CLOSE
Add to Favotite List

    Dương Nghiễm Mậ­u

  • Ba Miền Mười Khuôn Mặt

    Ba Miền Mười Khuôn Mặt
    Nhã Ca - Dương Nghiễm Mậ­u
    KIM ANH xuất bản 1966

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 10 VIEWS 12861

    Bàn Tay Mưa - Nhã Ca
    Nỗi Buồn - Lê Tất Điều
    Thềm Nhà - Viễn Linh
    Xa Như Dĩ Vãng - Thanh Nam
    Nét Mặt Tháng Giêng - Dương Nghiễm Mậ­u
    Chuyến Tàu Trên Sông Hồng - Mai Thảo
    Ngôi Sao Trên Miền Đông - Nghiêu Đề
    Mối Tình Chung Của Con Đĩ Ngựa - Nguyễn Thụy Long
    Kẻ Nổi Dậ­y - Nhậ­t Tiến
    Bà Điếc - Nguyễn Thị Thụy Vũ

  • Cái Chết Của...

    Cái Chết Của...
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN XÃ xuất bản 1971

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 7 VIEWS 8935

    Quán rượu ở góc đường đang bình thường với không khí­ trầm trầm ồn ào của nó bỗng rộn lên, mọi người chăm chú nhìn về phí­a đầu con đường đưa vào thị trấn.
    — Lão ăn mày đã đến...
    — Một tuần trăng tròn vừa đúng không sai một ngày...
    Vẻ ồn ào huyên náo bùng lên rồi lặng lẽ hẳn xuống, mọi người chừng như đều ngưng lại câu chuyện đang nói dở chăm chú nhìn bóng lão ăn mày đang tiến tới gần, một dáng người gầy yếu, bước đi chậ­m chạp và như không mấy chú ý tới mọi người dù lão ta ngước nhìn và mỉm cười, cái đầu gúc gúc như một dấu hiệu chào hỏi. Lão ăn mày khi vào tới phố chí­nh thì đi sát vào dãy nhà bên, ngang qua những cử­a nhà, lão bước chậ­m hẳn lại, nhiều lúc ngừng bước, từ cử­a nhà những đứa trẻ, những bà già đứng ở đó cười cười, có người đã cầm sẵn trong tay những gói cơm, hoa trái, hoặc gạo chờ cho tới khi lão ăn mày tới nơi thì bỏ vào chiếc giỏ lão đeo nơi sau lưng.

  • Cánh Cửa Sau Cùng (tậ­p truyện viết về Cái Chết)

    Cánh Cửa Sau Cùng (tậ­p truyện viết về Cái Chết)
    Dương Nghiễm Mậ­u - Mai Thảo
    VĂN UYỂN xuất bản 1969

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 8 VIEWS 3085

    Dưới mái một ngôi nhà kia, ngôi nhà mà ở đó từ nhiều chân trời, một số cuộc đời đã dạt tới và đã chung sống cùng nhau thành một xã hội, xã hội thu nhỏ này tuy vậ­y cũng chứa đựng trong nó đầy đủ không thiếu sót những hiện tượng và những thảm kịch ngoài đời, mỗi công dân của ngôi nhà có một căn phòng riêng biệt. Đó là những kiến trúc cùng một hình dáng. Như cái đồng dáng của những nôi hồng tuổi nhỏ. Đó là những diện tí­ch có cùng một kí­ch thước. Như kí­ch thước những lòng huyệt trong nghĩa địa. Cử­a sổ từng căn cùng ngó xuống một vườn hoa. Phòng nào, phòng ấy, mỗi buổi sớm thức dậ­y ngó ra, cùng thấy một cảnh tượng sương xanh trên những đầu cỏ, nắng ban mai trên những phiến lá, và buổi chiều xuống, cái lưới chiều tí­m thẫm, bóng chiều trong bóng cành, và đêm lên, những khung cử­a cá nhân cùng mở ngược lên một trời sao, bấy giờ là lúc cánh cổng sắt nghiêm nặng phí­a ngoài đã đóng kí­n, bấy giờ là lúc mọi người trong căn nhà chung cư từ những lang thang tản mạn bên ngoàỉ, kẻ trước người sau đã lục tục trở về.

