dưới nách chứ không đội lên đầu.
Y cũng hoàn toàn không phải ra ngoài.
Quản gia Long Lập đi sau lưng y, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Qua khỏi đường hoa kính, y nhịn không được sấn lên hai bước, nói “Còn sớm thế này, chủ nhân đi đâu?”
Long Thê Vân lập tức dừng bước, hỏi lại “Hôm nay là ngày gì?”
Long Lập không suy nghĩ nói ngay “Trùng Dương”.
Long Thê Vân lại hỏi “Theo lịch cổ hôm nay phải làm gì?”
Long Lập nói “Lên cao”.
Long Thê Vân nói “Vậy tại sao còn hỏi ta đi đâu?” -
Thẩm Thắng Y - Thất Dạ Câu Hồn
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 9508
Hoàng hôn.
Mặt trời chưa lặn.
Chùa cổ hoang lương.
Vài con quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây khô trước ngôi chùa cổ, "quà" một tiếng hoảng sợ, đột nhiên bay vọt lên.
Một tràng tiếng tiêu đang trỗi lên dưới gốc cây khô.
Điệu tiêu không biết tên gì, thê lương mà uyển chuyển.
Chùa cổ trong núi sâu, đã hoang phế nhiều năm, cửa chùa long ra, phía ngoài tường lở vách sụp, cỏ hoang mọc đầy.
Con đường mòn đi vào cổng chùa cỏ cao tới gối, không biết đã bao lâu chưa có người bước lên.
Nhưng hiện tại lại có một người thổi tiêu dưới gốc cây khô trước chùa.
Mà còn là một nữ nhân.
Nữ nhân này lẻ loi ngồi một mình trên một tảng đá lớn cạnh gốc cây, thổi tiêu rất thê lương, mà dáng vẻ lại càng vô cùng thê lương.
Nàng mặc một chiếc áo tía, làn tóc mây búi lên thành một búi trên đầu, cũng buộc bằng một mảnh vải tía.
Gió từ hướng mặt trời lặn thổi tới, áo khăn của nàng bay tung, thân hình mường tượng như sắp theo gió bay đi.
Nàng thổi một chiếc ngọc tiêu màu trắng.
Chiếc ngọc tiêu lóng lánh trong suốt, giống như làn da của nàng. -
Thập Tam Sát Thủ
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 6 VIEWS 11533
Mưa, mưa đêm, mưa rả rích.
Gió phần phật, mưa rì rào, xuân lạnh liu riu.
Mưa lạnh mờ sông trời, trời mênh man, sông mênh man, bóng cây hai bên bờ sông cũng mênh man.
Gió lùa tàng cây, mưa quét vào tàng cây, lùa lá lác đác rơi, quét lá lác đác rơi.
Lá thấm nước, nước thấm lá, nhỏ giọt nhỏ giọt. Hạt nước nơi vành nón tre cũng nhỏ giọt, nhỏ giọt.
Không chỉ có nón tre, người đó còn khoác áo tơi, nón tre nhỏ giọt nước mưa, áo tơi cũng nước mưa nhỏ giọt.
Những giọt mưa thủy chung rơi cùng một chỗ, người đó cũng thủy chung đứng dưới cây, dưới cây liễu bên phải cầu.
Cầu trải giăng hai bên bờ sông, dài, rộng, có thể qua một lượt hai cỗ xe song mã lớn, cũng có thể để sáu người đi hàng ngang, tuy là cầu gỗ, xem ra rất chắc chắn.
Bên này cầu nối liền với đường đi, bên kia đương nhiên cũng nối liền đường đi.
Tận đầu một bên đường là thị trấn, thấp thoáng ánh đèn.
Ánh đèn trong mưa mơ hồ, mục quang của người đó cũng mơ hồ trong mưa.
Mục quang từ dưới vành nón chiếu ra, bắn về bên trấn, trang nghiêm, cũng bén nhọn. Mắt lâu lâu vần còn chớp, mục quang lại không một chút biến hóa. Mặt người đó đeo khăn đen che lại, nhìn không thấy biến hóa biểu tình của hắn, nhưng hiển nhiên, hắn đang đợi gì đó. -
Thiên Đao
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 9535
Mùa đông tháng mười hai.
