-
Thù Truyền Kiếp
Truyện Dài Trinh Thám VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Hà
VỆ TINH xuất bản 1972CHAPTERS 4 VIEWS 1026
Vĩ Hùng là đứa học trò duy nhất của Hoàng Đại Long năm nay đã lớn khôn, Hoàng Đại Long quyết chí đào tạo Vĩ Hùng trở thành con người hữu dụng trong xã hội, bởi thế ông truyền lại hầu hết võ nghệ mà ông khổ công tập luyện bao nhiêu năm trường, đồng thời ông cũng dạy chàng phân biệt thế nào là thiện ác và thế nào là thị phi, nhất là cách làm người. Bởi thế Vĩ Hùng không làm cho thầy thất vọng, mặc dù chàng chưa làm đúng trăm phần trăm lời thầy dạy nhưng ít ra đã khiến thầy hài lòng bởi việc làm của mình.
Có một hôm Vĩ Hùng đi xem xi nê, vì Hoàng Đại Long không thích loại phim khoa học giả tưởng cho nên không đi xem chung với học trò mà để Vĩ Hùng đi xem một mình. Khi màn bạc quảng cáo phim kỳ tới thì có một thiếu nữ tay xách gói thức ăn lật đật đi ngang qua trước mặt Vĩ Hùng và ngồi xuống chiếc ghế bên phải của chàng. Ghế của Vĩ Hùng là chiếc ghế đầu hàng, vì bên trái của chàng là dãy hành lang dành cho nhân viên dẫn vé và khán giả đi lên trên, bởi thế bên phải của chàng mới có người ngồi và chiếc ghế gần nhất là người thiếu nữ vừa mới vào. Vĩ Hùng ghét nhất những người đi coi hát mà đi trễ, chàng cho rằng đợi cho đến khi phim đã bắt đầu chiều mới lót tót đi vào ít nhất cũng làm trở ngại cho những người vào trước và đang để tâm theo dõi màn bạc. Ghét thì ghét vậy chứ biết làm sao hơn ? Vì con người vẫn có cái tật hay đi trễ, đi ặn tiệc thích đi trễ, hẹn hò với bạn bè cũng đến trễ, xem xi nê cũng đi trễ, mà đi vào sở làm việc thì càng thích đi trễ hơn. Ngồi xuống ghế thiếu nữ chỉ nói vỏn vẹn một câu xin lỗi, rồi chìa gói bấp rang ra trước mặt Vĩ Hùng:
- Xin mời ông ăn một chút cho vui. -
Hùng, Điệp Viên Ta
Truyện Dịch Gián Điệp VH Miền Nam Trước 75
Bradford Street - Hoàng Hải Thủy phóng tác
HOA BIỂN ĐÔNG xuất bản 1969CHAPTERS 11 VIEWS 3770
Chiếc xe MG sơn mầu đỏ chói chạy như một ánh chớp trên con đường ven núi. Những khúc quẹo liên tiếp tới dưới bốn bánh xe. Bánh xe quẹo gấp rít lên ken két. Khói bốc lên từ những vỏ bánh xiết mạnh, nhưng chiếc xe vẫn chạy mau.
Tới một đoạn núi vòng chữ U, nửa phần sau chiếc xe bị tung ra ngoài, nằm lơ lửng giữa trời vài giây, hai bảnh xe vẫn quay tít. Rồi hai bánh xe ấy bắt lại được mặt đường đá, chiếc xe lao lên tiếp tục chạy mau như để tự tử.
Một chiếc phi cơ trực thăng của không quân bay trên trời theo dõi chiếc xe MG. Trực thăng mà theo dõi thì làm sao xe hơi chạy cho thoát. Chiếc trực thăng lượn vòng trở lại trên chiếc xe đang chạy trốn. Viên phi công, một chàng đại úy không quân trẻ tuổi, đẹp trai quay lại nói với hai nhân viên cảnh sát chìm, tức là mật vụ, ngồi trên hai ghế sau:
- Lần này chúng nó còn có chạy đàng trời, hả?
- Cho xe chúng nó lao vào núi, rớt xuống vực, vở mặt chết hết cả đi. Cho được việc... Chúng nó làm bọn tôi rầu rĩ quá trời...
Người mật vụ nói tiếp:
- Có thế nói là từ ba mươi năm nay... chúng tôi mới gặp một tổ chức cừ khôi đáng sợ như tụi này...
Nhân viên mật vụ thứ hai nhắc bạn:
- Mình vẫn chưa bắt được bọn nó mà? Cần phải nắm được cổ mấy thằng này trước đã. Đại úy cho phi cơ bay sát trên đầu chúng nó đi. Bắt chúng nỏ chỗ này này...
Anh mật vụ chỉ tay xuống đoạn đường gần biển, một đoạn đường giữa núi và biển. -
Pulau Bidong Miền Đất Lạ
Truyện Dài
Võ Kỳ Điền
CHAPTERS 25 VIEWS 13582
Năm 1979 vì không chấp nhận sự cai trị ngu xuẩn độc tài hà khắc của nhà cầm quyền Cộng Sản một phần đông dân Việt tìm cách bỏ xứ ra đi. Hồi đó cuộc xung đột Hoa Việt ngày càng gay gắt, nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam tổ chức đưa người vượt biên bán chánh thức, dành riêng cho người Hoa mục đích vừa cướp được của cải tài sản khổng lồ, vừa loại trừ được một thế lực tài phiệt phản động nguy hiểm cho chế độ.
Nhân cơ hội này, tôi mua giấy tờ giả để trốn theo, đến Mã Lai trú ngụ hết đảo này đến đảo kia tổng cộng là bốn tháng rưỡi, sau đó được định cư ở Montréal Canada sống những ngày xa xứ. Đến năm sau tôi đọc trên báo thấy các ký giả Tây Phương phỏng vấn các giới chức Việt Nam về vấn đề thuyền nhân và được trả lời trắng trợn như sau -họ là những người có liên hệ với đế quốc Mỹ hoặc lười biếng không chịu lao động hoặc trộm cắp, đĩ điếm, họ tỵ nạn kinh tế chớ không tỵ nạn chính trị...
Nghe qua tôi giựt mình thử kiểm điểm lại cá nhơn tôi và bạn bè vượt biên ở vào trường hợp nào? Trộm cắp? Đĩ điếm? Liên hệ đế quốc Mỹ, Pháp? Tỵ nạn kinh tế? Câu trả lời hàm hồ nguy hiểm quá, bây giờ thì không cần đính chánh vì mỗi người chúng ta, ai ai cũng đều biết rõ miệng lưỡi của người Cộng Sản. Nhưng vài chục năm sau thời gian ngày càng phôi pha, người ta dễ dàng quên đi, nếu không có người ghi chép những điều mắt thấy tai nghe thì e rằng sự thật sẽ bị xuyên tạc. Xét riêng về hoàn cảnh của tôi, bỏ hết sự nghiệp, cha già mẹ yếu, liều chết ra đi, không lẽ để mong kiếm chút canh thừa cơm cặn của Tây của Mỹ hay sao? Tôi cũng có thằng con trai năm 1980 vừa được hai tuổi. Tôi nhìn con lắc đầu, nếu mình không ghi lại chuyến vượt biên khổ sở vất vả nầy, thằng con lớn lên sẽ không biết gì hết, biết đâu lại trách ngược lại cha mẹ hồi xưa chắc là cường hào ác bá, tham nhũng hối lộ, ôm chưn thực dân đế quốc, thèm bơ thèm sữa mới phản bội quê hương. Có nhiều sinh viên du học nghĩ như vậy và họ dễ dàng bị Cộng Sản thuyết phục dụ dỗ.
Vì lẽ đó mà tôi phải rán viết, vừa để kỷ niệm chuyến đi của một đời, vừa để dành riêng cho con lớn lên đọc, để hiểu tại sao cả nhà phải liều chết ra đi, ăn đậu ở nhờ xứ người. Vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng viết văn, nên chỉ có ý ghi lại trung thực chuyến đi mà không mảy may thêm thắt vẽ vời. Tôi hì hục viết một mạch không ngừng nghỉ tập hồi ký riêng tư của gia đình. Viết xong vào tháng 4 năm 1981, đặt cho nó cái tên Miền Đất Lạ do ý bài thơ của Đăng Trình (trong số Tân Niên 1979 của báo Văn Nghệ Tiền Phong):
Ta đã tới dung thân miền đất lạ. ... -
Tâm Sự Kẻ Sang Tần
Truyện Kịch Thơ VH Miền Nam Trước 75
Vũ Hoàng Chương
TÁC GIẢ xuất bản 1961CHAPTERS 4 VIEWS 1825
Trong một phủ đệ lộng lẫy nơi Thái tử Đan tiếp đón và thù phụng hào kiệt bốn phương. Mở màn lên Kinh Kha ngồi một mình.
Kinh Kha
Nửa đời luân lạc, buồn thay
Trai thời loạn vẫn trắng tay cơ đồ!
Lênh đênh Tề Nguỵ
Ra Sở vào Ngô
Nào mây Vu Giáp trăng Tần Lĩnh
Nào gió Tam Giang sóng Ngũ Hồ!
Có nghe chăng Kinh Kha:
Bẩy nước anh hùng đàm tiếu?
Nửa đời, ngươi bôn ba
Nửa kiếp, ngươi không nhà
Tay trắng hoàn tay trắng
Kinh Kha hề Kinh Kha!
Lại thấy chăng, Hàm Dương sôi lửa máu
Trăm nghìn cay đắng nỗi lương dân?
Bao thảm khốc dưới bàn tay dâm hậu
Và đứa con hoang của nước Tần!
Doanh Chính tàn bạo
Lòng tham mưu sâu;
Thôi rồi vương đạo
Còn chi nửa đâu!