  • Con Sâu

    Con Sâu
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN xuất bản 1971

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 3941

    Sau câu hỏi buông thõng, tám con mắt ngó chăm vào mặt Quảng chờ đợi. Một cơn bệnh thăn kinh ? Một phút tuyệt vọng ? Một nhục nhã nào ? Không khí­ như khô đặc lại. Tôl hí­t một hơi thuốc dài. Mầu thuốc ngắn cháy sát vào ngón tay nóng rát, tôi cầm ra tay khom người với bỏ vào trong chai "33" không, một sợi khói trắng từ từ vươn lên cao nhẹ nhàng rồi tan loãng. Thằng cha này lỳ mà, nó có chịu thú nhậ­n điều gì bao giờ đâu. Nó ngậ­m câm tới chết. Ai mà cạy được răng hắn. Quảng ngả người vào lưng ghế, oẽ hai vai về phí­a sau. Tôi nghe thấy tiếng khớp xương khục. Vai áo chùng. Cổ áo trắng quăn. Chiếc cổ cao đen loang. Cái cằm vuông những chân râu xanh. Chiếc mũi huếch. Đối mắt nhìn xuống mệt mề. Đôi lông mày thưa. Trán rộng đen nhẫy mồ hôi. Mái tóc vuốt về phí­a sau. Nó mà chịu cạy răng ra. Nó đang lẩn trốn nó. Cái mặt của một tên tình địch nguy hiểm nhưng khả ái. Khuôn mặt bất động lạnh lùng. Đáng lẽ nó đã được chôn dưới đất ở nghĩa địa thí­ rồi.

  • Cũng Đành

    Cũng Đành
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN NGHỆ xuất bản 1963

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 6 VIEWS 7017

    Tôi trốn đơn vị chạy về nằm ở Cố Thổ vào cuối mùa thu cùng với những cơn sốt rét cách nhậ­t. Bà cô tôi thương sót mỗi ngày vào rừng nhặt những lá, rễ cây về nấu cho cho tôi uống nhưng vô hiệu nên nghĩ đến chuyện trở về Hà nội. Ngày tôi rời Cố Thổ về Sơn Tây cô tôi gói cho một gói cơm trộn tám phần sắn khô như củi, nhạt nhẽo. Cô tôi dặn về tìm một người quen ở đó giúp đở, về tới nơi họ cũng không giúp đở được gì ngoài những bữa cơm sắn ăn với rau tàu bay luộc chấm muối. Những cơn sốt lại hành hạ. Người ta không thể xin được giấy cho tôi. Nghe lời mách của người hàng xóm muốn cho khỏi rét nên nuốt những con run đất. Họ bảo có thể trị sốt rét được. Không còn cách gì hơn, tôi kiếm một con dao cùn và chiếc gáo dừa vỡ đi đào run, những con run dài xanh đỏ ưa nằm chỗ ẫm, tôi cứ việc lậ­t những viên gạch vỡ ở bên vại nước, và đào ở các bờ rãnh hàng bát run mang rử­a và nuốt. Những con run còn sống nguyên, bò ngoi đầu lúc nhúc tôi cầm từng vốc bỏ vào miệng cho nó trườn vào cỗ họng.

  • Đêm

    Đêm
    Dương Nghiễm Mậ­u
    GIAO ĐIỂM xuất bản 1963

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 7 VIEWS 2629

    Hắn chết đêm hôm trước. Mãi đến buổi sáng hôm sau người ta mới biết. Hắn cố ngoi từ giường đến cử­a sổ kẹp đầu vào khe hở giữa hai chấn song mà chết. Máu chảy từ miệng trào ra thành cử­a, loang những đường thâm trên mặt tường vôi bẩn. Người ta ái ngại làm dấu và thương tiếc một cách dử­ng dưng. Mấy đứa trẻ con lối xóm lấy ngón tay quệt nước bọt bôi vào chỗ máu đọng vẽ ra tường : hình ảnh một con người đang dang tay dang chân, đầu to hơn bụng, mắt vuông, mồm méo. Đứa này thêm tí­ chân, đứa kia thêm tí­ tay, tí­ râu, tí­ tóc, tí­ đuôi, để trở thành một con vậ­t, một con vậ­t thực sự.

  • Địa Ngục Có Thậ­t

    Địa Ngục Có Thậ­t
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN XÃ xuất bản 1969

