-
Tướng Cướp Liêu Đông
Kiếm Hiệp
Độc Cô Hồng
CHAPTERS 58 VIEWS 144034
Năm thứ ba đời Nhân Tông Gia Khánh, nhà Thanh. Tháng năm mùa hạ.
Vành trăng lưỡi liềm lơ lửng ở góc trời Tây trải xuống nhân gian một màu trắng đục và càng lờ mờ hơn nữa ở con đường cái phía Nam, vì sáu con kiện mã phi nước đại vào Phụng Thiên thành, bụi vàng cuốn mịt.
Ngựa, toàn một màu hung đỏ, bờm cao, giống tuấn mã vùng Đại Uyển; kỵ sĩ là năm tên đại hán; năm người ngồi trên năm ngựa, con sau cùng chỉ có yên không; một con ngựa cao lớn màu đen, yên cương có đủ nhưng không người cỡi.
Sáu con kiện mã, năm tên kỵ sĩ lướt gió trong màn đêm, thẳng vào Phụng Thiên thành giữa canh khuya... -
Kim Kiếm Lệnh
Kiếm Hiệp VH Miền Nam Trước 75
Đông Phương Ngọc
VẠN THÀNH xuất bản 1966CHAPTERS 88 VIEWS 195059
Đêm ấy là một đêm trăng hạ tuần giá rét!
Trời chưa khuya mấy, ánh trăng soi bàng bạc mơ màng trên dải đồng quê vắng lặng.
Người nông phu vùng này suốt ngày làm lụng vất vả. Khi chiều tối, ăn uống xong, ánh vàng vừa tắt đã lo sửa soạn chăn màn đi ngủ sớm.
Trên quãng đường sạn đá dải trăng sương, hai bóng người lầm lũi đi mãi khác hẳn với bao nhiêu khách lữ hành cứ ngày đi, đêm tìm quán trọ nghỉ ngơi, suốt một tuần qua hai người này vẫn mải miết ngày nghỉ đêm đi.
Hai người ấy là một thiếu niên độ tuổi mười sáu tên Vệ Thiên Tường cùng một người chú, thân hình vạm vỡ lùn tịt, đầu cạo trọc lốc, ngày thường hắn gọi là Đồng thúc thúc. -
Lưu Hương Tử Lệnh
Kiếm Hiệp
Đông Phương Ngọc
CHAPTERS 47 VIEWS 95447
Võ lâm biến động.
Tứ Đại thế Gia : Nam Kinh Giang Gia, Hà Bắc Lý Gia , Giang Tây Tân Gia và Đông Ngô Hứa Gia, bốn họ này coi như rường cột võ lâm mà người ta quen gọi là " Đông Hứa", " Nam Quang", " Tây Tân " và " Bắc Lý" đang lúc cực kỳ hưng thịnh thì giông tố bỗng nhiên nỗi lên...
Giang hồ đột nhiên có một tân phái ra đời : Ngủ Phượng Môn là một thế lực tuy âm thầm nhưng hùng mạnh, họ tung người lủng đoạn Tứ Đại thế gia , họ giả trang làm xáo trộn trong nội bộ của bốn nhà mà nạn nhân đầu tiên là cha con, anh em của họ Giang, cha con, vợ chồng họ Lý, họ giả dạng thét rồi không còn ai phân biệt giả chơn vì đã có nhiều tên Lý Quang Trí, nhiều tên Giang Bộ Thanh, Giang Hàn Thanh... làm cho chính cha con, vợ chồng, anh em cũng khó mà nhận được đâu là giả, đâu là thật... -
Thánh Kiếm Đoạt Hồn
Kiếm Hiệp
Đông Phương Ngọc
CHAPTERS 42 VIEWS 67519
Độc Long Cương, một ngọn núi thấp nhưng rộng lớn, một trong những thắng cảnh nổi danh vùng tây bắc Kim Lăng.
Chênh chếch về phía đông, một ngôi chùa cổ dựng lên từ thời đại lục triều không rực rỡ trang hoàng nhưng sừng sững choán cả một vùng rừng núi thâm u, khí thế cực kỳ hùng vỹ:
Linh Cốc Tự.
Vầng trăng giữa tháng ngời ngời trải bạc lên đầu cây, ánh sáng xuyên qua cành lá, lỗ chỗ từng góc núi.
Rẹt!
Y như chim đêm vỗ cánh, một bóng đen vượt ngược lên triền núi, chúi xuống thung lũng như một con ó xớt mồi.