Hoạ diệt vong đè sáu ngã chư hầu…
Đủ nanh vuốt, ngày nay Tần bạo chúa
Sắp hung binh dầy xéo đất Yên bang;
Chiều hôm qua lời nói của Điền Quang
Thực đã khiến lưỡi gươm này phẫn nộ -
Những Tin Tức Về Một Mgôi Làng
Truyện Dài
Nguyễn Thanh Hiện
CHAPTERS 37 VIEWS 4513
Có một buổi sáng trong đời tôi không thể nào quên, buổi sáng vừa mở cửa đã nghe thấy những tiếng hô hét của bọn họ
chúng ta hãy cùng tiến lên
lúc nào là cũng bắt đầu bằng câu ấy
nhữn g nhà nghiên cứu xã hội nói về cuộc tiến công của những người mù
không còn kịp nữa rồi
tôi kêu lên với cha mẹ tôi khi nhìn thấy có rất nhiều những người mù trên con đường làng
một buổi sáng tệ hại
cha tôi thức dậy chưa kịp súc miệng đánh răng đã lo đan chiếc giỏ bịt mỏm bò cho xong, còn mẹ tôi thì vẫn còn loay hoay với lũ heo con mới đẻ ở ngoài chuồng, nghe tiếng kêu có vẻ bất thường của tôi, bà hoảng quá ẵm cùng lúc ba con heo con chạy vào nhà
về chuyện những người mù đang tiến công khắp nơi trên thế giới thì cả nhà tôi đã nghe nói đến, còn như việc họ tiến đến làng tôi thì thú thật là chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới
tiến công vào cái làng nghèo xơ xác lúc nào cũng thấy nỗi buồn lẩn quất trên những con đường làng để làm gì nhỉ, cha tôi nói, thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì đang xảy ra
giờ thì làm sao hỡ ông, mẹ tôi nói
trước sao thì nay làm vậy, cha tôi đáp
không có người mù nào vào nhà, cũng khiến cho không khí yên ổn trở lại với mọi người trong nhà tôi, không thả bò ra đồng, không ra chuồng heo với lũ heo con mới đẻ, không nấu cơm để cho người ta không trông thấy khói bốc lên nơi mái nhà, nhưng tối đến thì không ai dám ở nhà
tất cả đều phải ra đình làng
đây là lệnh, thứ lệnh tựa sấm thần, chỉ trong chốc lát đã truyền đi khắp làng, sự lan truyền nhanh chóng là do người ta đã nghe nói đến những cái chết lạnh lùng trong các cuộc tiến công của người mù -
Ở Phía Đông Tôi
Truyện Dài
Nguyễn Thanh Hiện
CHAPTERS 4 VIEWS 1763
cuộc đời bác tôi là cả những tháng năm kỳ dị, có quá nhiều cách sống trên đời, nhưng cách sống của bác tôi đã để lại cho tôi những ấn tượng vừa bí ẩn vừa đầy tính thi ca, bác tôi đọc nhiều, đi nhiều, vừa đi vừa viết ngôn ký, rồi tới tuổi năm mươi bỗng quay về làng, lập am thần để thờ đủ các vị thần phật, cuộc đời đơn độc không vợ con của bác ấy như là dành hết cho những cuộc trò chuyện và tranh luận cùng các vị thần phật, từ khi về làng lập am thần ở phía đông khu vườn nhà tôi, khu vườn ông bà nội tôi để lại, trừ những thời giờ cho việc ăn uống bên nhà cha mẹ tôi, hầu như cả ngày đêm bác tôi giam mình trong công cuộc trước tác trong căn nhà rộng thênh thang nhưng có vẻ không còn đủ chỗ cho đám tượng bằng thạch cao có bằng gỗ có bằng xi măng có, những vị phật sống, những vị thần mặt đen mặt đỏ, một người cả ngày lẫn đêm sống với hình bóng của các thế lực siêu nhiên thì có còn là bác tôi nữa không, tôi đọc sách Ngôn Ký của bác tôi thấy ông luôn đắm mình trong những cảm thức siêu việt, bước qua lại giữa thời gian theo cách các vị thần, có vẻ như muốn tiến vào miền đất vốn mãi mờ mịt trong cảm thức con người, đặt chân lên đấy, rồi bình thản bước đi như thể là quê hương thân thuộc của mình, thỉnh thoảng dừng chân trò chuyện cùng ai đấy, rồi lại bước đi, không có năm tháng, không có ngày đêm, không có xa gần, cứ bước qua lại giữa những tầng, những lớp, những miền, những cảnh… này ta nói cho các vị biết là ta đã sống ở đây tự nghìn năm trước đấy, dường như ông đã nói với ai đó, tôi cứ cảm tưởng là từ ngôi làng thân yêu của tôi, bác tôi chỉ bước thêm nửa bước là tới các nền văn minh sông Tigre, văn minh sông Nil, hay văn minh sông Hằng…
-
Mai-nương Lệ-cốt
Truyện Dịch Truyện Hay Tiền Chiến
Abbé Prévost - Nguyễn Văn Vĩnh dịch
ÉDITIONS TRUNG BẮC TÂN VĂN xuất bản 1932CHAPTERS 3 VIEWS 3385
Sự-tích này là sự-tích một người quá đắm say nơi tình-dục cũng là một cái gương hay cho bọn đầu xanh. Des Grieux (Đê-Ghi-ri-ơ) công-tử, đóng vai chính trong truyện này, là bậc niên-thiếu nam-nhi, say mê một gái giang-hồ, đến nỗi như đui, như điếc, như dại, như ngây. Sung sướng vẻ-vang chẳng muốn, tự mình lại đem mình vào nơi khổ-hải trầm-luân, cực-nhục trăm chiều. Trời bẩm sinh ra có tài-năng, có đức-hạnh, lại là con nhà thế-tập, đường công danh thật rộng mở cho mà bước tới, vậy mà tự mình lại đi giúi mình vào chỗ tối tăm hèn-hạ, tự mình đem thân lưu-lạc giang-hồ, nay đây mai đó, ăn ở một cách rất đê tiện. Biết trước những cơ nguy-hiểm mà không muốn tránh nguy-hiểm. Cực thì biết cực, đau thì biết đau, mà tay người vớt đẩy ra không vịn, thuốc kề tận miệng mím môi không uống. Tính khí con người đâu quái lạ: hay có, dở có, nết có, tật xấu có; cảm-khái những tình rất cao-thượng, mà làm ra những việc rất càn. Đó là cái cảnh giữa trong bức tranh tôi vẽ cho thiên-hạ xem. Người có trí hẳn cũng công-nhận cho rằng công việc ấy không phải là công việc vô ích. Trước nữa đọc quyển sách cũng nên cuộc tiêu-khiển, sau trong truyện cũng lắm câu mở mắt cho người đời. Làm cho người ta vui mà hóa ra dạy người ta, ấy cũng là một chút công với người đọc sách.
-
Nhà Ai
Truyện Dài Truyện Hay Tiền Chiến
Nguyễn Đức Chính
CHAPTERS 6 VIEWS 3894
ÔNG ký Thảo, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa suy nghĩ, lúc ấy là một chiều chủ nhật. Chỉ có buổi chiều chủ nhật, ông mới rảnh rang đôi chút đi bách bộ trên con đường vắng này, dưới hai hàng soan tây thưa lá hở ra từng mảnh trời xanh.
Buổi sáng nay ông vẫn ra sở với ba bạn đồng sự. Nhà Nông Phố, dạo ngày mùa, người trả nợ nhiều không lúc nào ngớt. Ông Chánh sở lại là người chăm chỉ.
Không phải chỉ buổi sáng nay, từ mấy tuần rồi, và chẳng biết đến bao giờ nữa, buổi sáng chủ nhật thế là mất đứt. Tuy nhiên cả bốn ông ký cũng chẳng ai kêu ca.
Một lần, ông Chánh đã giảng giải cho cả mấy ông ký: việc không phải là việc riêng của ông, ông cũng chỉ là người đi làm công cuối tháng lĩnh lương, nhưng công việc sở nhiều thì phải góp sức, thêm giờ làm cho hết chứ, cho xong bổn phận chứ. - Vả lại trong khi các anh làm việc tôi có chơi đâu!
Cả bốn ông ký - Phương, Tạo, Thu, Thảo - cùng cho là có lý, chỉ phàn nàn riêng với nhau:
- Tây ‘‘họ’’ chăm thật!
Riêng ông Thảo, đi làm buổi sáng chủ nhật cũng chẳng là cực hình gì. Không cũng đến tổ tôm cho hết ngày. -
Tâm Tình Hiến Dâng
Truyện Dịch GT Nobel Văn Học VH Miền Nam Trước 75
Rabindranath Tagore
AN TÊM xuất bản 1971CHAPTERS 4 VIEWS 10305
-
Sóng Ngầm
Truyện Dài Tình Cảm
Trần Kim Vy
CHAPTERS 17 VIEWS 1984
Những đợt Sóng Ngầm là một bản phân tích tâm lý xã hội của tác giả đối với những người đàn bà cô đơn, những người đàn ông bất hạnh trong việc chăn gối, những éo le của những sợi dây tình cảm rắc rối đan chéo qua nhau như những lưói lửa. Trong những làn đạn bắn từ mọi góc độ của con tim, có viên trúng địch là oái oăm nhưng chuyện đó đã xảy ra trong đời sống hằng ngày mà Trần Kim Vy phản ảnh trong truyện. Càng buồn hơn nữa, lại có viên trúng nguời ở ngoài rìa "cuộc chiến". Trần Kim Vy đã cho ta biết thêm nhiều diện mạo của tình yêu tình đời.