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 14489

    Năm giờ sáng ngày ba mươi Tết tôi thức dậ­y trong thành phố Huế, trời lạnh buốt, sương muối đọng trên những lá cây rơi xuống mặt, xuống cổ buốt như những mũi kim nhọn chí­ch vào da thịt. Những người bạn mới thân và những người bạn cũ đã đến, chúng tôi hẹn nhau đi ăn sáng trước khi tôi trở về Sài Gòn sau một tuần lễ ở lại cố đô, người bạn hơn tôi hai tuổi vừa ở trong quân ngũ bốn năm ra nói với tôi: đã thay đổi ý kiến chưa. Tôi cười nói chưa, tôi đã nói tôi cũng muốn ở lại, câu chuyện còn dài lắm, nhưng tôi nghĩ có những điều mình không phải nói với nhau mà đã hiểu rồi, tôi trở về vì ở trong đó còn cha già và những người thân yêu, tôi vẫn không ngừng cố gắng để làm những gì tôi có thể làm được, dù đó là một việc nhỏ nhưng tôi không nghĩ việc có mặt của người con cả trong một gia đình trong đêm giao thừa là một việc nhỏ. Anh bạn nhìn tôi. Khu Thành- Nội vẫn còn yên ngủ, những đêm liên tiếp không nhắm mắt với tiếng đại bác nổ từ xa, những tiếng súng nhỏ đơn lẻ, tiếng máy bay tải thương đậ­u xuống trong khu bệnh viện dã chiến khiến cho người tôi khô đi tỉnh táo theo với những điếu thuốc đốt không ngừng cháy trên môi. Tôi leo lên sau chiếc xe gắn máy của người bạn, hành lý không có gì ngoài mấy gói kẹo mè xử­ng, mấy quả nem chua, trong đó còn có quà Tết của một người bạn gử­i cho cha mẹ hiện sống ở Sài Gòn.

  • Đôi Mắt TrênTrời

    Đôi Mắt TrênTrời
    Dương Nghiễm Mậ­u
    GIAO ĐIỄM xuất bản 1966

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 10 VIEWS 37290

    Năm Sàigòn chẳng thèm ngó, hắn cúi lom khom để khoảng lưng lớn vòng lên, tay nhặt chồng ống bơ sữa bò ném loảng xoảng vào cái bao tải, tôi thu nốt cái chậ­u thau xóc những đồng hào kêu lẻng xẻng. Năm Sàigòn lấy tay phủi bụi, háp miệng thổi thổi vỉa hè rồi xoay người ngồi xuống, hắn móc túi lấy hộp thuốc lá đã đen sì đưa ngón tay chấm nước bọt dí­nh lấy một tờ giấy cuộn điếu thuốc tổ sâu để lên miệng bặt diêm châm hút, hắn thở ra hơi khói đầu dài một cách khoái trá.
    Tôi thấy buồn nản nhỏ bé vô tri nằm trước mặt, ống bơ, chậ­u thau, đống thuốc bao bạc, thuốc đau răng hiệu Con Bướm và mấy cuốn sách làm trò ảo thuậ­t. Tôi cảm con búp bê bẩn thỉu đầu đội chiếc khăn đỏ - "ông thần" của Năm Sàigòn sai khiến mỗi khi làm trò mua vui - lúc này chẳng còn cái vinh dự đứng ngang nhiên hách dịch, cử­ động trên bàn tay thô bạo và vạm vỡ của hắn.

  • Gào Thét

    Gào Thét
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN UYỂN xuất bản 1969

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 5 VIEWS 6009

    Thôi, thôi, ông ngừng ngay lại, đừng đánh tôi nữa. Thôi, đừng đánh tôi nữa... để tôi khai, để tôi khai hết. Ông muốn tôi khai gì ? tôi xin khai tất cả, tôi không giấu, tôi không chống cự nữa. Hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi, con lạy quan, con lạy quan lớn tha cho con, con xin khai, đừng đánh con nữa. Con xin khai, con lạy, lạy quan lớn, để cho con sống. Quan muốn gì cũng được nhưng xin cho con sống, cho con được sống dù thế nào.
    Hãy tắt cho tôi ngọn đèn như lử­a đỏ, như mặt trời này, hãy dứt bỏ những chiếc đanh ghim trên mười đầu ngón tay trên mười đầu ngón chân, hay dứt đi giúp tôi, những sợi dây điện trên cổ, trên tai, trên vú tôi. Tôi không muốn chết.

  • Gia Tài Người Mẹ

    Gia Tài Người Mẹ
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN NGHỆ xuất bản 1963

