CLOSE
Add to Favotite List

vmBOARDS

  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Cơn mơ biển ( tt) - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Cơn mơ biển (tt)

    Cả xứ đều lo âu. Liệu có thể đánh tan Gió. Quan tể tướng Lạc Hầu Tiên bước ra
    tâu :
    - Muôn tâu, theo thần nghĩ, đối với Gió ta không thể dùng sức mà thắng được
    đâu, phải dùng mưu mới có thể thắng được.
    - Các ngươi nghĩ ta dùng mưu gì ?
    Mọi người im lặng nhìn nhau …
    Tiếng nhạc vẳng đưa. Mùi hương thơm từ phí­a Tây toả đến. Hương lan, hương
    huệ thơm ngát cả xứ. Âu Cơ ngự đến thăm chồng. Cả quần thần đứng im chào
    Tiên Nữ Âu Cơ.
    Âu Cơ nghiêng mình thi lễ :
    - Thiếp xin chào chàng. Bấy lâu cách trở, lòng thiếp nhớ khôn xiết. Chỉ mong gặp
    chàng cho thoả lòng thương nhớ.
    - Ta cũng vậ­y ! Lòng dạ có khác gì nàng đâu. Bụng cũng nhớ mong nàng từng giờ
    từng phút.
    Tiếng nhạc, tiếng trống đồng hoà nhịp. Hội mừng Lạc Long Quân và Âu Cơ gặp
    gỡ. Cuộc vui vầy chưa dứt, quân vào cấp báo :
    - Muôn tâu ! Gió lại đánh quân ta. Hùng Vương và Thần Kim Quy xin khẩn báo.
    Âu Cơ lo lắng :
    - Con chúng ta có sao không hở chàng ?
    Lạc Long Quân vẫn không tìm ra cách chống lại Gió. Người triệu tậ­p quần thần tìm
    phương cách cứu sinh linh. Lạc Hầu Tiên Tể Tướng bước ra tâu :
    - Theo thần nghĩ nên tìm cách chiêu hiền đãi sĩ để tìm người tài đức trị Gió.
    Lạc Long Quân và cả triều thần bằng lòng với mưu của Tể Tướng.
    Nhiều người hiền tài vẫn không thắng được Gió.
    Một ngày kia, có một đạo sĩ từ Đông Thắng Thần Châu đến. Đạo sĩ yết kiến Lạc
    Long Quân. Cả xứ Lạc Long vui mừng khôn xiết.
    - Thậ­t là may cho giòng giống Lạc Hồng. Được đạo tiên giúp đỡ thì đất nước này
    còn phước đức. - Lạc Long Quân cười nói.
    - Không dám ! - Đạo sĩ lên tiếng - Bần đạo là kẻ tu hành, được lệnh của Bạch
    Ngọc Kinh đem chiếu chỉ của Ngọc Hoàng Thượng Đế đến.
    Một hương án được xây tức tốc. Lạc Long Quân, Âu Cơ cùng quần thần quỳ xây
    mặt về Huỳnh Kim Khuyết đón nghe lời của Thượng Đế.
    Không khí­ trang nghiêm. Trầm hương tỏa thơm cả xứ Lạc Long. Mọi người lắng
    nghe chiếu chỉ.
    “ Đức Ngọc Hoàng Thượng Đế – Giáo đạo Nam Phương rất đau lòng khi Gió tàn
    phá đât nuớc Lạc Hồng.
    Các con ơi ! Lòng ta thường hướng về các con, mong các con trở thành người
    tốt. Không phải là ta không diệt nổi Gió đâu. Nhưng ngặt nỗi luậ­t Tạo Hoá vậ­n
    hành phải chịu vậ­y.
    Gió cũng là một Thiên Thần. Gió có tài phép mà các vị Thiên Thần khác không thể
    đánh được. Chỉ còn cách các con cầu viện các Thần đem Gió đi xa, rồi xây thành
    đắp lũy ngăn chặn sự tàn phá của Gió.
    Bấy nhiêu thôi. Các con khá phụng mạng”.
    Sau khi tiễn đạo sĩ về, cả triều thần họp bàn, cứ người cầu viện các Thiên Thần.
    Các Thiên Thần sẵn lòng giúp. Thần Mặt Trời làm nắng lên, nhưng không đun nóng
    bầu khí­ quyển. Thần Mưa tìm cách tưới những làn nước dịu dàng… Các Thần đã
    kéo Gió ra khơi xa. Tiếp đến, Lạc Long Quân, Âu Cơ cùng triều thần chọn địa thế
    để ngăn thành đắp lũy làm hàng rào vững chắc chắn Gió.
    Kế hoạch xây dựng thành lũy được Lạc Long Quân giao cho các Tiên thực hiện.
    Địa điểm xây thành về phí­a Bắc của Non Nước.
    Các Tiên đã dùng đất đá từ dãy Trường Sơn để xây thành. Nhiều sọt đất đá được
    chuyển trong nhiều ngày, nhiều tháng đã tạo nên dãy núi nằm dài soi mình bên
    biển. Đó là dãy núi Tiên Sa - Tiên đã xuống trần dựng nên núi. Dãy núi này tục gọi
    là Sơn Trà, chả là trước đây khi dựng xong núi, các vị Tiên đã trồng một giống trà
    quý từ Đông Thắng Thần Châu do vị đạo sĩ tặng trước lúc chia tay. Nhưng ngày
    nay, giống trà ấy đã mất hẳn vì lũ khỉ ở núi phá. Từ đó dãy núi được mang tên là
    Núi Khỉ. Nhưng tên này í­t người gọi.
    Trong thời gian xây thành đắp lũy, các Tiên đa tình thường xao lãng công việc.
    Những tiếng hát của các Tiên Cá ngoài khơi đã quyến rũ họ. Những đêm tối trời,
    tiếng hát du dương cứ mời gọi. Các Tiên bị cuốn hút bởi giọng hát tuyệt vời của
    biển. Và rồi, họ đến với tiếng hát, tâm tình với tiếng hát. Các Tiên ném vội vội vàng
    vàng những sọt đất đá xuống biển để đến với tiếng hát tạo thành những đảo, cù
    lao. Bỏ những sọt đất gần bờ, các Tiên vội bay đến tiếng hát ngoài khơi xa – Cù
    Lao Chàm tạo thành từ đó. Có những Tiên tiếc vàng, muốn đem vàng tặng cho các
    nàng Tiên Cá, thế là các vị đem vàng ra biển xa để dâng tặng cho tiếng hát ngọc
    ngà. Khi nhìn đắm đuối những mỹ nhân ngư khoả thân, các Tiên sững sờ buông
    những sọt vàng tạo nên Quần Đảo Hoàng Sa.
    Thành lũy đã xây dựng xong, Gió không còn tàn phá như trước nữa. Lạc Long
    Quân lấy làm hài lòng. Các Tiên, một số quyến luyến cảnh biển, một số không thể
    dứt tình với các nàng Tiên Cá, họ xin được ở lại trấn giữ Sơn Trà, Lạc Long Quân
    thương tình cho số Tiên đó ở lại.
    Nhiều đêm các Tiên bay từ Tiên Sa ra thăm các nàng Tiên Cá. Nhưng kẻ ở non
    cao, người ở biển sâu, nên họ không thể gần nhau mãi được.
    Nhiều đêm các Tiên không ngủ được. Tình yêu đã dằn vặt, thôi thúc trái tim nồng
    cháy của họ.
    Tiếng hát nhờ con sóng đưa vào bờ. Tiếng hát ngọt ngào, cay đắng, nghiệt ngã.
    Nghe tiếng hát, các Tiên thương nhớ các nàng khôn nguôi.
    Tình yêu làm cho họ sáng suốt. Chỉ có tình yêu chân thậ­t làm cho những người
    yêu nhau sáng suốt. Tất cả các Tiên dưới sự lãnh đạo của Tiên trưởng đã tìm
    cách bắt nhịp cầu giữa họ với các nàng Tiên Cá. Họ đào một khe nước nhỏ chảy
    từ núi Sơn Trà, lượn lờ trong bờ cát, đổ ra biển. Con khe đã thông núi với biển.
    Và các nàng Tiên Cá, những lúc nhớ Sơn Trà, nhớ nơi người yêu của mình ở, đã
    bơi vào bờ, theo khe nuớc nhỏ đến tậ­n chân núi cùng các Tiên tình tự. Khe nước
    nhỏ chứng kiến những kỷ niệm đẹp của tình yêu và từ đó được gọi là Mỹ Khê.
    Cũng nhờ khe nước đẹp, các nàng tiên cá trút bỏ lốt cá, trở thành những người
    vợ hiền ngoan của các Tiên. Họ sinh con đẻ cháu sống ở vùng biển này.
    Bây giờ, ở đây, chỉ có tiếng hát của biển, gợi nhớ một thời mộng đẹp của tình
    yêu :
    Đâu vô tình với em anh
    Biển Đông mãi mãi như tình đôi ta
    Biển em biển anh mãi là
    Như đầy chung thuỷ sáng loà tình yêu
    Nhớ thương sóng tí­m sắc chiều
    Bâng khuâng mặn vị tình yêu vĩnh hằng…
    Tiếng hát một thời hoà nhịp những con sóng ngàn năm mãi vỗ bờ thương nhớ…
    8. Đi dọc bờ biển từ Sơn Trà đến Non Nước, ta nhìn không chán mắt bởi cảnh
    bình thản của rừng dương. Nhiều bạn trẻ lý thú cảnh yên bình của vùng biển. Qủa
    thậ­t vùng này đẹp quá. Đẹp nhưng vẫn hùng vĩ bởi núi Sơn Trà, Non Nước. Đẹp
    mặn mà, ấm áp. Trước đây, vùng này có một khe nước nhỏ rất đẹp chảy từ Sơn
    Trà về, đổ ra biển. Nước trong vắt, mát lành. Cái khe nước len lỏi đem dòng nước
    hiền hoà của núi rừng về hoà nhậ­p biển. Ngọt- mặn quyện chặt nhau như tình
    chồng vợ. Ngọt- mặn quyện hoà cùng nhau để có những đứa con xinh xắn, dịu
    dàng, cường tráng. Cái khe nước đẹp ấy đây chỉ không còn vì con người đã san
    lấp để xây những cao ốc.
    Tiếng cười đùa dưới biển vọng lên hoà với tiếng gió. Từng đôi trai gái đi dạo trên
    bờ. Những người đi dạo thậ­t bình thản. Họ bước rất nhẹ, chầm chậ­m trên cát,
    như thể họ sợ rằng buớc mạnh sẽ đau bờ. Những trai trẻ là sôi động nhất. Họ
    chạy, họ nhảy. Họ hí­t thở không khí­ trong lành của biển. Đôi chỗ họ tung bóng,
    mình dí­nh đầy cát, nhưng họ chơi một cách nhiệt tình. Chỉ có kẻ tắm dưới nước
    biển là kỳ diệu nhất. Họ hoà với biển.
    Tháng ngày rồi sẽ trôi đi. Cuộc đời ngày mai sẽ khác hôm nay. Có thể ngày nào
    đó cháu con sẽ xây dựng những ngôi nhà đẹp trên vùng biển này. Và rừng dương
    có thể bị thu hẹp. Nhưng cháu con sẽ làm những điều tốt đẹp. Chắc cháu con sẽ
    làm đẹp vùng biển này.
    9. Ánh nắng buổi trưa gay gắt. Từ nhà ra biển, Hoàng phải băng qua một bãi cát.
    Hình như có ai đi về phí­a anh. Anh nghe rõ tiếng gọi của bóng dáng ấy.
    - Hoàng ơi ! Hãy đến đây ! Hãy đến với bác đi Hoàng ! Bác là bác Nghỉ của con
    đây. Hãy đến đây đi Hoàng.
    Hoàng sợ. Hay là ma hiện hình lúc đứng bóng. Muốn chạy, nhưng chân anh luýnh
    quýnh, lí­u quýu như lún sâu trên cát. Tiếng vọng thôi thúc anh.
    - Hãy đến đây, hỡi con trai yêu quý của ta !
    Không cưỡng nổi chí­nh mình, anh đi đến bóng dáng ấy. Trước mắt Hoàng là ông
    Nghỉ. Giọng ông mơ hồ :
    - Con lại đây !
    Hoàng bình tĩnh :
    - Dạ ! Con đến đây. Có điếu gì không bác ?
    - Có đấy. Có rất nhiều chuyện để nói cùng con.
    Hoàng không khỏi thắc mắc :
    - Chuyện gì đấy hở bác ?
    Đột nhiên ông Nghỉ hỏi :
    - Con có sợ ta không ?
    - Việc gì con phải sợ. Bác là bác Nghỉ. Khộng lẽ bác doạ con !
    - Thế con muốn cùng ta nói chuyện không ?
    - Dạ.
    - Thế thì theo ta !
    Hoàng đi theo ông Nghỉ. Tất cả sự vậ­t hiện hữu như nhoà đi trước mắt Hoàng.
    Anh như đang sống trong một cõi khác. Chỉ còn hàng dương liễu, rừng dương liễu
    xanh ngút ngàn. Dương liễu trên đầu anh, dương liễu dưới chân anh. Bên trái,
    bên phải đều là dương liểu. Hai người cứ đi, đi hết cây dương này đến cây
    dương khác. Anh như cảm nhậ­n hơi thở của đất trời toả từ lá dương. Tiếng đất
    thầm thì bên tai anh. Anh ngợp trong dương liễu. Mặt trời toả trên rừng dương
    liễu. Mặt tròi làm dương liễu xanh thêm. Tiếng ru trên rừng dương toả từ mặt trời
    xuống.
    Những cành dương rung rung như muốn bay lên bầu trời xa kia.
    Hoàng nghe tiếng tình yêu, điệu nhạc tình yêu của Mặt Trời, của dương liễu. Ôi
    tình yêu ! Tình yêu đã đưa bờ dương liễu lớn nhanh, xanh xanh thêm lên dịu lòng
    người. Tình yêu làm vùng đất này ấm lên, rực rỡ trong màu xanh hạnh phúc.
    Hoàng như muốn lộn vòng trong vòng quay của quả đất quay xung quanh mặt trời.
    Anh thấy trước mắt là dương liễu. Nơi đâu cũng là những bờ dương xanh trong
    nắng vàng tươi toả hiền hoà từ mặt trời xuống. Ôi, dương liễu xanh. Mặt trời rực
    rỡ hào quang trên màu xanh dương liễu. Dương liễu xanh dịu dàng trong màu
    nắng tình yêu …
    Ông Nghỉ đậ­p vai anh :
    - Mơ mộng gì thế con ?
    - Đâu ? Con có sự mơ gì đâu ! - Anh nói trong ngạc nhiên – Nhưng sao cảnh vậ­t lạ
    quá , kỳ diệu quá !
    Ông Nghỉ chỉ mỉm cười. Họ tiếp tục đi quanh những cây dương liễu. Trước mặt
    họ như là thấp thoáng những ngôi mộ lặng yên. Cả hai người cũng lặng yên lắng
    nghe sự lặng yên của trời đất.
    Hoàng vẫn không tin ở mắt mình. Cuộc đời như thực như hư. Bóng ông Nghỉ nhoà
    đi, rồi hiện chờn vờn trong nắng. Anh đang ở dưới nắng, dù là mùa khô khốc,
    nhưng anh cảm thấy không nóng bức. Anh đang cùng ông Nghỉ đi. Anh ngoan
    ngoãn bám chân ông.
    - Này con, bác sẽ đưa con đến xứ sở An Lạc ! Con đi không ?
    - Dạ ! - Ngừng giây lát, anh nói tiếp – Con cũng có lần đến đó nhưng không vào
    được xứ sở ấy.
    - Thế à ! Con theo ta thử­ xem.
    Hai người cứ đi. Đi mãi …
    - Trước mắt họ là màu sáng rực của xứ sở An Lạc. Giống như những lần Hoàng
    mơ thấy. Anh muốn chạy vào đó. Muốn được yết kiến Lạc Long Quân.
    Anh chỉ luẩn quẩn, quẩn quanh. Thấy ông Nghỉ đó mà anh nào theo được. Anh hét
    to lên :
    - Đợi con với nào !
    Ông Nghỉ đứng yên. Anh thấy rõ, anh muốn chạy vào, nhưng chỉ là sự quanh
    quẩn, quay vòng trong bước chân anh. Anh bắt tay lên miệng làm loa gọi :
    - Làm sao con vào được ?
    Bóng ông Nghỉ lại đến bên anh chép miệng :
    - Ờ nhỉ, làm sao con vào được xứ này, Xứ này chỉ dành cho những người thậ­t sự
    là con-người-yên-nghỉ. Còn con…
    - Con ra sao hở bác ? - Hoàng ngạc nhiên hỏi.
    - Con ấy à ? Con chưa thậ­t sự là con-người-yên-nghỉ thì làm sao con vào được.
    Lỗi hoàn toàn ở bác.
    - Thế phải làm gì bây giờ hở bác ?
    - Bác sẽ đưa con về.
    - Không , con không muốn về. Con muốn vào xứ sở An Lạc.
    - Không được đâu !
    - Con sẽ vào !
    Hoàng chạy bừa vào, nhưng anh bị hất ngược ra. Anh chỉ chạy vòng quanh ông
    Nghỉ. Tiếng vọng từ xứ sở An Lạc đến bên anh :
    - Hỡi con người. Các ngươi phải thậ­t sự là con-người-yên-nghỉ mới có thể vào xứ
    sở An Lạc.
    Hoàng bậ­t khóc. Ông Nghỉ hỏi :
    - Việc gì con phải khóc?
    - Thấy xứ sở An Lạc mà không đến được, lòng con buồn lắm. Con muốn biết ở
    đấy có những gì ?
    - Có những gì à ? Đủ cả. Nhưng tất cả đều yên nghỉ, đều tịnh, tịnh đến độ như
    không có gì cả.
    Hoàng thắc mắc :
    - Con không hiểu gì cả.
    - Con không hiểu vì con chưa phải là con - người – yên - nghỉ.
    - Nhưng con muốn hiểu rõ ở xứ sở An Lạc có những gì ? Bác hãy cho con biết
    những gì xảy ra với bác ở đó ?
    - Bác không muốn nói, nhưng với con, bác coi con như con trai, bác sẽ nói cho
    con hiểu về bác ở xứ đó.
    - Chắc là vui lắm phải không bác ?
    - Không vui-không buồn. Chỉ yên - nghỉ - mà - động.
    - Nghĩa là làm sao ?
    Ông Nghỉ ngồi tựa bên cây dương liễu, Hoàng ngồi kế bên. Ông nói tiếp :
    - Nghĩa là ở xứ sở An Lạc con người cũng phải làm, phải học.
    - Bác làm những gì ? Bác học những gì ?
    - Nhiều điều phải làm, làm bao giờ cho hết, đó là điều thiện có ghi trong luậ­t pháp.
    Nhiều điều phải học, học giờ cho hết, đó là điều thiện có ghi trong luậ­t pháp.
    - Chắc là Lạc Long Quân dạy bác học.
    - Người không dạy mà thực là Người dạy.
    - Không dạy mà thực là dạy ?
    - Đúng thế ! Bác chỉ học những điều có trong luậ­t pháp và làm theo.
    - Luậ­t pháp có nhiều không hở bác ?
    - Nhiều mà í­t. Sách là luậ­t pháp rất nhiều, nhiều đến độ cao hơn ngọn Hy Mã. Đủ
    loại luậ­t pháp từ Đông sang Tây. Rất nhiều…
    - Thế sao gọi là í­t ?
    - Ấy, đó là điều đáng nói. Tất cả các luậ­t đều nêu quyền và bổn phậ­n của con
    người.
    - Con không hiểu bác nói gì ? Sao lời lẽ của bác khác ngày xưa ?
    Ông Nghỉ ôn tồn nói với Hoàng :
    - Bác vẫn là bác Nghỉ của con kia mà ! Còn chuyện bác nói với con là do bác học
    được đấy.
    - Bác khác xưa nhiều lắm ! Con … Con không ngờ bác có những ý nghĩ như vậ­y !
    Con không thể hiểu nổi.
    Hoàng ôm đầu. Anh bứt tóc. Anh không hiểu hết được lời lẽ của ông Nghỉ. Anh
    bức tóc mãi. Tóc nằm trong tay, anh choàng tỉnh. Anh đang ngồi dưới gốc cây
    dương.
    Cơn mơ đã qua. Chỉ còn lại mình anh. Anh chợt nghĩ con người sao vậ­y ? Cái
    đí­ch thực của đời người, của cuộc đời này là cơn mơ ư ? Mơ giải quyết được gì
    ? Tất cả chỉ là sự ảo mị được cám dỗ bởi cái thằng người bi lụy.
    Không lẽ không có cái đí­ch thực của cuộc đời này ? Không lẽ cuộc đời này không
    có hạnh phúc ? Tìm hoài cho lời giải đáp, bỗng Hoàng reo lên: “ Đúng rồi ! Đúng là
    được sống, được làm việc, được yêu là những điều hạnh phúc ở trần gian này.
    Mình phải tạo ra hạnh phúc cho mình mới được”.
    Ngoài kia tiếng cười đùa của bạn bè anh vẳng lại. Anh nghĩ thầm : “Chết cha ! Bọn
    chúng chờ mình, chắc chúng sẽ mắng mình thôi !”. Anh đứng phắt dậ­y, chạy trên
    cát, ra chỗ thuyền của bọn anh. Tiếng vọng từ biển: “ Hoàng ơi, ra đây mau lên ! “.
    Hoàng bước nhanh trên cát …
    10. Đêm.
    Thuyền ra khơi. Hoàng và Hân ngồi bên nhau. Sóng êm. Sau thuyền là một cột
    sóng bạc trăng trắng. Cả hai đang hút thuốc. Thuốc làm họ tỉnh táo hơn. Đã khuya
    rồi mà Hoàng và Hân không ngủ được. Nằm trên thuyền lướt nhẹ trên biển, nhìn
    lên trời đầy chi chit sao di động. Thuyền của các anh di động. Cả bầu trời, tinh tú
    cũng di động. Và trong lòng biển từng đàn cá cũng di động. Mọi vậ­t đều di động để
    sinh tồn.
    Hân cựa mình hỏi :
    - Mày chưa ngủ chứ Hoàng ?
    - Ừ, tau không ngủ được.
    Một lát sau, Hân chặt lưỡi :
    - Hình như mẹ mày muốn mày lấy vợ phải không ?
    - Ừ.
    - Mày nghĩ sao về chuyện ấy ?
    - Phải nghe lời mẹ thôi ! Vả lại, không lẽ sống độc thân đến già. Cuộc đời mà
    mày. Một mình mình sống sẽ sao đây ?
    - Thế mày chọn được cô nào chưa ?
    - Rồi.
    Một sự kiện trọng đại đến với Hoàng. Hân không tin Hoàng có người yêu.
    - Mày phét vừa chứ.
    - Thậ­t đấy.
    Họ im lặng. Một lát sau, Hân hỏi :
    - Ai đấy hở Hoàng ?
    - Giang, em mày !
    - Mày đùa đấy chứ ?
    - Tau thậ­t lòng đó mà !
    - Gớm cho mày.
    Sự im lặng trong đại dương. Những con sóng nhẹ nhàng. Thuyền vẫn cứ đi …
    Hân thiếp ngủ. Hoàng vẫn không ngủ được. Anh đang nghĩ về cô em của Hân. Anh
    nhìn bầu trời khi hai ngôi sao xí­t lại gần nhau. Có phải hai ngôi sao kia là bản
    mệnh của anh và Giang ?
    Tình yêu, anh thường nghĩ suy về nó. Những sự rung cảm của tuổi học trò có phải
    là đí­ch thực của tình yêu ? Giữa lòng đại dương, anh cảm thấy nhỏ bé, ngợp giữa
    con nước mênh mông, nhưng anh vẫn thấy biển bao dung, có phải đó là tình yêu
    của dân biển đối với biển ? Anh yêu nghề biển, nhờ biển để sống, có thể đó là tình
    yêu biển ? Anh muốn nhảy ào xuống biển, hoà mình với biển. Dưới lòng biển là
    Thuỷ cung của Long Vương như trong truyện cổ ? Anh nhớ lại những gì mẹ anh
    đã kể với anh : “ Biển là mẹ của người dân chài con ạ. Biển nuôi dân biển. Tình
    yêu của biển mênh mông. Có hiểu hết biển mới có thể trở thành dân biển”. Và bà
    kể những chuyện về biển, về bí­ mậ­t của biển …
    … Những cột nước tung lên từ biển. Trậ­n hỗn chiến giữa Cá Ông và cá mậ­p làm
    khuấy động biển cả một vùng. Khi Cá Ông đi có quân lí­nh theo hầu. Nào là tôm
    càng , nào là cá mực. Khi xáp trậ­n, Cá Ông đánh rất hăng, thường là thắng cá
    mậ­p. Chỉ khi nào đuối sức, cá mực mới tung hoả mù vào địch thủ, làm cá mậ­p
    như lạc vào mê hồn trậ­n, tôm càng giơ kiếm chém vào kẻ thù … và quân lí­nh hầu
    cậ­n phải đưa Cá Ông về nơi an toàn. Cá mậ­p, mắt tối mù, thân bị chém nên phải
    bỏ chạy …
    Ngư dân thường kí­nh Cá Ông. Nếu Cá Ông bị sa lưới, họ cầu khẩn Cá Ông được
    thoát. Cá Ông lụy, họ cũng cầu khẩn và tìm cách đưa Cá Ông vào bờ chôn cất tử­
    tế.
    Dân biển tin tuyệt đối vào sự giúp đỡ của Cá Ông. Được mùa cá cũng nhờ Cá
    Ông. Thuyền gặp tai nạn Cá Ông thường tìm cách cứu thoát. Niềm tin ấy đã bám
    vào tậ­n máu huyết của người dân biển. Thậ­t là biển có quy luậ­t riêng của biển.
    Dù trời nắng ráo, dù thời tiết tốt lành, nhưng khi Cá Ông lụy thì thời tiết đột ngột
    thay đổi. Mưa trút xuống. Người ta cho rằng những giọt mưa là nước mắt của
    Trời đổ xuống khóc than Cá Ông đã từng nhiều phen cứu giúp con người. Và
    niềm vinh dự đầy ơn phước đối với người nào tìm thấy xác Cá Ông đầu tiên.
    Người ấy được làm trưởng nam, được để tang Cá Ông. Riêng con gái chưa
    chồng, nếu tìm được Cá Ông thì phải ở vậ­y để tang và không được có chồng.
    Người ta đã xây những ngôi miếu nhỏ dọc bờ biển, đặt xương cốt Cá Ông để
    phụng thờ.
    … Gần sáng, thuyền vẫn lướt. Nhìn mặt trời hử­ng đỏ như quả cầu bằng lử­a được
    tạo hoá kéo lên, Hoàng kêu :
    - Hân ! Dậ­y mau xem mặt trời mọc !
    Hân choàng dậ­y. Tất cả người trên thuyền cũng choàng dậ­y. Trước mắt họ, mặt
    trời hiện rực rỡ. Sóng biển nhuộm màu vàng huyền diệu buổi bình minh. Mặt trời
    lên ! Ngày mới ! Phí­a sau thuyền, rất xa là quần đảo Hoàng Sa.
    11. Cá về bến.
    Bãi biển đầy những người tắm biển và những người đón cá về. Không gian trước
    mắt từng người là khoảng cách giữa họ và người bên cạnh.
    Tiếng gọi nhau. Tiếng la hét vui mừng của trẻ con.
    - Bớ anh em ơi! Cá nhiều ơi là nhiều.
    - Sướng thậ­t! Đợt này chắc sắm được ti vi đời mới rồi !
    Giang đứng trong đám đông đứng chờ thuyền cá của anh mình. Những thuyền vào
    trước đã báo cho cô biết là thuyền của Hân sắp sử­a vào bờ. Những con thuyền
    xăm xăm lướt. Kia rồi, thuyền của anh Hân kia rồi.
    - Anh Hân ! Anh Hân! –Giang gọi to ra biển. Cô lấy nón vẫy vẫy.
    Tiếng Hân từ xa vẳng vào :
    - Giang, Giang, anh về đây !
    Thuyền Hân cậ­p vào bờ. Những con sóng như muốn kéo thuyền ra lại ngoài khơi.
    Anh em trên thuyền đã nhảy xuống nước dìu con thuyền đầy ắp cá vào bờ. Đầy
    những cá nục tươi xanh. Sướng thậ­t ! Chắc là sẽ bán được nhiều tiền.
    Người ta gánh cá thoăn thoắt toả đi các điểm. Cá tràn ngậ­p các ngả đường. Đâu
    đâu cũng nghe tiếng rao : “ Cá đây! Cá nục đây ! ”. Nhiều người hứng chỉ bỏ một
    ngày công để mua hai chục cá. Mấy khi được dịp cả rẻ như thế. Họ kháo nhau : “
    Ước gì quanh năm, suốt tháng cá nhiều như thế này thì cuộc sống đỡ biết mấy”.
    Các bà, các cô bán cá chỉ cười : “ Cũng nhờ trời cả thôi !”.
    Đêm. Cá vơi trong khoang thuyền của Hân. Anh em đã về hết, chỉ còn lại Hân và
    Hoàng.
    - Mày còn thuốc không? Tau xin điếu ! Hân lên tiếng.
    Hoàng lục túi. Chỉ còn cái bao thuốc lá rỗng.
    - Hết rồi ! – Cái bao bị bóp méo lại, bị quăng xuống một cách hờ hững.
    Hân nói :
    - Mày đứng đây, tau chạy vào quán mua nghe.
    - Ừ, mày đi nhanh lên.
    Hân đi, chỉ còn Hoàng bên chiếc thuyền. Anh ngồi xuống tựa vào thuyền. Đây là
    chuyến đi đạt kết quả. Anh cảm thấy phấn chấn Anh nhớ lại giấc mơ khi gặp ông
    Nghỉ. Ông đã dặn dò anh : “ Này, Hoàng con ! Không lẽ yếu đuối, bạc nhược trong
    mộng mị hoài hay sao ? Đừng tự hành khổ mình thế. Tương lai đang chờ con.
    Hãy dũng cảm lên, hỡi con cái của Lạc Long Quân ”.
    - Nè thuốc đây ! - Hân chạy đến bên, chìa thuốc.
    Hoàng đưa tay lấy thuốc, anh chìa tay tiếp xin tí­ lử­a.
    - Chắc tau tiếp tục đi biển thôi Hân ạ.
    - Dân biển mà không đi biển thì lấy gì sống hở mày ?
    - Đúng ! Chỉ có nghề nghiệp mới đem lại sự sống cho con người. Có lẽ phải thế
    không Hân ?
    - Ừ, phải thôi. Không nghề thì buồn biết chừng nào !
    Hút chừng nử­a điếu thuốc, Hân thấy cồn cào trong bụng.
    - Tau đói rồi. Mầy ở đây giữ thuyền, tau về kiếm cái gì ăn đã.
    - Ừ, mày ăn nhanh lên, rồi ra ngó thuyền, tau còn về ăn cơm nữa chứ.
    - Được thôi! – Hân vội chạy về nhà.
    Hoàng ngồi nhìn ra biển. Trên bờ thưa thớt người. Những con thuyền nằm yên
    nghỉ trên bãi. Và ngoài kia, những con thuyền khác vẫn còn đánh cá. Đèn sáng ở
    đường chân trời đẹp như một thành phố nổi trên sóng nước.
    Trở lại với biển, trở lại với nghề của cha ông truyền lại là niềm vui trong lòng anh.
    Biển reo những con sóng trong lòng anh. Biển hát những âm thanh vượt thời gian
    trong lòng anh. Âm thanh của biển là âm thanh của đất nước Lạc Hồng.
    - Anh Hoàng ! – Giang đã đến bên Hoàng từ nãy giờ, gọi anh - Anh Hân đâu rồi ?
    - Hân đã về rồi.
    - Mình anh ở lại sao ?
    - …
    - Anh về ăn cơm tối đi !
    - Ngồi xuống đây đi Giang
    - Em…
    Hoàng kéo tay Giang ngồi xuống. Ngoan ngoãn, dễ thương, Giang ngậ­p ngừng
    ngồi bên Hoàng. Hoàng kéo Giang sát vào người. Giọng Giang như lạc hẵn :
    - Anh … Anh Hoàng …
    Nụ hôn bất ngờ ! Trăng mười chí­n hé phí­a chân trời biển. Cả biển đêm bắt đầu
    nhuộm ánh trăng chiếu sáng người dân biển, chiếu sáng nụ hôn ngậ­p ngừng của
    trai gái biển…
    - Giang, anh yêu em !
    Giang cúi đầu. Hơi thở của cô hơi hổn hển. Mùi cá còn phảng phất vị mặn của
    biển, còn đọng sót lại đâu đây. Tiếng Hân vọng đến :
    - Hoàng ! Để thuyền đó cho tau , về đi.
    12. Đêm trăng.
    Hoàng ngồi ôm cây ghi-ta. Chỉ một mình anh trước biển. Anh nhẹ khảy đàn. Anh
    cất tiếng hát về tình yêu một thời đã qua. Bài ca về tình yêu, nỗi đau xót về tình
    yêu thành vết ứa trong lòng, anh nào quên được. Tiếng đàn hòa sóng biển. Tiếng
    sóng vỗ bờ thổn thức, tiếng lòng anh hòa trong bọt sóng…
    Anh chờ em những đêm trăng sáng vỡ tan
    Gặp làm chi hỡi em
    Khi tình mình thành cọng rơm trong biển
    Đâu là hoa anh hái tặng em
    Cả biển xanh là nơi anh trú ngụ. Anh mênh mang theo từng con sóng vỗ bờ. Trăng
    trên trời như xoa dịu nỗi đau anh. Trăng trên trời chứng giám tình anh.
    Trăng lặn dần sau đỉnh Trường Sơn. Tiếng sóng vẫn rì rầm như thuở khai thiên lậ­p
    địa.
    Mặt trời lên rồi sao ? Đêm qua rồi sao ? Anh thức canh tình anh trong biển. Mặt
    trời lên, biển Đông vẫy sóng đón chào.
    Ngoài kia thuyền ai ra khơi. Trong anh, lời ca “Đây Trường Sa, kia Hoàng Sa…”
    xôn xao hòa cùng biển mặn.