Độc giả khi đọc chương đầu sẽ thấy tình yêu chớm nở ở cành cây trong góc vuờn này, nhưng cuối cùng khi đóa hoa tình nó trọn vẹn thì lại thấy nó ở một cành của một góc vườn khác. Tình yêu đi đường vòng, đường tắt hay đường ngoắc ngoéo chữ "chi" ? Ở những đợt Sóng Ngầm độc giả sẽ không có thể đoán trước được ai sẽ yêu ai mặc dù tình cảm ẩn hiện khá rõ ngay từ đầu. -
Tổ Quốc Ăn Năn
Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo
Nguyễn Gia Kiểng
CHAPTERS 5 VIEWS 4450
Tôi sang Pháp du học năm 1961, lúc 19 tuổi. Là đứa con của đồng quê Việt Nam, tôi được nuôi dưỡng lúc ban đầu bằng hình ảnh cánh đồng, lũy tre, bờ ruộng, con cò, bằng những câu ca dao: Bầu ơi thương lấy bí cùng… ta về ta tắm ao ta, v.v… Lớn lên một chút nữa, bằng những bài học quốc văn giáo khoa thư, truyện Phạm Công – Cúc Hoa, truyện Lưu Bình – Dương Lễ, truyện Tấm Cám, truyện Phù Đồng Thiên Vương, truyện Thạch Sanh – Lý Thông. Khi chớm có nhận thức, bằng những trang sử oai hùng của dân tộc: Ngô Quyền phá quân Nam Hán, Lý Thường Kiệt phá Tống bình Chiêm, Trần Hưng Đạo phá quân Nguyên, Lê Lợi bình quân Minh, Quang Trung đại thắng quân Thanh; bằng những gương tuẫn quốc của Trần Bình Trọng, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu. Vinh dự nhất là sự hy sinh dũng liệt của Nguyễn Thái Học và Việt Nam Quốc Dân Đảng. Vinh dự vì trong trang sử này gia đình tôi có góp phần hy sinh. Trí tuệ của tôi cũng được phần đào tạo bằng thơ văn Nguyễn Công Trứ, bằng Truyện Kiều, bằng tư tưởng Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, bằng Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi, bằng Hịch Tướng Sĩ của Trần Hưng Đạo, bằng nhiều thơ văn ái quốc, kể cả những bài thơ của Đặng Phương – mà sau này tôi được biết là Nguyễn Ngọc Huy.
-
Đông Dương 1945/1973
Phi Hư Cấu Lịch Sử
Thế Nguyên - Diễm Châu
CHAPTERS 5 VIEWS 2633
Với những Hiệp định được ký kết tại Pa-ri ngày 27 tháng Giêng 1973 về Việt-nam và tại Vạn-tượng ngày 21 tháng Hai 1973 về Ai-lao, cuộc ngừng bắn đã bắt đầu có hiệu lực tại Nam Viêt-nam từ 8 giờ sáng ngày 28 tháng Giêng 1973 và tại Ai-lao từ 12 giờ trưa ngày 22 tháng Hai 1973. Tuy nhiên từ đó đến nay, tại Nam Việt-nam cũng như tại Ai-lao, trên thực tế, cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. Tại Ai-Lao, chỉ ít giờ sau khi lệnh ngưng bắn có hiệu lực, các phi vụ dội bom bằng máy bay B.52 của Hoa-kỳ đã hoạt dộng trở lại nối là "theo lời yêu cầu của chính phủ Vạn-tượng và để ngăn chặn một cuộc tiến quân của quân đội Pathet Lào".
Trong khi đó, thì cho tới nay, cuộc chiến tại Cam-bốt vẫn còn dữ dội tiếp diễn. Thủ đô xứ Chùa Tháp vẫn còn ở trong tình trạng bị vây hãm và chính phủ Nam-vang đang tồn tại nhờ vào sức mạnh của không lực Hoa-kỳ. -
Ma Cà Rồng
Kinh Dị Truyện Hay Tiền Chiến
Việt Sinh
CHAPTERS 11 VIEWS 2512
Ở vào cuối thế kỷ thứ 20 này, các khoa học đang thịnh hành mà nói đến truyện "ma quỷ" sao cho khỏi để các nhà thức giả cười thầm mà cho là chuyện bịa đặt được.
Nhưng xin thưa rằng: Truyện "Ma Cà- Rồng" của soạn giả thuật trong quyển sách này là truyện thiệt, truyện hiện tại thường sảy ra ở mạn thượng du xứ Bắc Kỳ và ở thượng Lào (Haut laos).
Ma Cà Rồng có hồn cả xác, nó ở lẫn với người, cách sinh hoạt hàng ngày của nó cũng như ta. Nó là giống Ma hữu hình, chứ không như các ma quỷ vô hình ở trong trí tưởng tượng của những người mê tín dị đoan xưa nay.
Người Việt Nam ta chẳng mấy người là không nghe nói đến giống ma gà ở vùng Cao Bằng và Lạng Sơn : Ma Cà Rông và Phi Tóp ở Yên Báy, Sơn La Lào. Nhưng nào đã ai hiểu rõ cách hành động của nó ra sao ? -
Trái Lựu Đạn Không Kịp Nổ
Tập Truyện Truyện Hay Tiền Chiến
Thiết Can
CHAPTERS 9 VIEWS 2031
Ông thầy thuốc quay lại hỏi cô khán hộ :
- Ngoài phòng đợi còn mấy người?
- Dạ, thưa còn ba người.
Ông Ihầy thuốc liệng điếu thuốc đang hút giở nói hằng một giọng tức bực.
- Ba mươi tết rồi sao còn lắm người bịnh thế !
Đoạn giơ tay lên coi đồng hồ :
- 7 giờ thiếu 15... Cô Ba, cô ở Khánh Hội hả ! Khu ấy 7 giờ đã giới nghiêm, thôi cho cô về trước. Để khách đó, tôi rước lấy cũng được.
Cô Ba về rồi, ông thầy thuốc đích thân đẩy cửa phòng khám-bịnh, rước thân chủ vào... Người thứ nhứt... Người thứ hai... Chỉ còn một người nữa là hết. Ông thầy thuốc có thể đóng cửa phòng khám bịnh, tự cho mình nghỉ tết một tuần là ít nhứt : ngày khai trương năm mới chưa nhứt định ngày nào, vì còn phai chờ bà thầy thuốc coi lịch lấy ngày tốt đã.
Khi người khách cuối cùng bước vào phòng khám bệnh, ông thầy thuốc liếc mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay : 7 giờ 30. Ông tự bảo : "15 phút nữa là rồi, hết tai nạn !" -
Lưu, Lạc, Giang, Hồ
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò
Việt Sinh
VIEWS 367
Ngày xưa có bốn người tên là Lưu, Lạc, Giang và Hồ. Bốn người, mỗi người ở một phương, một tỉnh, cảnh nhà khốn khổ, cùng xa nhà đi đến một nơi xa xôi làm ăn.
Bởi cùng một hoàn cảnh nên khi bốn người gặp nhau ở khu rừng nọ, tả thân thế cho nhau nghe, trong câu chuyện trở nên thân mật. Họ bàn với nhau rằng :
- Chúng ta cùng nghèo khó, cùng không cửa không nhà, cùng một mục đích đi làm để kiếm ăn và cùng mang một hy vọng làm giàu. Vậy chúng ta gặp nhau ở đây, chắc là có lòng trời định sẳn. Bầy giờ chúng ta nên kết làm anh em, tuy tình bạn hửu nhưng coi nhau như thể ruột thịt chân tay.
Lưu nói :
- Phải lắm, chắc các anh còn nhớ truyện tam quốc ngày xưa, Lưu Bị, Quan Công và Trương Phi cùng kết nghĩa huynh đệ, sống chết có nhao. Ta hãy noi gương ấy. -
Mối Tử Thù
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò
Nguyễn Lam Điền
VIEWS 397
Hôm nay cất đám bác Ba. Người cai cả và đầy tớ chân tay của ông Chủ. Cái quan tài bốn ngưởi khiêng đi trước một hàng giải những người thợ mỏ đen đủi và lam lũ, lần theo con đường cỏ danh cao đến quá lưng để sang ngọn đồi bên kia là chỗ mấy ngưòi thợ bạn đã đào từ sáng một cái huyệt, nơi nghỉ cuối cùng của người cai cả.
Bọn thợ đi nghiêm trang lắm, phần thương người xấu số ít, nhưng phần nhiều là sợ ông chủ đi trước quan tài đương nói chuyện một cách thân mật và vui vẻ với Nghĩa thầy thư ký trẻ tuồi. Lẫn trong đám người lam lũ ấy, một bà cụ ăn mặc lối tỉnh thành cũng chịu khó bước trên con đường gồ ghề, nét mặt đăm đăm buồn dầu như có vẻ thương người chết lắm. Bà cụ ấy cả mỏ ai cũng biết và cũng mến chính là bà đẻ ra thầy thư ký. Bà là bà tiên của mỏ vì thường ngày bà hay chu cấp cho các gia đình thiếu thốn, đến thăm và cho thuốc những người ốm. Mỗi lần bà đến đều như có đem theo chút ánn sáng cho những gian nhà lá tối tăm dựng tạm thời cho thợ ở. Thuốc men, tiền của, họ quý thật nhưng vẫn không trọng bằng những lời an ủi đầy mối từ tâm của bà. -
Phong Lưu Đồng Ruộng
Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo Truyện Hay Tiền Chiến
Toan Ánh
CHAPTERS 14 VIEWS 1708
Ít lâu nay, những thú chơi cũ của ta một ngày một mất để nhường chỗ cho thú chơi mới. Ngày xưa các cụ ta có thú bơi chải, ngày nay các bạn trẻ thay chải bằng thuyền thoi, ngày xưa chưa có quyền Anh thì ta chỉ chơi vật, chơi trung bình tiên. Những thú chơi mới càng ngày cáng nhiều mọi người xô đẩy mà đua theo mởi, không ai còn nhớ những trò chơi thanh nhã của các cụ ta xưa.
Ở đây, dưới cái đề mạc : Phong lưuu đồng ruộng, tôi xin sưu tầm, theo như sức tôi có thể, những thú chơi phong lưu ở vùng quê ta. Những thú chơi này có khi mất hẳn rồi: như tục thả chim thi, tục ném pháo, có tục vẫn còn nhưng chắc chắn rồi cũng sẽ mẫt như hát quan họ, hát ví, bơi trải, trọi trâu và cũng có tục không bao giờ mất dược như chơi cờ người, cờ bỏi, chơi trọi gà, chọi chim hoạ my.
Viết nhữnq bài này, tôi không ngoài cái mục đích đem phơi bầy ra trước mắt mọi người những cái lý thủ mà không ai biết tới, những cái hay, cái đẹp ở xứ mình bị bỏ quên.