Bóng đen đáp nhẹ xuống mé sau chùa, và vầng trăng sáng thấp thoáng cho thấy đó là một tên đại hán trạc trên dưới ba mươi vai hùm lưng gấu.
Hắn đu mình trên cành cao đưa mắt quan sát bốn bên và vút thẳng vào chùa. -
Bình Phong Thũ Lĩnh
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Diệp Thu
CHAPTERS 5 VIEWS 822
Trên con đường dài bên cạnh đồi Mai phục, nổi bật lên một chấm đen, lớn lần... rõ lần. Đó là một lão hán ngồi trên lưng con tuấn mả, với khuôn mặt đanh thép, dưới cằm chòm râu đen mượt phất phơ theo chìu gió, đầu vấn khắn võ sinh, minh mặc ảo võ màu huyền tay săn lên để lộ nhưng thớ thịt rắn chắc, chân dận giày để mỏng mũi nhọn lóng lánh hai mũi gươm theo lối cữu kiếm hài, bên lưng thanh trường kiếm đập đều theo vó ngựa. Nhìn lão hán, ta nhận ngay đó là một trang mả thượng giang hồ mà ta có thể đoán được lão có một nghệ thuật cao siêu ở đôi mắt sáng như hai lằn điện quang.
Lão hán kềm cương dừng lại bên cổng một ngôi chùa tráng lệ nguy nga, trên nóc tam quan, một tấm biển lớn có khắc ba chữ "Bảo an tự" sơn son thếp vàng chói lọi. Lão hán xuống ngựa, lách mình qua cánh cửa tá vào sân chùa.
Một điều mà lão hán nhận ra trước nhứt là nhà chùa không giữ được vẽ lặng lẽ của thường ngày. Các cửa đều mở rộng và bên trong tấp nập, nhiều bóng vàng hoặc nâu qua lại. Lão hán hùng dũng bước vào. Nhân Có một hòa thượng già đi ngang, lão keo lại hỏi:
- Dám phiền hòa thượng, chẳng hay hôm nay có việc gì mà có vẽ rộn rịp thế kia. -
Điệp Liên Hồng
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Diệp Thu
CHAPTERS 5 VIEWS 786
Trong một ngôi chùa cổ gần đổ nát, cửa đã long, vách đã lở, dưới sức tàn phá khốc liệt của thời gian, hai người - một già một trẻ - nằm kế đầu lên bọc hành lý, ngũ mê mệt trên chiếc than bệ không quãn đến luồng gió bấc rất lạnh bên ngoài.
Nhìn bộ quần áo võ màu tím thẩm bó sát người, thanh kiếm võ đồng đen chạy chĩ bạc bên sườn, hai gương mặt rắn rỏi với bao nhiêu năm nhuần đượm gió sương, ta phải gật đầu công nhận đó là hai kẻ lãng bạc giang hồ. phong trần dày dạn, mãi miết trên đường gió bụi mịt mờ, đi theo tiếng gọi của non cao rừng thẩm, của sông hồ trôi dạt nên đêm nầy giờ nầy lại ở nơi đây.
Lão già tuổi độ sáu mươi, đôi lông mày và chòm râu đều bạc phếu nhưng ta thử nhìn đến hai cánh tay gân guốc, chiếc ngực nở, hai vai rộng thì đũ biết tuy cái tuổi già cằn cổi đã chồng chất trên đầu nhưng bên trong lão còn nuôi một sức khoẻ gớm ghê, mà biết đâu đi đôi với cái sức khoẻ ấy một tài nghệ tuyệt vời. Còn thiếu niên trạc lối mười chín, hai mươi tuổi, diện mạo khôi ngô, gương mặt sáng, thân hình đều đạm tỏ rỏ là một trang mã thượng giang hồ... -
Ngũ Kiếm Trều Vương
Kiếm Hiệp Truyện Hay Tiền Chiến
Diệp Thu
CHAPTERS 5 VIEWS 487
Thấy trời đã chiều, dạ thần gần đem tấm màn sô phủ lên vạn vật, lão già vội thúc vào hông trâu bước nhanh về ngôi nhà cao nhô lên lùm cây um tùm, bên kia chiếc cầu đá rêu phong.
Có tiếng chân người khẻ động sau lưng. Lão già quay nhìn lại. Đỏ là một nhà sư có tuổi, đầu bóng lộn, gương mặt vàng như nghệ, ngững đầu nhìn chằm chặp vào lão già, giây lát mới hỏi:
- Dám hỏi lão trượng, lão trượng có biết Ngũ hoa Kiếm Nhạc nguyên Hùng.