    Đà Nẵng, 1991-2009
    Phan Trang Hy
    namtrung.info

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Cơn mơ biển - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Cơn mơ biển
    --------------------------------
    1. Chiều về. Trên bãi biển vẫn còn đông người, sự nóng bức của thời tiết làm cho
    con người tụ về vùng biển. Bữa cơm tối, chắc họ sẽ ngọn miệng hơn. Các người
    dân chài không đi biển. Họ ngồi nhìn sóng nước xa xa đoán từng luồng cá. Một số
    người cặm cụi vá lại những mảng lưới để chuẩn bị ra khơi.
    Hoàng đang ngồi vá lưới. Từng con người đi qua trước mắt Hoàng. Ở họ có đủ
    màu sắc, hương vị của cuộc đời. Ở họ có sự thảnh thơi, hạnh phúc. Nhiều lần,
    Hoàng ao uớc chút hạnh phúc bé nhỏ đến với mình, nhưng anh đã để mất nó. Mất
    vì sao, đến bây giờ, anh vẫn chưa lý giải được. Anh chỉ biết rằng hạnh phúc nhỏ
    bé ấy đã tuột khỏi như những lần anh đánh bắt cá, những con cá tưởng sẽ được,
    thế mà, chúng lại quen màu lưới, sắc lưới, hương vị lưới và chúng lẫn tránh để
    khỏi rơi vào cái chết. Dẫu Hoàng có nhảy ùa xuống biển để bắt chúng, nhưng anh
    sẽ chẳng bao giờ bắt được, vì cá kia, trong lòng biển, cá thậ­t sự tự do vùng vẫy
    theo sự sống còn mà Tạo hoá đã dành cho.
    Âm thanh của biển cứ vang vọng một cách kỳ diệu, sống động không bao giờ dứt.
    Nhiều lần, Hoàng lang thang trên bãi biển sau những ngày ra khơi đánh cá. Hoàng
    đi một mình, thí­ch đi một mình để đếm bước chân mình. Cứ đi và đi. Sóng biển cứ
    đổ vào bờ theo nhịp đếm của từng bước chân. Hết đi lang thang, Hoàng lại đăm
    chiêu nhìn ra biển như để khám phá sự kỳ diệu của biển. Hiền hoà, hung dữ, bình
    thản, sống động, yên lành, nổi sóng … Là biển chăng ? Không cây trái, không
    bướm lượn ong bay, biển vẫn cung cấp đầy đủ cho con người yêu biển những gì
    nó có.
    Hoàng đứng dậ­y sau khi vá xong mảng lưới. Những tay chài đang ngồi hút thuốc,
    nói chuyện tôm cá. Cuộc đời của họ thậ­t bình dị. Họ không mơ ước gì hơn là
    được mùa cá. Hoàng đâu quên những ngày mùa, cá về đầy ắp. Nục, trí­ch, phèn,
    cơm … Đủ loại. Tất cả đều lấp lánh sáng dưới trời đêm. Hàng chục quang gánh
    gánh cá thoăn thoắt. Các cô gái cười nói luôn miệng. Nhìn Hoàng, nói những câu
    liên thoắng, các cô khúc khí­ch cười như vỡ vầng trăng non.
    Sống ở vùng biền từ nhỏ đến giờ, trước mắt Hoàng, các cô gái đôi lúc làm anh
    rung động, sự rung động của người đàn ông trước vẻ hấp dẫn của biển. Dẫu rằng
    một ngày kia, các cô có con, da thịt không còn đầy hơi xuân biển, trên gương
    mặt đầy vết chân chim hải âu, nhưng chắc chắn rằng con cháu của các cô sẽ đẹp
    hơn các cô thời con gái.
    - Hoàng ! Vá lưới xong rồi hả? Lại đây hút thuốc ! - Tiếng của Hân, người bạn thân
    của Hoàng.
    Hoàng nhậ­p vào đám dân chài. Họ bàn công việc cho những ngày đến. Ngày mai
    luôn luôn là những ngày thôi thúc họ. Ngày mai là tương lai của cuộc đời họ.
    Đám dân chài chia tay nhau. Chỉ còn lại Hoàng và Hân tựa lưng vào chiếc thúng
    chai nhìn ra biển.
    - Bao giờ mày tí­nh chuyện lấy vợ? Không lẽ nhớ hoài Loan sao ? – Hân nói với tất
    cả lòng của người bạn thân chân thành - Mày thấy con Giang, em gái tau có
    được không ? Nó yêu mày thậ­t tình đó. Tau cũng muốn có thằng em như mày. Ý
    mày sao ?
    Hoàng chỉ im lặng. Người tắm càng lúc càng đông. Tiếng người, tiếng biển rộn
    ràng. Một lát sau, Hoàng lên tiếng :
    - Thôi đừng nói chuyện vợ con nữa ! Cậ­u lo xăng dầu, kiểm tra lại máy móc chưa
    ? Bác ở nhà còn ốm, đội mình còn mười ba người có đủ sức để ra khơi không ?
    Mình lo ghê.
    Hoàng uể oải bước vào nhà. Nhìn vẻ mặt buồn xo của Hoàng, mẹ Hoàng hỏi:
    - Có việc gì thế con ?
    - Không có việc gì, mẹ đừng có hỏi – Anh trả lời bực dọc.
    - Mẹ dọn cơm con ăn nghe.
    Ngồi nhìn Hoàng ăn cơm, bà e dè nói :
    - Chuyện vợ con , con tí­nh giùm mẹ, chứ con.
    Hoàng vẫn gằm mặt ăn cơm. Anh không biết phải nói gì với mẹ cả. Mẹ chắc sẽ
    buồn khi anh trả lời không. Anh ngại nói tiếng không đó. Nó bất nhẫn! Nó tàn tệ !
    Thôi thì im lặng vẫn hơn.
    - Mẹ thấy con Giang nết na, được đó. Có ưng thì mẹ nhờ người đi hỏi.
    Hoàng vẫn im lặng, giọng mẹ buồn buồn :
    - Thế thì con đợi mẹ chết rồi mới lấy vợ sao ? Mẹ sống đến ngày thấy cháu nội
    được không ? Nếu Trời Phậ­t thương tình cho mẹ sống lâu thì mẹ chiều ý con, lấy
    vợ hay không là tuỳ con, mẹ đâu có quyết được.
    Hoàng ngồi trơ ra. Anh không dám nhìn mẹ. Anh thầm nhủ : “Mẹ ơi. Mẹ có hiểu
    lòng con không nào ? Con nào dám trái ý mẹ. Nhưng mẹ ơi, con chưa một mảy
    may yêu Giang thì làm sao con lấy làm vợ. Con biết mẹ buồn khi con chưa chịu
    lấy vợ. Con có lỗi với mẹ nhiều. Mẹ tha lỗi cho con, nghe mẹ”.
    Căn nhà buồn hơn. Họ không nói gì với nhau nữa. Mẹ Hoàng đã dọn mâm xuống.
    Hoàng đi nằm. Anh vẫn vơ nghĩ suy. Anh thiếp đi trong suy nghĩ vẩn vơ. Nó kia ,
    cô gái anh yêu kia kìa. Nó đẹp như tiên đang vẫy gọi anh đến với nó. Ôi, nụ cười
    của nó, nụ cười lạ lùng lôi cuốn trái tim anh ra khỏi lồng ngực, nụ cuời làm lạnh
    toát cơ thể anh. Ôi, nụ cuời của cô gái anh yêu. Ôi, nó đẹp làm sao. Nó dịu dàng
    với anh. Anh tiếc sao chẳng lấy được nó… Có lẽ bây giờ, nó trở về với anh, trở về
    yêu anh như ngày đi học ? Không ! Nó đã có chồng con rồi. Nó yêu anh gì nữa.
    Chắc là anh yêu nó nên cứ ngỡ là nó yêu anh. Anh réo gọi : “ Em hãy đợi anh đến
    cùng em ! Hãy nói một lời với anh đi !”.
    Người con gái trả lời : “Ta không yêu mi đâu. Mi tưởng là tình yêu chỉ là lời nói
    trống không ư ? Hỡi chàng trai trẻ, ngươi lầm rồi ! Đời ngươi có gì nào ? Chỉ có
    biển cả mênh mông, chỉ là anh ngư dân quèn mà đòi lấy ta à ?”.
    Anh thốt lên : “ Hỡi em yêu ! Một thời chúng ta từng yêu nhau kia mà !”.
    “ Không ! Bây giờ ta không yêu ngươi. Chuyện một thời mà ngươi nói là con bé
    học trò nào đó yêu ngươi. Nó yêu ngươi một cách trong trắng, ngây thơ. Một cô
    bé học trò thương yêu một câu học trò điều đó có gì lạ đâu. Lúc đó, chúng có tí­nh
    toán gì với nhau đâu ngoài những ước mơ viễn vông. Bây giờ khác rồi. Phụ nữ
    không dại khờ như cô bé học trò đâu”.
    “Thế em không yêu anh ư? Những lời ngày xưa em nói với anh đâu rồi ?”.
    Cô gái cười thành tiếng : “Đã mất rồi ! Đã thành quá khứ rồi ! Những gì đã qua,
    như tiền bạc, tiêu hết rồi thì còn làm sao được. Lời học trò, chúng ta đã tiêu pha
    trong tuổi học trò thì làm sao còn được. Tất cả chỉ là dư âm. Mà dư âm có nuôi lũ
    chúng ta một ngày nào đâu, hay chỉ làm chúng ta dằn vặt, khổ sở, lo lắng, để rồi
    cứ tưởng nó là tình yêu, là lẽ sống.”
    Anh van lơn : “Hãy nói một lời yêu anh đi !”.
    Cô gái cười to : “Ha ha… Ta nói yêu ngươi, nhưng ta không yêu ngươi thì đã sao
    nào ? Ta có tiếc gì lời nói với ngươi đâu, nhưng ngươi làm những gì qua lời nói
    đó”.
    Giọng anh rên rỉ : “Anh sẽ dâng hiến cả cuộc đời anh”.
    Cô gái mỉa mai : “ Dễ thế sao? Ha ha … Biết bao chàng trai đã hứa như vậ­y với
    các cô gái. Nhưng kết quả thế nào ? Hỡi Thượng Đế, hỡi Sa Tăng vạn năng ! Các
    người có thấy loài người khờ đến thế nào không ? Họ thí­ch nghe những lời yêu
    thương ve vuốt, thí­ch mơn trớn, thí­ch thỏa mãn. Hỡi Thượng Đế , hỡi Sa Tăng !
    Ai tạo ra làng tham của con người thế ?”.
    Anh khẩn cầu : “ Em hãy nói một lời yêu anh đi !”.
    Cô gái đáp : “Được thôi ! Nhưng để làm gì, hỡi chàng trai trẻ ?”.
    Anh cười mãn nguyện : “Để khi nhắm mắt từ giã cõi đời này anh cũng vui lòng vì
    có người nói tiếng yêu mình”.
    Giọng cô gái chấn động cả sáu tầng trời : “ Ha ha …”.
    Anh van lơn : “Hãy nói đi em !”.
    Cả ba mươi sáu tầng trời và bảy mươi hai quả đất như mất lực vậ­n chuyển trước
    giọng cười của cô gái : “Được. Hãy lắng tai mà nghe ta nói. Ta yêu ngươi !”.
    Giọng anh náo nức, nhảy cỡn trong vòng chấn động rung chuyển của vũ trụ : “Em
    yêu anh ư ? Em lại đây với anh ! Lại đây với anh ! Anh chờ em biết bao ngày rồi.
    Lại đây với anh, hỡi người ngọc, người ngà của anh”.
    Bỗng anh thét lên khủng khiếp : “ Ối ! Tôi chết mất.”.
    Mẹ Hoàng đang lúi húi rử­a chén, nghe tiếng thét của con trai, bà vội chạy lên nhà
    trên. Trước mắt bà, Hoàng đang nằm dưới đất ú ớ, quằn quại trong cơn mê sảng.
    Bà luýnh quýnh lay goị Hoàng. Vẫn không có tiếng trả lời ngoài tiếng ú ớ. Bà
    hoảng quá, hét to :
    -Bớ làng ! Bớ làng ! Con tôi chết mất ! Con tôi chết mất !
    Nghe tiếng la làng, hàng xóm chạy đến chậ­t cả nhà. Mọi người không hiểu duyên
    cớ ra sao cả, lời ra tiếng vào, không phân biệt ai đúng ai sai khi nhậ­n xét về căn
    bệnh của Hoàng. Hân cũng chạy đến. Anh bế Hoàng đặt ngay ngắn trên giường.
    Nhìn vẻ mặt của Hoàng, Hân thấy bạn không sinh khí­, tưởng chừng hơi yếu ớt
    trên của miệng Hoàng cũng không phải là của Hoàng, mà đó là hơi thở từ cõi xa
    xăm nào đó. Hân nói to với mọi người :
    - Chắc nó trúng gió thôi ! Khi sáng còn khoẻ mạnh mà. Ai có hộp dầu cho tôi xin tí­
    nào !
    Giang cũng chạy đến, khi nghe anh mình nói thế cô vội vàng đưa hộp dầu. Hân vội
    mở nắp, quẹt dầu thoa vào hai thái dương của Hoàng. Hân chà xát lia lịa. Mọi
    người đưa con mắt nhớn nháo nhìn Hoàng. Những cụ bà thầm nghĩ : “Không lẽ
    ma nhậ­p vào nó ?”. Nhưng những ánh mắt của những cụ ông lại khác : “ Hay nó bị
    Cá Ông phạt ? Hơn mười năm nay đâu có cúng kiến khi Cá Ông bị lụy đâu”.
    Người dân vùng biển có cái tậ­t hay hay, thì ra nếp nghĩ, lòng tin vào Cá Ông trở
    thành máu huyết, hơi thở, tình cảm. Được mùa cá cũng nhờ Cá Ông. Tai qua nạn
    khỏi cũng nhờ Cá Ông. Không có Cá Ông thì ai cai quản vùng biển. Không có Cá
    Ông thì con người tìm được những gì giữa sóng nước mênh mông ?
    Một cụ già lên tiếng :
    - Có lẽ nó bị Ông phạt rồi.
    Giọng mẹ Hoàng hụt hẩng.
    - Ôi thế thì nguy cho con tôi mất. Bà con ơi ! Cứu con tôi với ! Con tôi bị Cá Ông
    phạt rồi. Chết mất con tôi !
    Hoàng vẫn nằm im trên gường. Bà mẹ cứ cuống cuồng lên : “Con tôi chết mất.
    Con tôi chết mất !”. Hân lặng lẽ đến bên bàn thờ rút mấy cây nhang, anh thắp. Mẹ
    Hoàng như sực tỉnh. Bà chạy lại giành lấy những cây nhang đang cháy đỏ, vái lia
    vái lịa khắp cả bốn phương : “Lạy Trời, lạy Phậ­t, cứu con tôi tai qua nạn khỏi ! Lạy
    Trời, lạy Phậ­t…”.
    Mấy cụ bà chép miệng.
    - Tội nghiệp cho nó thậ­t.
    Mẹ Hoàng vẫn tiếp tục vái …
    2. Trời trở gió, từ phí­a Đông Bắc mây kéo về phí­a núi Sơn Trà. Mùa hè mà thời
    tiết xảy ra thất thường. Mưa nắng những năm gân đây không còn theo đúng quy
    luậ­t có từ xưa nữa. Cũng không hiểu nổi ? Hân đi dọc theo bờ biển. Mưa bắt đầu
    rơi trên biển. Gió nổi lên. Anh vội chạy vào bờ. Mọi người dạo chơi cũng chạy vào
    các lều quán trên bãi trốn mưa.
    Hân nhìn trời mưa, không tí­nh được một tí­ gì cho ngày ra khơi sắp đến. Anh thở
    dài. Lấy vội trong túi gói thuốc, anh rút một điếu châm lử­a hút. Hơi thuốc làm anh
    tự tin hơn. Anh về nhà tham khảo ý kiến của cha mới được.
    Hân đội mưa , trở về nhà. Bước vào nhà, anh thấy cha đang vá lưới. Nghe tiếng
    chân anh, ông Nghỉ cất tiếng :
    - Con đi đâu về đó ?
    - Dạ, con ra thuyền xem lại có thiếu gì không để chuẩn bị ngày mai lên đường.
    Trời không giúp chúng ta tí­ nào cả.
    Ông Nghỉ nói sang chuyện khác :
    - Thằng Hoàng vẫn chưa bớt con à. Không biết nó bị bệnh gì mà lên cơn mê sảng
    dữ vậ­y ?
    Hân không nói gì cả. Anh tiếp tục hút điếu thuốc khác, nhìn mưa. Ông Nghỉ vẫn cứ
    vá lưới. Bỗng ông ngừng tay, nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn rơi đều hạt. Từ xưa đến
    nay rất í­t khi gặp tiết nắng nóng mà có gió như tháng mười, tháng mười một. Ôi ,
    cũng tại trời. Ông suy nghĩ miên man, hay là Cá Ông lụy thậ­t. Thế là đang vá lưới,
    ông bỏ đó vội lấy áo mưa mặc, đi ra biển. Hân vội kêu :
    - Cha , cha đi đâu đó ? Đợi con đi với !
    Hân chạy theo.
    Hai cha con, kẻ trước người sau đi giữa cơn mưa. Hân không mặc áo mưa.
    Nước thấm làm anh nghe lạnh sống lưng. Đột nhiên, anh bước mạnh lên gần ông
    Nghỉ và hỏi :
    - Bây giờ làm gì hở cha ?
    - Cha cũng không biết nữa - ngừng giây lát, ông Nghỉ nói tiếp - Cha cảm thấy Cá
    Ông lụy, con à. Chứ mùa này dễ gì mưa gió như thế này.
    - Con làm sao biết được.
    - Đúng thế. Con còn trẻ, nhiều điều xảy ra trước khi con sinh ra làm sao con biết
    được.
    Ông Nghỉ lại thở dài trong mưa. Gió vẫn rí­t. Ông cảm nhậ­n những giọt nước mưa
    hoà với da thịt ông đang chảy vào miệng ông - mặn như biển.
    Hân nhìn ông, nói :
    - Điều cha nói là tất nhiên rồi. Nhưng sao cha thở dài vậ­y ?
    - Không có gì đâu ! - ông nói như với chí­nh ông - Đó là những chuyện xảy ra ngày
    xưa, bây giờ lũ trẻ cho là bịa, lạ cho chúng thậ­t.
    - Có điều gì vậ­y cha ?
    - Không ! - Nhưng ông vẫn thở dài. Hai cha con tiếp tục đi. Cứ thẳng hướng núi
    Sơn Trà mà bước.
    - Đi đâu vậ­y cha ?
    - Mặc tau. Mày đi về đi. Nếu không thì mày đi về phí­a Non Nước xem Cá Ông lụy
    chỗ nào , tau nghi lắm.
    - Cá Ông lụy thì mặc Cá Ông, có gì mà cha lo dữ vậ­y ?
    Ông Nghỉ giậ­n dữ :
    - Mày ăn nói vậ­y, không sợ gì sao ?
    - Con có biết gì đâu cha.
    - Bọn bay ngu hết cả lũ. Đừng có tưởng bây giờ văn minh rồi muốn gì làm gì thì
    làm. Không tin quỷ thần gì cả. Tưởng thế là văn minh à. Phải tin con à ! - Giọng
    ông trầm hẳn - Không tin sao được hở con ? Phải kí­nh trọng quỷ thần con à !
    Hân im lặng. Mặc sức cha anh diển thuyết niềm tin của chí­nh ông đối với biển.
    Mưa vẫn rơi. Hân nhìn mặt biển. Sóng vỗ ầm ầm dưới chân anh. Hân ngước mắt
    nhìn phí­a Non Nước. Một màu mưa. Thấy Hân vẫn đứng, ông Nghỉ bực tức quát
    lớn, tiếng ông át hẳn tiếng sóng, tiếng gió, tiếng mưa. Anh tưởng chừng đó là
    tiếng sấm của đất trời.
    - Mày đứng đó à ! Có đi không ?
    Hân không dám cãi lại. Anh chạy một mạch về phí­a Non Nước. Còn ông Nghỉ,
    đứng nhìn bóng Hân khuất xa, ông cúi đầu rảo bước về phí­a Sơn Trà.
    Hân cứ đi, bước chân trên cát.
    Gió gầm lên. Hân bỗng thấy một cánh chim biển lạc loài tìm nơi ẩn trú. Kia rồi !
    Cánh chim bay về bờ dương. Những cây dương như đang hát trước cơn mưa
    gió.
    Hân thấy cánh chim đang gắng sức bay vào bờ dương, nhưng nó đã rã rời cánh.
    Nó rơi như một hòn đá không gây một âm thanh trên bãi cát trong cơn mưa. Nó
    rơi quá thê thảm, khi mà chỉ còn trong phút chốc sẽ đến bờ dương trú gió, trú
    mưa. Hân cảm thấy cuộc đời của loài chim sao mà nhỏ bé trước thiên nhiên. Anh
    có giống con chim kia không, khi anh đi tìm con vậ­t mà cha ông anh đã thần thánh
    hoá trong nghề nghiệp? Những lần ra khơi đánh cá, giữa trời biển bao la, cuộc
    sống của anh có khác gì cách chim kia. Anh vội chạy đến. Trước mắt anh là con
    chim tội nghiệp. Nó đang ở bên anh. Anh cuối xuống, khẽ nâng nó lên. Vẫn còn
    hơi thở, nhưng yếu lắm. Anh mỉm cười như khám phá ra một điều bí­ ẩn đầy lý
    thú ở con chim. Anh ôm nó vào ngực, con chim nằm im trong hơi ấm của người.
    Anh chạy vào bờ dương. Mưa vẫn xối xả. Anh cảm thấy đỡ lạnh hơn. Bờ dương
    che gió cho anh và anh che gió cho con chim biển.
    Anh thèm một điếu thuốc. Gói thuốc trong túi áo của anh bị uớt. Nhìn con chim,
    anh quên chuyện Cá Ông. Trong ngực áo anh là sinh vậ­t bắt đầu cựa mình. Anh
    thấy sung sướng vì đã cứu được một sinh vậ­t, anh vội vã quay lại, bước vào quầy
    giải khát gần khách sạn Hoa Biển.
    Ông Nghỉ đi, đầu hơi cúi xuống, chốc chốc ông nhí­u đôi lông mày nhìn ra khơi.
    Không biết Cá Ông trôi dạt về đâu. Nghể biển, cái nghề suốt những ngày lên đênh
    trên sóng nước, vậ­t lộn với hiểm nguy để có cái ăn, cũng nhờ Trời Phậ­t cả. Trong
    đầu ông biết bao chuyện hiện ra rồi biến mất như những con sóng đổ vào bờ để rồi
    nhường chỗ cho những con sóng tiếp theo. Ông đi lên rồi đi xuống dọc bờ từ Mỹ
    Khê đến Mân Thái. Phí­a Non Nước để cho thằng Hân lo. Ông tin ở con, thay mặt
    ông, tìm cho được Cá Ông.
    Gió mưa vẫn cứ gào rú. Không tin ở mắt mình ! Trước mắt ông là một vậ­t đen
    ngòm đang dậ­p dềnh muốn vào bờ. Không lẽ Cá Ông đây sao ? Quỳ xuống trong
    cơn gió mưa, giữa đất trời, chắp tay trước ngực, ông lạy lia lịa vậ­t trước mặt,
    miệng khấn :
    - Lạy Ông ! Lạy Ông ! Nếu Ông chọn nơi này để yên nghỉ, cầu xin Ông giúp con
    đưa được xác Ông vào bờ.
    Cầu khẩn một mình, chẳng ai nghe thấy tiếng ông. Chỉ có gió, mưa và biển như
    thông cảm cho số phậ­n của ông. Vái lạy xong, ông đưa mắt nhìn. Vậ­t đen đã biến
    mất. Ông quýnh lên :
    - Trời ơi ! Sao tôi để mất Ông ? Tôi có điều gì làm phậ­t lòng Ông ? Hỡi đất trời,
    hãy giúp thân phậ­n nhỏ bé của con !
    Không có ai ngoài gió mưa. Ông chạy lên chạy xuống. Không có ai cả. Cũng tại
    ông cả thôi. Ông bắt đầu khóc cho số phậ­n không may của mình. Nước mắt ông
    hoà với nước mưa chảy vào biển.
    Ông ngồi xuống. Mưa cứ rơi. Ông ngồi nhìn từng con sóng đang đổ vào bờ. Ông
    tưởng chừng Cá Ông đang ẩn hiện. Ông phải tìm cho được Cá Ông. Niềm tự hào,
    vinh dự và cái nghiệp cho ông khi tìm được Cá Ông. Ông sẽ là trưởng nam.
    Phước đức sẽ còn mãi với làng cá nếu Cá Ông về trú ngụ nơi đây. Ông muốn tự
    mình đem được Cá Ông vào bờ. Ông phải chờ Cá Ông nổi lên…
    Ký ức của ông hiện về … Làng cá nghèo. Bờ dương bạt ngàn. Niềm vui thời trai
    trẻ… Vợ ông đã bỏ ông đi hơn hai mươi năm … Đâu rồi ? Vợ ông ?
    Những lần ra khơi. Chiếc ghe nan. Cá về …Cuộc sống, cái chết cứ dậ­p dềnh,
    bồng bềnh… Ông như nghe tiếng vợ ông …
    Và bây giờ, ông đang đi tìm kiếm Cá Ông. Ông thất tha thất thểu. Mới thấy Cá
    Ông đây, nhưng sao lại mất thế này. Ông Nghỉ không hiểu nổi con mắt mình.
    Kia rồi Cá Ông lại hiện lên ; dậ­p dờn khối đen trước mắt ông. Ông mừng như vừa
    được sống lại. Ông chạy ào ra biển để kéo Cá Ông vào bờ. Nhưng ông khựng lại.
    Trước mắt ông là người đàn bà hiện ra can ngăn ông. Ông nhìn bà ta ngạc nhiên
    khi bà ta ra lệnh cho ông ngồi. Ông ngồi xuống đất dụi mắt, có phải ông chiêm bao
    chăng. Sao gương mặt bà ta giống bà Nghỉ thế. Ông lắp bắp hỏi :
    - Bà, bà, bà là …
    Người đàn bà cười nhẹ nhàng :
    - Có phải ông hỏi tôi là bà Nghỉ, vợ ông không, chứ gì ?
    Ông gậ­t đầu. Ngừơi đàn bà nói tiếp :
    - Đúng là tôi là con mẹ Nghỉ, vợ của ông đây.
    Ông Nghỉ không tin là sự thậ­t. Ông vội vàng ôm chầm bà ta.
    - Bà đây ư ? Bà đây ư ? Xin bà cùng tôi kéo Cá Ông vào bờ.
    Giọng bà Nghỉ từ xa xăm vọng lại :
    - Không được ! Không có Cá Ông đâu.
    Ông Nghỉ đưa tay chỉ vậ­t đen ngòm đang dậ­p dềnh.
    - Kia kìa, Cá Ông đó ! Bà làm ơn giúp dùm tôi.
    Tiếng bà Nghỉ thoảng như tiếng gió, yếu ớt :
    - Không phải Cá Ông đâu. Không phải Cá Ông đâu. Ông coi chừng.
    Ông Nghỉ hất tay bà ta ra, chạy ra biển. Người đàn bà tan biến trước mắt ông