Các bạn sẽ biết là xưa kia, và bây giờ ở các vùng quê, càc cụ cũng biết ham mê những thú vị thanh tao. -
Đã Không Duyên Kiếp
Truyện Dài Trinh Thám Truyện Hay Tiền Chiến
Xuyên Sơn
CHAPTERS 7 VIEWS 816
Tin xác người bị trộm lan rộng ra nhanh hhư làn thuốc súng. Người ta tranh nhau mua, dành giựt, chỉ trong một tiếng đồng hồ, khắp Saigon và Chợ lớn tờ "TIẾNG GửŒI" của ngày hôm ấy không còn tìm thấy ở mấy đại lý và ở tay trẻ bán báo nữa.
Dư luận xôn xao.
Họ không ngớt bàn tán đến vụ trộm kỳ dị...
Kẻ trộm xác ấy thúc dục bởi mục đich gì ?
Họ mở ra nhiều cầu hỏi, để sau cùng không tìm được câu trả lời nào khả dĩ tạm gọi là có nghĩa. Và tên tủồi của nhà phóng sự Huyền Linh được lập lại mỗi khi họ để đầu dề nói trên ra bàn.
Họ mong chờ, nóng nảy mong chờ.
Họ trông mong một tia sáng. Tính hiếu kỳ của họ bị khêu gợi đến cực điểm, họ ước ao được thỏa mãn hoàn toàn. -
Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Huyền Châu
CHAPTERS 8 VIEWS 1247
Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp là một bộ võ hiệp tiểu thuyết độc nhất, vô song; cốt truyện rất hay và ly kỳ, xưa nay chưa từng có bộ nào sánh kịp của Huyền Châu, một nhà văn sĩ đại tài đã giầy công địch trong hơn một năm giời, ra quốc văn để hiến các bạn ham đọc truyện tầu.
Truyện Phi Long Kiếm Nhị Nương Tam Hiệp, lại nhờ được tài khôn sánh của soạn giả trứ đanh đã khéo dùng ngọn bút tài tình, câu văn lưu loát khéo tả, khiến các bạn phải chau mày rơi lụy thương sót một gia đình êm đẹp bỗng dưng gió chiều đổi hướng giăng trong gặp lúc mầy nhòa, đến nỗi tan nát vì một mối tình ác nghiệt.
Các bạn còn phải lạ vì những cảch hành động của nhị nương tam hiệp, là năm người nghĩa khí, anh hùng, không quản những điều nguy hiểm, khó khăn, làm những việc đáng khen đáng mến... -
Cô Bé Đuôi Cá
Truyện Dịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến
Hans Christian Andersen - Hoàng Đạo dịch
VIEWS 475
Xa xa ngoài biên cả, nước xanh như màu hoa biếc, và trong tựa pha lê. Và biển ở đấy sâu lắm — dễ chưa có cái neo nào buông tới đây ; từ đáy biển phải chồng chất rất nhiều gác chuông nhà thờ cái nọ trên cái kia mới lên được tới mặt nước. Các loài thủy tộc cũng ở
dưới ấy.
Các em đừng tưởng rằng ở dưới chỉ toàn một màu cát trắng. Không, không phải thế. Ở dưới ấy người ta thấy mọc những cây rất lạ lùng, cánh và lá mềm đến nỗi nước nước hơi rung rinh là đưa đi đưa lại như động vật vậy.
Cá to cá nhỏ đều lượn đi lượn lại trong cành cây y như chim bay liệng quanh cây cối trên măt đất. Ở nơi sâu nhất là lâu đài của Long Vương. -
Con Chim Họa Mi
Truyện Dịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến
Hans Christian Andersen - Hoàng Đạo dịch
CHAPTERS 2 VIEWS 658
Ở bên Tàu, không nói chắc ai cũng thừa biết Hoàng đế là một người Tàu, và mọi vật mọi sự chung quanh Hoàng đế cũng đều tàu cả. Chuyện này xảy ra đã lâu đời rồi, và vì thế đáng kể lại trưởc khi người ta quên mất. Hoàng thành là một tòa lâu đài lộng lẫy nhất hoàn cầu, xây toàn bằng xứ hạng tốt và rất đắt tiền, nhưng mỏng mảnh dễ vỡ lắm nên ai nấy đều phải hết sức cẩn thận không dám đụng chạm đến. Trong vườn Thượng uyển trồng các cây hoa đẹp nhất trên đời, và ở cuống những bông đẹp nhất trong đám hoa ấy, có treo những chuông bạc để nó rung vang lên mỗi khi có người qua, vì sợ người quên không để mắt nhìn đến hoa. Thật vậy, thứ gì trong vườn Thượng uyển cũng đẹp rất mực, và vườn rộng rãi đến nỗi chính người giữ vườn cũng không biết đi đến đâu mới bết nữa.
-
Con Chim Gi Sừng
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Đạo
VIEWS 343
Hôm nay, được ngày tốt, tôi nhất định bắt đầu viết tập ký ức của tôi. Hiện tôi đã già rồi, không còn đủ sức để sống một cuộc đời phiêu lưu như thời hoa niên nữa, chỉ ngày ngày hai bữa đi kiếm mồi rồi về tổ nằm nghỉ. Trong lúc nhàn rỗi các bạn nghĩ còn gì hơn là chép lại cuộc đời của mình, để ghi lấy những việc đã qua. Và biết đâu sau này con cháu tôi không xem đến và lấy đó làm gương ? Giống chim gi sừng chúng tôi sở dĩ không thịnh vượng được, một phần lớn cũng là vì những kinh nghiệm của chim trước không truyền được đến chim sau mà thôi.
Giống chim gi sừng chúng tôi là một giống đẹp hùng tráng nhất trong loài chim gi. Thân chúng tôi thon thon như búp hoa quỳ, nhỏ nhắn nhưng có vẻ phong nhã, nhanh nhẹn, mạnh mẽ; chúng tôi bé thật, nhưng mà bé hạt tiêu.
Lông chúng tôi mượt như nhung, màu đen ở trên đầu, trên cánh, nâu thẫm ở cổ, nâu nhất dưới bụng. Tuy lông cũng có màu nâu đấy nhưng xin các bạn chớ lẫn chúng tôi với lũ chim sẻ nứa. Màu nâu của chúng lôi là màu nâu sáng quý, chứ đâu như thứ nâu của bọn chim sẽ, tầm thường, thô kệch, không có chút mỹ thuật nào ! -
Lên Cung Trăng
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Đạo
VIEWS 381
Các cháu đâu ra mà pha cỗ !
Nghe tiếng chú ở ngoài vườn gọi vào, Sang, Liên và Ngọc đáp lại rối rít :
— Vâng... vâng ạ.
Chúng xếp vội vàng đầu sư tử với trống vào một nơi rồi sô nhau chạy ra. Ngoài vườn, hàng gẫy đèn xếp đủ các màu sáng nổi lên trong bóng lá tối om và vẽ ra một cảnh trông rất đẹp mắt. Trên Trời, trăng đã lên cao và rái xuống mọi vật một thứ ánh sáng trong xanh, êm như nhung ; từ phía đông lại, ngọn gió đêm mới dậy se sẽ rung cành tre.
Những bọn trẻ con không để ý đến vẻ nên thơ của cảnh trí dưới bóng trăng rằm. Chúng nhanh chân chạy đèn một bàn cỗ kê trên một bồn cỏ rộng. Ở đây, cả nhà đã đu mặt, đương ngồi uống nước, ăn bánh và nói chuyện.
Sang đến ngồi bên cạnh chú Học, hai con mắt dán vào đĩa bánh nướng và bánh rẻo đặt ở giữa các đĩa hồng và cốm. Nhưng Sang là một đứa trẻ ngoan, không dám tự tiện thò tay bốc, cũng không dám đòi.
Chú trông biết ý mỉm cười hỏi :
- Cháu muôn ăn gì, cốm hay bánh ?
- Bánh rẻo ạ. -
Sơn Tinh
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Đạo
VIEWS 431
Một buổi chiê u hè oi bức, ông Tảo đưa hai con đến đường Cổ ngư hóng gió. Ông thuê chiếu ngồi ven hồ Tây, còn Dung và Thảo dắt tay nhau đi thung thăng trên bải cỏ. Gió hây hẩy đưa ; những lá sen non trên mặt hồ sẽ rung động, một vài con chuồn chuồn chập chờn vụt đậu lên những bông quỳ mới nở vụt bay lên trên không.
Ông Tảo ngổ i yên lặng nhìn theo mấy cánh buồm trắng lấp loáng ánh chiều nhạt đương lướt trên mặt hồ xanh, nhẹ nhàng như trong một giấc mộng, ông mải ngắm cảnh, không biết hai con đi bộ đã mệt, đều đến ngồi cả bên cạnh ông, bàn tán huyên thiên.
Lúc đó mặt trời đã xế ngang ngọn núi Ba-vì đứng sừng sững ở phương Tây về phía bên kia hồ như một bức bình phong khổng lồ màu lam nhạt trên nền trời hồng. Dung bỗng chỉ ngọn Ba-vì bảo anh :
- Này anh trông ! Mặt trời sắp lặn sau đám mây.
- Không phải mây, núi đấy. -
Con Hưu Sao
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Tự Lực Văn Đoàn VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Đạo
VIEWS 404
Một đám mây vàng hiện ra ở phương đông, nằm ngang chân trời. Lá cây nặng trĩu sương đêm nghiêng minh và bỏ những giọt nước trong vắt rơi lốp bốp xuống nội cỏ. Tiếng bai con chim thủ thỉ và thù thì nghe đã gần nhau lắm. Trời đã rạng đông.
Dưới gốc một cây trám trắng, trong bụi rậm, con hươu sao mẹ đương âu yếm thò lưỡi liếm đứa con mới đẻ, một con hươu sao nhỏ và gầy, đứng chập chững trên bốn chân còn run run vì yếu ớt quá. Một con chim chích chòe, ý chừng vừa mới ngủ dậy, ở trên cành cao bay là xuống đậu gần hai mẹ con con hươu, vểnh đuôi lên mấy cai , nhìn tả nhìn hữu để làm duyên rồi nói :
- Mẹ tròn con vuông chứ ? Chích ! chích ! Trông nó hay đấy nhỉ ! Nhưng nó to lớn làm sao ! Và lông nó thô quá, ít ỏi quá. Hôm nọ chị tôi cũng vừa ở cữ được một lứa, những năm đứa trẻ nhỏ xíu trông xinh lắm kia. Chích ! chích ! -
Con Cá Thần
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Hoàng Đạo
VIEWS 504
Ngày xưa, ở một làng đánh cá miền bể, có một cậu học trò tên là Minh.