Đôi mày bạc hơi nhiếu lại, lão già liếc nhìn nhà sư đổi ra vẽ mặt tươi tỉnh hỏi:
- Bạch quá hòa thượng, chẳng hay người muốn tìm Ngũ hoa Kiếm Nhạc nguyên Hùng có việc gì ?
Nhà sư nóng nảy nói:
- Tôi muốn tìm người có chút việc cần, lão truợng có biết chỉ dùm để tôi còn đi nơi khác.
Lão già gật đầu mà rằng:
- Có, tôi có biết, Ngũ hoa Kiếm Nhạc nguyên Hùng chính là sư phụ tôi, hòa thượng cứ theo tôi sẽ gặp.
Nhà sư ngạc nhiê'n hỏi:
- Nhạc nguyên Hùng có học trò già đến thế này à?
Lão già mĩn cười thúc trâu đi trước, nhà sư thong thả bước theo sau.
Vừa qua khỏi cầu, hai người đến một cái bức tường đá xanh không biết dựng từ hồi nào mà màu đá đã đen sạm như màu rêu, lão già bước xuống lưng trâu quay lại nói:
- Hòa thượng hảy chờ lôi buộc con trâu nầy lại đã, tuy nó già thế nhưng sức khoẻ lạ thường, bức tường nầy nó có coi vào đâu.
Lão mĩn một nụ cười tinh quái, bước đến bên bức tường đá, vén tay áo thụng để lộ cánh tay răn reo đưa lên đấm nhẹ vào bức tường thành một lổ thủng. -
Kiền Khôn Võ Hiệp
Kiếm Hiệp
Dương Minh
CHAPTERS 9 VIEWS 12765
Vào hồi Thành Tổ nhà Minh có một viên Lại bộ thiên quan tên gọi Hoàng Dung, người ở thôn Mai Hoa về huyện Lộ An, thuộc tỉnh Sơn Tây, là một viên quan thanh bạch có tiếng, trong triều ai cũng ngợi khen, mà Minh Thành Tổ cũng riêng có phần trọng đãi.
Duy có một điều đáng phàn nàn là, năm đó hai vợ chồng Hoàng Dung đều đã 50 tuổi, mà số phận muộn mằn, chưa hề sinh được một đứa con. Nhân thế Hoàng Dung đem lòng chán nản, đối với chức tước, công danh, không một chút gì là muốn lưu tâm nữa.
Một hôm, Hoàng Dung đi thiết triều về. Bấy giờ trời đã hơi muộn mà ông lại có vẻ chếnh choáng khác hẳn mọi hôm. -
Hoa Thiên Cốt (Tập 1)
Kiếm Hiệp
Fresh Quả Quả
CHAPTERS 12 VIEWS 10481
Nàng là ai? Nàng thuộc về đâu? Hoa Thiên Cốt, nàng là Thần, là Tiên, là Nhân, là Yêu?
Nếu không được sư phụ cứu giúp, có lẽ nàng cũng chỉ là một trong vạn vạn sinh mệnh lặng lẽ kết thúc rồi luân hồi. Nhưng nàng đã gặp được Người... Bạch Tử Họa - Trường Lưu thượng tiên.
Bạch Tử Họa cứu Tiểu Cốt là Người, đẩy Tiểu Cốt vào bể trầm luân cũng là Người...
“Bạch Tử Họa, tất cả những gì đã làm trong kiếp này ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu có thể quay lại từ đầu...” -
Hoa Thiên Cốt (Tập 2)
Kiếm Hiệp
Fresh Quả Quả
CHAPTERS 11 VIEWS 7409
Đọc truyện Hoa Thiên Cốt của tác giả Fresh Quả Quả bạn sẽ được bước dẫn dắt vào một câu chuyện mới đầy sức hấp dẫn, có những màn đấu kiếm, những chiêu thức võ hiệp. Có những chuyện tình lại có cả những gì huyền ảo mông lung, có chút vui lại có chút buồn thêm một chút hồi hộp, tò mò, một truyện kiếm hiệp nhưng không hề nặng nề ngược lại nhẹ nhàng mà còn mang cả yếu tố truyện ngôn tình đầy cảm xúc.