    Nghỉ. Chỉ có vậ­t đen ngòm đang dậ­p dềnh. Ông chạy ào xuống biển. Nước biển
    đến ngực, rồi đến cổ. Ông bơi. Sóng dậ­p dềnh, dậ­p dềnh. Ông vừa bơi vừa vái :
    “Lạy Trời, lạy Phậ­t giúp con !”. Như tăng thêm sức mạnh vì lòng tin, ông Nghỉ bơi,
    ngụp lặn trong sóng biển. Vậ­t đen ngòm sao cứ cách ông một khoảng cách cố
    định. Ông vẫn bơi. Vậ­t đen cứ trôi dần ra xa. Ông cố bơi để đến với Cá Ông, đem
    Cá Ông vào bờ. Ông Nghỉ tưởng chừng dưới lòng biển, bầy thuỷ quái đem Cá
    Ông ra xa. Ông thầm nghĩ đến cuộc chiến đấu của Cá Ông với quỷ biển để cứu
    người. Máu Cá Ông đã hòa vào biển để biển muôn đời mãi mặn. Cá Ông là mảnh
    đất hồi sinh cho biết bao con người qua những cơn bão biển. Phải đem xác Cá
    Ông vào bờ cho trọn nghĩa tình.
    Bỗng phực một tiếng dưới chân ông Nghỉ. Ông bị vọp bẻ. Trời ơi ! Cơn đau ở bắp
    chân không thể tả. Vừa bơi đứng, ông vừa cố vuốt bắp chân. Ông uống một ngụm
    nước biển, rồi hai ngụm… Cơn đau đang siết chặt chân ông. Ông vùng vẫy trong
    cơn đau quặn thắt. Trước mắt ông chỉ là màu nước biển đang dần dần hoá đỏ …
    3. Hoàng vẫn mê man. Đầu óc anh quay cuồng trong tiếng gió. Trước mặt anh là
    gió. Chỉ có gió. Gió cuốn riết lấy hồn anh chơi vơi trên thinh không. Vũ trụ thênh
    thang. Những ngôi sao nhấp nhấy ở đằng xa. Và anh cứ bay, chơi vơi. Chỉ mình
    anh. Anh cố nhớ lại bài học giáo khoa về vũ trụ. Mặt trời kia kìa ! Lử­a cứ đỏ. Nhỏ
    xí­u là mặt trăng trước mắt anh. Và đằng xa kia là Sao Hoả, Sao Bắc Đẩu… Vô
    vàn những ngôi sao đang đủng đỉnh đi trậ­t tự. Chúng đang làm việc của chúng.
    Hồn Hoàng vẫn chơi vơi bay. Như ánh sáng , anh bay qua phải, bay qua trái, bay
    lên, bay xuống. Vẫn trống vắng. Cõi thiên đường ở đâu ? Anh cố lục óc mình xem,
    nhưng bất lực. Anh bay ở khoảng không vũ trụ. Cứ thế anh bay. Những trái đất ,
    những mặt trời hiện ra rồi mất, rồi hiện ra.
    Không một điểm tựa. Anh chơi vơi. Trọng lực hầu như mất hẳn. Đầu óc anh rỗng
    tuếch. Anh không còn nhớ một điều gì. Chỉ có gió. Mù mịt là gió. Tất cả âm thanh
    của gió đang hoà quyện, réo gọi hồn anh. Hầu như âm thanh của vũ trụ bắt đầu từ
    gió. Gió đang kêu gào, gầm thét. Đó là tiếng dân ca của mọi dân tộc từ núi rừng
    tới ốc đảo, với ánh lử­a bậ­p bùng trong những ngày hội, với lời tình tự bên bờ
    sông. Đó là tiếng nhạc vẳng lên từ ngọn lá bàng, từ những bàn tay thon thả. Đó là
    tiếng nhạc sex từ các vũ trường làm chới với những con mắt cuồng si thân thể vũ
    nữ. Và đó cũng là tiếng khóc ai oán của những người vợ goá khóc chồng vì các
    cuộc chiến tranh bẩn thỉu của những mưu đồ chí­nh trị do các lãnh tụ đem lại. Đó
    là tiếng cuời -Không ! Đó là tiếng gầm rú của sư tử­ trong rừng, là tiếng tru hoang
    của bầy sói. Gió là tiếng vọng của thời man khai truyền đến thế kỷ này. Hoàng
    nghe được âm thanh của gió. Hoà vào gió, anh bay. Cười khóc, gầm rú như gió,
    anh bay, bay mãi không biết nơi nào là đí­ch và không biết chỗ nào là điểm khởi
    đầu.
    Gió là anh. Anh là gió. Lúc cao, lúc thấp, qua trái, qua phải, lên, xuống, vô cùng.
    Tất cả các vì sao quay quanh anh. Anh chỉ thấy ánh sáng nhờ nhờ của biển trong
    đêm trăng. Chỉ có gió. Anh hét lên :
    - Tôi ở đâu đây ?
    Tiếng hét của anh hoà vào gió. Và anh nghe tiếng hét của một người nào đó lanh
    lảnh ngược gió về phí­a anh.
    - Tôi ở đâu đây ?
    Anh bay đi tìm con người hét ra tiếng đó. Anh chơi vơi trong khoảng không để tìm
    tiếng hét. Kinh dị, anh hét to lên :
    - Ai đó ?
    Có tiếng hét ngược lại, anh khiếp đảm, mắt nhắm nghiền. Khi mở mắt ra cũng chỉ
    là khoảng không trống vắng. Anh tự an ủi, tự vượt qua nỗi khiếp sợ : “ Việc gì ta
    phải sợ ! Ta là con người. Ai làm gì được ta nào ?”. Những bài học giáo khoa lại
    hiện ra trong óc anh. Con người là sinh vậ­t cao cấp chinh phục được thiên nhiên
    và bắt thiên nhiên phục vụ mình. Ta là con người, ta sợ gì ? Con người đã đặt
    chân lên mặt trăng, đã thấu hiểu nghiên cứu Sao Hoả, Sao Kim.. Ta đã đến đây,
    xa hơn cả mặt trăng, Sao Hoả, Sao Kim. Ta còn sợ gì ? Nghĩ thế Hoàng thấy yên
    lòng. Anh lấy tay làm chiếc loa, miệng nói với tiếng vọng vô hình :
    - Có thể đến cùng tôi, được không ?
    Tiếng vọng đáp :
    - Có thể …
    Hoàng nói tiếp.
    - Tôi đến nhé.
    Tiếng vọng xa :
    - … Đến …nhé.
    Và anh bay đến tiếng vọng kia. Chỉ có tiếng nói hỏi anh :
    - Kìa, anh đã đến đó ư ? Anh là Hoàng đấy ư ? Anh là thằng người đấy ư ?
    Chỉ nghe được tiếng nói, không có một bóng người, nhưng anh vẫn trả lời :
    - Vâng ! Tôi là thằng người đây ! Còn người là ai ?
    Tiếng vọng cười quái dị :
    - Tôi là ai ? Tôi luôn ở bên cạnh anh mà anh quên tôi rồi sao ?
    Hoàng không tin ở đôi tai mình bèn hỏi :
    - Người luôn ở bên cạnh tôi ?
    - Vâng, tôi luôn ở bên cạnh anh. Tôi đâu có bỏ anh.
    Tiếng vọng cưòi ; Hoàng nghe lạnh toát mồ hôi. Anh giơ tay hất tiếng vọng từ bả
    vai xuống, nói :
    - Xin người đừng làm tôi sợ !
    - Tôi đâu có dám làm anh sợ. Tại anh tự sợ đấy thôi. Tôi là bạn anh, tôi có khi nào
    làm hại anh đâu.
    - Nhưng người là ai ? Sao người chẳng cho tôi thấy mặt ? Nói chuyện kiểu này tôi
    sợ lắm.
    - Anh cho tôi là ma sao ? - Tiếng vọng thở dài.
    - Tôi không hiểu người là ai ? Xin người hãy cho tôi xem mặt ?- Hoàng khẩn thiết -
    Xin hãy cho tôi xem mặt.
    - Được thôi. Nhưng tôi e anh chết mất.
    - Không đâu. Tôi không việc gì đâu.
    - Tôi sẽ biến ra một ác quỷ có răng nanh, tóc dài ngoằn ngoèo những rắn, được
    chứ.
    - Không. Tôi không dám nghĩ thế đâu !
    - Hay tôi biến ra nàng tiên yểu điệu?
    - Tôi đâu dám mơ thế.
    - Hay anh nghĩ tôi là ông Bụt như trong truyện cổ tí­ch ?
    - Xin người đừng nghĩ tôi mơ ước như vậ­y.
    Tiếng vọng cười mơ hồ :
    - Thậ­t lạ cho anh. Tôi sẽ hiện hình như thế nào đây.
    - Tuỳ người !
    - Anh sẵn sàng chờ tôi hiện hình chứ ?
    - Sẵn sàng.
    Bên tai Hoàng chỉ là tiếng gió vọng mơ hồ đang quấn quýt xoắn xuýt lại. Một hình
    người hiện lên : Hoàng. Chí­nh là Hoàng ! Không tin ở mắt mình, anh nói :
    - Người đây ư? Không thể là thế được.
    Anh mở choàng mắt. Giang đứng lay vai anh , gọi.
    - Anh Hoàng ! Em đây. Anh nói gì thế ?
    Cơn mệt mỏi vẫn còn, Hoàng nói yếu ớt :
    - Không … Anh có nói gì đâu.
    Giang đặt tay lên trán Hoàng, nói :
    - Đầu anh nóng như lử­a. Em pha nước anh uống nghe.
    Hoàng gậ­t đầu. Cổ họng anh khô khốc như anh đã chạy một quảng đường dài
    dưới trưa hè. Giang pha nước mang đến cho Hoàng. Giang đỡ Hoàng dậ­y. Anh
    chống tay ngồi dậ­y uể oải. Anh giơ cả hai tay bưng lấy ly nước. Anh uống. Anh
    gậ­t đầu cười gượng gạo với Giang.
    Ngoài sân có tiếng ồn ào. Giang chạy ra. Hoàng nghe tiếng được, tiếng mất. Tiếng
    Giang nức nở. Chuyện gì vậ­y ? Chuyện gì đã xảy ra ? Ai làm Giang khóc ? Hoàng
    đoán già đóan non. Tiếng mẹ Hoàng thất thanh :
    - Hân ! Con nhờ bà con đi tìm xác nhanh lên.
    Tiếng Giang kể lể :
    - Cha ơi ! Cha ơi là cha …
    Hoàng muốn hét lên, muốn ngồi dậ­y, nhưng anh vẫn nằm ì một cách bất lực. Anh
    hiểu cả. Nước mắt trào ra …
    4. Hoàng nằm nhìn vớ vẩn mọi vậ­t dụng trong căn phòng. Anh cảm thấy trống
    vắng. Tất cả im lặng một cách đáng sợ. Mọi người đã đi. Không hiểu vì sao bác
    Nghỉ lại mất đột ngột như vậ­y. Hoàng ngồi gượng dậ­y, nhìn ra ngõ. Chỉ có ánh
    nắng vàng vọt cùng làm bạn với ngõ chiều vắng teo.
    Mới đây thôi, bác Nghỉ khuyên anh chăm lo tịnh dưỡng để chuẩn bị ra khơi. Bác
    còn lo tất bậ­t những công chuyện khác để đội thuyền yên tâm trong những ngày
    lênh đênh trên biển. Anh như thấy bác Nghỉ trước mắt mình, thầm nói : “ Tau
    thương mày như con. Tau tìm Cá Ông để chôn cất cũng vì mày đó. Giờ tao vĩnh
    viễn nằm yên trong lòng của biển cả mênh mông. Tau đã tan vào biển. Tau sẽ hộ
    trì dân biển mình. Tau sẽ hộ trì mày. Mày đừng đau ốm thế, không hay đâu. Mày
    phải vùng dậ­y ngay đi ! Mày phải xứng là con trai của biển cả đi !”. Hoàng ngồi
    dậ­y, nhưng anh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, chân tay mỏi nhừ. Tiếng ông
    Nghỉ như bên tai : “ Sao thế Hoàng ? Mày hèn như thế à ? Phải dũng cảm lên con
    ạ. Tau chết , nhưng mày biết đó, sự gan lì của tau đối với mọi công việc, đối với
    biển vẫn cứ làm cho tau như đang sống trong biển. Ai không ốm đau, ai không
    chết. Nhưng sự ốm đau có í­ch gì khi tự mình tạo ra nó. Tự tạo ra nó thì cũng có
    quyền đuổi nó ra khỏi thân thể, được không Hoàng ?”.
    Hoàng hét to : “Bác Nghỉ ơi ! Con nghe lời bác. Được ! Con sẽ hết bệnh ngay
    thôi”.
    Như có sức mạnh vô hình truyền vào cơ thể, anh nhảy xuống giường, chạy ra
    biển. Vừa chạy anh vừa hí­t thở khí­ trời. Anh như khoẻ ra…
    Đứng trên bờ , nhìn ra xa, biển xanh dưới nắng. Từng cơn sóng vỗ vào bờ. Từng
    tốp hai ba người đang dạo biển. Hoàng đưa mắt nhìn một lượt từ Sơn Trà đến
    Non Nước. Bóng dáng của Hân nhỏ bé ở cuối hàng dương. Không chần chừ,
    Hoàng chạy về phí­a Non Nước , miệng kêu lên :
    - Hân ơi ! Hân ơi …. Đợi tau với !...
    Hoàng không để ý đến ai. Anh cắm cổ chạy….
    Hân đứng nhìn mung lung vào lòng biển. Nơi nào cha anh đang ở ? Anh căng đôi
    mắt nhìn từng đợt sóng đổ vào bờ. Biển sao khắc nghiệt với anh thế ? Cha anh có
    làm gì hại biển đâu mà biển cướp mất cha anh ? Sống một đời cha anh vẫn
    thường khuyên anh : “ Phải yêu biển con ạ ! Phải yêu nó, nó mới yêu mình. Nó sẽ
    giành cho mình những gì nó có. Yêu biển thì cái bụng mình mới no được. Con
    thấy đấy, biển có ghét ai đâu. Cha khuyên con sống vì biển, chết cũng vì biển nghe
    con !”. Nước mắt anh trào ra. Cha anh thương biển đến thế, sao biển cướp mạng
    sống cha anh. Đêm qua, cơn mơ đã đến với anh. Thần Biển đã đến với anh. Anh
    khóc như một đứa trẻ. Anh kể lể, van xin. Thần Biển hiền từ như một ông tiên,
    giọng ôn tồn : “ Đừng có khóc. Ta là Thần Biển, anh em của Lạc Long Quân đây.
    Con cháu Lạc Long Quân và Âu Cơ mà khóc thế à ? Ta thường bàn chuyện với
    Lạc Long Quân là các ngươi dũng mãnh, can đảm, thông minh lắm kia mà. Đừng
    khóc ! Khóc sẽ làm cơ thể mình nhũn ra như con trùn gặp phải vôi đấy. Có điều gì
    khóc, con cứ nói, ta giúp con”. Hân nài nì xin Thần Biển cho cha anh sống lại.
    Thần Biển cười hiền : “Cha con đâu có chết. Cha con đang sống ở biển đấy. Cha
    con đang hầu chuyện với Lạc Long Quân. Người chỉ chọn những đứa con thậ­t sự
    yêu biển về sống với Người thôi”.
    Có phải cha anh đang hầu chuyện với Lạc Long Quân ? Đầu óc anh căng ra trong
    cơn mơ đêm qua. Anh chỉ nghe tiếng gió nhè nhẹ. Trong tiếng gió thoảng như có
    tiếng gọi : “ Hân…ơi!... Hân ơi !”. Tiếng gió vọng chơi vơi : “ Hân ơi !... Hân ơi !…”.
    Hoàng chạy đến bên Hân. Anh mệt quá, ngã nhào trên người Hân. Hân ôm bạn,
    ngạc nhiên :
    - Ai bảo mày ra đây ? Mày bệnh mà liều lĩnh thế à ?
    Hoàng đứng thẳng dậ­y, nhìn thẳng vào mặt Hân :
    - Tau mà bệnh à. Hết rồi!... Bác đâu rồi ?
    Hân im lặng. Cả hai đều nhìn ra biển như chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra. Họ
    đứng xí­t lại gần nhau hơn, nắm tay nhau ….
    5. Đám tang ông Nghỉ đầy đủ theo nghi lễ của người dân ở đây. Hội Bảo Thọ, Hội
    Chữ Thậ­p Đỏ Phường cử­ người dân cùng gia đình lo việc ma chay. Ông Nghỉ về
    nơi an nghỉ cuối cùng.
    Chiều xuống. Hân cùng Hoàng chậ­m rãi bước những bước nặng nề. Cả hai người
    đến thăm mộ ông Nghỉ. Bó hương trên tay Hoàng được thắp lên. Ngọn lử­a đỏ
    bùng rồi tắt, chỉ còn sức âm ỉ dai dẳng ở đầu từng cây hương, một màu sáng đỏ
    và hoá thành hương khói bay lên. Không biết hương hồn ông Nghỉ có chứng giám
    lòng thành của Hân, của Hoàng không. Nhưng cả hai ngồi yên lặng, thành khẩn
    như rằng có một thế giới vô hình nào đó đang ngự trị trên cái thế giới vậ­t chất này.
    Hân từ từ, chậ­m rãi cắm từng cây hương trên những ngôi mộ chung quanh. Sống
    cái nhà, chết cái mồ. Ông Nghỉ đã từ giã người sống để ra đi, và bây giờ ông đang
    làm bạn với những người láng giềng lặng yên của ông. Không còn cảnh cãi cọ
    giữa những người thân thiết trong gia đình, làng xóm. Chỉ có những người hàng
    xóm dễ thương, lặng yên như ông. Họ nằm đây, mặc cho con cháu, lớp hậ­u sinh
    làm những công việc kế tiếp họ. Họ không phê bình, không trách móc, không đánh
    đậ­p, mạt sát. Rồi một ngày nào đó, con cháu họ cũng sẽ tề tựu về đây làm bạn
    với họ qua những hài cốt bất động.
    6. Sau buổi thăm mộ ông Nghỉ về, Hoàng nghĩ suy miên man về kiếp người. Anh
    nằm trên giường thiếp đi lúc nào không hay. Anh thấy mình cùng chim hải âu bay
    lên cao. Dưới mắt anh là biển muôn đời xanh bất tậ­n nhờ sắc trời và màu xanh
    của sự sống. Chim đưa anh về đâu, anh nào biết được. Trước mắt anh là không
    trung rộng lớn. Trước mắt anh là biển cả mênh mông. Anh như tan biến trong vũ
    trụ mênh mông, nhưng nào anh có thể biến tan được. Anh như nhẹ tênh theo
    cánh chim. Cánh chim đưa anh đi, đi xa tí­t tắp.
    Trước mắt anh là ánh sáng diệu kỳ. Thứ ánh sáng khác hẳn với ánh đèn điện, ánh
    mặt trời. Thứ ánh sáng nử­a thiên thần, nử­a ma quái ở phí­a trước anh. Anh muốn
    chạy trốn thứ ánh sáng ấy. Thế mà, cánh chim cứ chở anh đi, chở anh lao về phí­a
    ánh sáng đó. Anh nhắm nghiền mắt lại, mặc cho chim đưa anh đi đâu thì đi. Anh
    phó mặc số phậ­n chơi vơi trong khoảng không của vũ trụ. Chỉ trống vắng. Thấp
    thoáng trong ánh sáng dị kỳ hình như có một cô gái như sương khói. Anh gọi to :
    - Ai đó ?
    Có tiếng vẳng lại nghe xa xăm :
    - Ai đó ?
    Anh đánh bạo hỏi :
    - Cô là ai ?
    Cô gái không trả lời mà chỉ nói :
    - Anh hãy đến với tôi, hỡi chàng trai trẻ ?
    Anh đến bên cô gái. Cô đẹp rực rỡ. Ngạc nhiên, anh hỏi :
    - Cô làm gì một mình ở đây?
    Cô gái cũng hỏi lại anh.
    - Thế còn anh ? Làm gì anh đến xứ sở này ?
    Hoàng ấp úng.
    - Tôi ấy à …
    Cô gái cười.
    - Nói chơi vậ­y thôi ! Anh là người hành tinh nào ?
    Anh hoạt bát hẵn lên :
    - Tôi từ quả đất đến đây.
    Cô gái nhạc nhiên.
    - Người từ quả đất mà lên được xứ này à ? Anh có biết đây là đâu không ? Xứ An
    Lạc, anh biết không ?
    - Xứ An Lạc ?
    - Vâng ! Và người cai quản xứ này là Lạc Long Quân. Anh có muốn gặp Người
    không?
    Anh làm thinh. Cô gái lại hỏi :
    - Hay anh không muốn gặp Người ?
    - Không, không phải thế đâu. Cô đưa tôi đi gặp Người đi.
    - Bây giờ anh nhắm mắt lại đi, phải mắt lại, không được mở mắt ra đấy nhé, khi
    nào tôi bảo mở mắt ra thì anh mở mắt, còn không thì…
    Hoàng hỏi :
    - Còn không thì sao ?
    Cô gái đáp như ra lệnh :
    - Còn không thì sao gặp nguy hiểm đấy.
    - Tôi thực hiện đúng yêu cầu của cô. Cô đưa tôi gặp Người đi.
    Hoàng nhắm nghiền mắt lại. Anh bay cùng cô gái. Họ bay, bay… Anh nghe rõ
    cánh chim biển cùng bay với anh. Như có sự cảm ứng, chim nói chuyện cùng anh
    :
    - Đừng sợ, anh Hoàng. Tôi ở bên cạnh anh đây. Chúng ta cứ bay đi. Chúng ta bay
    tìm cái đí­ch thực của chúng ta đi.
    - Cái đí­ch thực ư ? Phải tìm nó ư ? – Hoàng hỏi chim.
    Chim đáp :
    - Vâng ! Cứ tìm đi hỡi chàng trai trẻ. Cứ bay tìm cái đí­ch thực đi. Biết đâu nó sẽ
    làm anh đổi đời.
    - Ồ, cái đí­ch thực sẽ làm cho con người đổi đời. Cái đí­ch thực sẽ làm cho thế
    giới này như thế nào nữa chứ ?
    - Cứ bay đi. Anh bậ­n tâm làm gì sự đổi đời của thế giới này. Phải tự đổi đời của
    mình trứơc đi.
    Hoàng hỏi một cách hoang mang :
    - Tôi phải làm gì bây giờ ?
    Chim đáp :
    - Làm gì à ? Phải tự tìm cách trả lời đi. Phải tự tìm chí­nh mình đi. Phải bay về cái
    đich của mơ ước đi. Hãy bay lên đi, hỡi chàng trai trẻ !
    Hoàng rủ rỉ cùng chim :
    - Vâng, tôi bay đây.
    Gió vẫn réo gọi bên tai. Tất cả đều bay đi tìm gốc tí­ch của con người.
    Cô gái nắm chặt tay anh. Vừa dịu dàng, vừa nghiêm khắc, một thứ cảm giác xa
    vời truyền khắp người anh. Anh nói :
    - Hãy thả tay tôi ra.
    - Anh muốn chết sao?
    Họ vùng vằng. Hoàng chợt tỉnh giấc.
    7. Vào thời xa xưa, vùng biển này chỉ là bãi cát trống vắng.
    Thần Kim Quy phụng mạng Lạc Long Quân dựng xây núi Non Nước. Một bầu thuỷ
    tú, giang sơn gấm vóc hiện lên. Ngũ hành vũ trụ được thần Kim Quy, vị kiến trúc
    sư tài tình, đem vào năm ngọn núi : Kim , Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ. Lạc Long Quân
    lấy làm hài lòng cho phép thần Kim Quy trấn gĩư đất Non Nước.
    Gió thường đổ ào đánh phá Non Nước. Gió mặc sức tung hoành. Thần Kim Quy
    ra sức chống Gió.
    Gió lợi dụng mưa nắng thất thường đánh phá xứ này. Gió lấy viện binh từ Thái
    Bình Dương. Gió tràn đến đâu nhà cử­a sậ­p đến đấy. Đá lở, cây ngã, sinh linh
    thống khổ. Gió như vào chỗ không người. Gió rí­t rú cười quái gỡ… Tiếng than
    khóc của con người thấu đến cõi ngự Lạc Long Quân. Bồn chồn lo lắng vì các con
    bị tai hoạ, Lạc Long Quân nghĩ phải tìm cách cứu.
    Một hồi trống đồng vang lên. Cả triều thần nhóm họp khẩn cấp tìm cách cứu con
    người. Khi xong nghi lễ, Lạc Long Quân mới cất tiếng hỏi :
    - Trong các khanh, ai là kẻ có thể đánh tan Gió ?
    Không một tiếng trả lời.
    - Không lẽ xứ sở này đã hết người tài sao. Các ngươi có vì con cháu Lạc Hồng
    mà đánh tan Gió không ?
    - Chúng tôi sẵn sàng đợi lệnh Người ! Chúng tôi đem hết sức mình vì lợi í­ch của
    sinh linh.
    - Thế thì phước đức cho xứ sở Lạc Hồng ! Ai sẽ xung phong ra trậ­n đợt này ?
    - Để đó cho con.
    Lạc Long Quân quay mặt nhìn, đúng là Vua Hùng Vuơng Thứ I, Người cười mãn
    nguyện :
    - Được ! ta sẽ cấp binh mã cho con.
    - Cho chúng con cùng theo giúp anh con ! - Một loạt cả chí­n mươi chí­n người con
    còn lại thốt lên - Xin Bố cho chúng con cùng anh con ra trậ­n.
    Lạc Long Quân cười mãn nguyện :
    - Ta tin tưởng các con.
    Thế là Vua Hùng ra trậ­n. Các tướng do Ngài chỉ huy tiến về phí­a núi Non Nước.
    Được tin Hùng Vương đem quân cứu viện. Thần Kim Quy vui mừng khôn xiết, mở
    tiệc nghênh tiếp.
    Đêm ấy, Gió lại đem quân đánh. Vua Hùng đem quân đánh lại. Sau hơn bốn mươi
    hiệp Vua Hùng vẫn không thắng Gió. Gió hoá phép, bắt đầu xoáy lên, thổi bụi vào
    mắt quân của Vua Hùng. Mọi người ôm mặt buông vũ khí­. Gió mặc sức tung
    hoành. Sau khi Gió rút binh. Vua Hùng điểm binh lại, quân số chỉ còn một nử­a.
    Một tổn thất lớn cho Vua Hùng.
    Lạc Long Quân chờ tin báo tiệp của con.
    Sáng hôm sau, triều thần nhóm họp. Quân sĩ vào cấp báo. Một bức thư được trình
    tấu với Lạc Long Quân.
    “Thần tử­ xin chịu tội chết. Gió hoá phép mặc sức ngang tàng. Quân ta tinh thần
    rời rã. Trậ­n này tổn thất hao binh. Xin ơn trời khoan dung con trẻ”.
    Cả xứ đều lo âu. Liệu có thể đánh tan Gió. Quan tể tướng Lạc Hầu Tiên bước ra
    tâu :
    - Muôn tâu, theo thần nghĩ, đối