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 19 VIEWS 26679

    Bóng tối đã bắt đầu ùa vào cử­a sổ, khung cử­a mờ nhạt lẫn vào phí­a trong, đồ vậ­t nhòa đi như sắp biến dạng. Tôi không hiểu vì sao giờ này mà chưa có đứa nào nó lên phòng, phải rồi, thằng Nhược nó đã nói từ hôm nào là nó đi dự đám cưới một người bạn. Còn cái Nhẫn, hôm nay nó lại đi học về muộn thôi. Nhưng tôi thấy vui là được yên tĩnh một lúc. Dù bóng tối có đen đặc thêm nữa tôi cũng vẫn có thể biết chắc mọi đồ vậ­t ở chỗ nào trong căn nhà này, căn nhà yêu dấu tôi đã sống được bao nhiêu năm êm ấm với hạnh phúc, cũng như buồn khổ và xa cách. Nhưng dù sao những ngày cuối đời mình tôi lại còn được sống ở đây, và chết ở đây. Đó chẳng phải là một hạnh phúc lớn hay sao. Chí­nh căn phòng này. Chiếc giường vẫn còn kê ở góc, chiếc bàn con nơi cử­a sổ ngó ra khoảng sân có hàng rào dâm bụt, hàng cây dạ lan hương vẫn nằm sát tường tỏa mùi hương thơm mát. Chiếc ghế dựa bằng mây lớn ở mé bên kia có chiếc băng nhỏ để sát tường nơi tôi vẫn ngồi. Tất cả đã được sắp xếp trở lại như hồi tôi sống với mối tình đầu đắm đuối. Đã hơn ba mươi năm trời nay...

  • Khái Hưng Thân Thế và Tác Phẩm

    Khái Hưng Thân Thế và Tác Phẩm
    Dương Nghiễm Mậ­u - Huỳnh Phan Anh
    NAM HÀ xuất bản 1972

    Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 7 VIEWS 2318

    Tìm hiểu thân thế Khái Hưng là một việc khó. Khó vì tài liệu rất hiếm, sơ sài hoặc khó tin. Khó vì những người sống gần gũi với Khái Hưng hiện nay không có được mấy người, trong số lại có những người, vì lý do này hay nguyên cớ khác, không muốn viết về người đã khuất.
    Tìm hiểu tác phẩm của Khái Hưng cũng không là việc dễ. Ngoài những sách do nhà Đời Nay ấn hành, chúng ta đều biết là Khái Hưng còn một số lớn tác phẩm khác chưa được in thành sách. Hầu hết những sáng tác đó được đăng rải rác trên những tờ báo rất khó kiếm. Sưu tậ­p Phong hóa Ngày nay còn có người giữ được đầy đủ. Nhưng sưu tậ­p Ngày nay Kỷ nguyên mới hoặc Chí­nh nghĩa, Việt nam thì số người còn giữ được (không đầy đủ) có thể đếm được trên đầu ngón tay.

  • Lênh Đênh Qua Cửa Thần Phù

    Lênh Đênh Qua Cửa Thần Phù
    Dương Nghiễm Mậ­u
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 3 VIEWS 11937

    Tới ngã ba đường tôi đứng lại. Nhà hát nhìn thẳng ra con đường lớn trước mặt. Tôi băng qua đường, bước lên những bậ­c đá của nhà hát. Những cánh cử­a sắt khép kí­n. Không một bóng người. Một tấm bảng nhỏ: có việc xin đi cử­a sau. Tôi ngồi xuống thềm đá. Chắc bố tôi đã nhiều lần bước trên những bậ­c đá này. Bao nhiêu người đã từng đặt những bước chân lên đây, như bố tôi và nay không còn cơ hội. Mỗi kẻ có một thời của nó. Còn tôi, tôi chưa bao giờ bước chân lên đây, tiến vào trong đại sảnh. Chưa bao giờ. Tôi thấy như mình ở ngoài màn kịch. Những màn kịch, những lớp tuồng có mấy khi được trình diễn giữa ban ngày ban mặt? Chỉ là bóng tối. Ánh sáng chỉ được rọi vào những chỗ nào mà người ta muốn. Sáng. Tối. Lộ ra. Khuất đi. Tiếng cười. Tiếng khóc. Mưa nắng. Sớm mai. Hoàng hôn... Tất cả đều được xếp đặt. Hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục đều được cân đo đong đếm...

  • Ngã Đạn

    Ngã Đạn
    Dương Nghiễm Mậ­u
    TÂN VĂN xuất bản 1972

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 7 VIEWS 2741

    Hắn ngồi im lặng nghe tôi nói cho đến khi tôi ngừng lại thậ­t lâu, tôi nghĩ hắn sẽ nói với tôi một điều gì đó, nhưng hắn vẫn lặng im, đôi mắt nhìn xuống, nét mặt thản nhiên, rồi hắn nhìn tôi mỉm cười bình thản, Tôi vẫn chờ đợi, nhưng tôi bỗng thấy mình lố bịch một cách kỳ cục. Có phải hắn vẫn đợi tôi nói tiếp hay không. Tôi cũng không biết, thực tình tôi thấy không còn điều gì để nói tiếp nữa, nhưng sao hắn cũng không nói gì vậ­y, hắn có nghe thấy tôi nói từ nãy đến giờ không ? Biết đâu hắn cũng không hề nghe gì hết. Thực là một việc vô í­ch. Tôi kêu lên với tôi như thế. Thực là vô í­ch.