-
Hoa Thiên Cốt (Tập 3)
Kiếm Hiệp
Fresh Quả Quả
CHAPTERS 8 VIEWS 7107
Trong tay người không kiếm nhưng lại như có kiếm. Ảnh ảo dưới nước càng tỏa sáng rực rỡ, chúng bay lên vẩn quanh Bạch Tử Họa. Thanh kiếm màu bạc như có như không trong tay người trên chỉ trời dưới chỉ đất. Bỗng nhiên tất cả nước sông đều ngừng chảy, con sóng cũng đọng lại thành hình, rồi nháy mắt dựng thẳng lên dưới chân người, dâng thành ngọn sóng lớn, Bạch Tử Họa chỉ dùng kiếm khí, con sóng lập tức tan thành từng mảnh nhỏ.
-
Cô Gái Áo Vàng
Kiếm Hiệp VH Miền Nam Trước 75
Gia Cát Thanh Vân
SÔNG XANH xuất bản 1964CHAPTERS 38 VIEWS 51430
Một thư sinh áo xanh tuổi trạc đôi mươi, anh tuấn khôn tả. Thật là mày kiếm mắt sao, đang an nhàn ngồi trước cửa sổ, dưới ánh trăng, uống rượu ngâm nga. Lúc ấy, chỉ có một mình chàng, một lư hương để giết thì giờ đêm rằm cuối năm.
Hoàn cảnh của chàng ta rất phong nhã, nhưng lại rất u buồn, yên tỉnh mà lại cô độc. Chàng đặc cuốn sách xuống, bỏ ít trầm vào trong lư hương, rồi ngẩn mặt nhìn trăng trên trời, thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm tự nhủ :
- Thời gian trôi chảy quá nhanh, thấm thoát đã một năm qua. Giờ đây trên ngọn Quần Ngọc dãy núi Kỳ Liên Sơn, có lẽ tuyết đã phủ trắng xóa hết mà vẫn không biết ngươi nọ Ở đâu?
Chàng đang suy tư, thì có một tiếng sáo rất ai oán ở đằng xa vọng tới phá tan sự tỉnh mịch đêm trăng buồn tẻ nầy. Vừa nghe thấy tiếng sáo đó, thư sinh áo xanh đã bỗng sầm nét mặt, trong lòng hơi kinh hãi vội lấy ngay thanh trường kiếm treo trên vách xuống. -
Mặc Vũ Thanh Thông
Kiếm Hiệp VH Miền Nam Trước 75
Gia Cát Thanh Vân - Lão Sơn Nhân dịch
QUYỀN SỐNG xuất bản 1964CHAPTERS 36 VIEWS 69259
Tháng Ba, thuộc tiết mộ xuân, hoa cỏ xanh tươi, chim oanh bay lượn, cũng chính là một mùa mà cảnh sắc thành Giang Nam đẹp hơn hết cả. Trên đỉnh núi Mạc Can, mãnh trăng chênh chếch, ánh sáng trong vắt như pha lê, khung cảnh trông như tranh vẻ.
Trúc mọc san sát như rừng, lá xanh mơn mởn, thỉnh thoảng lại thêm một hồi chuông chùa từ phía xa xa đưa tới, tiếng nghe văng vắng như có như không, làm cho cảnh giới càng thêm đặc sắc.
Canh khuya vắng vẻ, thốt nhiên nổi lên một tiếng hú dài, phá tan bầu không khí tịch mịch êm đềm đang bao trùm cảnh vật. Tiếp theo dó là một giọng đàn ông ồn ồn nói một mình :
- Trên trời ánh trăng tuy sáng, núi Mạc Can cảnh sắc tuy đẹp, song non sông hoa gấm, đâu còn phải là vật cũ của nhà mình !
Người nói câu ấy là một vị quái khách, râu xoắn như râu rồng, đầu tóc bù xù, mình mặc chiếc áo vá hàng trăm mảnh, đang ngữa mặt lên trời trống trăng.
Quái khách vừa nói một mình dứt lời, chợt từ trong rừng trúc, một dịp cười trong trẻo đưa ra:
- Tôn giá đối nguyệt thỡ than, nỗi niềm cố quốc, lúc nào cũng canh cánh bên lòng có phẳi là vị «Đồ Long Kiếm khách» Lỗ Trường Phong thanh danh đã từng vang dội khắp chốn giang hồ dó chăng ? -
Lửa Hận Rừng Xanh
Kiếm Hiệp
Hoàng Ly
CHAPTERS 28 VIEWS 381814
Lửa Hận Rừng Xanh là sự thử nghiệm khiêm tốn của một nhà văn đã biết sử dụng vốn sống của mình, để xây dựng lại bối cảnh âm u phía rừng núi vùng biên giới Việt - Trung, hoặc quanh Hồ Ba Bể mà tác giả biết khá rành rẽ. Trong không gian ấy đã diễn ra, qua khoảng thời gian quá dài, câu chuyện về hai đứa bé, một trai, một gái, cả hai đều mất tình mẫu tử từ thuở ấu thơ. Qua bao gian truân, họ được cứu sống để rồi lớn lên, tìm về quê cũ, gặp bao nhiêu nhân vật thiện có, ác có. Nhân vật xuất hiện sau cùng là ông Tổ của nước Việt, tiêu biểu cội nguồn dân tộc, với bốn ngàn năm văn hiến.