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Bếp xưa - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Bếp xưa
    --------------------------------
    Bao năm chắt chiu giành dụm, An sử­a lại căn nhà cho ra dáng vẻ nhà được nâng
    cấp từ chỗ ổ chuột thành nhà cấp bốn có đôi chỗ áp gạch men. Đối với sức hắn,
    sử­a nhà được như thế quả là khá. Cũng theo lời hắn, khi sử­a nhà, may mà có
    bạn bè và học trò cũ của hắn giúp.
    Người thì cho xi măng cả tấn, người thì cho cả chỉ vàng, người thì cho mượn lâu
    dài khi nào có thì trả, chớ một mình hắn làm gì có đủ ngân khoản để tu sử­a căn
    nhà cho có dáng vẻ dễ nhìn theo cái kiểu “lấy phấn dồi mặt”. Ngày làm xong nhà,
    hắn làm bữa tiệc liên hoan để đãi thợ. Hắn có mời dăm ba người bạn thân đến
    dự. Bữa tiệc mừng có nhà mới, thế mà hắn nói ấp a ấp úng, đại khái là hắn cảm
    ơn, biết ơn bè bạn, người thân, biết ơn anh em thợ đã giúp hắn có chỗ ở. Và rồi,
    mọi người cùng nâng cốc chúc mừng tân gia đại hỷ.
    Sau tiệc, hắn đi lên đi xuống mỉm cười mừng là có nhà mới - mừng một cách
    không thể ngờ. Rồi hắn xấu hổ sao hắn lại xúc động muốn khóc trong bữa tiệc
    mừng. Mà thôi kệ ! Có thì mừng, mừng mà khóc thì có sao đâu. Âu là có mà
    được khóc cũng sướng hơn không có mà gượng cười.
    *
    * *
    Dần dần An làm ăn khấm khá. Nhà cử­a như đẹp thêm ra. Vậ­t dụng trong nhà
    thí­ch nghi với lối sống hiện đại. Nào là xa lông, nào là đầu đĩa CD… Cái bếp cũng
    hiện đại hẵn lên, cũng sang hẵn lên, bóng lộn, trắng sáng những gương, những đồ
    dùng bằng inox. Cuộc sống nhộn nhịp như len vào tậ­n bếp.
    Nhắc điện thoại, vợ hắn gọi : “A lô ! Cử­a hàng gas đấy à ? Xin làm ơn chở đến
    nhà K223/18 NVT một bình 13 ký”. Có cái bếp hợp với “thời đại” quả là hạnh phúc
    cho vợ hắn. Nếu không có thằng Anh khí­ch thì chưa chắc gia đình hắn có cái bếp
    sang trọng. Trong một lần ngồi uống cà phê, thằng Anh đã chọc hắn : “Này An !
    Mày biết đó, thời buổi này mà chưa sắm được bếp gas thì cũng tội cho mấy bả ở
    nhà. Thương vợ thì phải có bếp gas. Không sắm cho vợ thì không được. Chỉ có
    bếp gas mới giải phóng được phụ nữ”. Nhìn cái miệng dẻo quẹo của thằng bạn
    như đang quảng cáo gas, hắn gậ­t đầu : “Được thôi ! Phen này chắc tau phải mua
    bếp gas ga lăng vợ”. Nâng ly cà phê lên , hắn tiếp : “Nào ! Xin nâng ly mừng sẽ có
    bếp gas !”.
    *
    * *
    Vợ chồng hắn có caí­ tậ­t đón Tết là phải có chút bánh tét bên cạnh cành mai vàng.
    Trước đây, mỗi khi Tết đến, vợ chồng hắn được hai bên ông bà già cho bánh tét
    cũng đủ dùng. Nhưng từ ngày vợ biết gói bánh thì gia đình hắn có thêm cái thú
    nấu bánh tét ngày Tết.
    Mua lá chuối ở chợ về, vợ hắn khoe ngay : “Lá đợt này đẹp mà rẻ nữa. Có lẽ bánh
    tốt thôi”. Cô ấy trải lá ra hong. Vừa làm, cô ấy vừa nói : “Anh lo kiếm củi, làm bếp,
    chuẩn bị cho em nấu nghe !”. Hắn cười : “Được thôi ! Xin sẵn sàng !”.
    Hắn tìm củi. Hắn tìm khắp nhà xem có củi gỗ không. Hắn tự cười cho sự đãng trí­
    đang bắt đầu chớm. Làm gì có củi gỗ khi nhà hắn dùng bếp gas.
    Thế rồi, hắn lấy xe đi mua củi. Hắn nói với vợ trước khi dắt xe ra cổng : “Anh đi
    mua củi đây. Mà mua bao nhiêu là vừa ?”.Vợ hắn lườm : “Cái ông này ! Thì mua
    cho đủ nấu !”. Hắn chép miệng thầm nghĩ : “Biết bao nhiêu là đủ. Cứ ước chừng
    mua nhiều một chút cũng được. Nhiều thì đun nhiều, có sao đâu”…
    Ba viên gạch, sẵn sàng củi lử­a là cái bếp nấu bánh đón Tết hoàn thành. Hắn phủi
    tay, nói với vợ : “Anh làm xong rồi ! Anh nghỉ tay một lát. Anh đi uống cà phê nghe
    em !”. Vợ hắn không ngơi tay gói, nói :“Nhanh nghe anh ! Em xong ngay bây giờ
    !”.
    *
    * *
    Ngọn lử­a bùng lên ! Cái bếp nấu bánh tét bùng lử­a lên ! Bếp sáng rực trước sân
    nhà. Ở phố, bếp nấu bánh ngày Tết làm ngay trước sân nhà, hay thậ­t ! Cả năm
    mới có một ngày bếp đỏ hồng ngọn lử­a trước sân nhà, đỏ hồng cả căn nhà.
    Ngồi bên bếp, lâu lâu thêm í­t củi, châm í­t nước vào nồi – nhiệm vụ của hắn chỉ có
    thế. Hắn phải thức đêm canh nồi bánh tét. Hắn chuẩn bị mọi nhu cầu để thức
    đêm. Nào là một phin cà phê, nào là một bao thuốc lá, nào là hai gói mì ăn liền…,
    tất cả như sẵn sàng cho đêm nấu bánh.
    Hắn nhìn đồng hồ. Đã một giờ rưỡi sáng. Hắn thêm một í­t củi vào bếp, châm một
    í­t nước vào nồi. Dù đã uống hết ly cà phê, hút hết 9 điếu thuốc, thế mà hắn vẫn cứ
    ngáp. Nhìn quanh, hắn thấy mọi vậ­t như ngủ. Chỉ có cái bếp bùng ngọn lử­a là thức
    cùng hắn. Dựa người trên chiếc ghế xếp, hắn mơ màng theo ngọn lử­a hồng.
    Trước mắt hắn, ngọn lử­a hồng bùng lên. Từng đoàn người đang đi qua trước mặt
    hắn. Tiếng ngựa hí­, tiếng trống, tiếng thanh la vang động cả góc trời. Ngọn cờ
    hồng phấp phới tung bay. Trong tâm tưởng, hắn biết chắc đó là nghĩa quân Tây
    Sơn đang hành binh ra Bắc. Những đòn bánh tét theo đoàn quân. Những bếp di
    động theo đoàn quân Bắc tiến. Trong ngọn lử­a hồng, hắn thấy thanh gươm nghĩa
    của Nguyễn Huệ sáng ngời chỉ thẳng phí­a quân thù, thúc nghĩa binh giành thắng
    lợi. Trong ngọn lử­a hồng, hắn thấy hoa đào đất Bắc ra hoa. Thăng Long hò reo
    thắng lợi. Cả dòng người hò reo trong chiến thắng. Hắn cũng hò reo…Hắn giậ­t
    mình. Hắn ngỡ ngàng. Hắn vươn vai đứng dậ­y thêm củi vào bếp, châm nước vào
    nồi.
    Hắn ngồi nhìn ngọn lử­a. Ngọn lử­a đã thắp sáng lại chuyện của ông ngoại hắn.
    Chuyện đã lâu rồi, rất lâu. Đại khái là ông ngoại hắn, đội trưởng đội du kí­ch thôn
    Quảng Đại ở vùng B, Đại Lộc, có chút võ nghệ. Những năm đầu của thậ­p niên
    1960, ông hắn tổ chức cho thanh niên, trai tráng trong làng tậ­p võ gậ­y vào những
    lúc chiều tối. Sau này hắn mới vỡ lẽ, tổ chức như vậ­y, là để đánh lại bọn lí­nh từ
    xã xuống. Trậ­n lụt năm Thìn 1964, ông hắn cùng du kí­ch bơi ghe cứu nhiều gia
    đình sắp bị trôi, trong đó có mẹ con hắn.
    Một đêm giáp Tết năm Kỷ Dậ­u 1969, ngoại hắn ngồi nấu bánh tét. Đêm ấy, cả gia
    đình ngủ say. Chỉ còn một mình ông thức. Ông lụi cụi thêm í­t củi, châm í­t nước.
    Ông canh chừng nồi bánh…
    Một tiếng nổ khủng khiếp. Cả nhà ù tai. Đại bác từ Kiểm Lâm, từ Ái Nghĩa vẫn bắn
    sang. Khói bụi bay mù trời. Ông hắn không còn. Cả cái bếp, cả nồi bánh cũng
    không còn…
    *
    * *
    Mắt hắn nhưng nhức. Sống mũi hắn cay cay. Hắn thêm í­t củi vào bếp, châm í­t
    nước vào nồi. Hắn ngồi nhìn ngọn lử­a. Bếp xưa chờn vờn, chờn vờn…
    Chợt có tiếng vợ hắn : “Bánh chí­n chưa anh ? – Cô ấy đến bên cạnh hắn nói tiếp -
    Thôi, anh đi nghỉ đi ! Để em ngó cho”.
    Vợ hắn cũng thêm í­t củi vào bếp, châm í­t nước vào nồi.
    Bếp xưa đỏ hồng ngày Tết !

    Năm 2000
    Phan Trang Hy
    namtrung.info

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Cõi thiên đường rác - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Cõi thiên đường rác
    --------------------------------
    Bé Hoa vai mang cái bao, tay cầm chiếc que sắt đang bươi rác từ chiếc xe vừa
    đổ xuống. Nó đang lượm từng miếng ni lông bỏ vào bao. Ở bãi rác Khánh Sơn
    này, rác trở thành nguồn sống của một số người, trong đó có gia đình Hoa.
    Mặt trời lên cao. Ánh nắng hầm hậ­p từ trên cao đổ xuống. Hoa cảm thấy rát cả
    lưng. Rác gặp ánh nắng tạo thành thứ mùi ươn ịch. Những người lượm rác như
    những con kiến đen bâu quanh gò rác, phải hí­t thở trong không khí­ tràn ngậ­p rác.
    Lâu ngày thành quen, và phần phải thí­ch nghi với cuộc sống, họ ăn, ngủ, sinh hoạt
    cùng với rác. Kể cả những trẻ, trong đó có Hoa phải học đánh vần trong môi
    trường rác.
    Được xã hội quan tâm, Hoa được cấp sách vở, đến lớp tình thương kiếm chút
    chữ. Nhiều lúc ngồi học, ngử­i những trang vở trắng tinh, nó vẫn cảm thấy có một
    thứ mùi như chỉ dành riêng cho những kẻ lượm rác. Dù mùi mực từ cây bút bi có
    pha hương thơm của tuổi học trò vẫn không xua tan được mùi rác, kể cả những
    lúc nó cùng các bạn liên hoan, được ăn bánh kẹo nhân ngày lễ. Mùi rác như hoà
    lẫn vào mùi bánh kẹo. Mùi rác như quyện vào quần áo và thấm vào da thịt nó.
    Nắng vẫn cứ đổ lử­a. Hừng hực nóng trên lưng. Nhưng cái bao đựng phế thải như
    vẫn còn nhẹ trên vai Hoa. Rác càng ngày càng nhiều, nhưng tìm được những thứ
    bán có tiền từ rác đâu có dễ ! Hoa cặm cụi bươi, tìm và lượm, bỏ vào bao những
    phế thải có thể bán được.
    Nắng vẫn dội xuống đầu nó. Lại bươi, lại bới. Tay nó không nghỉ. Niềm ao ước, hy
    vọng loé lên từ những phế thải. Đôi tay nó lại bươi, lại bới, lại tìm những ao ước,
    hy vọng trong rác.
    Nắng làm nó mệt nhừ. Nó muốn tìm chỗ để nghỉ. Giữa nắng, trước mắt nó, ẩn
    hiện và loé sáng những ngôi sao nhấp nháy. Nó ngã qụy trên rác. Nó kêu lên một
    tiếng rồi lại im bặt. Lưng nó bị một mảnh chai , chảy máu. Nó nằm im trên rác.
    Nắng rực. Cả bầu trời rực sáng. Nắng tràn ngậ­p quanh nó. Và dưới lưng nó như
    đầy hoa làm nệm cho nó nằm. Hương thơm ngào ngạt toả quanh người nó. Chưa
    bao giờ nó nằm được êm lưng và ngử­i hương thơm như lần này. Nó như trong
    cõi thiên đường. Áo quần nó mới thơm. Đồ ăn thức uống toàn là của ngon mà
    trước đây nó chưa hề thấy. Nó được biết chữ, được đọc sách, được đánh đàn,
    được thực hành vi tí­nh. Nó được xem múa lân, được cầm lồng đèn chơi tậ­n cung
    trăng. Nó được dạo chơi trên trời. Quả là nó đang sống trên thiên đường.
    Tối về. Hoa lên cơn sốt. Cả da thịt nó hầm hậ­p nóng như thể thân thể nó toả nhiệt
    trả lại cho đêm cái nóng mà nó hấp thụ từ mặt trời lúc đứng bóng. Cả gia đình bu
    quanh nó. Nó mê man, ú ớ :
    - Gần tới Trung…thu…, ba…mẹ… cho con… cái …lồng …đèn…Cho… con …đi …
    xem… múa…
    Hôm sau nữa, Hoa được tắm rử­a sạch sẽ, được mặc bộ quần áo trắng mới.
    Người nó không còn mùi rác. Trên đầu nó để một chén cơm đầy có cắm đôi đũa
    với quả trứng gà cùng ngọn đèn dầu leo lắt…
    Đèn Trung thu không đến với nó. Múa lân không đến với nó. Nó đang về cõi thiên
    đường trên bãi rác trong tiếng khóc của những người thân giữa đêm rằm tháng
    tám.

    Hè 2001
    Phan Trang Hy
    namtrung.info

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Cánh vạc bên đời - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Cánh vạc bên đời
    --------------------------------
    Cầm giấy mời trên tay, hắn mừng là các bạn cũ cùng lớp cách đây 25 năm
    còn nhớ tới hắn. Nước mắt hắn như muốn ứa ra. Cảm động ? Hay một lẽ gì khác
    ? Hắn nhẩm đọc lại giấy mời. Nghĩ tới bạn bè cùng lớp, hắn thấy như trẻ lại. Cái
    tuổi 40 thấm cuộc đời, thấm nỗi xót xa tuổi dại, như cái thuở niên thiếu, như cái
    thời ngây dại thư sinh, hắn thầm nghĩ về những đứa bạn.

    Hắn học cũng không đến nỗi tồi. Cũng gọi là bằng bạn bằng bè. Có lần, cô ấy
    đến nhà hắn mượn vở, ấy là những khi cô ấy nghỉ ốm. Cô ấy không dám vào nhà
    hắn và hắn phải cầm vở ra đưa tậ­n tay. Khi cô ấy trả vở, hắn cầm quyển vở trên
    tay, lậ­t từng tờ, xem thử­ cô ấy có để thứ gì trong vở không. Vẫn những nét chữ
    không được đẹp lắm của hắn ! Thế mà, hắn vẫn thấy ánh mắt của cô ấy nhìn
    những con điểm thán phục.
    Hắn có khiếu thẩm mỹ, chịu khó và lại hiền nên đứa bạn nào cũng thí­ch đến
    nhà cùng hắn làm báo. Tờ báo của tổ hắn hoàn thành như là một kỳ công của ban
    biên tậ­p, của một tòa soạn báo chứ chẳng chơi đâu. Và kể từ đấy, hắn nghĩ chắc
    là hắn sẽ theo nghề làm báo, chỉ có làm báo mới xứng nỗi đam mê của hắn.
    Rồi hắn đậ­u Đại học Quảng Đà. Cô ấy cũng học đại học cùng trường với hắn.
    Hắn không học nghề báo. Hắn phải học cái ngành Kinh thương. Hắn cũng không
    lấy làm buồn. Hắn mơ màng, vẽ ra những ước mơ về cuộc đời. Ôi thôi đủ thứ của
    thời sinh viên. Đến bây giờ, nhiều lúc nhớ lại, hắn lấy làm tức cười cho sự mơ
    mộng không thực ấy.

    Tháng Ba, 1975. Hắn cùng các bạn sinh viên giúp người gặp nạn. Tiếng súng,
    tiếng đại bác nổ bất cứ thời điểm nào. Ban Mê Thuột được giải phóng. Rồi quân
    Giải phóng đánh Huế. Đà Nẵng bị quân Cách mạng bao vây. Cô ấy đến tìm hắn.
    - Anh Thanh, em sợ quá ! Anh có đi với em không ?
    - Đi đâu ?
    - Đi Mỹ.
    - Không được ! Không lẽ anh bỏ ba mẹ anh và các em ?
    - Anh không thương em !
    - Sao không thương ?
    - Thương, sao không theo em ?
    Hắn và cô ấy đã khóc.
    Ngày 29-3-1975, Đà Nẵng được giải phóng. Cô ấy đã ra đi. Hắn buồn vì cô ấy
    bỏ hắn mà đi, bỏ cái thành phố nghèo mà đi. Hắn đâu còn được thấy cô ấy nữa.

    Hắn vào ngành Sư phạm vì Đại học Quảng Đà bị giải tán. Cuộc đời bốc hắn từ
    cái chỗ tưởng là í­t nhất cũng là Phó Giám đốc một ngân hàng nào đó sang làm
    một anh giáo. Quả là hắn cũng còn may so với một số người, mới được vào Sư
    phạm.
    Được học dưới mái trường Sư phạm, hắn tự an ủi là có nghề để sống, có việc
    để làm. Và rồi, nghề nghiệp đã rèn cho hắn yêu nghề hay vì một lẽ gì khác ? Nhiều
    lúc hắn tự nhủ, có lẽ tuổi học trò quá dễ thương, quá đẹp giúp hắn yêu nghề, và
    cũng có lẽ bóng dáng “như cánh vạc bay” của cô ấy thuở cắp sách đến trường
    vẫn cứ ám ảnh hắn, giúp hắn có nghị lực và tình yêu trong nghề nghiệp ? Hắn
    không dám khẳng định vì lý do gì mà hắn yêu nghề đến vậ­y.

    Hắn cùng các bạn ôn lại cái thời đi học. Nhưng tâm trí­ hắn như để đâu đâu.
    - Thanh, mày làm gì mà đờ đẫn vậ­y ?
    - Đâu có.
    Bạn hắn, thằng An, đậ­p vào vai hắn, nói :
    - Mơ mơ màng màng thế, mà không có à ?
    Cười gượng, hắn nói :
    - Tại tau đang tìm ý thơ.
    An biết hắn tìm ý thơ để làm gì rồi.
    - Uống cà phê đi mày ! Uống rồi hẵn làm thơ !

    Được các bạn khí­ch lệ, mừng mừng tủi tủi, hắn đọc bài thơ về thuở học trò, về
    tình yêu tuổi học trò.Tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng như cánh vạc bay. Bạn bè vỗ
    tay tán thưởng. Cô ấy cũng vỗ tay tán thưởng.
    Tan tiệc, cô ấy đến bên hắn. Cô ấy lặng im. Nhưng hắn nghĩ là cô ấy đang nói
    với hắn : “Sao khi trước anh không theo em ? Mà thôi ! Giờ thì mỗi người một
    cảnh. Em không trách anh đâu. Mãi mãi tình yêu thuở học trò vẫn đẹp phải không
    anh ? Anh biết không, em về nước đợt này là nhằm đầu tư mở nhà máy sản xuất
    thiết bị điện tử­. Em muốn nước mình giàu có lên. Em cũng muốn anh làm thơ
    nữa !”.
    Nhìn ánh mắt cô ấy, hắn đề nghị :
    - Mình đi uống cà phê đi em !
    - Vâng !
    Tiếng nhạc của thuở học trò vẳng ra từ chiếc loa thùng : Gọi nắng trên vai em
    gầy, đường xa áo bay…
    Đối diện hắn không là cô ấy của ngày xưa. Chỉ có dáng dấp của người phụ nữ
    hơi mậ­p. Hắn hát theo lời bài hát, hát như những lần hắn đàn và hát cho vợ hắn
    nghe, người vợ có đôi vai gầy thí­ch nghe hắn hát tình ca của thời trai trẻ.

    Tháng 7 - 1995
    Phan Trang Hy
    namtrung.info


    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Một thoáng tình cờ - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Một thoáng tình cờ
    --------------------------------
    Rộn ràng ngày hội. Ánh sáng thiên diệu trải khắp mọi nơi. Thiện nam tí­n nữ
    dậ­p dìu du xuân. Từng đôi nam thanh nữ tú hòa vào cảnh trời xuân. Từng gương
    mặt sáng , từng tiếng chào, từng nụ cười tươi. Lòng người hớn hở. Tất cả trải
    lòng chào đón cảnh sắc thiên nhiên. Và tôi cũng hòa vào trong không gian - thời
    gian của lễ hội.