Cậu Minh hiếu học và thông minh, thầy dạy và bè bạn ai cũng mến yêu. Năm cậu lên mười ba, thân phụ cậu qua đời. Mẹ cậu khóc lóc quá thành bệnh. Nhà đã nghèo, lại nghèo thêm ; có đồng nào chạy thuốc thang hết cả. Minh, vì thế, phải thôi học về nhà giúp mẹ.
Từ đó, cậu học trò chăm chỉ đã trở nên một cậu bé đánh cá. Ngày ngày, cậu lang thang ở ngoài bãi biển, khi đi bắt ngao, khi đi câu cá. Tuy cậu tiếc không được theo học cho đến nơi đến chốn, Minh vẫn cố tươi cười làm lụng cho vui lòng mẹ. Mẹ con cậu sống cuộc đời chật vật ấy, bữa đói bữa no, không còn mong có một tương lai tốt đẹp được. -
Lan Và Huệ
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Hoàng Đạo
VIEWS 1665
Chợ Chu là một đô thị nhỏ ở vùng Thái nguyên. Mấy gian chợ xây gạch ở chính giữa, chung quanh là những ngôi hàng của người Kinh lên đây buôn bán với bọn Thổ, Mán, rồi là rừng núi bao phủ bốn phía.
Trong các ngôi hàng kia, có ngôi hàng của vợ chồng ông Bá là thịnh vượng hơn cả. Cũng như các bạn hàng khác, ông bán cho dân Thổ những thứ họ cần dùng như muối, đường... và mua sản vật của họ để xuôi Thái nguyên bán lại. Nhưng ông hiền hậu và thực thà, không có tính lừa lọc lại sẳn lòng cửu giúp kẻ nghèo, nên dân Thổ thích giao, dịch với ông và mến yêu ông lắm.
Vì thế, công việc làm ăn của ông rất dễ dãi và hai ông bà có thể tự mãn, nếu không có một nỗi khổ tâm : Hai ông bà muộn con. Hai ông bà uống thuốc suốt năm và luôn luôn đi cầu tự ở các đền chùa, nhưng vẫn không có kết quả gì. -
Cuốc Đời Ly Kỳ Và Gian Nan Của Rô Bin Sơn
Truyện Dịch Truyện Hay Tiền Chiến
Daniel Defoe - Thế Lữ dịch
CHAPTERS 4 VIEWS 794
Tai nạn càng ngày càng thêm nguy hiểm. Chiếc tầu buồm sau bao nhiên ngày bão táp trên mặt bể, đã bị hư hỏng nhiều. Người trên tầu mỗi chốc tưởng chừng bị hại đến nơi. Ai nấy đêu lo sợ Rô-bin-Sơn hối hận tự trách mình.
Chàng ứa nước mắt nghĩ đến các người thân yêu ở quê, nghĩ đến lời can ngăn tha thiết của họ hàng khi chàng còn sung sướng trong mộy gia đình giàu có. Chàng nghĩ đến những câu khuyên dạy khôn ngoan của cha, cách đó tám năm là lúc chàng ngỏ ý lần đầu muốn đi bể. Bỏ ngòai tai các lời khuyên dỗ, và không ham cuộc đời yên ổn sang trọug ở giữa tình âu yếm của người thân yêu, Rô-bin-Sơn nhất quyết theo chí hướng mình. Rồi chàng phiêu lưu trên các mặt bể. Chàng được toại ý, nhưng chàng cũng gặp nhiều lúc gian nan. Nào chết hụt mấy lần, nào bị sóng gió làm trôi dạt bao phen, có lần lại bị bắt làm tôi tớ cho bọn cướp bể. Mỗi lần gặp nạn là một lần Rô-bin-Sơn hối hận nhớ nhà. Nhưng vừa thoát nạn, chàng lại muốn lênh lênh trên bể cùng chiếc tầu ngược xuôi đến các xứ xa xôi. Lần sau cùng, hồi ầy vào ngày mùng một tháng chín năm 1659, Rô-bin-Sơn cùng một bọn thủy thủ lại nhổ neo khởi hành một cuộc buôn xa. -
Hai Thứ Khôn
Tập Truyện Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Thế Lữ
CHAPTERS 3 VIEWS 1454
Ở một huyện kia có một con sông nhỏ chảy qua. Tên sòng ấy là Bồng Giang. Trẻ chăn trâu ở bờ sông, chiều chiều, lúc đánh trâu về, thường gõ lên sừng trầu mà hát:
Ngồi trông kìa đám mây vàng
Hát lên câu hát nhịp nhàng mà nghe
Gió sông lên thổi bờ tre
Hỏi con chim gáy đi về nhớ không
Bồng Gianq trong dục hai giòng
Ấy lòng kẻ thật với lòng người gian
Ở đời hai thứ khôn ngoan
Thử xem bên thiệt bên hơn, bên nào ?
Bởi vì ngày xưa, ở mạn sông Bồng, có hai bác nhà quê tuổi cùng trẻ như nhau, nhưng tâm tính mỗi người một khác. Mội bác tên là Trọc, và một bác tên là Thanh. Bác Trọc là người gian giảo, hay lừa dối, cả đời chỉ nghĩ những mưu mô quắt quéo để kiếm ăn ; dù phải đi trộm cắp cũng không từ, bác ta chẳng hề sợ thiệt cho ai và không bao giờ biết thương kẻ khác.
Còn bác Thanh thì trái lại ; bác không bao giờ nói dối. Đối với mọi người, bác rất tử tế, bác sẵn lòng giúp đở kẻ khác. Nhà nghèo, bác phải làm lụng vất vả lắm, thế mà trong lòng lúc nào cũng vui. -
Quyển Sách
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Thạch Lam
ĐỜI NAY xuất bản 1940VIEWS 384
Bà Minh đang ngồi khâu vá ở bcn bàn, thì cửa mở. Bàng nhanh nhẹn bước vào, một cặp sách vở cắp ở nách. Bàng là con giai bà, lên mười tuổi, và học lớp ba trường bờ sông.
Bà Minh ngửng lên nhìn đồng hồ, rồi hỏi Bàng :
- Sao về muộn thế, con ?
Bàng vứt sách vở trên bàn đánh phịch một cái, và trả lời mẹ :
- Thưa me, tại hôm nay chúng con còn phải tập thể thao. À, me này, me cho con tiền để con mua quyển sách tập đọc khác, vì mai có ông Thanh tra đến khám trường.
- Thế nào ? Quyển trước me cho con tiền mua đâu rồi ?
Bàng trỏ tay vào chồng sách :
- Rách rồi còn đâu nữa. Bìa long cả ra rồi, me ạ. Mai thầy giáo khám thấy rách thế thầy phạt chết.
Bà Mi'nh với tay cầm lấy quyền sách cũ xem. Ngắm nghía một lúc rồi hà buồn rầu bảo Bàng :
- Con để sách đến nỗi rách nát thế này ư ? Con không chịu giữ gìn sách hay sao ?
- « Con vẫn giữ gìn cẩn thận đấy chứ », Bàng đáp.
- Sao con dám nói thế. Con không nhìn quyển sách đấy xem : bìa rách, gáy long và trang quằn cả lén...
Bàng lặng yên, cúi đầu. Bà Minh tiếp :
- Me tiếc phải trách mắng con điều đó. Một người học trò như con mà không biết giữ gìn sách vở; con đã mười tuổi đầu rồi chứ còn bé đâu. Con thử xem các bạn con xem : sách của anh Đào có bẩn thỉu như thế này không ?
- Thưa me, không ạ. Sách của anh ấy lúc nào cũng như còn mới nguyên. -
Hạt Ngọc
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Thạch Lam
ĐỜI NAY xuất bản 1941VIEWS 325
Ông bà Ba trước kia vẫn ở nhà quê, ở một làng đông đúc và sầm uẩt về tỉnh Hưng yêu. Sau, vì nghèo nàn, ông bán hết cả nhà cửa và ruộng nương, thu xếp lên trên tỉnh làm ăn. Từ độ ấy đến nay, ông cũng không có dịp nào trở về thăm quê cũ ; hai con ông, Đan và Hồng, em nó, đều sinh trưởng ở trên này cả. Ông rất chăm chút các con, rất để ý đến sự nuôi dạy chúng. Ban năm nay học lớp nhì trường Hàng Vôi, còn em Hồng, còn bé theo học một trường tư ở gần nhà.
Ông vẫn yên trí rằng cho con đi bọc như thế là đủ. Nhưng nay ông mới thấy còn cần phải thỉnh thỏang đưa chúng đi chơi các nơi nữa mới được. Nhất là về nhà quê. Về quê để chúng biết công việc đồng áng ruộng nương ra sao, cái công việc cốt yếu và quan trọng ấy của cả một nước. Để chúng biết sự làm ăn khó nhọc, chân lấm tay bùn, của những người làm ruộng, suốt ngày giãi nắng giữa cánh đồng ; để chúng biết gia trị của một hạt thóc, mà bao nhiên công quả nới gặt được về. -
Đạo Sĩ
Truyện Kịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
ĐỜI NAY xuất bản 1944VIEWS 501
Có lẽ các em không tin rằng động vật và thực vật biết nói, dù ở đơi thái cổ đi nữa. Nhưng chăc các em cũng công nhận ràng nếu chúng nói thì chúng sẽ nói như nhữnq vai trò trong vở kịch này. Thế là đủ rồi. Các em nghĩ sao thì chúng sẽ nói như ý nghĩ của các em.