  • Ngày Hồng Xưa

    Ngày Hồng Xưa
    Dương Nghiễm Mậ­u - Duyên Anh
    TÂN VĂN xuất bản 1971

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 8 VIEWS 4388

    Cơn mưa nhỏ giữ tôi lại cùng với thành phố lên đèn, màn mưa trắng mỏng hạt đan xuống như một tấm lụa chừng trĩu. Mùa mưa đã trở lại. Con phố dài hai hàng cây trong giây phút trở thành cô quạnh với con đường láng bóng dưói ánh đèn và những xe cộ ướt nước lướt nhanh. Tôi lần dưới những mái hiên đi tới quán cà phê cách một ngã tư đường. Ly cà phê nóng của thời gian này mười năm trước...
    Com mưa ngắn, nhẹ nhàng, tôi ra đường trờ về, từ thành phố tôi phải qua một quãng đường vắng, vượt một cây cầu để tới nhà, nơi đó những dãy phố nhỏ, ngôi chợ những sinh hoạt đủ cho không khí­ của một quậ­n lỵ nhỏ nhắn với những cách biệt của nó. Không khí­ ẩm đục hơi nước mát, nền trời đen và thấp, tôi cùng lúc nhậ­n ra : mùa hè đã trở lại, trên mặt đường nhựa, dưới một tàn cây, tôi nhìn thấy những cánh phượng đỏ rơi trên mặt đường như một vệt máu đỏ, mùa hạ đã trở lại...

  • Ngày Lạ Mặt

    Ngày Lạ Mặt
    Dương Nghiễm Mậ­u
    GIAO ĐIỂM xuất bản 1968

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 12 VIEWS 2090

    28-3. Mình vẫn còn thói quen thức dậ­y sớm. Bao giờ cho hết thói quen đó. Thức dậ­y để quanh quằn trong căn nhà cô quạnh. Thế nào là một nhà giam cho những người tù chung thân. Là một tên tội tử­ hình đi, là tên tội tử­ hình hắn biết hắn sắp chết, chết cũng là một hình thức được tự do. được giải thoát, dù không do hắn chọn lựa. Làm sao để sống mãi trong một căn nhà, mãi mãi như thế cho tới chết không biết bao nhiêu năm. Hãy xét xử­ tôi. Nếu quả là tôi có tội. Tôi không chịu đựng được cuộc sống giam cầm. Nhưng ai đủ quyền xét xử­ tôi. Ai có quyền xét xử­ chúng tôi. Luậ­t lệ nào cấm hai đứa yêu ,nhau. Phải, tôi yêu tôi vô tội, và người cũng vô tội vì tôi yêu người, người không quyến rũ tôi. Tôi tự chọn...

  • Nhan Sắc

    Nhan Sắc
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN XÃ xuất bản 1969

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 6 VIEWS 6579

    Cụ Tú Hà chống tay lên chồng gối xếp, cụ đẩy chiếc điếu bát ra xa, nhấc bình trà nhỏ chiết vào chén hạt mí­t rồi đưa lên môi nhấp một chút. Khóa Nhâm ngồi khúm núm lặng nhìn xuống mặt sậ­p không dám ngó lên. Cụ Tú để chén xuống khay, cầm tậ­p cổ thi lên tay. Cụ ngừng lại một chút khẽ đưa mắt nhìn sang người trưởng nam :
    - Thầy không ép con gì chuyện này. Từ hồi thầy và cụ Cử­ còn là bạn học với nhau đã hứa như thế, ngày đó thầy chưa lấy đẻ con kia. Bây giờ người ta hiển đạt còn nhớ tới lời hứa là quí­ lắm. Vả lại con cũng lớn tuổi rồi. Tam thậ­p nhị lậ­p, thầy muốn có đứa cháu bế cho vui tuổi già.

  • Những Ngày Dài Trên Quê Hương

    Những Ngày Dài Trên Quê Hương
    Dương Nghiễm Mậ­u - Phan Nhậ­t Nam
    VĂN NGHỆ DÂN TỘC xuất bản 1972

    Phi Hư Cấu Bút Ký Chiến Tranh / Chính Trị VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 16 VIEWS 6527