Trong một thế giới chứa đựng khá nhiều điều kỳ bí, sự việc diễn tiến gay cấn, lôi cuốn người đọc. Tâm hồn Việt Nam cao cả, tính dũng cảm, tính nhân đạo được tác giả đặt làm mục tiêu, đề cao trong Lửa hận rừng xanh. (Nhà văn Sơn Nam). -
Một Thời Ngang Dọc (Thập Vạn Đại Sơn Vương)
Kiếm Hiệp VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Ly
TRÍ DŨNG xuất bản 1972CHAPTERS 20 VIEWS 64749
Mặt trời từ từ hạ xuống thấp, cách ngọn núi Tây chừng nửa con sào. Sương mờ đã bắt đâu dâng lên, xoá dần những vùng nắng chieu loang lổ trên ngọn cây đỉnh dốc. Cả một miền biên giới hoang sơ quạnh vắng chìm mau trong ánh hoe vàng và vùng không gian cô tịch thỉnh thoảng lại dao động vì những tiếng gà rừng eo óc, buồn tênh. Đột nhiên, giữa cảnh im lìm của núi đồi biên giới, chợt bật lên nhưng tiếng động gấp gấp. Tiếng vó ngựa khua mạnh trên đường mòn sạo gợn, khô cằn, chuyển nhanh về nẻo biên giới Việt... chợt nổi, chợt chìm giữa hẻm núi. Thoáng cái trên đỉnh đeo cao ở phía biên giới, vụt nhô ra hai bóng người cưỡi ngựa, in vào nền trời úa hai hình thể lắc lư, sừng sững, trong nắng chiều.
Xuống tới chân đèo, hai người lại mải miết cưỡi ngang qua một giải thung lũng hẹp, vượt lên một ngọn đồi đất mới ngừng lại cách nhau chừng nửa đầu ngựa. Người trước là một ông già Việt, chừng ngót sáu mươi, mặt quắc thước, mắt sáng, râu năm chòm, khổ người béo lẳn ẩn sau bộ quần áo chàm xanh. Chân lão đi giày tàu vải, súng lục đeo ở hai bên sườn, bên trái giắt thềm một con dao thổ rừng bao khảm. Người cạnh sau là một người gốc Hoa tuổi khoảng bốn mươi, mắt diều hâu râu quai nón, mặt mũi coi có vẻ dữ tợn, nhất là có một vết sẹo chạy dài từ thái dương tới quai hàm trái, hằn lên như chiếc đũa, trắng bóng trên nền da sạm nắng. Người này cao lớn vạm vỡ, cũng mặc quần áo chàm xanh, đeo bên sườn một khẩu pạc hoọc lớn, vai lại còn khoác chéo một băng đạn và ngay bên yên ngựa còn giắt thêm một khẩu súng trận, ngoài ra còn hai cái sắc khá to buộc trên lưng ngựa ô. Cả hai người yên lặng trên yên, đảo mắt nhìn khắp vùng biên giới đầy bất trắc. -
Nữ Tướng Miền Sơn Cước (Giặc Cái)
Kiếm Hiệp VH Miền Nam Trước 75
Hoàng Ly
HOA PHƯỢNG xuất bản 1970CHAPTERS 36 VIEWS 137913
-
Hắc Tích Dịch
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 22 VIEWS 38976
Hoàng hôn.
Tây phong từng đợt lạnh se, thu diệp trút.
Tư Mã Nộ ngang tàng đứng dưới gốc cây, tà ào choàng không ngớt tung bay, nhìn xa xa cả người như cũng đang bay trong gió.
Đồi núi chập chùng, duy nhất một cội cây. Đất trời mênh mông, cũng chỉ cô độc một bóng người.
Gió thổi xào xạc. Cảnh vật hoang vắng đến thê lương.
Cách hắn bảy trượng, con ngựa đang đi lại chậm rãi. Toàn thân ngựa một màu đỏ au, không có lấy một sợi lông tạp sắc. Tuấn mã nhất trung ngàn vạn, giờ cũng mang vẻ mệt mỏi buông xuôi.