Các em nghĩ ? Các em có thể nghĩ như soạn giả không ? Hẳn có người ngờ rằng những tư tưởng hơi nhiễm triết lý trong kịch, cao quá sức suy nghĩ của các em. Soạn giả lại không ngờ như thế. Soạn giả cho rằng sinh ra đời, là các em bắt đầu sống ngay trong một thế giới đầy bí mật. Ca'c em phải luôn luôn tự hỏi tại sao lại thế này, tại sao lại thế kia. Các em triết lý đấỵ. Các em đều là những nhà triết lý cả. Rồi đần dần lớn lên, các em đi từ sự huyền bí này đến sự huyền bí khác : thế giới tri giác càng mở rộng, sự tò mò của các
em càng mênh mông, và các em cáng thấy mình muốn, càng thấy mình cần hiểu biết: nhưng, than ôi Ị lòng muốn không bờ mà hiểu biết thì có hạn. -
Bông Cúc Huyền
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
ĐỜI NAY xuất bản 1943VIEWS 491
Ngày xưa ở nước Tàu có một ông vua Tàu tên là Thái Hoàng. Đức vua, tất nhiên, là cái đẹp nhất trong những cái đẹp ở nước Tàu.
Nhưng ngài lại là đấng thiên tử tối cao tối đai, vị hoàng đế lẫm liệt oai nghiêm, nên trong bản dân thiên hạ ít ai dám ngước mắt để ngắm nghía, hơn thế, để liếc trộm dung nhan ngài, những khi ngài ngự kiệu vàng chơi phố. Bọn thần tử thoáng trông thây bóng cờ vàng, thoáng nghe thấy tiếng nhạc nội, đã vội nằm rạp xuống đất hai tay bưng kín mặt mà đợi cho kiệu rước qua rồi mới dám ngửng đầu lên. Tuy vậy mặc lòng, bọn họ vẫn tưởng tượng ra được cái đẹp nguy nga lộng lẫy của dâáng chúa thượng chí tôn, vì ai ai cũng biết dân Tàu là một dân tộc giàu tưởng tượng. -
Thế Giới Tí Hon
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
VIEWS 419
Tô lên chín, nhưng lực lưỡng bằng một đứa trẻ mười hai, mười ba. Tô lại nhanh nhẹn can đảm và quả quyết như một người lớn.
Chủ nhật ấy, Tô mặc một cái quần dạ ngắn, một cái áo pull’over, cùng màu cỏ, thắt giây lưng da chặt chẽ ra ngoài. Cái mũ nồi tím đội lệch, đôi giầy vàng có đanh sắt, vá đôi tất xám có chun dán khít vào phía trên bắp chân càng làm tôn vẽ hùng tráng của Tô. Tô tự phụ giống hệt một chú lính xuyên sơn mà Tô đã được xem hình trong một tập họa báo. Con dao díp đeo ở giây lưng và đập vào đùi Tô trong khi Tô dấn bước khiến Tô có cái cảm tưởng mang gươm. Còn súng thì Tô đã có rồi: đó là một cành ổi với hai gạc bằng nhau cong lên như cặp sừng dê và hai sợi giây cao su dẻo chắc một đầu buộc vào gạc, một đầu buộc vào miếng da mềm. -
Cóc Tía
Truyện Kịch Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
ĐỜI NAY xuất bản 1940VIEWS 462
Cí“C TÍA — Nói lảm nhảm gì thế, chị Ong ?
ONG — Chào anh, em đương bực mình đây.
Cí“C TÍA — Bực mình về nỗi gì thế ?
ONG — Bực mình nhiều nỗi. Truớc hết bực mình vè nỗi chị Ve chị ấy hát điếc tai nhức óc không làm việc được. Bảo chị ấy im đi, chị ấy lại giở lý sự cùn. Kế đến bực mình về anh Kiến...
Cí“C TÍA — À, chị đã nói giúp vói anh Kiến hộ tôi cái công việc tôi nhờ chưa ?
ONG — Chính em bực mình về câu chuyẹn ấy.
Cí“C TÍA — Nghĩa là anh ấy không theo ta, chứ gì !
ONG - Có thế.
Cí“C TÍA — Cái đó không cần ! Quý hồ có chị là đủ rồi.
ONG — Em chân yếu tay mềm thì giúp anh được việc gì ?
Cí“C TÍA - Chị có cái tài châm chích, đủ khiến Trời kinh hoảng... -
Cái Ấm Đất
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
ĐỜI NAY xuất bản 1940VIEWS 872
Ngày xưa có một người cự phú xứ quê ốm nặng và biết mình thế nào cũng sẽ từ trần. Liền gọi ba con trai đến bên giường bảo rằng :
- Cha sinh được ba con, nhờ trời cũng khỏe mạnh và nết na. Đó là sự quý báu nhất và sung sướng nhất trong đời cha. Trong đời cha, cha đã làm nhiều điều ác, nhiều sự bất công, cha xin thú thực thế trước khi nhắm mắt vĩnh biệt các con. Nhưng đối với các con thì cha chỉ có một lòng thương mến, chiều chuộng. Có lẽ cũng vì quá thương mến chiều chuộng các con, và quá nghĩ đến tương lai tốt đẹp của các con mà cha đã ác nghiệt, bất công đối với kẽ khác. Trong khoảng bao nhiêu nam cha đã bòn chắt làm giàu, cha đã hà hiếp bóp hầu bóp họng người ta để có được cái tài sản ngày nay mà cha sắp đem chia cho ba con, chia một cách thực công bằng, nghĩa là chia ra ba phần thực ngang nhau. -
Thầy Đội Nhất
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
VIEWS 440
Hôm ấy trời vừa rạng đông, vệ Bốn họ Lê đã vác chài lưới lội qua bãi lầy trồng cói ven sông Hóa đễ xuống thuyền nan đi đánh cá.(Người ta gọi Bốn là bác vệ Bốn vì Bốn có đi lính mấy năm.)
Bấy giờ nước thủy triều đã xuống hết đà, và cửa biển Thái bình có sông Hóa chảy vào đã trở nên một bãi lầy rộng mênh mông. Đây đó rải rác nỗi những ruộng cói lấm bùn rạt rào trong gió sớm. Đứng trên đê sông Hỏa trông ra, biển cả chỉ còn là một vạch nước, xa xa lấp loáng trong xương mù đương tan dưới ánh mặt trời mới mọc. Từ ngoài khơi bay vào một đàn ngỗng theo hình chữ nhân. Yên lặng vang lên những tiếng kêu quang quác. Đàn ngỗng hạ thấp xuống, liệng hàng chục hàng trăm vòng chung quang bãi. Rồi lúc sát mặt cói và sắp sửa đậu, lại kêu rống và hoảng hốt cất canh bay lên không như ngờ vực một điều gì, đoán thấy một vật gì ẩn núp đâu đó. -
Cắm Trại
Truyện Ngắn Tuổi Trẻ / Học Trò Truyện Hay Tiền Chiến Tự Lực Văn Đoàn
Khái Hưng
ĐỜI NAY xuất bản 1941VIEWS 473
Hanoi — 28 tháng sáu — Thế là công việc sắp sửa tạm xong. Đã xin được phép cha mẹ các anh Hồng, anh Báng, anh Triệu, anh Việt, anh Trường, anh Bắc, anh Ánh, anh Thanh, anh Thái, anh Tấn, anh Tuấn, anh Thạch, anh Hùng. Còn nhà anh Thi, anh Lượng, anh Chi, anh Bạt, anh Dũng, anh Tích thi chiều hôm nay sẽ đến nốt. Thế nào cũng sẽ được phép. Chỉ thân mẫu anh Thi, anh Lượng là mình phải mất công nói khéo một tí. Bà tính hay lo sợ. Năm nay anh Thi đã mười lăm và anh Lượng mười ba, mà bà vẫn tưởng còn bé lắm, không dám để cho đi chơi đâu xa. Được, rồi mình nói cậu việt cho mấy chữ đưa lại.
Hanoi 29 — Đã biết mà ! Bức thư của cậu có công hiệu lắm. Cái số hai mươi thế là đã đủ. Bây giờ chỉ còn việc sửa soạn nốt các đồ hành lý. Đã có năm cái lều vải rộng. Thế cũng tiệm đủ. Bốn người một lều. Và mình cắm trại ở gần ấp của chú Hai thì có thể đóng ngay trong ấp chú được lắm. Buổi họp tối hòm qua, anh Bảng nói rât hợp lý : «Quý hồ có tinh thần cắm trại là được rồi, trú trong lều vải hay trong nhà tranh, nhà ngói, điều đó có hề gì ! » Đã mua được mười cái cuốc, mười cái sẻng, năm cái mai, năm cái thuổng. Số dao, bào, tràng, đục, cưa, khoan có thể cho là tạm đủ. Mới sắm sơ sài như thế đã tốn quá nửa số tiền góp để mua vật liệu rồi. Còn màn thì không lo thiếu. Các cụ sơ con bị muỗi truyền nọc sốt rét, nên cụ nào cụ ấy đều bắt con phải mang theo một chiếc màn nhỏ. -
Quê Ngoại
Thơ Truyện Hay Tiền Chiến
Hồ Dzếnh
CHAPTERS 37 VIEWS 3498
Cứ gì phải chung song dưới một mái nhà, chia uống một ngụm nước, cùng ngắm một giòng sông, người ta mới yêu được nhau ? Tình yểu - nếu thực tà tình yêu - thì không có quê hương, cố quận, bởi nó tỏa ra từ một tấm lòng nghệ sĩ mênh mông, tự nó đã sẵn có sức hun nấu, và thấu xuốt qua, và bao chùm lấy tất cả những cái gì đáng được sự thờ kính thiêng liêng....
-
Mong Manh Tơ Trời
Truyện Dài Tình Cảm
Phạm Lệ An
CHAPTERS 10 VIEWS 3263
Tôi đứng cạnh Charles ngước mắt nhìn tấm bảng nhỏ bằng đồng treo trước cửa nhà hàng. Cái tên “Au Vieux Moulin” khiến tôi chợt cảm thấy lòng thoáng chút bồi hồi. Hình như đã lâu lắm rồi tôi không có dịp nói tiếng Pháp. Đã hơn ba năm rồi còn gì. Dòng kỷ niệm chợt ùa về trong trí nhớ nhưng tôi không có thì giờ để suy nghĩ nhiều. Người đàn ông trong bộ đồng phục màu sậm với chiếc nơ đen trên cổ đã nhìn thấy Charles và tôi nên nhanh nhẹn mở rộng cửa kính cho chúng tôi bước vào.