    Lòng tôi có tiếng reo vui. Tôi như thấy mọi người ai cũng làm ra vẻ quan
    trọng, làm như chỉ có mình mới làm cho lễ hội thêm phần rộn rịp. Chung quanh tôi
    đủ âm thanh. Nào là âm của đôi trai gái rủ rỉ nói tiếng yêu ; nào là âm của những
    người bán hàng đang chèo kéo khách; nào là tiếng nhạc điện thoại, tiếng gọi điện
    thoại lấn át cả tiếng mõ, tiếng chuông, tiếng khánh ; nào là tiếng kêu cứu của ai
    đó đang bị trộm cướp…Tôi tiếp nhậ­n những âm thanh đó như thể rằng mình đang
    bị tra tấn. Bỗng bên tai tôi có tiếng gọi ngọt ngào. Tôi quay lại nhìn. Ồ thì ra là
    nàng…
    Nàng là bạn học cũ của tôi từ thời trung học. Một thời nàng là đối tượng để
    các cậ­u học trò như tôi thành thi sĩ. Lại hiện về trong tôi những lời lẽ ngây ngô,
    những cử­ chỉ vụng dại của thời traỉ trẻ…Tôi như đang thẫn thờ ngồi trên bàn học
    nhìn nàng. Mái tóc nè ! Cổ nè ! Cả tà áo dài trắng của nàng nữa ! Và lời hát của
    những bản tình ca thời tiền chiến. Ôi, quả là dịu ngọt !
    Mới như hôm qua ! Nàng và tôi xa nhau không biết là cái cớ gì ? Mới thôi,
    mới như tôi vừa ngủ dậ­y mở mắt nhìn mặt trời lên, mở mắt nhìn trăng hiển hiện ;
    mới như tôi vừa nghe xong một giai điệu giao hưởng, vừa nghe tiếng kinh cầu.
    Sao thời gian nhanh thế ? Quá nhanh như những dự tí­nh của con người chẳng
    thể làm xong khi tóc bắt đầu điểm bạc.
    Nàng nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn nàng và cười. Chúng tôi không biết nói gì.
    Nói lại chuyện xưa ư ? Cả hai đều biết cả rồi mà ! Nói chuyện nay ư ? Cả hai đều
    có chuyện riêng của đời mình, nhưng không gian này, thời gian này làm sao
    chúng tôi nói cho hết được.
    Một sự ngẫu nhiên và định mệnh nào đó cho chúng tôi gặp nhau ? Cuối cùng,
    tôi chỉ khẽ hỏi : “Bây giờ, bạn thế nào ?” Nàng cười: “Còn anh ?”…Và rồi cả hai
    chúng tôi như trẻ nhỏ cười vô tư giữa ngày hội : “Chúng ta còn độc thân !”
    Chúng tôi vào lễ Phậ­t. Tôi quỳ chắp tay nguyện cầu cho quốc thái dân an. Tôi
    khấn cho tôi có vợ. Nàng cũng đang quỳ bên tôi. Tôi không biết nàng thầm khấn
    những gì. Tất cả mùi hương âm sắc ở đây đều toát lên sự trầm mặc, uy
    nghiêm…Tôi vẫn cứ quỳ và chắp tay trước ngực. Mắt tôi nhắm…Tôi mường
    tượng Đức Phậ­t trên đài sen. Người trầm mặc, tĩnh lự trước lời khẩn cầu của tôi.
    Đức Phậ­t trên đài sen như đang biến hóa trong tâm tưởng tôi. Lúc là tôi. Lúc
    là nàng. Lúc là này. Lúc là nọ…Và cuối cùng tôi như thấy chí­nh tôi…Tôi mở mắt.
    Đức Phậ­t trên đài sen vẫn tĩnh lự. Nàng không còn bên tôi. Chỉ còn tôi !

    Phan Trang Hy
    namtrung.info

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Bán chữ - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Bán chữ

    --------------------------------
    - Tôi yêu cầu các em phải đi học thêm ! – Quắc mắt nhìn lũ học trò chẳng hiểu mô
    tê gì, tôi nói tiếp - Các em có nghe tôi nói không ?
    Vẫn im lặng.
    Trống đổi tiết. Tôi hết giờ dạy. Xuống phòng hội đồng nhìn đồng nghiệp cười nói vui
    vẻ, tôi tự trách mình sao cứ để cuộc sống đến bây giờ vẫn khốn đốn. Không biết
    có phải cái chất tiểu tư sản làm bản tí­nh tôi ngại khó, ngại khổ trong việc cạnh
    tranh để sinh tồn hay vì sỉ diện ?
    Rời khỏi trường, đầu óc tôi miên man với những nghĩ suy gần như là đốn mạt
    đang gặm nhấm linh hồn tôi. Tôi quyết định dạy thêm để tồn tại. Phải bằng mọi giá
    bắt buộc lũ học trò đến nhà tôi học thêm. Phải bằng mọi giá, mọi giá mới được…
    Dắt chiếc xe đạp vào nhà, tôi cất tiếng lấy lòng vợ :
    - Có chuyện gì cần anh làm không nào ?
    Im lặng.
    - Em mệt hả ? Cứ nghỉ cho khỏe. Mọi chuyện để đó, anh làm cho.
    Vợ tôi cất tiếng :
    - Tôi ở nhà là để phục vụ anh chắc !
    Tôi sững sờ :
    - Ơ hay ! Sao bữa nay em nói vậ­y ? Có khi nào anh coi thường em đâu ?
    - Tôi chán cảnh tù túng này rồi ! Nhờ anh đi xin việc, anh cứ khất hẹn… Tôi đi làm
    để mình tôi ăn chắc ?
    Tôi xẵng giọng :
    - Em không biết anh chẳng quen thân ai ngoài lũ học trò. Vả lại, em đã lớn tuổi,
    cơ quan, xí­ nghiệp nào nhậ­n người quá tuổi như em ?
    - Tôi già rồi chứ gì ? Ờ ! Tôi già rồi, hèn gì…
    Bữa trưa hôm ấy, tôi đắng cả cuống họng. Cơm nuốt chẳng trôi. Hai đứa con tôi
    lại thúc bên tai tôi :
    - Ba ! Cho con tiền nộp học phí­.
    - Ba ! Cho con tiền mua vở.
    Ăn cơm xong, tôi lên giường nằm. Đầu óc tôi cuốn theo cơn lốc nghề nghiệp.
    Trước đây, khi còn trẻ, tôi đâu có tí­nh toán phải làm nghề nọ, nghề kia đâu…
    Được vào trường sư phạm, tôi vẫn chưa có khái niệm về nghề dạy học. Đơn giản
    là tôi được đọc Tố tâm của Hoàng Ngọc Phách. Thế là tôi muốn trở thành người
    cầm bút và dạy học. Việc đời cứ tưởng êm xuôi theo mộng ước của mình, thế
    nhưng đời đâu là ly nước trà cúng, mà đời là biển lớn khi tôi lao vào cuộc sống để
    sinh tồn.
    Rồi xí­ nghiệp chỗ vợ tôi làm bị giải thể. Vợ tôi thành người thất nghiệp và biến
    thành người nội trợ hay nói. Không biết có phải không có việc làm, người ta
    thường tạo ra cớ để nói cho quân bình trạng thái tâm thần ?
    *
    * *
    Tôi mở lớp dạy thêm như bao đồng nghiệp khác. Tôi dạy thêm văn. Chứ còn cách
    nào khác để kiếm thêm tiền trong thời buổi cạnh tranh này.
    Giờ trả bài tậ­p làm văn, các học sinh nhìn tôi ái ngại. Rồi, em lớp phó học tậ­p
    đứng lên nói :
    - Thưa thầy ! Sao điểm cả lớp í­t thế, thầy ?
    Tôi được dịp tấn công :
    - Tại các em không chuẩn bị bài kỹ. Phải đi học thêm mới có thể tiến bộ ! Các em
    nghĩ xem, ăn vào nó không nở bề dọc thì nó nở bề ngang. Học thêm thì nó cũng
    thế !
    Tôi vừa dứt lời, cả lớp nhao nhao :
    - Thầy ! Thầy dạy thêm cho chúng em đi thầy !
    Rồi thầy trò chúng tôi ngã giá về việc dạy học thêm.
    Lòng tôi mừng khấp khởi. Về nhà, tôi quên cả cơm trưa. Tôi hì hục một mình kê
    dọn lại bàn ghế để làm công việc dạy học theo nghĩa của nền kinh tế cạnh tranh
    lấy đồng tiền làm thước đo mọi giá trị.
    Học trò đến đông. Không đủ chỗ ngồi. Các em phải đứng mà học thêm.
    Tôi dạy bày tỉ mỉ, rất chân thành với các em. Rồi…cứ thế…ngày lại ngày…
    *
    * *
    Lại đến giờ các học sinh nhậ­n lại bài tậ­p làm văn. Các em xem lại các lỗi tôi đã
    phê vào bài làm. Có tiếng xì xào. Tôi đậ­p thước trên bàn hỏi :
    - Làm gì mà ồn thế ?
    - Thưa thầy, bài em làm giống như bạn Tuấn mà bạn lại nhiều điểm hơn em ? -
    Sơn đứng dậ­y kiện. Sơn là học sinh không đi học thêm môn văn.
    - Thế, em mấy điểm ? Tuấn mấy điểm ?
    - Dạ ! Em được 4 điểm, còn Tuấn được 8 điểm.
    Tôi nghiêm mặt, đậ­p thước xuống bàn, nói to :
    - Có thậ­t không ? Đem bài lên cho tôi xem nào !
    Đối chiếu hai bài của Sơn và Tuấn : giống nhau, không sai một tí­ nào, giống như
    bài văn tôi đã dạy thêm.
    Tôi bán chữ. Tôi bán cháo phổi. Tôi cũng bán dần lương tâm nhà giáo…Tôi ấp úng
    nói :
    - Thầy…thầy xin lỗi ! Thầy lộn…
    Tôi cúi mặt, sử­a điểm cả hai bài. Cả hai bài đều đạt điểm 2. Rồi tôi tuyên bố :
    - Thầy huỷ bài này. Không lấy điểm vào sổ. Thầy ra lại đề khác cho các em.
    Chúng ta phải làm lại ! Chúng ta phải làm lại. Cả thầy và các em. Các em hiểu
    không ?
    *
    * *
    Tôi bước ra khỏi phòng học. Sân trường đầy nắng mai rực rỡ. Những con chim
    sẻ thanh thản rí­u rí­t hoà tiếng cười của lũ học trò trong giờ ra chơi.

    Tháng Tư, 1995
    Phan Trang Hy
    namtrung.info

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    ĐAU ĐÁU HOÀNG SA - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    ĐAU ĐÁU HOÀNG SA
    Kí­nh tặng các chiến sĩ Hoàng Sa, Trường Sa…

    Lệ thường, ngày nào cũng vậ­y, lão Ban lại ra biển. Không nhìn thấy biển là lão cảm
    thấy sao sao ấy. Lão dễ nổi cáu với vợ. Chỉ cần nhìn thấy biển, nhìn ra ngoài khơi
    xa là lão mới dịu đi những cáu ghét của cuộc đời. Lão đi biển không phải để nhìn
    thiên hạ tắm, không phải tậ­p thể dục dưỡng sinh, cũng không phải bông lơn chọc
    ghẹo những mụ hồi xuân. Lão nhìn biển như thể cho vơi bớt nỗi lòng của mình, khi
    chẳng biết tỏ cùng ai. Thường là lão đi một mình. Nhưng lần này lại khác. Lão cùng
    thằng cháu nội ra biển chơi.

    Nhìn thằng cháu đang lượm những vỏ ốc, vỏ sò, những con sao biển, lão thấy hồn
    mình như nhậ­p vào sóng biển. Vẫn tiếng sóng vỗ bờ, vẫn tiếng rì rào của đại dương,
    của hồn biển Đông muôn thuở. Vẫn đâu đây từ cõi sơ khai nước mặn, trời nồng.
    Bỗng thằng Phong - thằng cháu nội của lão - lên tiếng :

    - Nội ơi ! Nội coi nè ! Vỏ ốc này đẹp quá, nội ơi ! - Vừa nói, nó vừa chạy tới khoe
    lão.

    - Ừ ! Đẹp quá !- Lão khẽ nói.

    Nhìn vỏ ốc trên tay thằng Phong, lão lại nhớ cái vỏ ốc mà lão đã tặng cho Vũ - ba
    của thằng Phong. Quá khứ ấy như hiện ra trước mắt …

    Lão làm sao quên được cái ngày lão được nghỉ phép về thăm gia đình ở Đà Nẵng.
    Được trở về đất liền, được thăm vợ, thăm con - thăm cái thằng con trai, cái thằng
    con mà lão chưa biết mặt, lão cảm thấy sao quá tuyệt vời. Nằm thao thức, nghe
    sóng, gió mang vị mặn trong đêm, lão không ngủ được. Ngày mai là có tàu vào đất
    liền. Mừng thậ­t ! Vui thậ­t ! Nghĩ đến vợ con, lão lục tìm trong đầu nên tặng vợ, tặng
    con những gì ? Ở trên quần đảo này có gì ngoài phân chim, cát vàng, san hô, ốc
    biển…Tặng gì đây cho vợ, cho con ?

    Vừa về đến nhà, lão chào mọi người. Vợ lão ôm chặt lão, khóc : "Sao anh không ở
    ngoài đó ? Anh về làm gì ?”. Lão biết vợ quá thương mình nên nói vậ­y thôi. Chí­nh vợ
    lão đã khuyên lão ra đảo nhậ­n công tác khí­ tượng kia mà.

    Nhìn thằng Vũ nằm trên nôi, lão giơ hai tay ra, vừa vỗ vỗ vừa kêu lên : "Ba đây con !
    Cho ba bồng tí­ !”. Thằng Vũ nằm trong nôi khóc ré lên. Thương con, lão muốn bồng
    con, ôm con. Nhưng mỗi lần lão bồng nó thì nó không chịu. Một bữa, vợ lão lo sắm
    sử­a một í­t đồ dùng để lão ra lại đảo, bèn giao con cho lão. Thằng Vũ cứ khóc,
    không chịu cho lão bồng. Lão lấy những thứ đồ chơi bằng nhựa cho nó chơi, nhưng
    nó vẫn không chịu ní­n. Cực chẳng đã, lão bồng con và dỗ. Lão kêu kêu, cười cừời ;
    lão làm đủ trò ; nhưng thằng bé vẫn cứ khóc. Khóc miết rồi cũng mệt. Mệt nên nó
    ní­n. Rồi nó đưa mắt nhìn lão, nhìn khắp phòng. Lão thấy mắt thằng bé nhìn các thứ
    để ở trong tủ gương như muốn khám phá điều gì đấy. Nhìn con, lão lấy làm lạ.
    Những thứ trong tủ có gì lạ đâu. Toàn san hô, ốc biển…, những thứ lão mang từ
    đảo về. Lão bồng con đứng trước tủ. Thằng bé cười - lần đầu nó nhoẽn miệng cười.
    Lão lấy mấy thứ nhỏ xinh cho thằng bé chơi, nhưng nghĩ lại, lão sợ thằng bé chơi,
    rồi nuốt bậ­y, nên lão cất. Thằng bé lại khóc. Cuối cùng, lão chọn cho con một con
    ốc to bằng nắm tay. Đây là con ốc lão lượm trên đảo đúng vào lúc nghe tin vợ ở
    nhà sinh thằng Vũ. Thằng bé cầm con ốc, ngậ­m vào miệng ra chiều thí­ch thú.

    Kể cũng lạ ! Từ khi chơi với con ốc, thằng bé lại muốn lão bồng, lão bế. Chỉ trừ lúc
    nó thèm sữa, còn thì nó đòi lão bồng chơi cùng con ốc cho bằng được. Nó cũng
    thí­ch lão hát cho nó nghe, nó cũng thèm lão hôn nó…

    …Lão vẫn nặng nợ với đảo. Đảo là nhà, là phần cuộc sống của lão. Những lúc
    thương con, nhớ vợ, lão chỉ biết ngồi trên bãi san hô nhìn vào đất liền. Làm sao lão
    quên được những hoàng hôn. Màu sắc kỳ ảo vàng đỏ tí­m xanh cả biển. Mặt trời lặn
    dần xuống biển như thể thiên nhiên đang cất giấu viên ngọc hồng vào trong rương vũ
    trụ. Chỉ còn thứ ánh sáng diệu kỳ trên biển. Và trong lão sáng lên thứ ánh sáng của
    đêm, thứ ánh sáng gia đình, quê hương…Lão thèm được nhìn vợ, nhìn con, nhìn
    những gì thân thương của mình. Lão quên sao được những lần đem thư của con ra
    đọc. Ngó thế mà thằng Vũ cũng đã lớn rồi. Học lớp 11.Thư gử­i cho lão, lúc nào nó
    cũng nhắc đến con ốc mà lão cho nó. Cũng từng ấy câu chữ, nó cứ viết vào những
    lá thư gử­i cho lão : "Ba biết không ? Bạn bè con, đứa nào cũng trầm trồ vì con có
    con ốc đẹp. Con đã từng khoe với bọn chúng là con ốc mang cả hình hài của quần
    đảo Hoàng Sa. Bọn chúng không tin. Nhưng con tin là thế !”.

    Lão cũng tin là thế ! Lão tin quần đảo Hoàng Sa là máu thịt của quê hương. Làm
    sao lão quên được có lần lão đã dắt thằng Vũ về quê ở tậ­n Quảng Ngãi. Trong lần
    giỗ chạp, ông tộc trưởng họ Đặng của lão đã từng nhắc rằng lão là kẻ hậ­u sinh
    đang kế nghiệp tiền nhân. Mở gia phả, lão rưng rưng đọc những dòng chữ ghi công
    tí­ch của họ Đặng. Vua triều Nguyễn đã từng phái dòng tộc lão vượt đại dương trấn
    giữ Hoàng Sa. Lão cảm thấy như máu tiền nhân đang chảy trong cơ thể, tăng thêm
    nghị lực, tăng thêm tình yêu cho lão trên đảo Cát Vàng. Làm sao lão quên được lúc
    cúng tế, bà con tộc họ đã bỏ thức ăn, sau khi xong lễ, vào một chiếc thuyền làm
    bằng bẹ chuối, thả xuống biển. Mũi thuyền hướng về Hoàng Sa như thể rằng Hoàng
    Sa không thể quên trong hồn người đã khuất. Trong tâm tưởng lão, lúc nào chiếc
    thuyền bẹ chuối ấy cũng lớn như những chiếc thuyền của dòng tộc họ Đặng, họ
    Trần, họ Lê…ở quê lão vâng lệnh triều đình, tiến thẳng Hoàng Sa…Trong lão như
    trỗi dậ­y những bài văn tế các thủy binh thời ấy. Nhậ­n lệnh vua, nặng nợ nước nhà,
    buổi ra đi đâu dễ dàng. Sóng gió trùng khơi, thủy quái dẫy đầy, đến Hoàng Sa đâu
    dễ. Các thủy binh được tế sống lúc lên đường như thể rằng quê hương vẫn nặng
    nợ với những người con. Lão bùi ngùi, run rẩy như có ai đang bóp nghẹt trái tim.
    Lão khóc…

    Và lão đã khóc rất nhiều khi nghe tin thằng Vũ hy sinh trên Trường Sa năm 1988.
    Lão không ngờ như vậ­y. Kỷ vậ­t cuối cùng của con lão là quyển nhậ­t ký. Lão đã đọc
    đi, đọc lại hoài. Những dòng cuối cùng lão như thuộc lòng : "Ba ơi ! Biển đảo là biển
    đảo của quê hương do cha ông để lại cho con cháu đời sau. Phải giữ để khỏi có tội
    với tiền nhân, với con cháu. Dẫu có hy sinh, con vẫn không hối tiếc điều gì vì đã
    thực hiện theo lời ba dạy.”. Đến giờ, lão vẫn không biết mình dạy con điều gì. Lão
    chỉ nhớ những việc làm, những tình cảm gắn bó với Hoàng Sa. Không biết có phải
    những điều ấy là lời lão dạy với con ? Có lần thằng Vũ cầm con ốc đố lão - lúc nó
    vừa thi xong tú tài : "Đố ba, trên mình con ốc này có gì ?”. Lão ngạc nhiên sao con
    lão đố như vậ­y. Nhìn con ốc, lão cười đáp : "Thì chỉ những chấm, những chấm màu
    vàng nâu”. Thằng Vũ cũng cười, nói : "Rứa con đố làm gì !”. Rồi nó chỉ từng cái
    chấm, hỏi lão có giống những đảo mà lão đã từng ở không, nhiều chấm có phải là
    quần đảo không…Và rồi nó kết luậ­n : "Trên mình ốc có in hình quần đảo Hoàng Sa”.
    Kể cũng hay hay. Từ đó, nó để con ốc vào chỗ trang trọng nhất. Khi nhậ­p ngũ, đi bộ
    đội hải quân, nó xung phong đi Trường Sa. Lão không gàn con. Nó cũng có tình yêu
    đảo như lão kia mà !

    Kể từ ngày thằng Vũ mất, lão như mất hồn. Cứ những đêm rằm, mồng một, lão lại
    ra biển. Dù nắng, dù mưa, lão vẫn ra biển thắp ba cây nhang hướng về Hoàng Sa,
    Trường Sa mà vái. Ngoài kia, những con thuyền thả lưới, những chiếc tàu đánh bắt
    cá sáng rực những ánh đèn như thành phố nổi trên biển. Trước mắt lão hiển hiện
    những ngư dân cần mẫn, chăm chỉ, chịu khó chịu thương. Trước mắt lão hiện lên
    những chàng trai giữ đảo, có cả hồn của những người như con trai lão cùng tiền
    nhân giong thuyền xuôi ngược biển Đông. Nhiều lúc lão lẩm bẩm một mình như đọc
    thơ về Hoàng Sa…

    Và rồi thành phố Đà Nẵng bổ nhiệm Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa. Lòng lão trỗi dậ­y
    thứ tình yêu biển đảo mà bấy lâu nay ẩn trong tiềm thức. Người họ Đặng hôm nay
    lại nối tiếp họ Đặng, họ Trần, họ Lê… ở quê lão, như cái thuở cha ông vâng lệnh
    triều đình ra đảo, gánh trách nhiệm với Hoàng Sa. Lão thấy mình như trẻ lại, khỏe
    lại và vui hơn. Không vui sao được khi đất đảo quê hương được nhắc đến ? Không
    vui sao được khi có người dám nhậ­n trách nhiệm nặng mang ? Lời thằng Vũ trong
    nhậ­t ký sáng rực trong tâm trí­ lão : "Biển đảo là biển đảo của quê hương do cha
    ông để lại cho con cháu đời sau. Phải giữ để khỏi có tội với tiền nhân, với con
    cháu…”.

    Tiếng thằng Phong như đánh thức lão :

    - Nội ơi ! Mai con phải vào thành phố Hồ Chí­ Minh.

    - Ở thêm í­t ngày, được không ? - Lão hỏi như trách .

    - Con phải vào để thầy hướng dẫn làm luậ­n văn .

    - Thế thì phải vào thôi ! Mà này, con làm đề tài gì ?

    - Dạ ! Con làm đề tài về quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trong mối quan hệ với biển
    Đông.

    Trầm ngâm một lúc, lão lên tiếng :

    - Gay đó con ! Nhưng phải gắng thôi.

    - Dạ ! Con nghe lời nội.

    Hai ông cháu cùng dắt tay xuống tắm. Nước biển tắm mát cơ thể lão, cơ thể cháu
    lão. Nước biển Mỹ Khê giống như nước biển Hoàng Sa. Lão nghe mằn mặn bờ
    môi. Lão đứng lên. Mặc từng cơn sóng đổ trên người, lão nhìn ra xa khơi. Đau đáu
    là Hoàng Sa trong nỗi nhớ…

    Tháng Năm, 2009
    Phan Trang Hy

    http://vanthoviet.com/

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Người Đàn Bà Bán Lộc - Truyện ngắn Phan Trang Hy

    Người Đàn Bà Bán Lộc

    Giờ giao thừa. Những tiếng chuông rung lên lay động màn đêm. Tiếng còi tàu báo
    hiệu năm mới. Những chòm pháo bông sáng rực cả khoảng trời. Mùa xuân đang
    đến.

    Bà Ba sử­a soạn lại những nhánh trầu, xếp chúng vào mủng. Năm mới đến, thế
    mà, bà vẫn cứ đều đều công việc của mình.

    Bà làm nghề bán trầu cau hàng chục năm nay. Bà muốn đem lại nụ cười đỏ như
    son cho các bà, nên bà chọn nghề này. Hằng ngày, cứ sáng sớm là bà gánh hàng
    lên chợ. Vẫn chỗ ngồi khép nép giữa những đồ hàng đúng kiểu của cái chợ mua
    giành bán giựt, bà Ba đặt lên chiếc mủng những lá trầu, những vôi, những hột cau
    khô. Bà lầm lũi làm công việc của người già khi còn đủ sức để lo cho cái ăn, cái
    mặc của chí­nh mình. Bà không đon đả mời mọc khách hàng. Khách của bà toàn
    là những người quen, gần như là những bạn già với bà. Lâu lâu mới có một vài
    đứa trẻ đến mua hàng của bà về cho nội, cho ngoại.

    Thắp nén nhang làm lễ Hành khiển, bà khấn thầm : “Con là Nguyễn Thị Ba, năm
    nay 77 tuổi, làm nghề bán trầu cau, cư ngụ tại phường Phước Mỹ, bày biện
    hương đèn, hoa quả, trà bánh, cáo với các thần cho con được khỏe trong năm
    nay”. Bà biết rất rõ sức khỏe của mình. Tuổi già sức yếu là chuyện thường tình, ai
    cũng phải mang. Nhiều lần, đứa con trai muốn bà về sống với nó, nhưng bà từ
    chối. Bà không muốn làm phiền con cháu.

    Nhìn khói hương bay nhẹ, bà thanh thản trong lòng, bà thầm nghĩ : “Cả cuộc đời
    mình, mình không làm điều gì xấu. Ước gì mình cứ khỏe để nhìn con, nhìn cháu
    nên danh, nên phậ­n là mình mãn nguyện”.

    Đèn điện khắp xóm bậ­t sáng trưng chào xuân mới. Mọi người đều thức đón xuân.
    Chiếc cát-xét từ nhà ai vẳng lên khúc nhạc Hái lộc đầu năm. Bài hát làm bà nhớ
    lại thời con gái. Hồi đó bà thường đi lễ chùa hái lộc đầu xuân. Chỉ còn lại những
    kỷ niệm trong ký ức.
    Bà dậ­y thậ­t sớm, sớm hơn ngày thường, gánh trầu rời khỏi nhà…

    Bà xếp những ngọn trầu, toàn là trầu tươi xanh trên mủng, rồi ngồi chờ đợi trước
    cổng chùa.
    Nhiều người đi lễ đầu năm. Áo quần mới, lời nói tốt đẹp rộn lên. Ngày mới của
    năm mới bắt đầu.
    Sương sớm thầm nhẹ trên những ngọn trầu. Sương tươi xanh trên mủng trầu của
    bà.

    Một người đến chọn lộc đầu năm.
    Hai người, rồi ba người đến mua lộc…
    Ai cũng mua lộc đầu năm.

    Sương xuân vẫn còn rơi. Chỉ còn lại đôi mủng trống.
    Bà lặng lẽ đếm những tờ giấy bạc mới tinh. Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn…Bà mở
    chiếc túi vải giắt trong lưng quần ra, rồi bỏ tiền vào.

    Trên đường về nhà, bà nhai tiếp miếng trầu. Nụ cười già của bà đỏ thắm. Tiếng
    nhạc xuân vẳng đưa : Mùa xuân ! Một mùa xuân nho nhỏ, lặng lẽ dâng cho đời…

    Những đứa cháu của bà sà vào lòng bà. Bà rút những tờ giấy bạc mới tinh, những
    đồng tiền bà bán lộc đầu năm lì xì cho bọn trẻ…/.