Xuân đã gần, đêm còn lạnh.
Phương bắc vẫn tuyết bay ngàn non, băng phong vạn dặm, nhưng phương nam đã có ý xuân.
Ở đây chính là Giang Nam.
Cát sông liền nguyệt trắng, Liễu bãi đợi xuân xanh.
Thẩm Thăng Y một ngựa ruổi giang hồ, người so với liễu bãi còn tiều tụy hơn.
Hàng năm xuân về, hàng năm liễu biếc, liễu bãi còn có mùa xuân có thể đợi, nhưng Thẩm Thăng Y cơ hồ đã quên mất mình còn có cái gọi là tương lai.
Một đường gió tanh mưa máu, y tuy trong lòng chưa mỏi mệt nhưng người đã mỏi mệt.
Gió khuya mang đầy ý vị thanh tân, núi non xa xa phía đông đã lộ ra dần, có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Đêm dài đã sắp hết.
Chuyển qua một bến sông, phía trước là một chiếc cầu dài, một tấm bia đá dựng bên trái đầu cầu.
Ánh trăng sắp tàn chiếu vào tấm bia đá trắng lại càng trắng bệch, Thẩm Thăng Y thấy rõ ba chữ đại tự sơn đỏ trên bia.
Trấn Lạc Mã.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng xuống ngựa, dắt ngựa thong thả bước lên bờ sông, lên đầu cầu. -
Tình Nghệ Sĩ
Truyện Dịch VH Miền Nam Trước 75
Paul Gallico - Hoàng Ưng dịch
NHỊ KHÊ xuất bản 1973CHAPTERS 3 VIEWS 2824
Vào một chiều xuân cách đây không xa lắm, ở Paris có một người con gái toan nhảy xuống dòng sông Seine trầm mình.
Cô nàng ẻo lả, lúng ta lúng túng, có chiếc miệng rộng và mái tóc đen cắt ngắn. Thân thể cô lủng củng toàn những xương và ở những phần cơ thể lẽ ra phải có những bắp thịt nổi lên thì lại hóp vào. Khuôn mặt cô tuy hấp dẫn, nhưng lúc này thì võ vàng vì đói và vì khổ sở thất vọng. Đôi mắt nàng hau háu, to, trong đen lay láy và tràn ngập tuyệt vọng.
Tên nàng là Marelle Guizec nhưng cũng có biệt danh là Mouche. Nàng là một cô bé mồ côi, gốc người Breton [miền bắc nước Pháp] ở xã Plouha, gần St. Brieuc. Trông nàng lam lũ nhưng vẫn phảng phất giữ được vẻ u trầm của miền địa linh này. Nét đặc biệt ấy thể hiện ở dáng đi, nước bước của nàng, mặc dầu nàng chỉ bận chiếc váu nhà quê rộng thùng thình. Sự trang nghiêm trong khoé mắt, vẻ thơ ngây, đầu óc chất phác, nàng đã lớn trong bầu không khí tinh thần đó – nàng mới hai mươi hai tuổi – là những nét thần bí của dòng giống Celtique (Celtic). Một trong nhưng đặc tính ấy đang dẫn nàng đến chỗ chết. -
Tử Vong Điểu
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 8518
Đêm thu.
Lúc trăng sáng sương đậm.
Một dải thành Tây gần cửa thành, một màn tĩnh lặng.
Dương Châu thành tuy là một nơi phồn hoa, trong đêm tối lại không phải mỗi một góc hẻm đều nhiệt náo như ban ngày.
Vì dải thành Tây gần cửa thành hầu hết là nhà cửa, ngày thường đến đêm là bắt đầu tĩnh lặng.
Trên đường trường tĩnh lặng, hiện tại chỉ có Thôi lão lục và Kim tiểu tam hai người.
Bọn họ đều là cư dân quanh đây, ban ngày đi làm ở Hoa Cận Lâu.
Đều là đao phủ thủ của Hoa Cận Lâu!
Thứ bọn họ giết lại không phải là người, mà là gà, là vịt ... Một khi là phi cầm tẩu thú có thể nấu nướng cho tiệc tùng, bọn họ giết hết.
Hoa Cận Lâu là một tửu lâu.
Nhất hoa cận cao lâu thương khách tâm.