Trái ngược với tấm bảng hiệu nhỏ và đơn giản bên ngoài, khung cảnh tráng lệ bên trong khiến tôi không khỏi khen thầm. Đây có lẽ là phòng dành cho khách chờ đợi bạn bè trước khi vào bàn vì tôi nhìn thấy vài cái ghế salon bằng nhung màu rượu chát kê rải rác ở một bên. Phía bên kia treo dọc theo tường là những bức tranh đóng khung thật đẹp. Tôi đứng xa nên không nhìn rõ chữ ký và cũng không rành về hội họa nhưng cũng có thể đoán được đó là những bức danh họa đắt tiền chứ không phải loại tranh bình thường. Những bình hoa lớn với màu sắc rực rỡ được sắp xếp xen kẻ tạo nên không khí ấm cúng cho cả phòng. Cũng may mà hôm trước nhìn thấy vẻ trịnh trọng của Charles khi ngỏ lời mời nên hôm nay tôi diện bộ đầm màu đen có ánh kim tuyến thay vì lười biếng xỏ vội chiếc quần jeans như thường ngày. Tôi liếc nhìn Charles đang rất thoải mái trong bộ complet màu xám đậm. Có lẽ Charles thường hay đến những nơi thế này nên không bỡ ngỡ và nhà quê giống tôi. -
Khói Tình
Truyện Dài Tình Cảm
Phạm Lệ An
CHAPTERS 6 VIEWS 1616
Phượng Vũ vừa kéo chiếc áo pull ngắn ôm sát người vừa ngắm mình trong gương. Nàng chắc lưỡi, có kéo sao đi nữa thì vẫn hở ra một chút eo. Lúc này đang thịnh hành mode quần jeans lưng thấp nên lại càng khó che hết cho kín đáo. May là cái quần jeans nàng mặc không đến nỗi mode lắm mà còn như vậy. Phượng Vũ lại chắc lưỡi, kệ, hở thì hở, có gì đâu phải ngại cơ chứ. Dù sao cái eo của nàng vẫn thon nên nhìn đâu có xấu, người ta nói “đẹp khoe xấu che” mà, sao nàng lại muốn che nó làm gì.
Phượng Vũ nhìn lại mình trong gương lần chót. Chiếc mũi không cao lắm nhưng thẳng, đôi mắt tuy không to lắm nhưng sáng long lanh. Hai hàng mi không dài và cong như nàng muốn nhưng cũng khá rậm. Nàng trề môi làm xấu. Chỉ có đôi môi là cái mà nàng không hài lòng nhất trên gương mặt của mình, môi trên hơi cong và môi dưới thì cứ trề ra một cách ngang tàng. Ngày còn nhỏ vì đôi môi này mà nàng bị ông nội đặt cho cái biệt hiệu Nam kỳ rặt là “quình quang quớt trớt”. Ông nội tuy sống ở Saigon nhưng gốc gác quê quán tận dưới Chương Thiện. Phượng Vũ không biết mình viết bốn chữ này như vậy có đúng không bởi vì hình như nàng không nghe ai dùng bốn chữ này cả. Nàng cũng không hiểu nghĩa của cái biệt hiệu đó là gì chỉ biết rằng lúc đó ba nàng giải thích là tại đôi môi hơi dầy, khi nào không hài lòng thì cứ cong lên phụng phịu giận dỗi của nàng nên mới bị gọi như vậy. Tuy ai cũng nói là không xấu nhưng Phượng Vũ đâm ra ghét nó từ đó. -
Thư Gửi Người Thi Sĩ Trẻ Tuổi
Truyện Dịch Phi Hư Cấu VH Miền Nam Trước 75
Rainer Maria Rilke - Hoàng Thu Uyên dịch
AN TÊM xuất bản 1969CHAPTERS 10 VIEWS 2599
Đây là 10 bức thư nổi tiếng nhất và được đọc nhiều nhất trong thế kỷ 20 của thi sĩ Đức vĩ đại Rainer Maria Rilke.
Tất cả những vấn đề mà các nhà văn, nhà thơ, các nghệ sĩ, và các nhà tư tưởng quan tâm đều được thi sĩ bàn luận thấu đáo đây.
Thư gởi người thi sĩ trẻ tuổi là một tác phẩm kinh điển dành cho tất cả những ai muốn bày tỏ nội tâm mình một cách sáng tạo.
Nó đem đến nguồn cảm hứng cho những người muốn đi sâu khám phá và thể hiện sự thực bên trong mình.
Mười bức thư của thi sĩ Rainer Maria Rilke là một kiệt tác trong văn nghệ hiện đại Đức quốc. Không ai còn lạ với thiên tài và tên tuổi của Rainer Maria Rilke, ông là thi sĩ nổi tiếng nhất và cô đơn nhất trong văn nghệ Đức ở thế kỷ XX. Những người quen thuộc với tư tưởng của Heidegger đều biết rằng Heidegger đã dành cho Rilke một vị thế trang trọng ưu liệt trong cuộc song thoại giữa tư tưởng (Denken) và thi tưởng (Dichten). Trong sự suy tưởng về Rilke, Heidegger đã viết những câu quyết định như vầy:
“Trong thời đại đêm tối của thế giới, hố thẳm của thế giới phải được học và học cho cạn. Mà muốn thế thì phải có người với tới hổ thẳm”.
Heidegger đã nói như trên trong buổi kỷ niệm ngày giỗ R.M. Rilke.
Hố thẳm là gì? Có ai đã nói tời hố thẳm? Và với tới mức độ nào? Đây là những câu hỏi lửa máu đã được đặt lên giữa đêm tối tàn nhẫn của quê hương.
Cuộc đời của Rilke, nỗi cô đơn của ông những bước chân lang thang cô tịch của ông, đôi mắt diệu vợi sâu thẳm hừng lửa của ông, tất cả những cử chỉ ấy nói lên những gì cho con người trẻ tuổi Việt Nam hiện nay?
Mỗi một người trẻ tuổi của Việt Nam đều là một thi sĩ; mười bức thư sâu đây của Rilke là mười tiếng nói được gửi về bất cứ người thi sĩ trẻ tuổi nào đang sống trên mặt đất trần trụi này. Sống và sống một cách thơ mộng trên thế giới sâu kín này, phải chăng đó là tiếng ca của con chim không tên, đồng vọng lên một sớm mai hồng đang nằm phong kín trong đêm tối sinh ly? -
Man Hoang Kiếm Hiệp
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Nguyễn Chánh Sắt
CHAPTERS 9 VIEWS 963
Bên Trung quốc ở về phía tây nam có hai tỉnh là Vân Nam và Quí Châu, trước lúc nhà Thanh khai quốc, có Ngô tam Quế chiếm cứ miệt ấy mà xưng hùng, sau bị Mãn Thanh đánh dẹp mới yên. Lúc bấy giờ, Vân Nam và Quí Châu lòng dân vẫn còn chưa phục cho nên trào Mãn Thanh phải sai một bực đại viên ra trấn nhậm ở đó mà gọi là Vần Quí Tổng Đốc.
Nhơn vì chỗ ấy là chỗ biê -cương (bờ cỏi) cư dân ở đó phần nhiều là dân tạp, nhiều giống khác nhau, Thổ nhơn với dân Miêu thường hay xung đột tranh đấu với nhau, lũ lũ vẫn chém giết nhau luôn.
Lại thêm những tội phạm mà bị đồ lưu ra đó, phần nhiều là quân vong mạng, là bọn côn đồ, làm quan mà trấn nhậm ở đó, việc cai trị mà muốn cho an, thiệt không phải dể.
Cho nên đương trong lúc ấy phàm những quan phủ hay quan Huyện nào mà bị đồi ra nhậm ở hai tỉnh ấy, thì họ tưởng cũng như họ đã bị đày. Trong lúc từ biệt người nhà mà lên đường, đến đồi khóc lóc như mưa, coi cũng như cái cãnh sanh ly tữ biệt ; cái bi hình thảm trạng của họ thiệt không có thể mà hình dung ra được.
Thuở ấy những bọn Thái bình Thiên quốc như Hồng tú Toàn, như Dương tú Thanh, đã nổi lên rồi lại tranh nhau mà tàn sát lẩn nhau, còn Thạch đạt Khai thì bại binh ở Tứ Xuyên. -
Thanh Gươm Tử Ánh
Truyện Dài Dã Sử Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
TÂN VIỆT xuất bản 1942CHAPTERS 10 VIEWS 853
Năm Kỷ dậu, vua Ngọa Triều băng hà, lão thần Lý công Thụ, sau khi mở Giảng võ đường ở núi Trường san để thu đồ đệ, trở về triều mưu cuộc đảo chính, tôn' Lý công Uẩn lên ngôi vua, tức là vua Thái Tổ nhà Lý vậy.
Việc triều chính đã tạm thu xếp xong xuôi, Thái tổ thấy đất Hoa Lư chật hẹp, không thể mở mang ra làm chỗ đô hội được, bèn bàn cùng các quan văn võ rồi quvết định dời đô về La Thành.
Tháng bẩy, năm Thuận thiên nguyên niên (1010), Ngài xuống thủ chiếu dời đô, lời dịch như sau này :
"Xưa nhà Thương đến vua Bàn Cann, năm lần dời đô nhà Chu đến vua Thành vương, ba lần dời đô, há có phải là các đời vua Tam Đại theo ý riêng của mình tự tiện dời đổi đâu, mà chính là tính việc lớn, phải tìm chỗ dữa trong nước để đóng đô, tính cuộc muôn đời cho con cháu, trên thuận lệnh Trời, dưới theo lòng Dân, hễ có tiện lợi thì thiên đô, cho nên ngôi nước được lâu dài.