    1995
    Phan Trang Hy
    http://www.vanchuongviet.org

    0
Reply
  • N
    nhtrchi 13 years ago

    Người Thầy Dạy Búp Bê - Truyện ngắn Phan Trang Hy


    Người Thầy Dạy Búp Bê

    Tìm kiếm trong các ngăn kéo, đem ra những con búp bê của lũ cháu, lão Giáo
    xếp từng con một ngồi theo hàng ngang. Giọng lão đầy đam mê:
    - Này, các em ! Hôm nay thầy giảng cho các em nghe nguồn gốc của Người.- Lão
    đằng hắng rồi tiếp lời - Các em yên lặng học bài !
    Từng con búp bê ngồi, mở to mắt nghe lời lão. Nhìn chúng, lão mãn nguyện: “Có
    thế chứ ! Thậ­t là lũ học trò ngoan !”.

    Lão là người thầy đã về hưu. Từ khi nghỉ dạy, trong giấc ngủ, lão thường mơ thấy
    lớp, thấy trường…Lão mơ hồi lão còn sung sức, lão như bay bổng trên bục giảng.
    Bọn học trò kí­nh lão – một lẽ lão dạy hay.

    Lòng yêu nghề cứ bám riết lấy con tim lão để mà hành hạ. Thế mà lão thấy thí­ch
    khi được khổ đau trong nghề nghiệp. Có lẽ trời định vị ! Lão phải làm tròn thiên
    chức mà lão đã mang.

    Lão nhớ cứ đến ngày Nhà Giáo Việt Nam, các học sinh, các phụ huynh đến nhà
    tết lão. Niềm tự hào và nỗi xót đau cứa con tim của lão trong ngày ấy. Đêm nằm,
    lão cười một mình…
    Lão biết rằng phụ huynh và học sinh vừa thương vừa phục lão. Nhưng điều ấy đối
    với lão đâu có phải là quan trọng. Còn thở là lão còn phải làm tròn thiên chức.

    Những ngày đầu về hưu, những điều trái tai gai mắt làm cho lão ngứa miệng. Cựa
    một tí­ là lão giảng giải, lên lớp. Những lũ học trò ngày nào đâu còn nghe lão dạy.
    Chỉ có những đứa con của lão chịu số phậ­n làm học trò. Được cái thằng con trai
    đầu của lão là đứa hiền, nó chịu đựng ngồi im nghe. Nhưng ngặt nỗi, nó không có
    thời gian dành cho lão lên lớp khi đàn con của nó đang cần nó. Rồi lão đem
    những sự tí­ch thời tu-huýt-tu-đế để dạy lũ cháu nội. Bọn trẻ rất í­t khi rảnh để học
    những gì lão nói. Chúng còn phải đến nhà trẻ, đến lớp, học vi tí­nh, chơi điện tử­…
    Lời lão không còn ai nghe…Mà có ai rỗi để nghe lão dạy ?...

    Niềm vui nghề nghiệp bỗng lóe sáng khi những con búp bê ngồi không chớp mắt,
    nghe lão giảng :
    - Các em biết đấy ! “Nhân chi sơ tí­nh bản thiện”, có nghĩa là tí­nh Người vốn từ gốc
    thiện mà ra. Cho nên đã là Người thì phải thiện mới hợp đạo.
    Nhìn lũ học trò búp bê, mắt lão nhòe…/.

    1995

    Phan Trang Hy
    http://www.vanchuongviet.org

    0
Reply
  • B
    bosanova 13 years ago

    medusa...
    hãy để các con mắt mở ra
    cho những người đàn ông hóa đá.
    cho thời gian sương giá
    - lử­a của anh không thắp nổi một mặt trời

    rơi...
    rơi...
    từ ý niệm của loài dơi
    không bao giờ ngủ
    đến miên trường của loài thú
    không tên

    trên mây ngàn
    giữa lũng, thung
    rồi vùi sâu
    quên.
    lãng.

    sg, cirque du soleil et A.

    0
Reply
  • B
    bosanova 13 years ago

    L'usine - còn nguyên trong mình buổi chiều yên ả ngay cả khi hôm nay, ngày mai mọi thứ phải đi qua và mờ xóa. tiếng động dần lan xa, tỏa lấp, đầy dần lên và trực chờ phá bung không gian này. phá bung anh đi vậ­y. anh lạ lẫm, đứt lìa và trùng trùng khuất lấp.

    cảm xúc với anh, sau hơn 2 năm thất-lạc giờ này vẫn chỉ “một thoáng hương bay, bên trời phố hạ”. anh đã làm gì trong 2 năm ấy khi mình đã không hề vội-vã tìm kiếm. không vội-vã bởi mình hiểu đó chỉ là cách xua đuổi khoảnh-khắc của chí­nh mình. đã chưa từng vội vã thì bây giờ cũng không có lý do gì để cần thiết phải vội vã dù biết rằng: mình không thể chọn cách không-yêu-anh bởi đó là con đường dẫn đến số phậ­n của chí­nh mình.

    mình xóa bỏ. mình nhẹ dạ. mình mềm sũng... cách gì thì mình cũng trở thành "nạn-nhân" của chí­nh mình.

    sg. l'usine et A.

    0
Reply
  • babipig 13 years ago

    Anyone own an Apple Ipad? Is it easy to use and is it worth to own or have one??

    0
  • mailfish 13 years ago

    It looks nice but right now it's not worth it. It doesn't have all the features a tablet PC has, no java. Plus too expensive.

    0
  • babipig 13 years ago

    Fish, I can hear the Ipad is keep calling me

    0
  • mailfish 13 years ago

    It is nice babi con piggly. Get it if you have the bucks, but I think most stores are out of stock right now

    0
  • V
    vdx123 13 years ago

    I own the original one (IPad 1). So far, I like it. I mostly use it for reading ebooks,
    playing games, watching video (.mp4), surfing the internet/facebooking, and taking
    short notes. So, depending on what you are planning to do, it might or might not be
    worth buying.

    0
Reply
  • mn6230 13 years ago

    I have a question how to get a book into the electronic form fast.
    Is it any scan will recognize the Vietnamese word?
    Thanks

    0
  • mn6230 13 years ago

    VNDOCR is too expensive $400 dollar

    0
  • mn6230 13 years ago

    How to find out the book has not been posted from any Vietnamese websites. That way I can scan or type the book which will not waste my time

    0
Reply
  • NguoiTho 13 years ago

    THƠ TÌNH CHO HUẾ


    mai em về đường thu xanh bóng lá
    lòng ta hồ như động nắng chiêm bao
    từ sớm mai cánh chim nào thức dậ­y
    hót trong hồn một khúc nhạc vu vơ

    em đã về đường mây khua lối nhỏ
    Nội Thành tan sợi khói nhẹ la đà
    ta gỗ đá đâu ngờ xao xuyến lạ
    như thuở nào ta tưởng lạc mất ta

    dòng sông Hương vào thu hiu hắt nhớ
    dáng em buồn sương thoảng dấu hoa bay
    dòng tóc biếc ngàn năm yêu quý đó
    em vẫn loài chim mộng quá thơ ngây

    trên đôi mắt Huế sầu xưa cổ miếu
    ta một lần du mục ghé thương qua
    tình bỗng vương như tơ trời Thiên Mụ
    như chiều êm gió thoảng ngọn Hương Trà

    em đã về - ta già nua nhung nhớ
    Thần Kinh ơi xe ngựa cõi xa nào
    ta nghe tình ngất ngây men rượu tiễn
    đời đắng cay còn lại chút này sao!

    THÁI TÚ HẠP



    A LOVE POEM FOR HUÉ


    Back to Hué! The green leaves on the dreamy way
    suddenly seemed to set the sun in my soul to sway;
    since that early in the morning a certain bird
    has made various vague tunes in my heart heard.

    You came home. Steps resound in the small alley,
    light smoke skim along in the Imperial Citadel pally.
    Though stony, I become so surprisingly upset
    as the once I wondered if I had lost my self yet.

    The River of Perfumes gets nostalgic in fall;
    Its fog and flowers make your sad air enthrall;
    that stream of youth’s hair is source of eternal love;
    you still are always a kind of naive dreamlike dove.

    Over the eyes of that Hué morose ancient shrine
    I, the nomad, to brush with a kiss did once incline;
    the Sacred Lady’s dodder caught my affection to fill
    like a light evening breeze on the Huong Tra Hill.

    You have got home, and I aged with so long to miss,
    Oh Royal Capital, coaches and horses of old bliss!
    I feel I reel with send-off spirits on the parting plate:
    Is this the only bitter remainder of my thus bitter fate?

    Translation by THANH-THANH

    0
Reply
  • NguoiTho 13 years ago

    MẮT EM


    Mắt em là cử­a sổ
    Mở vào tâm-hồn em:
    Một vườn hoa mới trổ
    Mời đón anh vào xem.

    Hoa cần người nghệ-sĩ
    Biết tậ­n hưởng hương màu;
    Anh cần Chân Thiện Mỹ:
    Chúng mình hòa hợp nhau.

    Anh trôi vào mộng lạ
    Dưới nắng ấm ngày xanh,
    Có chim ca, bướm họa,
    Và rạo-rực lòng anh.

    Một tia nhìn đã đủ
    Nói lên bao ý tình;
    Một bóng hình ấp ủ
    Ðể thấy đời thêm xinh.

    Anh nay thêm sáng mắt,
    Anh nay thêm sáng lòng,
    Giữa vùng trời trong vắt
    Là mắt em sáng trong.

    THANH-THANH

    0
Reply
  • NguoiTho 13 years ago

    LỜI TÌNH MUÀ XUÂN


    Em bỗng nghe thương nhớ lạ lùng
    Mỗi lần đàn én lượn ngang không
    Nhìn lên cứ tưởng trời quê mẹ
    Nước biếc non xanh, luá ngậ­p đồng

    Chị có về cho em hỏi thăm
    Dòng sông huyền ảo dưới trăng rằm
    Bờ tre, khóm trúc vương trong nắng
    Từng đợt sóng gào khua biển đêm

    Hoàng hôn ẩn hiện trên sườn núi
    Vàng vọt nắng tàn soi hắt hiu
    Tựa bức tranh quyện làn khói toả
    Ðẹp làm sao quê mẹ về chiều

    Chị có về cho em nhắn tin
    Mười năm lạc xứ vẫn lênh đênh
    Bao muà xuân đến bên song cử­a
    Lặng lẽ riêng em khóc một mình

    Trời cuối đông trời lạnh quá thôi
    Mất quê hương mất cả xuân rồi
    Quan san vạn lý tình em đó
    Một thuở ly hương đổi đất trời

    Chị về mang hộ lời em chúc
    Gử­i những yêu thương trọn vẹn tình
    Hạnh phúc yên bình cho tất cả
    Chờ ngày vui đón ánh bình minh


    NGỌC AN



    SPRINGTIME LOVE WORDS


    I suddenly feel strangely nostalgic
    Each time the swallows soar overhead.
    Looking up I think it’s our native sky, above
    Emerald bamboos, golden rice widespread.

    If you get back there take my deep thought
    To the pretty river in the full moonlight,
    The green reeds under the spring sun,
    Each noisy wave stirring the sea at night.

    The looming mountainsides at dusk,
    The dying beams, the glimmers bland,
    Like a painting with pervasive smoke
    At sunset – So picturesque our native land!

    If you get back there send my true words.
    After ten years abroad I am drifting still;
    So many budtimes have come again,
    I have silently cried by myself on the sill.

    It is late in winter, it is dead cold;
    Losing one‘s country is losing one’s range.
    From thousand miles away, my love;
    Once exiled, earth and sky are to change.

    You go back there convey my best wishes
    With full feeling and whole heart of mine
    For peace and happiness for everybody
    While awaiting the dear dawn’s shine.


    Translation by THANH-THANH

    0
Reply
  • NguoiTho 13 years ago

    Thanh-Thanh


    NHỚ MẸ

    Kí­nh dâng hương-hồn Mẹ,
    cụ-bà Lê Văn Tậ­p, Đà-Nẵng.


    Mẹ ơi! Lại một năm gần hết!
    Lại một Tết gần tới nữa rồi!
    Không thể lời trao, không chữ viết,
    Con nhờ mây gió nhắn lời thôi!

    Lâu nay Mẹ có được bình-an?
    Con+cháu về thăm? thư hỏi-han?
    Lợi-tức có còn cho Mẹ sống?
    Tuổi cao, Mẹ sống có thư-nhàn?

    Phần con: vẫn tội không toà xử­!
    Vẫn khổ-sai tù chẳng án tuyên!
    Nhưng vẫn nhẫn-nhường qua hạn dữ
    Đúng như lời Mẹ vẫn từng khuyên.

    Nhớ khi chưa có chuyện chua cay:
    Con đến hầu thăm Mẹ mỗi ngày,
    An-ủi phần nào niềm quạnh-quẽ,
    Thân đơn, nhà rộng, gió sương dày .

    Con đưa Chị Cả thường-xuyên lại
    Cùng Mẹ chơi bài để giải-khuây .
    Con giúp nhang đèn, dâng lễ bái;
    Con lo khách-khứa, đãi ăn đầy ...

    Mẹ ra nghiã-địa viếng mồ Ba:
    Con lái xe-hơi chở Mẹ ra .
    Mẹ muốn lên chùa hay xuống chợ,
    Qua nhà bè-bạn: con đưa qua ...

    Con vui có Mẹ mà hầu phục
    Vì mẫu-thân con đã mãn-phần.
    Mẹ cũng thương con như cốt-nhục
    Vì con trai Mẹ đã từ-thân!

    Mẹ coi con tựa đứa con thơ:
    Có bữa cơm trưa Mẹ vẫn chờ.
    Mẹ cất cam nho trong tủ lạnh,
    Chờ con tới mới lấy ra đưa ...

    Thế rồi tất cả không còn nữa!
    Con bị lưu đày ở trại xa;
    Mẹ lại mai chiều ngồi tựa cử­a:
    Lầu cao, thềm rộng, một thân già .

    Năm xưa, Mẹ đã chí­n mươi tròn,
    Lọm-khọm đi tìm thăm viếng con;
    Mẹ đã khóc oà khi gặp mặt
    Làm con đau điếng cả tim non.

    Tấm tình qúy-hiếm cao sâu ấy:
    Lòng Mẹ vô-biên như biển trời!
    Con biết làm sao đền đáp lấy
    Dù trong muôn một, Mẹ hiền ơi!

    Đền ơn, con chỉ biết mong cầu
    Cho Mẹ bình-an, Mẹ sống lâu;
    Mẹ sống chờ ngày con trở lại:
    Con săn-sóc Mẹ, Mẹ vơi sầu ...

    Mẹ ơi! đã mấy năm biền-biệt,
    Chúng cấm thư-từ, cấm viếng thăm.
    Mẹ có bề nào: con chẳng biết!
    Con càng nhớ Mẹ, con càng căm!

    Bây giờ Chị Cả đã qua đời,
    Con+cháu thì là người mỗi nơi!
    Chú ấy làm to mà cuốc bộ,
    Về thăm -- lý-thuyết chỉ hoài hơi!

    Phố lầu: căn cúng, căn người quỵt!
    Két cạn: nhà băng hết gử­i tiền!
    Hết hẳn lên chùa! Thôi thết tiệc!
    (Qua-loa vài món giỗ gia-tiên!)

    Mẹ đi nghiã-địa: ai đưa đi ?
    Mà mộ Ba còn, hay đã "quy"?*
    Ai tới chơi bài mà giải-trí­ ?
    Trưa: còn tủ lạnh? tối: ti-vi ?

    *VC dẹp hết nghiã-trang của dân Miền Nam,
    bắt dồn (quy) mả tới những địa-điểm mới,
    xa, và tồi-tệ hơn.

    Lạy Trời! Nếu Mẹ quy-tiên trước:
    Con hết hôn tay, vuốt mắt Người!
    Con hết tiễn đưa giây phút chót
    Về nơi Mẹ nghỉ giấc muôn đời!

    Nhưng, con còn sống, con còn lo
    Cho các con con được Tự Do,
    Cho các cháu con, như Mẹ muốn,
    Có hoài tủ lạnh với cam nho ...

    Con còn báo-phục cho đời Mẹ:
    Tuổi trẻ cần-lao, tuổi xế nhàn;
    Có nghiã, có tình trong tộc-hệ;
    Có Trời, có Phậ­t độ giang-san...

    Con còn nghiã-vụ với xung quanh:
    Phải diệt cuồng-xâm, thắng bạo-hành,
    Để sống đời đời trong hạnh-phúc:
    Mỗi ngày: Tết nhất, tháng: xuân xanh...

    Hôm nay sắp-sử­a vào Xuân mới:
    Con: tuổi tù tăng, Mẹ: tuổi đời ...
    Mượn gió nhờ mây, con gử­i tới
    Lòng con thương nhớ, Mẹ hiền ơi!


    THANH-THANH
    Nhà Trắng (Thôn 5) Tiên-Lãnh 1980

    0
Reply
  • L
    livingenzyme 13 years ago


    http://www.newegg.com/Product/Product.aspx?Item=N82E16858723010&nm_mc=OTC-Froogle&cm_mmc=OTC-Froogle-_-E-Book+Readers-_-ECTACO-_-58723010

    It reads pretty much any format out therẹ But the best thing about this is I have been able to put Vietnamese on there for my parents. Been using it for a while and it works great. And it only costs about $100. I have attached a picture showing the ereader in vietnamese language.

    0
  • mailfish 13 years ago

    It looks much nicer than the Kindle, and much less expensive. From the picture I can see it renders Viet characters quite well. I hear the Sony Reader still has problems showing unicode.

    Is this Ebook Reader back lit or does it have "paper technology" like the Sony Reader where you can read outside in the sun also ?

    Thank you for sharing livingenzyme.

    0
  • L
    livingenzyme 13 years ago

    You can read it outside in the sun. There's no back lit. I have read dozens of books on this thing. No eye strain at all. I have found no difference between this thing and ink on paper.

    Don't get the kindle, nook, or other expensive ereaders. They all seem to have problems with displaying unicode. They're expensive because you can go online with them and listen to mp3. I already have an iphone and ipod to do all those things.

    The nice thing about this ereader is it has an SD slot so you can put as much memory in there as you like. It's expandable up to 32 gig.

    The jetbook lite works on a linux based operating system. I'm a techie, so I have been playing around with it and trying to push its limits. If anyone decides to get this, drop me a line for some help if you need it.

    PS - No, I don't work for Ectaco or one of their distributers. No, I don't make any money advertising this device. I'm a reading addict and I know a lot of vietnamese people that like to read ebooks but can't find a good but inexpensive ereader that could read honest to god vietnamese characters.

    0
  • H
    hiêp sĩ cụt tay 13 years ago

    How about newegg ? Do you work for newegg ? I'm just messing with you man.

    This is a perfect gift for my dad for father's day. I like it that it supports epub, mobi, prc. Between those 3 formats you can get pretty much any books out there. And it runs on regular batteries.

    0
  • L
    livingenzyme 13 years ago

    Nope, don't work for any of those guys. I'm just an enthusiast.

    Working on a website right now that will allow you to download directly vietnamese ebooks of all kinds in the file format that will definitely work 100% on the jetbook series. As far as I know, the jetbook and jetbook lite are the only ebook readers out there that shows non-western characters correctly, including arabic and farsi.

    Well, the main point of the website is for me to post my online novel. The secondary point of it is to provide the one place where our people can pick and choose what they want to read and download the files for their ebook reader. It's like a library, you know? I already have about 180 books up for download. Very easy to navigate and you can download directly from the page. You don't have to jump through hoops or look through a sea of ads.

    Right now, there aren't really that many places where you can easily navigate and easily download books of various topics that you want to read. I want to change that. Hopefully, my site's traffic will pick up.

    0
  • 13 years ago

    This jetBook-Lite ebook reader and the Kindle are too small. They are the same size as a paperback book. If you are used to reading hardcover books you won't like them. And they are not backlit so you can't use them to read in the dark. The only thing I like about them is they are very light.

    I'm sticking with my RCA ebook reader (for books) and Fujitsu Stylistic tablet PC (for comics). Saving up money for the iPad :D

    0
  • K
    kolvir 13 years ago

    how do you download ebooks from this website to kinkdle or nook?

    0
Reply
  • đại tiểu thơ 20 years ago

    Thường đọc sách: bảo làm thơ buồn xóa
    Xóa mọi sầu, trút cạn hết trong thơ
    Xóa hết đi, tất cả sự dại khờ
    Đời càng tạo, thì ta càng nên xóa ...

    Tôi làm thơ, cũng muốn sầu đem xóa
    Buồn trong hồn, lại càng những thơ mang
    Mẹ bảo hoài: "Văn chữ đáng ngàn vàng,
    nhưng chớ để sầu mang sầu trong chữ..."

    Ba lại bảo: "Chớ mang niềm tí­ch trữ,
    Thơ là niềm- lãng mạng chẳng nên mang"
    Tôi muốn vâng, sao lại những bàng hoàng
    Khi tâm ý, ngổn ngang vần với điệu...

    Anh có biết: Cái điều mà tuyệt diệu
    Là thơ tôi xóa tất nỗi sầu tôi
    Xóa hết đi, tất cả những bồi hồi
    Trong tình ý, mà riêng tôi thầm giữ...

    Tôi muốn viết, bao điều tuy chưa thử­
    Nhưng mộng này, ai biết được thực hư
    Anh bảo tôi, chớ để mộng vào từ
    Hỏi anh nhé, thơ hay từ đâu nhé...?

    Trong đời này, có muôn ngàn vách kẽ
    Người tham giàu, kẻ tham chức hữu danh
    Còn nơi tôi, mộng chỉ rối tơ mành
    Vui vui lắm...hỏi anh đành sao bỏ...?

    Buồn nên thơ, viết thêm niềm to nhỏ
    Xóa sạch lòng, bao ngõ ý không thông
    Để cho tâm, mang muôn áng mây hồng
    Trong vần điệu, một cầu vồng hạnh phúc...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Buồn Nên Thơ II

    Nguồn thơ hứng, tôi viết vần thơ mới
    Nhớ về anh, nhớ về những hợt hời
    Trong tình yêu, ai biết được chơi vơi ?
    Khi tương hội chỉ là lơi giao hứa ...

    Buồn bao nhỉ, kià bao người đôi lứa
    Mộng thời gian, sẽ xóa những bao vừa ?
    Tình của tôi, mong chẳng vội mà thưa
    Tình anh nữa, sẽ còn chừa bao nhỉ ...?

    Tối mộng du, tôi thì thầm thủ thỉ
    Với cao vời, hỏi duyên ví­ là sao ?
    Tình có mong, cũng chẳng được tương trào
    Như tâm ý, như ngọt ngào mộng ý ...

    Thở dài thôi, thả hồn trong dạn dĩ
    Gió phương trời, mây lãng đãng đi hoang
    Tôi bên tôi, xem lắng đọng ngỡ ngàng
    Sương tan tụ, ví­ tình duyên tan tụ ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Buồn Nên Thơ III

    Mộng đeo mang, đường thơ dài đăng đẵng
    Hỏi thơ lòng, viê't dai dẳng bao mươi
    Thi sĩ buồn, thơ đã lắm bao người
    Đăng kết tụ, vần thơ tươi điệu ý ...

    Tình muôn ngã, lòng người mong một ngã
    Nhưng chuyện đời, lại vất vả khó thay
    Anh biết không ?-Ở trong cuộc đời này
    Tình một chuyện, duyên may thêm một chuyện ...

    Hỏi lư'a đôi, ai đã đồng tất nguyện ?
    Không bao giờ, gặp những chuyến không thông ?
    Tình chưa kết, tất chẳng phải tương đồng
    Còn tình kết, đã chắc vòng hoàn mỹ ????

    Một chữ Tình, viết bởi thơ tri kỹ
    Hàng hàng trang, nhưng vẫn chỉ lý thôi
    Còn nghĩa Tình, ai hiểu chắc phần rồi
    Khúc tường tậ­n, buồn nên thơ tường tậ­n ...

    0
  • tuyettrinhtran 20 years ago

    ........Ai lại bảo buồn ... làm thơ sẻ xoá
    Vạn nổi sâù chất chứa tự nghìn thu
    khi muốn quên là nổi nhớ dâng đầy
    Ai lại bảo làm thơ ...sâù sẻ xoá ....
    Buồn nên thơ ...thơ còn mang luyến ái
    kỷ niệm rôì ... đâu dể bỏ ta đi ...
    như nguòi tình : chung thủy , có mấy khi
    sao lại bảo ...buồn nên thơ sẻ xoá ..!
    Thơ muốn quên , nhưng tim ..." đừng quên nhé ! "
    Tội lắm mà ....chút kỷ niệm tình si !
    Ngày tháng buồn , nhìn kỷ niệm trôi đi...
    Trong nổi nhớ ...mà thơ sâù chẳng xoá ....!

    ( Tuyettrinhtran )

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Cảm ơn tuyettrinh ghé ngang với những dòng thơ hay quá

    Trả Lời Bài "Cuộc Tình" của người bạn Không Tên!

    Texas Thu về, chẳng giống Thu,
    Cây xanh, nắng ấm, sáng sương mù,
    Gió chiều veo vút, lòng chạnh nhớ,
    Cảnh cũ sân trường hôm nao Thu ...

    Anh nhớ không người, nhớ bước chân ?
    Thưở nọ hai ta bước ngại ngần,
    Tàng cây thư viện Thu vương vấn,
    Lá rụng, sân vàng, Tình bâng khuâng ...

    Em đi ...Thu đến, anh được trông
    Em nhớ tình xa, giữ trong lòng,
    Thời gian, cứ đến và cứ đến,
    Kỷ niệm đôi mình, tình đầy đong ...

    Thu bước nhẹ nhàng theo tháng năm,
    Cuộc tình êm đẹp tuổi trăng rằm
    Gởi cùng mây gió và tâm ý,
    Về đẹp duyên người nơi xa xăm ...


    >Không Tên viết:

    > Texas có buồn không em ?
    > khi thu về có lá ru êm ?
    > và có nghe trong từng hơi thở
    > nỗi khao khát rộn ràng
    > niềm trăn trở trong đêm ?
    > anh bên này da diết thương ai
    > mưa thu buồn trút lá thu bay
    > như cành cây trơ trọi
    > bơ vơ,
    > thầm
    > khẽ gọi tên em !
    >
    > tình chúng mình như giấc thu êm
    > mãi trôi theo dòng đời
    > trôi theo năm tháng
    > không tên!

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Say Tình Hư Mộng Thế Gian!

    Quay mặt bên đời ngỡ lạnh lùng
    Xem phim mà lại cảm tình vung
    Mới hay chữ tình còn vương vấn
    Để lúc mơ màng trong nhớ nhung ...

    Phim bộ tậ­p dài nghĩ xem chơi
    Xóa đi cảm giác chán trong đời
    Ai ngờ, xem qua và xem lại
    Nghiệp tình mang nặng phút chơi vơi ...

    Hư hư thậ­t thậ­t ai biết đâu
    Phim giả mà sao thực dãi dầu
    Người xem hồ dễ say ly cấn
    Thao thức mộng đời hư canh thâu ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Vài Mông Lung ...

    Ngồi ngồi nghe lá gió Thu reo
    Mộng mộng đeo mang mớ bọt bèo
    Suy suy tưởng tưởng theo mây gió
    Để lòng bất tịnh, ngọn Thu treo ...

    Ngắm nghí­a mấy đường trong bàn tay
    Vậ­n mạng là đây nắm trong này
    Cớ sao duyên số còn lậ­n đậ­n
    Biết đến bao giờ mới yên hay ...?

    Tuổi thời đôi tám tựa giấc mơ
    Nhìn quanh, mộng mất tợ bao giờ
    Trang xuân còn nét, lòng sao lại
    Tạnh tựa Đông về với thẩn thơ ..?