Tư Mã Nộ đã cấp tốc phi ngựa đến đây, vừa tới nơi lại cấp tốc quất roi đuổi ngựa đi, bởi hắn biết vài khắc nữa, cơ hội sống của hắn không còn lấy đến một phần.
Nhưng tuấn mã linh tính như người, mới chạy được mươi trượng đã đứng lại, chàng ràng không đi, dường như cũng không nhẫn tâm để chủ nhân ở lại một mình chờ thần chết tới.
Tư Mã Nộ không còn để ý đến con ngựa, mãi lúc nghe tiếng hí mới quay đầu lại. Chỉ nhìn một lần, rồi quay phắt người đi, bởi hắn không muốn bị phân tâm. -
Hấp Huyết Nga
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 17 VIEWS 12251
Tháng ba.
Yên vũ Giang Nam.
Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. Hoa rơi, người đứng một mình, mưa lâm râm, đôi yến tử bay ngang. Đôi yến tử đã bay qua tường đầu, một mình Thường Hộ Hoa vẫn còn đứng trong vườn.
Những giọt mưa đã thấm ướt y phục của chàng, chàng lại không có cảm giác gì, mặt nhuộm nét cô độc bơ vơ.
Mục quang của chàng cũng cô độc bơ vơ, không cúi nhìn những cánh hoa rơi xung quanh, cũng không dõi theo đôi yến tử vừa bay qua, lại lạc trên phong thư trong tay.
Tờ giấy trắng muốt, chữ đen ngời.
Mỗi một chữ cơ hồ đều lệch lạc đứt đoạn, chừng như người viết phong thư này lúc đó đang ở trong trạng thái sợ hãi cực độ, cả bút cũng vô phương cầm chắc.
Đó có thể là sự thật.
Bởi vì đây là một phong thư cầu cứu! -
Huyết Biển Bức
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 8 VIEWS 14272
Trăng sáng sao thưa.
Đêm đã sâu.
Trên phố dài không có người nào đi, ánh đèn cũng đã tắt hết, Tuyết Phi Bằng thúc ngựa vòng qua, giống như đã bước vào một thế giới khác. Bên miệng y vẫn còn mang theo hơi rượu ở Thái Bạch cư, Thái Bạch cư ở đầu kia phố lúc y rời đi vẫn còn rất náo nhiệt.
Sự nhiệt náo ở đó với sự tĩnh mịch ở đây rõ ràng là một đối lập rất lớn.
Tiếng vó ngựa cồm cộp phá vỡ sự tĩnh mịch trên phố dài, tiếng vó ngựa mới đơn điệu làm sao, Tuyết Phi Bằng càng nghe càng cảm thấy cô độc. -
Ngân Kiếm Hận
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 2 VIEWS 7595
Mưa, mưa đêm, mưa dầm.
Gió vi vu, mưa rả rích, rét xuân se sắt.
Mưa lạnh giăng đầy trời đầy sông, bầu trời mờ mịt, mặt sông mờ mịt, bóng cây hai bên bờ sông cũng mờ mịt.
Gió thổi cành cây, gió khua cành cây, thổi lá rụng bay bay, khua lá rụng bay bay.
Lá ướt nước, nước ướt lá, giọt giọt rơi rơi. Nước đọng trên vành chiếc nón trúc cũng giọt giọt rơi rơi.
Không chỉ đội nón trúc, người ấy còn khoác áo tơi, trên nón trúc nước giọt giọt rơi rơi, trên áo tơi nước cũng rơi rơi từng giọt.
Nước thủy chung vẫn nhỏ xuống một chỗ, người ấy thủy chung vẫn đứng yên dưới gốc cây, dưới cây liễu bên phải đầu cầu.
Cầu bắc qua hai bờ sông, dài, cũng rộng rãi, xe song mã lớn có thể qua được, sáu người có thể dàn hàng ngang mà đi, tuy là cầu gỗ nhưng xem ra rất chắc chắn. -
Nữ Lang Sát Thủ
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 8 VIEWS 13186
Hoàng hôn.
Mặt trời chưa lặn.
Ngôi chùa cổ vắng lạnh.
Một đôi quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây cổ thụ trước ngôi chùa cổ, hoảng sợ kêu "quạ" một tiếng, đột nhiên bay lên.
Dưới cây cổ thụ, một khúc tiêu đang nhè nhẹ trỗi lên. Khúc tiêu không rõ tên khúc điệu, dìu dặt thê lương.
Ngôi chùa cổ trong núi sâu đã nhiều năm bị bỏ phế, cánh cổng mục nát, tường lở vách sụp, cỏ dại um tùm.