Thế mà đời Đinh, Lê, theo ý riêng quên mệnh trời, không noi theo nhà Thương, nhà Chu, cứ cầu an ở dây, đến nỗi ngôi truyền không số toán ngắn ngủi, trăm họ bao tổn muôn vật mất nghi, ta rất lấy làm buồn, không dời đi chỗ khác thì không được." -
Phi Hùng Kiếm
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
CHAPTERS 20 VIEWS 1110
Niên hiệu vua Thiên Khẳi nhà Minh,Thành Giang Lăng với bốn ngôi chùa cổ có danh tiếng nhất nước Trung Hoa là Mộc cổ Tự, Đá1i bí Tự, Hồng loan Tự, Minh thiên Tự cũng êm đềm mà qua ngay tháng thái bình. Buổi chiều hồm đó, vồào khcoảng giờ dậu, trên con đường Mai Thôn ta thấy có một chàng công tử vận áo bào xanh chân dận văn hài, dđu đội mũ tư sĩ, răng ngọc, môi hồng, thực là một tay phong lưu công tử. Chàng cưỡi trên mình một con ngựa bạch, lỏng buông tay khấu, đi có vẻ ung dung nhàn nhã lắm.
Cứ trông dáng mạo nho nhã ấy cái miệng tươi đẹp ấy thì ta đã đoán chừng là một tay công tử nhà giầu náo, hoặc cậu ấm con quan, nhân ngày xuân, thong dong dạo cảnh. Nhưng trông điệu bộ nhanh nhẹn, đôi đùi cặp mình ngựa cứng cáp vô cùng, nhất lá than bảo kiếm đeo ở bên sườn thì ai có thề ngờ rằng đó là một vị thanh niên văn chương lỗi Iạc nhưng võ nghệ cũng tinh thông.
Theo sau chàng là hai tên tiểu đồng, cũng cưỡi một đôi ngựa bạch, kính cẩn dong cương đi cách xa chủ nhân chừng ba bước. -
Quế Phượng Kỳ Duyên - tập 1
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
CHAPTERS 5 VIEWS 566
Tiếng bông tuyết lào sào rơi xuống mái hiên hình như có ý làm lấp tiêng rên rỉ nho nhỏ của người bị bệnh. Người đó là ai, quê quán ở đâu, thân thích những gì mà sao trong lúc năm tận tháng cùng
này lại một thân mang bệnh nằm tiều tụy ở đây ? Người đó bỗng thở giài rồi tung chăn chống tay toan ngồi dậy. Yếu quá, chàng không đủ lực mà nhấc nổi thân mình. Mặc một bộ quần áo võ trang đen đã rách gần hết và hình như rộng quá tầm người, người đó làm cho ta ngơ rằng đó chỉ là một tên ăn mày nào xin được bộ quần áo cũ nằm chơ vơ ở đó. Nhưng không một thanh bảo kiếm gối ở ngang đầu đã tỏ rõ ràng chủ nhân nó không đến nổi một người hèn kém. Thấy vậy ta bât giác cũng tò mò mà muốn biết mặt con người lâm cơ nhỡ bước là ai.
Thì người đó vừa quay đầu lại.
Người đó là một chàng trẻ tuổi.
Người đó là Phan Quế Phượng !
Các bạn độc giả hết ngạc nhiên chưa ? Phải đó chính là chàng Phan Quế Phượng, nhưng than ôi nào có phải là chàng họ Phan oai hùng uy dũng khi xưa đâu, nào có phải là chàng Hắc Y Đạo đã từng làm cho các bạn phải yêu mến phải kính phục buổi trước kia. Bây giờ chỉ còn một chàng Quế Phượng đáng thương mà thôi. -
Quế Phượng Kỳ Duyên - tập 2
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
CHAPTERS 8 VIEWS 484
Vó câu rồn rập... Ngọc Liên Nương ngồi trên mình ngựa ra doi, theo một mối tình khe khắt éo le, xa sôi ngàn dậm. Bên tai, gió thổi ào ào. Tiếng cành lá đập vào nhau sào sạc, tiếng suối chẩy rốc rách âm thầm, đều là những tiếug nảo lòng người đa cảm.
Phải vượt núi qua đèo, chẳng qua Ngọc Liên Nương vì
Phan Quế Phượng. Nàng yêu chàng Phan, một con người tài nghệ cao siêu, thừ nhất lá tâm tính cao thượng, cái đó đã là lẽ cố nhiên, nhưng bên cái yêu đó còn cái thương nửa. Thực vậy, chúng ta muốn hỏi, Phan Quế Phượng mắc tiếng oan, Ngọc Liên Nương nghi ngờ hắt hủi, có phải vì thế mà sau khi thủ phạm tra ra, Quế Phượng buồn rầu nhất quyết bỏ đi, định vùi sâu một đời oanh liệt vào trong gió bụi trời mây. Lỗi đó, Ngọc Liên Nương chắc không sao trámh được.
Nhưng còn mội điều mà Ngọc Liên Nương nghĩ ngợi lá lúc nàng vừa thoáng thấy Phan Quế Phượng thì nàng trông rõ ràng thấy chàng đương đứng với một người con gái thơ ngây. Người con gái đó là ai, Ngọc Liên Nương muốn biết lắm, tiếc vì trong lúc đó nàng mải thúc ngựa đuổi theo chàng nên tới khi không theo kịp, trở lại, toan tìm người con gái kia nhưng nào thấy nữa -
Hang Gió
Tập Truyện Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền - Trang Kiều
CHAPTERS 19 VIEWS 3415
Trời Sẩm tối.
Trên con đường đất nhỏ vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn thấy một người thiếu niên lững thững...
Tay phải để lên mũi, tay trái khoanh trước ngực để lấy khửu cánh tay kia.
Người thiếu niên ấy khổ người tầm thước, hai mắt sâu... lúc thì long lanh quắc sáng lộ ra vỗ tinh anh, lúc thì mơ màng lộ ra vẻ nghĩ ngợi âu sầu.
Khuôn mặt tròn phủ lằn da trắng, thiếu niên vẫn một mình đi bách bộ... hai tay chắp lại sau lưng, đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng, thiếu niên vẫn bưởc một mà đi...
Ngưởi thiếu niên ấy đi đâu ?
Chiều nào cũng như chiều nào, người ta thường gặp thiếu niên ấy lững thững ra đến HANG GIí“ đứng lặng yên hoặc đi lần thần độ mấy tiếng đồng hồ lại giở về.. . -
Võ Hùng Kiệt
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
MAI LINH xuất bản 1936CHAPTERS 10 VIEWS 729
Một hồi chuông chùa vang động, rồi dõng dạc buông từng tiếng một, hình như ngần ngại chưa nở dứt tình mà lên cỏi hư vô. Sây cheo leo trên sườn núi, dựa lưng vào vách, phía trước mặt ẩn sau mấy bụi chúc già, ngôi chùa Quang sơn tự lánh hẩn chốn phồn hoa đô hội, chiếm lây một chỗ đất thực là thanh tĩnh, ít có vết chân người. Về phía nhà hậu, một giải khói lam tỏa lên làm cho người ta sực nhớ ngay đến lò hương trầm bát ngát, để trong chánh điện, lồ hương bằng toàn đồng đó, nổi tiếng là một vật cổ nhất trong đất Giang Lăng này, nghe nói là của tất cả những khách giang hồ mã thượng đã họp nhau, chung, tiên, mà cúng dâng vào chùa đó !
Nhưng chùa chiên là một nơi chay tịnh, cớ sao lại có liên can tới những bọn giang hồ, là những người lấy phiêu lưu làm trí, lấy nguy hiểm làm vui, đó tất cũng phải có một lẽ riêng vậy ! Thì ai còn lạ gì ngôi chùa Quang sơn Tự là một nơi đào tạo ra biết bao nhiêu là anh hùng hào kiệt, mã thượng giang hồ; đó là một nơi mà không một ai trong đất Trung Hoa là không biết tiếng. Từ đời này sang đời khác, ngôi chùa Quang sơn vẫn đứng vững với non sông thì nghề võở trong chùa ấy cũng vẫn cùng với thời gian mà bền chặt. Cho tới ngày nay...
-
Ngân Tu Hiệp Sử - tập 1
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Văn Tuyền
CHAPTERS 4 VIEWS 538
Một buổi sáng mùa đông ... Trời lạnh lẽo, thỉnh thoảng một cơn gió bấc thổi lại đánn rơi những bông tuyết nhỏ nhọ bay như những cánh boa hồng bạch, hoặc những con bướm trắng phấp phới trên đám cỏ non. Trời lạnh, những ông cụ già mũ ni che kin tới mang tai, theo sau mấy thằng nho nhỏ, bước lên những bậc gạch, theo xườn nủi dẫn tớỉ những đình Tỵ Hàn sây cheo veo ở trên đỉnh núi.
Trong mấy qnán rượu, người ta đã thấy hâm nghi ngút những ấm rượu lớn, mùi thơm đưa ra ngào ngạt. Uống rượu để trống lại với gió, người ta xưa nay vẫn nhận thấy thế bởi vậy cho nên trong lúc mùa đông tháng giá này, hễ người ta có thì giờ, và mấy lạng bạc vụn là người ta ra Iuôn quán rượu để thưởng thức hơi men.
Bỗng từ phía xa đưa lại nhiều tiếng lọc sọc của chiếc xe hai mui, bốn ngựa kéo, đương vượt tuyết mà đi lại. Bánh xe lằn vết trên đường, đào đắm tuyết dày lên hai bén, rồi lả tả rơi xuống trông thực là đẹp mắt. Chiếc xe tới trước quán rượu thì dừng lại. Bác chủ quán vội vàng chạy ra những mong vớ được món khách hời. Ba người khách bước xuống, đều đi cả về phía tây. Bác chủ quán thấy vậy, buồn thiu toan trở vào trong qua;n, nhưng trên xe bỗng bước xuống một người khoác chiếc áo lông cừu mũ ni che kín xuống tận mang tai. Trước chủ quán còn tưởng rằng đó là một người lái buôn to vì rằng bên tay trái người đó có mang một chiếc bọc lớn. Nhưng nhìn kỹ thì không phải là một bọc hàng, mà là một đứa bé con bọc trong chiếc mền giạ.