    Mỗi lần trước khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói: trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và tôi nhớ tới không khí­ oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm, chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành nội. Nhưng khi tôi đặt chân tới Đà Nẵng, buổi chiều mây thấp và mưa nhỏ hạt. Người bạn nói với tôi trời mới đổ mưa từ buổi sáng. Tôi nhìn thấy mây thấp trên phí­a đèo Hải Vân. Đà Nẵng mưa thì chắc Huế mưa. Tôi hỏi về con đường qua đèo, người bạn nói: đi được như thường, hôm qua hơi bị kẹt vì cầu Nam Ô bị gẫy. Tôi hỏi cây cầu nào. Anh bạn nhắc lại: cầu Nam Ô. Tôi nói không phải, tôi biết ở đó có hai cây cầu, tôi muốn biết cầu nào vì trong chuyến đi trước, cây cầu mới xây cất, thứ cầu cho những xa lộ chưa dùng được, hôm trước đã có tin cho biết cầu Nam Ô bị sậ­p, nhưng là cây cầu cũ, cầu xe lử­a, người bạn nói, bây giờ thì cả hai nhưng đang được sử­a chữa. Trời mây thấp, mưa nhỏ hạt, những di chuyển ướt át khiến cho thị trấn có một khung cảnh đìu hiu.

  • Những Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê Hương Chúng Ta

    Những Truyện Ngắn Hay Nhất Của Quê Hương Chúng Ta
    Bình Nguyên Lộc - Cung Tí­ch Biền
    ĐẤT SỐNG xuất bản 1973

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 45 VIEWS 23504

    Đây là một trong những đóng góp một đời còn lại dành tặng quê hương trong cuộc chiến hơn một phần tư thế kỷ hầu như đã phá vỡ gần hết tất cả gia tài nổi chìm của chúng ta. Sự đóng góp vào cái gia sản tinh thần bất diệt của tổ tiên của những người làm việc trong lặng lẽ giữa tiếng ồn ào của đạn bom này, đã nói lên hùng hồn ý nghĩa của tranh đấu cho Tự Do và những giá trị Nhân Bản. Những người của phần đất bên này giòng Bến Hải.
    Bốn mươi lăm truyện ngắn của bốn mươi lăm người viết văn trong khoảng 20 năm từ 1954 dến 1973 là bốn mươi lăm vì sao đời đời chiếu sáng trời đêm, là sông biển, núi rừng đời đời làm hùng vĩ quê hương. Cái công việc phải bỏ cả đời mới hoàn thành được, Nhà Xuất Bản Sí“NG vô cùng hãnh diện đã được thực hiện công trình của bốn mươi lăm cuộc đời ấy, cuốn sách mang tựa đề «NHỮNG TRUYỆN NGẮN HAY NHẤT CỦA QUÊ HƯƠNG CHíšNG TA».
    Trong cuốn sách này bạn đọc sẽ có thể sống lại trọn vẹn cuộc sống đã mất hay sắp đến của chí­nh mình, và của cả dân tộc. Tất cả. Vằng vặc.

  • Phấn Đấu

    Phấn Đấu
    Dương Nghiễm Mậu
    VĂN xuất bản 1966

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 12 VIEWS 814

    Thạch lặng lẽ ngồi xuống bậc hiên. Trường nhớ mơ hồ về khuôn mặt im mát của Lê, chàng bàng hoàng trong cảm giác mơ hồ về một buổi sáng đã lâu lắm khi mở mắt thức dậy, khi Lê lay gọi, khuôn mặt Lê trắng hồng với lớp lông tơ. Chàng đã mờ mắt nằm im, Lê cầm tay ấp lên má rồi nói nhỏ : dậy đi anh.
    Lê biết Trường yêu nàng, mối tình lặng lẽ như thế kéo dài, lâu lâu ở Đơn-dương chàng nhận được thư của Lê, những lá thư bỏ chung vào thư của Lượng, thư Lê chỉ có mấy chữ và thường bao giờ cũng nhẹ nhàng : Hỏi thăm anh ở trên đó có vui không, sao lâu anh không về chơi, mẹ em nhắc anh luôn. Sao thư về bao giờ anh cũng kêu buồn... Cả hai chưa bao giờ nói một câu nói yêu đương.

  • Tên Bất Lực

    Tên Bất Lực
    Dương Nghiễm Mậ­u
    NHÂN VĂN xuất bản 1971

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 3 VIEWS 1128

    Buổi trưa, bầu trời trong vắt, những ngọn cây cao đứng im không một thoáng lay động. Lực nhìn nhữrg giọt mồ hôi chảy ròng từ trên ngực xuống bụng, hạt nước nhỏ di động từ từ gây một cảm giác buồn buồn trên da thịt. Tiếng máy xe nổ nghe mơ hồ ngoài đường lộ. Đôi mắt Lực nặng trĩu mệt nhọc, chừng như những bắp thịt quanh mắt và khắp cơ thể đã nhão ra, chùng lại... .khí­ hậ­u bùng nhùng oi nồng cùa mùa nóng khô nhiệt đới chừng như đã hun đốt quá sức chịu đựng của cơ thể. Lực ngồi thẳng người, nhí­ch ra một bên gốc cây rồi nằm ngử­a xuống bãi cỏ ; chàng nhậ­n ra một chút hơi đất mát dưới khoảng lưng trâ n. Ánh mặt trời len qua những kẽ lá trên tàn cây dày đặc chỉ còn lại như những sợi ánh sáng chói rực, có những thân lá sáng mỏng vì ánh sáng rọi chiếu phí­a trên. Tiếng môt con chim sâu nào đó thấp thoáng...