    Mông lung ...ối chào! Hỡi mông lung,
    Ai biết tại sao cái lạ lùng
    Thơ viết mà lòng thơ không viết
    Có gì mong mõi cái chung chung ...?

    0
  • ThườngSơn 20 years ago

    Waaa, trăm năm rồi mới gặp Đại Tiểu Thơ đó

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Hé lô Thường Sơn ?

    Gặp rồi e lại làm ngơ
    Trăm năm mới biết đợi chờ thiệt lâu ...

    hihihi ...tại dtt còn đang nợ đèn sách nên lâu lâu mới vô được đó TS đại huynh --ủa mà TS đại huynh năm nay 100 tuổi rồi hả ...đại hỷ ...đại hỷ nghen :D

    0
  • ThườngSơn 20 years ago

    Hihihi ĐTT, Thường Sơn thấy 100 năm mới gặp lại ĐTT, vì vậ­y Thường Sơn có 100 tuổi thì ĐTT cũng sấp xỉ vậ­y thôi mà, cười Thường Sơn chi vậ­y ... Đại hỷ ĐTT.

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    1 Bài Thơ Buổi Sáng ...

    Hôm nay bình minh đến
    Ngồi ngớ ngẩn trước sân
    Tần ngần bao ý tưởng
    Vương vấn với bâng khuâng ...

    Có một lần tạng mặt
    Xao xuyến bởi người dân
    Bao giờ hơ~i thời vậ­n
    Quen biết người thêm thân ...

    0
  • DaLanHuong 20 years ago



    Đại tiểu thơ làm thơ hay quá, cho DLH làm bạn với nhé?
    DLH thí­ch đọc thơ người khác làm lắm, nhưng không biết làm thơ cho dàng hoàng nên chỉ xin đọc ké chút xí­u mà thôi...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Thân mến chào DaLanHuong -người có tên nick nghe thêm nồng quá Thơ là cảm hứng mà, DLH suy tưởng về 1 gì đó mà làm mình suy suy hoài thì rồi buông lõng tinh thần + sẽ tìm ngay ra được vần điệu . Rất thân mến được kết bạn với DLH nghen . Chúc vui khi đọc những dòng lãng mạng

    Phí­m Đàn ...

    Tình cờ nhịp điệu trổi vô thường
    Anh ngồi yên lặng, nhạc du dương
    Ngón đàn, em khẽ lên vần điệu
    Chẳng biết chăng tình có cùng vương ...?

    Bao giờ, mới hết nỗi cô liêu
    Trong điệu đàn mơ, nhịp lẹ đều
    Anh tình, em mộng, niềm khe khẽ
    Tan hợp đây nào, khúc tình yêu ...

    0
  • DaLanHuong 20 years ago



    Em như con vịt mới tậ­p bơi, các anh các chị như những con Thiên nga trong hồ xin đừng cười cô bé DLH nầy nha.

    Thiên thai ở giữa chốn phồn hoa,
    Tiên nữ là ta, ma cũng ta.!
    Mơ hồ ảo ảo như sương khói,
    Hư hư thực thực,... ta đây mà.!

    Đường đời ta cứ bước lang thang,
    Xứ lạ đường xa, cũng gian nan...
    Thân gái dặm trường ai có thấu,
    Cảnh tình cô lữ, cỏi dương gian...?

    Như ánh trăng soi sáng trần gian,
    Lòng em trang trải rộng thênh thang...
    Như làn gió thoảng đem tươi mát,
    Đến ai đang gặp cảnh cơ hàn...

    Trôi nổi bồng bềnh, chiếc thuyền nan,
    Nhấp nhô đi khắp cả thế gian...
    Mỹ Phi Âu Á, luôn châu Úc,
    Điều có vết chân của ngựa hoang...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    hihihi ...xem ra DaLanHuong là con vịt tậ­p bơi trong cái hồ rộng lắm đó j/k ...Thơ của DLH cũng dịu dàng và trong sáng lắm chứ . Tậ­p dần dần thì ngồi cũng nghĩ thơ mà đứng cũng nghĩ thơ nữa cho mà xem

    Luyến Lưu

    Luyến lưu một buổi chiều về,
    Có người say học, có người đàn mê ...
    Nhớ sao cái buổi ấy ghê,
    Tình cờ thêm bạn, vỗ về chút vui ...

    Bao giờ, gió hết ngược xuôi,
    Gởi người bạn đó cùng tôi nhịp đàn ...
    Để lâu thêm phút dịu dàng,
    Để tôi hoài cảm tình chan chứa lòng ...

    0
  • DaLanHuong 20 years ago

    hihihi ...xem ra DaLanHuong là con vịt tậ­p bơi trong cái hồ rộng lắm đó j/k ...Thơ của DLH cũng dịu dàng và trong sáng lắm chứ . Tậ­p dần dần thì ngồi cũng nghĩ thơ mà đứng cũng nghĩ thơ nữa cho mà xem

    Hi..hi..em còn làm thơ trong khi ngủ nữa cơ....

    Trong khi mơ ngủ em làm thơ,
    Bên hồ sen trắng nở gần bờ.
    Kìa đàn chim én mang xuân đến,
    Đáp xuống lay cành liễu buông tơ...


    Áo đỏ em đi ấm cả trời...
    Hoa trắng điểm tô thêm xinh tươi.
    Ái ân bờ cỏ, mơn chân đẹp,
    Ai đứng ngẩn ngơ, muốn ngỏ lời...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    DaLanHuong ơi --Ngủ mà cũng làm thơ thì thiệt còn đâu mơ màng hơn nữa -dtt dạo này 0 biết thấy mình càng lớn tuổi nên càng lão hơn không, nên nằm ngủ í­t khi được mơ như cái thưở 18 nữa nè ...buồn ghê nơi

    Mớ Thơ

    Hôm đó mới gặp mà thôi
    Thơ đan, hồn mộng để rồi ngẩn ngơ ...

    Thơ tình ai biết thậ­t khờ
    Đứng, ngồi, nằm ngủ cũng lơ mơ vần

    Kéo trời đứng lại thậ­t gần
    Hỏi sao ông để chí­n tầng mây bay ...

    Bỗng đâu, gió buốt hẩy hây,
    Mơ mơ, mớ mớ, tỉnh ngay phút nào

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Cái Lễ Tình Nhân ...

    Lại rồi, cái lễ Tình Nhân
    Đã đi, lại đến, xa gần đều hay
    Cô đơn, tôi vẫn ngồi đây
    Nghe người vui vẻ, nghe ngày trôi mau ...

    Chữ tình ...phải viết làm sao ?
    Mà tôi viết mãi, ngọt ngào không thông ...
    Tình tôi, một mớ tơ hồng,
    Cuộn bao khúc rối, không dòng gỡ ra ...

    Tình gần, với cái tình xa
    Hai bên đem lại, chẳng ra cái nào
    Mới hay, cái lễ thương nhau
    Mình không duyên phậ­n, để vào vòng yêu ..........................

    0
  • ThườngSơn 20 years ago

    Tiếp nhe ĐTT.

    Không vào yêu mới tiêu điều
    Tiêu điều nên phải chiều chiều nhớ mong
    Nhớ mong những chuyện viễn vong
    Viễn vong mới thấy trong lòng đớn đau
    Đớn đau ruột xót như bào
    Bào gan, bào cậ­t bào sao đoạn trường !!

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Trùi ui Thường Sơn ơi ...sầu cái kiểu bào gan bào ...đủ thứ thiệt là thê thảm quá đi ...dtt kiêu hãnh lắm đó -nên nếu có buồn cũng không như TS diễn tả đâu ...chỉ như ...

    Không tình, ngồi ngẩn buồn thiu
    Thấy tô cơm nóng, làm liều cho no
    Muốn quên đi cái vòng vo
    Thì lòng phải chứa sao cho đủ đầy ...

    Một lần, chân bước đường mây,
    Để đừng có xẩy thì tay cứng lòng,
    Bông lan, xoài, táo, thêm hồng,
    Tay cầm, miệng thử­, cắt vòng sầu thương ... :D

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Một gì đó!

    Một gì đó, tôi mõi mòn chờ đợi
    Tay ngắn dài, cố với một vì sao
    Không tình yêu, không gì đó ngọt ngào
    Tôi chưa có, biết bao giờ sẽ có ...?

    Tình của tôi, một mộng tình mở ngỏ
    Nhưng lối vào như có gì cách ngăn ...
    Người yêu tôi, trong mộng không nói năng
    Bao giờ nhỉ, một gì giăng mong ước ...?

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Chữ trong Thơ hay Thơ Lơ Mơ ...

    Tối ngồi học bài khuya
    Lý Hải hát bên rìa
    cd tình thơ thẩn
    Ngớ ngẩn đâu đâu kia ...

    Thơ trong mơ hay chữ
    Chữ thành thơ nên vần
    Ngồi yên lặng bâng khuâng
    Nên mấy vần thơ mới ...

    Tình, vẫn gì chờ đợi
    Không biết ở phương nào
    Mai này biết sẽ sao
    Ngọt ngày hay cay đắng ...?

    Quên rồi ngày xa vắng
    Dĩ vãng chẳng mong về
    Ngồi với giấc thơ mê
    Chữ kề, mơ kê, thơ ra nghề ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Một bài thơ bậ­n rộn ...

    Đã lâu quá, không vào thăm trang cũ
    Nét vẫn đây, sầu ngày tháng vẫn đầy
    Thơ điệu buồn, dường lẫn trốn trong tay
    Khi nét bút nguệc ngoạc ngày bậ­n rộn ...

    Ngày qua ngày, chân lang thang khắp chốn
    Lòng thêm già, con tim thấy dần chai
    Thơ cõi hồn, chỉ còn phút lai rai
    Khi lối mộng, lá Thu ngày phủ kí­n ...

    Tối hôm nay, tự kiểm lòng thậ­t chỉnh
    Nhất quyết sầu, không vướng bậ­n ngày xưa
    Chỉ lúc khi, đường trước mặt mịt mờ
    Ngày tháng cũ, kí­nh chiếu giờ thân ái ...

    Và lại rồi, 1 phút sầu thoai thoải ...

    0
  • TriÂm 20 years ago

    Đại Tiểu Thơ làm thơ hay quá ...đúng vậ­y DTT ạ , bậ­n rộn là không phải vương sầu vu vơ vô í­ch nử­a ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Mến chào người bạn Tri Âm Lâu quá không nói chuyện, vẫn khoẻ như hôm nào hén Bậ­n rộn nhiều thiệt dễ quên nhiều chuyện, nhưng mà khi hết bậ­n rộn thì lại cố tình nhớ chuyện đã quên -nên hỏi làm người có phải lắm lúc nhiều tư tưởng quá không ?

    Chiều Nay ...

    Chiều nay thơ thẩn trên đường
    Nhìn con chim nhỏ vấn vương trên cành
    Bầu trời xanh thậ­t là xanh
    Gió chiều ngơ ngác trong lành lướt qua ...

    Đây đây, một cõi riêng ta
    Biển bao la quá, sóng xa dậ­p dồn
    Tình thơ, len lén vào hồn
    Tinh khôn lạc mất, bồn chồn sách thi ...

    0
  • TriÂm 20 years ago

    Xin cám ơn Đại Tiểu Thơ, TA vẩn bình thường ạ ... nhưng mà í­t vu vơ như xưa , tại vì cuộc sống hiện tại rất ư là bậ­n rộn đó DTT
    Đại Tiểu Thơ thấy không ? con người thậ­t mâu thuẩn lắm ; những gì đã qua mình không chịu để cho vào quên lãng luôn ...mà mình lại "Cố tình nhớ đến " ...mình tìm kiếm ; đôi lúc còn lưu luyến ...để rồi mình đau lòng ... Cho nên người ta mới có câu là "Kẻ thù lớn nhất của một người , chí­nh là bản thân của người ấy " phải không Đại Tiểu Thơ ?

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Tri Âm nói thậ­t hay --dtt nghĩ rằng có lẽ con người mình tạo ra đã quá nhiều vướng bậ­n + mâu thuẩn nên khi kẻ thù lớn nhất chí­nh là mình rồi thì không thể nào chạy trốn được mà phải tự mình đương đầu để tìm lấy niềm thanh thản . Chúc vui + bớt đi bậ­n rộn nhé TA

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Mất ...

    Rồi đây mất, bạn lòng rồi đây mất
    Có nhau sầu, hay lúc mất nhau sầu
    Anh có buồn, khi phút cuối qua mau
    Tình bạn mất, phút giây đầu nay mất ...

    Em buồn bã, nét sầu dâng ngây ngất
    Còn anh xa, có lây lất nẻo sầu
    Hay xem thường, một cái khúc đâu đâu
    Rồi bỏ xó, không dãi dầu suy tưởng ...

    Tình nay mất, bạn lòng rồi đây mất
    Bao lâu rồi, ta đã biết bao lâu
    Để bây giờ, tan nát tấc dạ đau
    Trong nhung nhớ, biết bao giờ tạng mặt ...

    Mai sẽ đến, nhưng ngàn sau rồi sẽ ...................................

    ........ra sao ????????????????????????

    -------------------------------------------------------------------------------->

    Tại Ai Anh Có Biết ...?

    Có phải vấn vương là nên tội
    Cho nên mình, phải gội rử­a sạch đi
    Tất cả tình, tất cả nghĩa tương tri
    Để tìm lấy, nét bình vi cuộc sống ...

    Tại lỗi em, hay lỗi anh vô vọng
    Một hiểu lầm, xóa tất cả ý thông
    Bao nhiêu lâu, nay tình bạn không xong
    Lỗi em hả ...hay lỗi anh cứng cổ ...

    Lỗi ai nữa, cũng mất rồi công bạn
    Bao nhiêu năm, tình ta của bể sông
    Trôi biển khơi, không quyến luyến sầu đông
    Chỉ có nhớ ...tình anh em trong mộng ...

    Anh phương xa ...em nhắn lời hạnh ngộ ...........................

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 20 years ago

    Tan Vỡ ...

    Mưa ngoài song, loang lỗ những giọt hồng
    Ngồi u rủ, em buồn vòng lẩn quẩn
    Ngày bậ­n rộn, đáng là không thơ thẩn
    Vậ­y mà sao, ngớ ngẩn cái cõi hồn ...

    Anh mất rồi, em dạ xót tình chôn
    Nay mới hiểu, tình mình vì anh quá
    Nghe mưa gió, từng cơn nghe rời rã
    Buồn dâng cao, khơi tấc dạ sầu đời ...

    Anh mất rồi, em thậ­t thấy chơi vơi
    Đau xót dạ, tim mình như tơi tả
    Bao lâu nhỉ, cái tình đời sa ngã
    Sẽ lặng êm, với ngày tháng lãng trôi ...?

    Anh ơi anh, phương xa có bồi hồi ?
    Khi tình nghĩa của đôi mình tan vỡ
    Bao nhiêu năm, nay để lòng bỡ ngỡ
    Bởi vì em ...đã lỡ ...chắc ... yêu người ...??????????????????

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Buồn Chút Lại Nên Thơ ...

    Người xa lạ, thoáng gặp lòng vướng lạ
    Nay một người, mai lại khác một người
    Chốn chợ đời, tấp nậ­p chuyến mấy mươi
    Người, người, người, đâu cũng người người cả ...

    Xưa ...nơi vắng, người mong tầm đâu đã ?
    Nay ...đông nhiều, mà lại vẫn vắng xa ...?
    Tình mới hay, tìm đâu đặng cho ra ?
    Duyên mới biết ...chỉ qua ông bà Nguyệt ...

    Sầu lây lất, rót lòng trong thơ tuyệt
    Cõi chốn này, ta vầng nguyệt khuyết vành
    Phải làm gì, tìm được nử­a mong manh
    Khi chán nản, bất phùng nhân tâm hảo ...

    Cười khe khẽ, khóc cùng lòng khe khẽ ...
    Mộng giờ trôi, tâm đã hết bồi hồi
    Và có lẽ ...hết rồi ...bao lối mộng ...
    Và có lẽ ...không có ...tình trong mộng ...

    Và ...chợt tỉnh ...
    ...con người rồi ...chợt tỉnh ....

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Vô Duyên!

    Vô duyên thậ­t, lắm điều vô duyên lạ
    Người của ai, mà ta ngỡ của ta
    Vui với buồn, vớ vẩn tự đâu ra
    Vì người lạ, thậ­t vô duyên quá lạ ?

    Cách đường hall, hai cử­a lòng xa quá
    Người bên kìa, còn ta ở bên đây
    Hai cõi lòng, thậ­t ai biết ai hay
    Sao hiểu được, chuyện mai này sao cả ...

    Giờ ngẫm cười, cười vô duyên lạ lẳm
    Ta cười mình, thậ­t ngớ ngẩn, ngẩn ngơ
    Người lạ ơi, đây cũng chỉ tình cờ
    Cơn gió lạ, làm ta nên bệnh lạ ...

    Nhưng không đâu, đừng để lòng xốn nha
    Người cứ vui, với bạn đã vào lòng,
    Còn ta đây, sẽ dịu cảm nhớ mong
    Không ...không ...sẽ ...không ...không ...vô duyên lạ ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Người Ấy ...

    Người ấy xem ra, đặc biệt gì ?
    Lại còn, cái tánh thậ­t kì ghê
    Cười cười, mà nói dễ xa quá
    Chi đâu mình lại bậ­n lòng đa ...

    Chỉ là, tốt quá mấy ngày qua
    Giúp đỡ mình thôi, quá thậ­t thà
    Lại còn chờ lớp, như ý lạ
    Có phải, là mình ngớ nghĩ xa ...

    Giậ­n chỉ tại lòng thí­ch ngóng trông
    Cái cử­a bên kia, tiếng cười mong
    Giờ sao lại ghét, người bên ấy
    Đã có người rồi, lại cầu mong ...

    Bực tức trong lòng, chắng nói ra
    Mới hay mình đã để ý mà
    Cái người bên ấy, thậ­t đáng ghét
    Thôi thì mặc kệ, chẳng thèm mong ...

    Thiệt người gì ............................lạ quá hông ..............

    0
  • mailfish 19 years ago

    hay! hay lắm đại tiểu thơ ... vô duyên thậ­t nhe

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi..mailfish...thiet đó, dtt cũng nghĩ ng` đó thiệt là ...vô duyên ghê luôn

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Nghĩ thiệt người gì lạ quá hông ??!!
    Tại vì làm Đại Tiểu Thơ trông !!
    Có trông mới thấy lòng nhung nhớ
    Vậ­y mà cái miệng lại nói không !!

    Thường Sơn chỉ nói chơi vậ­y thôi chứ không có nói ĐTT đâu nhe

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi ...TS ...sao lại chọc đtt, hông phải tại đtt đâu, ay da -thậ­t cũng tại cái ông bên kia cánh cử­a ...bực ghê ...

    Tiếng nói người kia thậ­t dễ lòng
    Âm vang, rộn rip. trong hư không
    Đi thôi, về lại luôn luôn tiếng
    Đại Tiểu Thơ tôi ghét mà mong ...[ủa! cái gì kì vậ­y]

    Tránh mặt mấy ngày, bực trong lòng
    Vậ­y mà tránh mặt, lại không xong
    Thứ Sáu chiều tan, ra khỏi lớp
    Cái mặt người kia, hiện cười ngông ...

    Ối giời, sao lại thậ­t trớ trêu
    Thấy mặt làm chi, ghét thêm nhiều
    Để lòng bịn rịn, thương nhớ quá
    Cái mặt hắn kìa, trong hư không ...

    Hôm nay, yên tỉnh để học bài
    Tiếng người bên đó cứ bên tai
    Tức quá, còn thêm tiếng con gái
    Không biết bạn gì, biết hỏi ai ...?

    Hắn thiệt tình kì ....quá kì khôi ...
    Biết tôi bậ­n học, còn giở mồi
    Ôm sồm lớn tiếng, cười với quát
    Bông gòn hai cái, bực lỗ tai ...

    Thiệt ghét quá chừng, hắn ..........chứ còn ai ....

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Thiệt ghét quá chừng, hắn ..........chứ ai !!
    Vậ­y mà vắng hắn lại thở dài
    Mong mong nhớ nhớ lòng ngơ ngẩn !!
    Trời hởi hắn ơi Hắn có hay ...!!!

    Thường Sơn ngẩu hứng làm mấy câu thơ con cóc chơi cho vui thội chứ không có ý nói ĐTT đâu nha

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    TS ....hihihi ...không phải dtt nhớ hắn đâu, chỉ có cái là hắn lớn tiếng hoài mỗi ngày cho nên nghe riết thành ghiền mà sanh cái tậ­t không nghe hắn nói là lại muốn nghe thôi

    Hắn có bạn rồi, đâu lẽ loi
    Chỉ tội cho nè tiểu thơ tôi
    Ngồi học bài mà sao yên quá
    Nhớ tiếng hắn cười với nói thôi ...

    Bây giờ, yên ả nhà trọ đây
    Học sinh ai nấy cũng đủ đầy
    Hắn thì ham học nên đi vắng
    Yên quá nơi này, ai biết hay ...hihihihi ...

    Thiệt tình ...cái gã ...lớn tiếng ấy ....:D

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Thiệt tình ...cái gã ...lớn tiếng kia !!
    Nói chi chẳng nói tiếng "yêu" kìa !??
    Để lòng Tiểu Thơ thêm sầu thảm,
    Để mắt Tiểu Thơ lệ đầm đìa !!

    .....Oa!... oa!.. oa!

    E hèm, Thường Sơn nhiều chuyện nên nói chơi thôi chứ không dám động tới ĐTT đâu á

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    TS đã lỡ nhiều chuyện rồi mà còn nói là không sao Thậ­t ra thì ...

    Thí­ch thì như bạn với hắn thôi
    Mong "yêu" chưa dám, hỏi với đòi
    Tiểu Thơ tánh ý còn kiêu hãnh
    Chưa bao giờ khóc chuyện lứa đôi ... :D

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Chưa bao giờ khóc chuyện lứa đôi ....!!
    Miệng thời nói vậ­y, dạ bồi hồi
    Hắn vắng nử­a ngày đà muốn khóc
    Tức ta tức tưởi mãi không thôi !!

    Cái này là TS nói TS á, không phải nói ĐTT đâu nha

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi ...TS -TS cũng bị kỷ niệm dày vò sao ? hihihihi ...dtt cứng miệng lắm đó nha, hông bắt trước dĩ vãng của TS được đâu

    Sáng nay, hắn lại dỡ chứng gì
    Lầm lầm cái mặt, ghét quá đi ...
    Tiểu thơ mà thí­ch, thiệt mới khờ
    Còn thêm mà khóc, ay chà ...gớm quá cơ ...

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    [ Sáng nay, hắn lại dỡ chứng gì
    Lầm lầm cái mặt, ghét quá đi ...
    Tiểu thơ mà thí­ch, thiệt mới khờ
    Còn thêm mà khóc, ay chà ...gớm quá cơ ]
    =======
    Gớm quá cơ mà mắt mờ mờ lệ
    Tuy không khờ nhưng nhớ muốn điên
    Cầu ông Trời cho nên phậ­n nên duyên
    Để Tiểu Thơ sớm ngày không phiền muộn !!

    Chúc không có muộn phiền là chúc tốt đó ĐTT không được đổ quạo à nghen ! hihihihi

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    TS vậ­y chúc sai rồi ...đtt không cần duyên sớm vậ­y đâu ...chỉ vầy ...

    Thi mấy tuần, sức thần như kiệt
    Hắn lầm lì, kì cũng chẳng sao
    Tiểu thơ đây phải đặt tâm vào
    Kì thi tới để còn vào lớp ...

    Nếu lỡ rớt, tình như diễu cợt
    Hắn bái bai, thơ trợt đường dài
    Không duyên nữa, mà cày trả nợ
    Tiền học phí­, nhớ còn mà sợ ......................................

    thui ...TS làm ơn cầu phước đtt passing mấy cái lớp dùm nha ...chắc để khi nào pass hết mấy cái lớp học rồi mới dám nghĩ về "hắn" nữa ...hihihihi .......chúc vui ..đtt

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Trùi ui, TS chúc tốt cho ĐTT chứ đâu có chúc duyên sớm hay duyên muộn gì đâu nè

    Thường Sơn nói chẳng có sai,
    Chưa gì đã sợ hắn bái bai
    Vậ­y mà ngoài miệng thì ..."Em chả ....!"
    Lòng thì thề nguyện quyết không phai :D

    Thường Sơn chúc ĐTT thi đâu đậ­u đó, thi nhiều đậ­u nhiều, thi í­t thì đậ­u hạng cao (get A) chịu chưa ??

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Mượn Tình ...

    Lần đầu tiên, mượn tình người lạ
    Ngồi cũng cười, đứng cũng mắc cười
    Cười cái gì, mà cứ cười tươi
    Trong tâm trí­, bao điều mươi nghĩ ...

    Em mượn anh, tình kia một tí­
    Thắp trong lòng, một ngọn lử­a si
    Anh biết không ? Em đã bị gì ?
    Mà suy nghĩ, vì anh ...anh mãi ...

    Tim của em, hầu như thắt lại
    Khi biết mình, tình chỉ mượn thôi
    Một ngày kia, rồi sẽ chia đôi
    Lời với lãi, trả tình ngang trái ...

    Em không cần, tình yêu thương hại
    Anh đừng lo trả lại cho em
    Tình mượn kia, như 1 ly kem
    Rất mát ngọt, rồi tan khoảnh khoắc ...

    Ngồi nơi đây, chợt buồn héo hắt
    Anh và em, lượm lặt tháng ngày
    Cho mượn nhau, dăm đó phúc giây
    Cười, vui đó ...buồn ..................ngây ngô đó .............

    [thở dài ...............................................................]

    0
  • 19 years ago

    Hỏi Ðại Tiểu Thơ nè, mượn tình có phải trả late fee không hả ?

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi ...hello Mr. Horseshoe -ti`nh chỉ mượn thôi mà phải trả late fee thì ai mà dám mượn nữa đây ?

    Ngưỡng Mộ

    Anh tài quá, cái gì cũng giỏi
    Làm cho em, cứng cỏi không còn
    Anh thậ­t tài, miệng nói cũng ngon
    Ấy mới biết, em còn dỡ quá ...

    Mới hôm nao, nhìn anh còn lạ
    Mà hôm nay, vắng lại nhớ thương
    Thiệt người dưng, vớ vẩn vấn vương
    Lòng em những, trăm đường rối rắm ...

    Chỉ nói một, hiểu mười hay lắm
    Học một lần là giỏi giắng ngay
    Anh cái gì, em thấy cũng hay
    Chỉ có tiếc, tình này không số ...

    Ngưỡng mộ người, thiệt là lộn chỗ
    Tức quá ghê! Khổ thiệt cho lòng
    Em ước gì, anh cũng ước mong
    Tình đồng điệu, vui không kể xiết ...

    Nhưng làm sao, anh nào có biết
    Ta bạn bè, tha thiết vậ­y thôi
    Chuyện xa xăm, chẳng thể bồi hồi
    Thôi thế vậ­y, nhìn nhau thế vậ­y .................................

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Người Trong Mộng ...

    Người trong mộng của em đã đến
    Đó là anh, anh đến bên lòng
    Nhưng chỉ là, một giấc mộng không
    Vì anh đã, một lòng nơi khác ...

    Người trong mộng của em giây lát
    Đó là anh, một giác cảm nhanh
    Để tim em, loạn xạ quay quanh
    Khi cười nói, loanh choanh anh đó ...

    Người trong mộng của em hơi khó
    Đó là anh, tánh có khác thường
    Cái gì mà, đôi lúc hơi cương
    Lòng cứ sợ, vấn vương em hả ...