Người từng làm khách của Hoa Cận Lâu đại đa số đều biết cái tên Hoa Cận Lâu là lấy ý từ câu thơ đó, bọn họ lại rất ít có ai thương tâm. Bởi vì Hoa Cận Lâu không những sơn phết trưng bày đẹp mắt, rượu thịt còn là hạng nhất Dương Châu. -
Vô Dực Biển Bức
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 6 VIEWS 10365
Tàn thu. Trên cổ đạo cách thành Lạc Dương mười dặm... Trời đã xế chiều, gió càng lúc càng thổi mạnh, lá khô bay đầy trời khiến cho không gian càng trở nên hoang tàn.
Trên cổ đạo bỗng xuất hiện một đội nhân mã.
Đội nhân mã có tổng cộng ba cỗ xe, bốn kiện mã và hai mươi bảy người. Trên cỗ xe đi đầu là lá cờ màu đỏ thêu hai chữ "Trấn Viễn".
Chính là đòan tiêu của Trấn Viễn tiêu cục.
Trấn Viễn tiêu cục tuy tọa lạc tại Lạc Dương nhưng hành tẩu khắp nơi trong thiên hạ, ngọai trừ những kẻ cố ý gây sự, hầu hết hắc bạch lưỡng đạo đều nể mặt.
Trấn Viễn tiêu cục có địa vị như thế trong giang hồ đương nhiên thực lực không phải nhỏ. Tổng tiêu đầu Lôi Tấn, mười năm trước với một thanh Ngư Lân Tử Kim Đao, liên kết với Lưỡng Hà thập lục trại, trải qua hàng trăm trận huyết chiến mới có được địa vị như ngày nay. Sau đó ông đã cùng kết bái huynh đệ của mình là Ngân Kiếm Hàn Sanh lập nên Trấn Viễn tiêu cục.
Những năm gần đây Kim Đao Ngân Kiếm rất ít khi đích thân hộ tiêu, không phải vì tuổi cao sức yếu mà là họ căn bản không cần phải ra mặt. Việc hộ tiêu giao lại cho ái nữ của Lôi Tấn là Lôi Phượng đảm đương. Lôi Phượng đúng là thanh xuất ư lam, võ công kiêm cả Kim Đao và Ngân Kiếm, đủ sức đảm đương công việc hộ tiêu. Nàng năm nay chưa quá hai mươi tuổi nhưng đã bảo tiêu được năm năm. -
Vô Trường Công Tử
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 8962
Trời gần sáng Tuyết tuy mỏng, nhưng trời lạnh căm căm.
Đang cuối mùa đông.
Sao sáng đầy không trung, mặt trăng vẫn còn, nhưng đã ở cuối chân trời.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo bàng bạc, ánh sao nhấp nháy, một người mang sao đội trăng từ chân trơi phi ngựa tới.
Ngựa phóng rất nhanh, tuyết trên đường bay tung theo vó, nhìn xa như một khối tuyết cuốn tròn lướt tới.
Không khí thế này, giờ khắc thế này mà có người phi ngựa như vậy, nếu trên đường có người đi nhất định sẽ thấy rất kỳ lạ, chỉ tiếc là nơi đây còn xa thành trấn, dường như chỉ có một mình người ấy.
Thẩm Thăng Y.
Bên trái đường là núi, bên phải đường là rừng.
Trên núi tuyết trắng lóng lánh, cây rừng cũng đã trút lá, cảnh núi rừng vô cùng thê lương.
Vó ngựa cuốn theo một đám tuyết, Thẩm Thăng Y trong lòng cũng chứa chất nỗi thê lương.
May mà chàng đã quen cô độc.
Hiện tại thì chàng không cô độc.
Trong cảnh tiêu sái thê lương kia còn có hai người.
Ngựa vừa chuyển qua một chỗ góc núi, chàng đã nhìn thấy họ.
Hai người này tuy vóc dáng không như nhau nhưng ăn mặc cùng một lối, đội nón Phạm Dương, đi giày cỏ gai, mặc áo cà sa màu nguyệt bạch, như là hai hoà thượng.
Hai hoà thượng này không đi sát nhau mà chia ra đi hai bên đường, hai vết chân khác nhau in lại rõ ràng trên mặt tuyết.