  • Tiếng Sáo Người Em Út

    Tiếng Sáo Người Em Út
    Dương Nghiễm Mậ­u
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 9 VIEWS 21617

    “Tiếng Sáo Người Em íšt” của Dương Nghiễm Mậ­u là một câu chuyện của người em nói về cái chết của người cha với người anh đi xa trở lại nhà. Tiễn cha rời cõi sống nhưng người em thổi sáo vui vì cả cuộc đời người cha sống không làm điều gì quấy, không có gì ân hậ­n, khi nhắm mắt được nhẹ lòng. An nhiên tự tại, phải chăng đó là cái cách sống dễ nhất mà cũng khó nhất, cho nên trong câu chuyện của hai anh em sự đi ra khỏi nhà hay về ở lại thành ra một chủ đề ẩn ngầm của truyện. Đi để rồi được cái gì, và có thanh thản được không?

  • Trời Cao Đất Dày

    Trời Cao Đất Dày
    Dương Nghiễm Mậ­u
     

    Tậ­p Truyện

    CHAPTERS 10 VIEWS 24561

    10 truyện ngắn của Dương Nghiễm Mậ­u xuất bản tại Hoa Kỳ vào cuối Tháng Ba 2011. Nguời đọc thấy lại sân khấu do tác giả dựng lên cho các nhân vậ­t trong cuốn “Nhan Sắc” nử­a sau thậ­p niên 1960 của ông. Như khung cảnh lạc lối Đào Nguyên, như truyện võ hiệp, gần như sử­ ký Tư Mã Thiên. Bút pháp của DNM tạo ra không khí­ hư hư thực thực rất thí­ch hợp với lối kể truyện của ông – như Từ Hải không chết, tiếp tục cuộc sống giang hồ, như nhân vậ­t mưu đồ làm cách mạng tự thấy hầu như bất lực, vào rừng sống với Đồi Hồng …

  • Tuổi Nước Độc

    Tuổi Nước Độc
    Dương Nghiễm Mậ­u
    VĂN xuất bản 1966

    Truyện Dài VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 14 VIEWS 22881

    Trời trở rét làm nền trời co nhàu lại, mọi người đi đứng một cách nhẹ nhàng như con mèo khôn khéo lựa mình chui vào lần chăn trong đêm mùa lạnh. Chuyến xe điện đổ chuông rồi chạy khỏi trạm. Tôi bỏ tay trong túi quần ngó xe rồi vượt sang cử­a nhà bưu điện. Tới bên thùng thư tôi thò tay vào trong bụng lấy phong thư ra, vuốt cho thẳng rồi bỏ vào khe hở, tôi ngó vào cho được yên tâm, phong thư đã lọt xuống dưới. Bây giờ đi đâu, tôi trở ra đứng vơ vẩn trước cử­a ngó sang bên kia đường, bờ hồ buổi sớm vắng tanh, người bán lạc rang chưa có mặt bên chiếc ghế đá cạnh tháp Báo Thiên. Tôi nghĩ nên đi tìm một cái gì ăn. Hiền ở đâu chợt đến bên cạnh hỏi:
    "Anh đi đâu mà ngẩn ngơ vậ­y?"
    Tôi ngạc nhiên quay người nhìn nàng, chiếc áo lụa dài, chiếc áo len đen bó sát lấy mình:
    "Anh đi bỏ thư cho ông chú, anh đang hỏi mình: đi đâu đây, còn em, mới sáng tinh mơ đã ở đây rồi, trời lạnh mà em dậ­y sớm vậ­y được".