Con đường nhỏ trước chùa cỏ cao tới gối, không biết đã bao lâu không có người lai vãng.
Nhưng hiện tại đang có người thổi tiêu dưới cây cổ thụ trước chùa.
Mà lại là một nữ nhân.
Nữ nhân lẻ loi ngồi một mình trên một tảng đá cạnh gốc cây, tiếng tiêu đã thê lương, dáng người nhìn tới trông lại càng thê lương.
Nàng mặc một chiếc áo tía, búi tóc trên đầu cũng dùng một chiếc khăn màu tía bọc lại.
Gió từ phía mặt trời lặn thổi tới, khăn áo của nàng bay phất phơ, người cũng mường tượng như muốn bay đi theo gió. -
Phượng Hoàng Kiếp
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 3 VIEWS 9032
Đường.
Bóng thưa hương thoảng lối hoa mai.
Trên đường có một hàng mười bốn người.
Mười bốn người, mười sáu con ngựa, hàng trước tám con, hàng sau sáu con, hai con ở giữa.
Hai con ở giữa chỉ chở hai cái bao phục hẹp hẹp dài dài gói ghém rất kỹ, nhưng tuy không thấy rõ, vẫn có thể khẳng định trong bao phục nhất định là vật rất quan trọng.
Trong mười bốn người, hai mươi tám luồng ánh mắt, ít nhất có mười ba người, hai mươi sáu luồng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn lên hai cái bao phục ấy.
Chỉ có một người, hai luồng ánh mắt là ngoại lệ. -
Quỷ Huyết U Linh
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 5 VIEWS 11466
Long Thê Vân lại vào đúng lúc mới mờ sáng ấy khoác một thân mưa bụi, đi xuyên qua đường hoa kính trong viện.
Y đi rất chậm.
Mưa thế này y đương nhiên không để ý, nên tuy y mang theo nón trúc nhưng cắp dưới nách chứ không đội lên đầu.
Y cũng hoàn toàn không phải ra ngoài.
Quản gia Long Lập đi sau lưng y, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Qua khỏi đường hoa kính, y nhịn không được sấn lên hai bước, nói “Còn sớm thế này, chủ nhân đi đâu?”
Long Thê Vân lập tức dừng bước, hỏi lại “Hôm nay là ngày gì?”
Long Lập không suy nghĩ nói ngay “Trùng Dương”.
Long Thê Vân lại hỏi “Theo lịch cổ hôm nay phải làm gì?”
Long Lập nói “Lên cao”.
Long Thê Vân nói “Vậy tại sao còn hỏi ta đi đâu?” -
Thẩm Thắng Y - Thất Dạ Câu Hồn
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 9262
Hoàng hôn.
Mặt trời chưa lặn.
Chùa cổ hoang lương.
Vài con quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây khô trước ngôi chùa cổ, "quà" một tiếng hoảng sợ, đột nhiên bay vọt lên.
Một tràng tiếng tiêu đang trỗi lên dưới gốc cây khô.
Điệu tiêu không biết tên gì, thê lương mà uyển chuyển.
Chùa cổ trong núi sâu, đã hoang phế nhiều năm, cửa chùa long ra, phía ngoài tường lở vách sụp, cỏ hoang mọc đầy.
Con đường mòn đi vào cổng chùa cỏ cao tới gối, không biết đã bao lâu chưa có người bước lên.
Nhưng hiện tại lại có một người thổi tiêu dưới gốc cây khô trước chùa.
Mà còn là một nữ nhân.
Nữ nhân này lẻ loi ngồi một mình trên một tảng đá lớn cạnh gốc cây, thổi tiêu rất thê lương, mà dáng vẻ lại càng vô cùng thê lương.
Nàng mặc một chiếc áo tía, làn tóc mây búi lên thành một búi trên đầu, cũng buộc bằng một mảnh vải tía.
Gió từ hướng mặt trời lặn thổi tới, áo khăn của nàng bay tung, thân hình mường tượng như sắp theo gió bay đi.
Nàng thổi một chiếc ngọc tiêu màu trắng.
Chiếc ngọc tiêu lóng lánh trong suốt, giống như làn da của nàng. -
Thập Tam Sát Thủ
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 6 VIEWS 11078
Mưa, mưa đêm, mưa rả rích.
Gió phần phật, mưa rì rào, xuân lạnh liu riu.
Mưa lạnh mờ sông trời, trời mênh man, sông mênh man, bóng cây hai bên bờ sông cũng mênh man.