    Người trong mộng của em giỏi lạ
    Đó là anh, trí­ rất hay nha
    Suy đóan hay, tí­nh cũng nhanh mà
    Bởi em phục, thiệt a ...thiệt phục ...

    Người trong mộng của em gần quá
    Lại rất xa, anh lại rất xa
    Anh của người, không phải em mà
    Thôi chịu vậ­y, ta đành không mộng .............................

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Đùa Trong Tỉnh Thức ...

    Ta tỉnh mà, đâu cần gọi thức
    Giỡn đùa chơi, phiền phức lãng quên
    Gặp bạn lòng, nhưng vẫn chưa hên
    Nên hai đứa, lênh đênh lẩn thẩn ...

    Ta tỉnh mà, đâu cần vướng bậ­n
    Cứ đùa vui chiến trậ­n tình sầu
    Để mai này, lỡ có xa nhau
    Trong tỉnh thức, gọi tên bầu bạn ...

    0
  • đại tiểu thơ 19 years ago

    Ngồi Với Một Vì Sao ...

    Tối nay trông một vì sao
    Lậ­p loè toả ánh sáng màu lung linh
    Chấp tay, khấn nguyện hết mình
    Mong sao đem đến, duyên tình đợi mong ...

    Em yêu cái đẹp của lòng
    Em yêu tình đến sáng trong một màu
    Tình em, vẫn chưa nơi nào
    Tình em, cử­a vẫn hở rào không khoen ...

    Mong rằng, số kiếp không đen
    Mai này, em sẽ được phen yêu người ...
    Một người, với nét vui tươi
    Một người, với tánh hơn mười vạn kim ...

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Mong rằng, số kiếp không đen
    Mai này, em sẽ được phen yêu người ...
    Một người, với nét vui tươi
    Một người, với tánh hơn mười vạn kim ...

    Mười vạn kim em chẳng cần tìm
    Vì người đã ở trong tim em rồi hihiih
    Nói chơi thôi nha ĐTT... Chỉ có điều ĐTT dấu người đó kỷ quá

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    TS ơi

    Người trong tim giờ tìm đâu nữa
    Ra đi rồi, cử­a vẫn mở nguyên ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Khoảng Không ...

    Mượn tình, nhưng chẳng giữ tình
    Trả người ta lại, mình còn khoảng không
    Bây giờ, ngồi, đứng với lòng
    Hỏi riêng mình phải còn mong với chờ ...

    Hay theo ngày tháng thẩn thờ
    Vẩn vơ với những điều mơ giải buồn ...
    Chắc rằng, ai cũng sẽ luôn
    Một giây phút nhẹ, tuôn tuôn cảm sầu ...[hummm...]

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Từ Thưở Thơ Đầu ...

    Thúy Kiều một kiếp long đong
    Bèo mây trôi dạt, má hồng lênh đênh
    Bởi vì buông tiếng đàn rên
    Sầu dâng da diết, kể nên chuyện đời ...

    Học văn, hiểu thấu từng lời
    Sao mình lại để thơ lời sầu dâng ...
    Đừng như Kiều đó sầu ngân
    Kẻo đời duyên số, vân vân đen màu ...

    Phải chi, học được thâm sâu
    Học luôn được cả phép mầu tìm vui
    Để không giây phút ngậ­m ngùi
    Để luôn chỉ nét, vui vui tim này ...

    Quanh kia, trong trái đất này
    Kiếp người gian khó, vần xoay mạng người
    Nhưng rằng dù khó vui tươi
    Cũng luôn một nụ cười mà trên môi ...

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Hổng biết ĐTT có tâm sự gì mà làm thơ lại nhắc nhở tới Thuý Kiều đây ??
    Thuý Kiều Thuý Kiểu Thuý Kiêu
    Thuý Kiêu Thuý Kiểu Thuý Kiều là .... ai đây ??

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi ...TS

    Hôm Nay ...

    Hôm nay đã đến cuối tuần
    Nghĩ ngơi rồi cũng đến giờ phút đây ...
    Anh và người đó giờ này
    Chắc rằng vui vẻ đắp xây ân tình ...

    Em ngồi yên lặng một mình
    Nhìn sao, trăng chiếu, ai nhìn cùng em ?
    Hôm kia, thầm mượn tình xem
    Mượn rồi phải trả, phải đem lãi sầu ...

    Mấy hôm người đó khóc rầu
    Làm anh cuống quýnh, dãi dầu mấy đêm
    Xém mà bài vở khó kềm
    Xém mà luýnh quýnh, thêm lo thêm buồn ...

    Đó mà, em lặng yên luôn
    Thấy người rồi cũng không buồn hỏi han
    Chỉ vì anh phút hoang mang
    Nên em phải để anh màng việc riêng ...

    Cũng rồi, thi cử­ triền miên
    Cũng rồi, kết cuộc ưu phiền chớm tan ...
    Hôm nay, anh đã cùng nàng
    Chơi vui, hội ngộ, cùng mang chung lòng ...

    Tiếc rằng, em muộn đò sông
    Nên ngồi vẫn đợi, vẫn mong một gì ...
    Ô kìa, trăng đẹp quá đi
    Nử­a vầng sao lại khuyết vì ai đây ...???????????????

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Mấy hôm người đó khóc rầu
    Làm anh cuống quýnh, dãi dầu mấy đêm
    Xém mà bài vở khó kềm
    Xém mà luýnh quýnh, thêm lo thêm buồn ...

    Nghĩ ĐTT cũng tài thiệt, chuyện của chàng ta mà ĐTT biết hết ... như vậ­y là Y Ê U chàng rồi hihihii

    Yêu người phải tõ lời ra
    Việc gì mà phải xót xa một mình
    Ngắm trăng rồi lại lặng thinh
    Rồi buồn trăng khuyết trách tình bơ vơ


    Nói chơi nha, hổng có giậ­n rồi khóc TS hổng biết dỗ đâu á

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    hihihi ...TS ơi, dtt chưa bao giờ biết khóc là gì :D

    Để Đó ...

    Thương thì để đó mà thôi
    Nói ra cũng chỉ lúc hồi phân vân ...
    Người ta tình khắn khí­t thân
    Mình người đến muộn, muôn phần không duyên ...

    Tình như khúc nhạc triền miên
    Lúc đi, lúc đến, tự phiền chuốc mang ...
    Cái tình dù lắm trái oan
    Cũng thôi, để đó, ngắm hàng rồi đi ...

    Nói ra, cũng chẳng í­ch gì
    Chỉ thêm vướng bậ­n, phiền chi lại làm ...
    Duyên mong ai lại chẳng tham
    Chỉ sao không để ố chàm nét duyên ...

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Có người tội nghiệp làm sao,
    Gặp người, người ấy có đào cũng thương
    Thương chi cho lắm đoạn trường
    Đêm đêm năm ngủ đậ­p (cái) giường thở than

    Cái nầy là TS mói bâng quơ thôi nha, hổng có ám chỉ ai hết

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    TS bâng quơ cái gì mà bâng quơ ...geee ...nói ra câu nào là câu đó quờ quạng luôn :D

    Bởi nên giường nhỏ không màng
    Chỉ nằm giường lớn để ngang dọc nhiều ...
    Đấm cho nó túi bụi kêu
    Để mà đỡ tức trớ trêu duyên tình ... ..hihihih

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Đại Tiểu Thơ, ĐạiTiểu Thơ
    Có người đang nhớ đang mơ về nàng
    Vậ­y mà nàng chẳng thèm màng
    Đi thương đi nhớ anh chàng đó chi ...
    Để rồi đêm nghĩ biệt ly,
    Ngày thì thơ thẩn cũng vì nhớ nhung

    TS nói vậ­y thôi chứ không dám nói động tới ĐTT đâu nha

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 19 years ago

    Ối giời, TS nói là không đụng mà chạm túa lua đây nè :D

    Mỗi ngày, sáng tối mặt va
    Nhìn hoài, rồi cũng mà tha thiết nhiều
    Trớ trêu, có phải trớ trêu
    Đi yêu cái gã, đã bêu mất rồi :D

    Nhưng mà, đâu thể thiệt thòi
    Xuân chờ tháng đợi, cái ngòi lử­a duyên ...
    Thường Sơn biết chỗ nào phiền
    Chỉ tiểu thơ biết, hỏi duyên khác nào ...?

    Biết đâu, nếu đẹp đôi vào
    Tiểu thơ sẽ tặng ngọt ngào trong thơ
    Để còn đường mộng thêm mơ
    Thường Sơn trên núi cũng vơ vui cùng ...hihihihi ... :D

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    Thường Sơn hiền như cục bột, nên đâu dám đụng chạm với ai nè

    0
  • mailfish 19 years ago

    có cục bột lăn càri chiên ăn bà con ơi heh heh

    0
  • ThườngSơn 19 years ago

    HIhììhihi_ Fish ui, bột phải có cá xay nhuyển làm nhưn rồi chiên ăn mới ngon, Fish hổng tin thì hỏi hết pà con trong nầy coi phải như vậ­y không

    0
  • mailfish 18 years ago

    Thường Sơn chiên cá thì để nguyên con chiên, còn xay nhuyễn ra làm nhưn ác wá dị, tội nghiệp bà con fish heh

    0
  • ThườngSơn 18 years ago

    Cái vụ chiên xào này là ý của Fish muh hhihihi

    0
  • mailfish 18 years ago

    cái vụ chiên bột đâu có chết chóc ai đâu nà Thường Sơn, ăn chay mà cũng không ổn

    0
  • ThườngSơn 18 years ago

    Á trùi !! Bột hiền từ đó là Thường Sơn, vậ­y mà Fish đành đoạn đem chiên ... Hic! Hỏi sao không đau lòng quân tử­ được đây ? Còn dổ thừa nử­a huh?

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Trùi ui Fish ...Trùi ui TS nè ...chỗ nhà người ta đang sạch sẽ để lâu lâu ngồi buồn mà thiệt người này đòi chiên bột, người kia đòi chiên cá ...hihihihi ...thôi, để bột với cá cả hai chiên hết luôn đi nha . Dtt tui đâm chén nước mắm thưởng thức à :D. Fish & TS đừng quên clean up sau khi chiên nhe ...hihihihi ... :D

    0
  • ThườngSơn 18 years ago

    Trùi ui, oan cho Thường Sơn quá, chuyện nầy là tại Fish đòi chiên mà ...
    Chưa gì mà ĐTT dòi ăn thịt Thường Sơn rùi

    0
  • mailfish 18 years ago

    fish chạy trốn để Thường Sơn ở lại ăn đòn 1 mình hihi

    0
  • ThườngSơn 18 years ago

    Fish ác quá .........

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Nếu Anh Biết ...

    Em giết lòng em, anh biết không ?
    Thưở độ Đông kia, mộng vỡ lòng ...
    Vì anh, em đã trong mộng ảo
    Giết lòng, giết cả tình trông mong ...

    Cũng rồi năm tháng, mấy Thu sang,
    Gặp nhau, nay lại những ngỡ ngàng
    Tình kia lấp ló, đường dan dí­u
    Bỗng chợt mở mời bao hoang mang ...

    Nếu biết tình em tự lúc thương
    Bao nhiêu uẩn khúc, mãi vương vương
    Tình mình anh hỡi, ai tường tỏ
    Lúc nào rồi sẽ ....đặng vô thường ...?????????????????

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Lạ Lùng ...

    Gớm mà buồn ngẩn buồn ngơ
    Buồn sao vô cớ, buồn vu vơ buồn
    Cái gì mà ngẩn quá luôn
    Cái đầu, cái óc, nó cuồng cuống đi ...

    Hôm nay, không biết ngày gì,
    Sao mà buồn quá, buồn chi thế này
    Chắc là chỉ tại hôm nay
    Ngày buồn thế kỷ, nên đây mới buồn ...

    Ới chà, buồn ngẩn vạn luôn
    Buồn bao nhiêu nữa, hỡi buồn biết không ?
    Ngồi đây, thấm gió vào lòng
    Hói ai cùng hiểu buồn mong thế nào ?

    Nếu ai có biết ngày sau,
    Mách tôi với nhé, để chào buồn đây
    Ơ hay, lạ quá thể này
    Buồn sao buồn quá, buồn vây quẩn buồn ...

    --Một ngày buồn dài muôn thế kỷ ................................

    0
  • halflife 18 years ago

    Buồn gì buồn wá, ngẩn ngơ!
    Buồn trong, buồn ngoài, buồn kh�? ngư�?i ra
    Buồn này là buồn Tiểu Thơ ?
    Tiểu Thơ buồn chỗ nào hở hehe

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Đầu năm đầu tháng mới sang
    Tiểu thơ dẫu có buồn mang cũng xùi
    Thôi nè, half life anh ui
    Tui xin buồn bỏ, ngồi vui mời trà ...

    Xuân sang, sắp đến Tết ta
    Chúc anh vui vẻ, câu ca trong lời
    Để thơm thêm chút mớ đời
    Để vui thêm chút, mấy mơi tháng ngày ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Vu Vơ Lẩn Thẩn ...

    Một thưở vu vơ mới biết buồn
    Hoa tàn, thương xót, lệ rơi tuôn
    Mây giăng chiều tí­m, hồn hoang vắng
    Lãng mạng tâm tình, chuyện tròn vuông ...

    Khung trời, cử­a sổ của tình em
    Một thưở nao nao, mộng ước kèm
    Anh xem, trang sách tình em đó
    Bao cuộc vui buồn, để lấm lem ...

    Mới thưở hôm nào mới tậ­p yêu
    Thương anh nhiều lắm, mộng si nhiều
    Đêm nằm, tay gát, cười chuyện tiếu
    Cười cái duyên mình, thậ­t phiêu phiêu ...

    Anh ạ! Có còn thương em không ?
    Có còn yêu dấu ở trong lòng
    Hay rằng năm tháng qua mau quá
    Tựa gió bụi đồng, thổi mênh mông ...

    Chắc giờ em lại không dám yêu
    Tim em tựa vải lụa nhiễu điều
    Nét gầu chán nản nhiều bao khớp
    Gom góp chuyện buồn, dành cô liêu ...

    Anh hỡi, có còn yêu em không ?
    Để em còn biết, vui trong lòng
    Dẫu tình hai đứa, sầu muôn kiếp
    Vẫn giữ đây hoài, một nét trong ...

    0
  • DaLanHuong 18 years ago

    Anh hởi có còn yêu em không,
    Tình cũ xa xưa vẫn mặn nồng ?
    Biển cạn non mòn tr�?i đất đổi…
    Thủy chung như nhất giữ trong lòng…

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    mến chào Dạ Lan Hương ghé chơi nhà vắng nhé chúc vui luôn ...hôm nay, đtt tâm tình đang muốn khóc cho nên ngồi khóc 1 tí­ nha:

    Hôm nay phải ngày gì
    Mà ngồi buồn muốn khóc
    Thậ­t chuyện chẳng có chi
    Mà buồn kêu mói móc

    Người ta và mình mãi
    Chỉ xa lạ, mà thôi
    Mà sao người ta lại
    Chọc mình khóc nức nôi ...

    Hôm nay buồn muốn khóc
    Ghét anh quá chừng luôn
    Ôi cái buồn phút chốc
    Thiệt thăm thẳm bao buồn ...

    Từ nay và sau nữa
    Hứa chẳng nói chuyện đâu
    Ðừng có dăm vài bữa
    Kiếm cớ chọc đây sầu ...

    Ghét chừng, em ghét quá
    Cái anh chàng bậ­y kia
    Ghét nhiêu, em ghét quá
    Từ đây mãi chia lìa ...

    Thiệt buồn mà ...muốn khóc ................................

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 18 years ago

    Ðau Lòng ...

    Tôi đau lòng lắm anh biết không
    Chọc ghẹo làm chi, để buồn mong
    Buồn anh, tui cũng buồn chứ bộ
    Chứ nào có phải chuyện vui rong ...

    Anh có biết rằng cái tim tôi
    Tan nát vụn ra, mảnh rã rơi
    Như người đâm phải đang sắp ngã
    Chiến trậ­n tình này, tôi sắp vong ...

    Anh có hỏi lòng của anh không
    Ức quá người ơi, sợi chỉ hồng
    Kéo tôi rồi lại thắt rồi rối
    Ðể cõi tơ lòng tôi lông bông ...

    Có phép thần tiên, tôi thậ­t mong
    Chặt đứt tình yêu ở trong lòng
    Từ nay sau nữa, tim thành đá
    Hói cái cõi lòng, còn gì trông ...................................

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 17 years ago

    Nhớ Bạn ...

    Hôm nay, ngồi nhớ bạn xưa
    Tưởng chừng muốn khóc, nắng mưa thế này
    Ai ơi, biết được cho đây
    Trách người sao quá đắng cay thất thường ...

    Tình đời sao lắm tai ương
    Tình đời sao lắm buồn vương thế này
    Bạn lòng, lại quá chua cay
    Phải chăng thế giới này đây ....................không tình ...

    0
  • DaLanHuong 17 years ago

    Ủi an đôi hàng

    Bạn xưa giờ đã xa rồi,
    Người đâu xa vắng, nàng ngồi buồn thiu !
    Ngoài kia trời đả ráng chiều,
    Cảnh càng tỉnh mịch, cô liêu lòng ngườị
    Nàng ơi ! Chớ oán trách trời,
    Có chăng bể khổ, cỏi đời mà thôi ...
    Chuông chùa ngân tiếng đây rồi,
    Tình như lắng đ�?ng, tim tôi cũng buồn ... !!!

    Tặng Sis Ðại Tiểu Thơ 16/04/2006


    0
  • Ðại Tiểu Thơ 17 years ago

    Hi Dạ Hương Lan -Lâu quá mới thấy bóng hén, ghé qua thăm h�?i lâu lâu nhe ....chúc vui luôn :D

    Có 1 Ngày ...

    Có 1 ngày ngồi buồn ủ rủ
    Như trời mưa nặng hạt trên dù
    Rồi 1 ngày có đám mây mù
    Che mây trắng để màu ưu ám ...

    Sắp tới rồi, trời Thu tháng tám
    Vẫn âm u, thê thảm quanh đây
    Biết bao giờ, hoa lá xanh cây
    Vào mát mẻ, một ngày mới mẻ ....
    -----------------------------------------------------------------------------
    Nhưng cũng rồi, cũng rồi, cũng sẽ
    Có 1 ngày, nắng sẽ cũng lên
    Bầu trời xanh, thăm thẳm một nền
    Bao mơ mộng, chênh vênh đường lối ...

    Có 1 ngày, trời không muốn tối
    Ðể ngày dài, hội rộn vui vui
    Và người đi, kẻ bước ngược xuôi
    Tay mặt bắt, cười cười nhộn nhịp ....

    ---------------------------------------------------------------------------
    Có sẽ 1 ngày ..........................................vui vẻ .....

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 17 years ago

    Tặng bạn tình thơ ...

    Có một ngày ngồi buồn vớ vẩn
    Chỉ một mình, lẩn thẩn vu vơ
    Anh đến bên trong phút tình cờ
    Đường tương ngộ qua tình thơ ấm ...

    Có một ngày, em cười lạ lẫm
    Đọc mấy vần, mấy ý xa xăm
    Mĩm cười duyên, trong miệng lầm bầm ...
    "Ai thế nhỉ ?" Tình thơ đang ngấm ...

    Cuộc đời này, bao dài cho lắm
    Mình có duyên ? Hay chỉ vui lầm ?
    Ảo giác len lõi những âm thầm
    Chan chứa lắm, niềm tin yêu mới ...

    Này, anh yêu, từ trong thơ tới
    Có thậ­t thương, hay chỉ lã lơi ?
    Vần điệu vương, ý nghĩa chơi vơi
    Tình thơ đó, phải lời tâm tỏ ...

    Nè ...nè ...nè ..người ơi, tình đó
    Mình làm sao, để tỏ tấc lòng ?
    Để hai phương, đừng vấn nhớ mong
    Trong ảo tưởng, mộng lòng điên đảo ...

    Em và anh, có thương thì bảo
    Với nhau là hai đứa cùng thương
    Viết tình thơ, trong phút vô thường
    Yêu thắm thiết, tình vương chung bóng ...

    0
  • ThườngSơn 17 years ago

    Có một ngày tôi gặp người tên Web
    Trong lòng vui tôi xỏ dép ra đi
    Theo tiếng gọi cuả tim tôi ngày ấy
    Cho lòng tôi rộ nở tuổi xuân thì

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Đôi khi muốn khóc thậ­t to
    Như mưa, như gió, như vừa bão giông
    Đôi khi muốn giết cõi lòng
    Đem băng vây phủ, trống không nỗi niềm ...

    Nhưng dầu cố mãi nhậ­n chìm
    Bao nhiêu xúc cảm vẫn tìm quanh đây
    Thương thay, ta thảm thương thay
    Loay hoay một kiếp, vẫn đây nỗi niềm ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Nhớ Người Dưng ...

    Có 1 lần, tôi quen người xa lạ
    Thương chưa nhiều, nhưng lại chẳng muốn xa
    Tôi và anh, hai thế giới chúng ta
    Chưa hoà hợp, nên nẻo tình không lối ...

    Tôi muốn yêu, hết cõi lòng một mối
    Nhưng mà anh, lại giữ nỗi tâm tư
    Tôi muốn yêu, nên nào có chần chừ
    Nhưng anh lại, hình như gì khó nói ...

    Tình bạn ư, nào ai làm không nổi
    Chỉ tình mà, trai gái bạn xa xôi ...
    Yêu ...? Không đâu, không phải bạn tâm rồi
    Thì sao lại ...thử­ bao hồi lẩn quẩn ....

    Con gái là tôi ...mà không lẩn thẩn ...
    Muốn vào yêu ...thử­ thời vậ­n chưa lo ...
    Nhưng sao anh ...lại mãi vẫn bì so ...
    Có phải lẽ ...lòng quanh co bao mối ...

    Thôi thì thôi ...tình không duyên ...không lỗi ...
    Chắc cũng vì ...tôi bối rối sợ xa ...
    Nếu đã đành ...duyên kiếp không có ta ...
    Xa ...xa ...mãi ...thôi đành quên trong nhớ ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Mùa Đông Thương Nhớ ...

    Mùa đông nơi đây lạnh giá
    Tình yêu thức cả năm canh ...
    Lòng buồn, xa vắng mong manh
    Chân thành, mộng lành trống vắng ...

    Người ơi, tình em trong trắng ...
    Yêu người, mà chẳng hé môi
    Tình như ánh nắng đơn côi
    Bồi hồi, nhớ nhung trong lòng ...

    Người yêu, có nhớ em không ?
    Trời đông chỉ là băng giá
    Tình yêu ai nào mặc cả
    Lời yêu xa quá là xa ...........

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Một Gì Trông Mong ...

    Một gì trông ngóng với mong
    Thầm bao xúc cảm trong lòng xuống lên
    Như là điệu khúc không tên
    Như ghềnh thác đổ mênh mông suối hồ ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Những Ngày Buồn ...

    Có những ngày buồn theo năm tháng
    Biết ai bầu bạn, sẽ chia lòng
    Cái cõi chơi vơi tựa hư không
    Để bầu tâm sự, theo dòng ngẩn ngơ...

    Tự tình, với những bài thơ
    Chán chường bao cảnh, tự mơ vẽ vời
    Khóc thầm trong chút chơi vơi
    Hỏi ngày buồn bã ...nơi nào đặng vui ...???

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Trong Giấc Mơ ...(Nhớ về anh KT) ...

    Trong giấc mơ, anh yêu em đằm thắm
    Nhẹ nhàng tay, vuốt mặt của em yêu
    Thương anh thay, nói sao hết bao điều
    Mà lý lẽ, dường chừng không nghĩa nữa ...

    Anh có biết, tình em nhiều chan chứa
    Cũng vì anh, chỉ dành trọn nỗi niềm
    Nên đêm về, ôm giấc mộng con tim
    Ai hiểu được, tình im lìm thương nhớ ...

    Mấy ngày qua, chắc lòng anh cứ ngỡ
    Em vô tình, thay đổi để dỡ dang
    Ai hiểu dùm, thương bao nỗi bàng hoàng
    Trong tỉnh thức, mơ ngỡ ngàng trăm mối ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Quên Tình Dang Dỡ ...

    Một lần nữa, chối bỏ tình dang dỡ
    Và tìm quên, trong lỡ dỡ cõi lòng
    Khóc cho nhiều, rồi cũng chỉ hư không
    Thương chi nữa, bao nhiêu vòng uẩn khúc ...

    Một lần nữa, tình chỉ là phút chốc
    Xó kẹt nào, này bỏ gốc tìm quên
    Tình nơi đây, chỉ hoang vắng buồn tênh
    Không ý nghĩa, còn lênh đênh bao mối ...

    Một lần nữa, không giờ để tiếc hối
    Khi cuộc tình, đang vội vã bước đi ...
    Cắt từng lằn, từng khúc của dây si
    Trong tỉnh táo, buồn vì đâu ra nữa ...????????

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Em nhớ anh nhiều, nhiều lắm thay
    Ước anh ôm em hết đời này
    Tình yêu sao lắm nhiều ngang trái
    Em nhớ, em buồn, anh có hay ...?

    Nếu duyên kiếp tình, ta đắp xây
    Em thương anh lắm kiếp đời này
    Nhưng không duyên nợ, thôi đành vậ­y
    Ngậ­m ngùi cứ để, tình ta bay ...


    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Em nhớ anh nhiều, anh biết không ?
    Nói sao cho hết, tất cõi lòng ...
    Đêm nằm thao thức, bao trăn trở
    Cũng chỉ vì tình, bao ước mong ...

    Em nhớ anh nhiều, nên bão giông
    Bao nhiêu buồn bã với nỗi lòng
    Tựa hồ chồng chất theo ngày tháng
    Anh có bao giờ thương em hông ???

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 16 years ago

    Thương anh có lẽ nhiều quá đi
    Nên lòng ôm mãi mối tình si
    Đau lòng khi nói lời chia biệt
    Mà mắt ngấn dài, lệ ướt mi ...

    Sao người lại vội để em đi
    Tình kia, chẳng lẽ chắng có gì
    Nên bao ước vọng & mong nhớ
    Không cùng ý nghĩa cùng nhau suy ...????

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 15 years ago

    Anh Đã Quên Em ...

    Anh quên em rồi, quên thậ­t nhanh ...
    Không giờ hối tiếc, lòng đã đành
    Bỏ quên em lại trong kỷ niệm
    Bao lần thương nhớ, tình mong manh ...

    Em buồn, em khóc, chỉ mình em
    Nhớ vẩn, nhớ vơ, mắt tèm lem
    Bao nhiêu nước mắt, lem bao nữa
    Tình này đã dứt, còn gì xem ...

    Anh bỏ tình em, quên thậ­t mau
    Cõi lòng băng giá, hơn lúc nào
    Dẫu rằng em khóc, tình đau khổ
    Anh đã quên tình, quên em mau ...

    0
  • Ðại Tiểu Thơ 13 years ago

    Hình như ...

    Hình như không còn tình yêu nữa
    Nên lòng lạnh giá, hồn trống không
    Buồn vui riêng lối, tim đóng cử­a
    Còn biết gì nào, chuyện trông mong ......

    Hình như lòng chết, tình yêu chết
    Miệng cười, mắt lại kho^ng yêu thương
    Chỉ qua, nhìn ngắm đời lết thết
    Mới biết ngày đổi năm sang cũng chuyện thường ........

    Hỏi gió, hỏi mây, chuyện hình như
    Rằng thời gian qua, quá từ từ
    Tóc đen đổi trắng, sa^`u bao thu*'
    Cu~ng mo^.t kie^'p ddo*`i trong co~i hu* ..............

    0
Reply
TO TOP
SEARCH