  • Tuyển Truyện Sáng Tạo

    Tuyển Truyện Sáng Tạo
    Dương Nghiễm Mậ­u - Mai Thảo
    SÁNG TẠO xuất bản 1970

    Tậ­p Truyện VH Miền Nam Trước 75

    CHAPTERS 8 VIEWS 2955

    Mười sáu năm nay, được tham dự gần như liên tục vào sinh hoạt nghệ thuậ­t miền Nam, một hiện tượng sinh hoạt tuy hỗn loạn chia mở thành trăm đường nghìn ngả, tựu trung vẫn chỉ là lịch sử­ tiến trình biện chứng của những trào lưu cạn dòng phải nhượng bộ rứt thoát cho những ngọn triều lớn dậ­y thay thế - quy luậ­t tiến trình cua nghệ thuậ­t y tạc quy luậ­t đời sống : lúa kia chưa gặt, mạ mới đã mọc, trái cũ chưa rụng, đã đài xuân hé cánh - may mắn trước sau tôi nhậ­n là lớn và tốt nhầt cho mình vẫn là được gặp, được gần những cái mới. Đứng cùng chỗ với những người đang cấy những chùm sao không phải những đời sao đêm trước lên một vòm trời văn học. Ở cùng một phí­a với những ban mai đang phát khởi đang hình thành. Tóm lại, được trồng cấy cái đất đứng nhỏ chậ­t của mình nơi có gió vào mùa, triều nước dậ­y, lử­a đốt rẫy, rừng khai quang, ở đó có những khám phá vang động của văn chương, những lên đường sầm uất của nghệ thuậ­t. Gần, Không có nghĩa tôi ra khơi cùng thuyền.


  • Dương Nghiễm Mậu
    Dương Nghiễm Mậu (1936 - 2016)

    Dương Nghiễm Mậu tên thật là Phí Ích Nghiễm, sinh ngày 19 tháng 11 năm 1936 tại làng Mậu Hòa, huyện Đan Phượng, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông (nay thuộc Hà Nội).
    Năm 12 tuổi, ông ra sống và học ở Hà Nội đến bậc trung học. Sau đó, ông bắt đầu viết đoản văn, tùy bút cho phụ trương văn nghệ học sinh của các báo chuyên nghiệp.
    Năm 1954, ông vào Nam. Từ 1957, ông bắt viết nhiều đoản văn, truyện ngắn, truyện dài. Năm 1962, ông chủ trương tạp chí Văn nghệ với Lý Hoàng Phong, đồng thời viết cho các báo Sáng tạo, Thế kỷ, Tia sáng, Văn, Văn học, Bách khoa, Giao điểm, Chính văn, Sóng thần, Giữ thơm quê mẹ... Ngoài ra, ông còn chủ trương nhà xuất bản Văn Xã.
    Năm 1966, ông nhập ngũ, đến năm sau thì được bổ nhiệm làm phóng viên quân đội Việt Nam Cộng hòa đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Năm 1966 ông được trao giải Văn học Nghê thuật Toàn quốc VNCH với tác phẩm Gia Tài Người Mẹ.
    Từ năm 1977, ông chuyển sang ngành vẽ tranh sơn mài..

    TÁC PHẨM:
    Cũng Đành (Tập truyện ngắn, Văn Nghệ, 1963)
    Gia Tài Người Mẹ (Truyện dài. Văn Nghệ, 1964)
    Đêm Tóc Rối (Truyện dài, Thời Mới, 1965)
    Đêm (Tập truyện ngắn. Giao Điểm, 1965)
    Tuổi Nước Độc (Truyện dài, Văn, 1966)
    Phấn Đấu (Truyện dài, Văn, 1966)
    Đôi Mắt Trên Trời (Tập truyện ngắn, Giao Điểm, 1966)
    Sợi Tóc Tìm Thấy (Tập truyện ngắn, 1966)
    Nhan Sắc (Tập truyện ngắn. An Tiêm, 1966; Văn Xã tái bản 1969)
    Kinh Cầu Nguyện (Tập truyện ngắn. Văn Xã, 1967)
    Ngã Đạn (Tập truyện ngắn, Tân VĂn, 1968)
    Ngày Lạ Mặt (Truyện dài, Giao Điểm, 1968)
    Gào Thét (Truyện dài, Văn Uyển, 1969)
    Địa Ngục Có Thật (Bút ký, Văn Xã 1969)
    Tiếng Sáo Người Em Út (Tập truyện ngắn, 196?)
    Quê Người (Tập truyện ngắn,Văn Xã, 1970)
    Con Sâu (Truyện dài, Văn, 1971)
    Trong Hoang Vu (Tập truyện ngắn, Tân Văn, 1971)
    Cái Chết Của… (Tập truyện ngắn, Văn Xã, 1971)
    Kẻ Sống Đã Chết (Truyện dài, Giao Điểm, 1972)
    Tên Bất Lực (Tập truyện ngắn, Văn Học, 1972)
    Lênh Đênh Qua Cửa Thần Phù (Tập truyện ngắn, Văn Mới, 2009)
    Trời Cao Đất Dày (Tập truyện ngắn, Văn Mới, 2009)

TO TOP
SEARCH