Gió lùa tàng cây, mưa quét vào tàng cây, lùa lá lác đác rơi, quét lá lác đác rơi.
Lá thấm nước, nước thấm lá, nhỏ giọt nhỏ giọt. Hạt nước nơi vành nón tre cũng nhỏ giọt, nhỏ giọt.
Không chỉ có nón tre, người đó còn khoác áo tơi, nón tre nhỏ giọt nước mưa, áo tơi cũng nước mưa nhỏ giọt.
Những giọt mưa thủy chung rơi cùng một chỗ, người đó cũng thủy chung đứng dưới cây, dưới cây liễu bên phải cầu.
Cầu trải giăng hai bên bờ sông, dài, rộng, có thể qua một lượt hai cỗ xe song mã lớn, cũng có thể để sáu người đi hàng ngang, tuy là cầu gỗ, xem ra rất chắc chắn.
Bên này cầu nối liền với đường đi, bên kia đương nhiên cũng nối liền đường đi.
Tận đầu một bên đường là thị trấn, thấp thoáng ánh đèn.
Ánh đèn trong mưa mơ hồ, mục quang của người đó cũng mơ hồ trong mưa.
Mục quang từ dưới vành nón chiếu ra, bắn về bên trấn, trang nghiêm, cũng bén nhọn. Mắt lâu lâu vần còn chớp, mục quang lại không một chút biến hóa. Mặt người đó đeo khăn đen che lại, nhìn không thấy biến hóa biểu tình của hắn, nhưng hiển nhiên, hắn đang đợi gì đó. -
Thiên Đao
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 9051
Mùa đông tháng mười hai.
Xuân đã gần, đêm còn lạnh.
Phương bắc vẫn tuyết bay ngàn non, băng phong vạn dặm, nhưng phương nam đã có ý xuân.
Ở đây chính là Giang Nam.
Cát sông liền nguyệt trắng, Liễu bãi đợi xuân xanh.
Thẩm Thăng Y một ngựa ruổi giang hồ, người so với liễu bãi còn tiều tụy hơn.
Hàng năm xuân về, hàng năm liễu biếc, liễu bãi còn có mùa xuân có thể đợi, nhưng Thẩm Thăng Y cơ hồ đã quên mất mình còn có cái gọi là tương lai.
Một đường gió tanh mưa máu, y tuy trong lòng chưa mỏi mệt nhưng người đã mỏi mệt.
Gió khuya mang đầy ý vị thanh tân, núi non xa xa phía đông đã lộ ra dần, có thể nhìn thấy thấp thoáng.
Đêm dài đã sắp hết.
Chuyển qua một bến sông, phía trước là một chiếc cầu dài, một tấm bia đá dựng bên trái đầu cầu.
Ánh trăng sắp tàn chiếu vào tấm bia đá trắng lại càng trắng bệch, Thẩm Thăng Y thấy rõ ba chữ đại tự sơn đỏ trên bia.
Trấn Lạc Mã.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng xuống ngựa, dắt ngựa thong thả bước lên bờ sông, lên đầu cầu. -
Tử Vong Điểu
Kiếm Hiệp
Hoàng Ưng
CHAPTERS 4 VIEWS 8193
Đêm thu.
Lúc trăng sáng sương đậm.
Một dải thành Tây gần cửa thành, một màn tĩnh lặng.
Dương Châu thành tuy là một nơi phồn hoa, trong đêm tối lại không phải mỗi một góc hẻm đều nhiệt náo như ban ngày.
Vì dải thành Tây gần cửa thành hầu hết là nhà cửa, ngày thường đến đêm là bắt đầu tĩnh lặng.
Trên đường trường tĩnh lặng, hiện tại chỉ có Thôi lão lục và Kim tiểu tam hai người.
Bọn họ đều là cư dân quanh đây, ban ngày đi làm ở Hoa Cận Lâu.
Đều là đao phủ thủ của Hoa Cận Lâu!
Thứ bọn họ giết lại không phải là người, mà là gà, là vịt ... Một khi là phi cầm tẩu thú có thể nấu nướng cho tiệc tùng, bọn họ giết hết.
Hoa Cận Lâu là một tửu lâu.
Nhất hoa cận cao lâu thương khách tâm.
Người từng làm khách của Hoa Cận Lâu đại đa số đều biết cái tên Hoa Cận Lâu là lấy ý từ câu thơ đó, bọn họ lại rất ít có ai thương tâm. Bởi vì Hoa Cận Lâu không những sơn phết trưng bày đẹp mắt, rượu thịt còn là hạng nhất Dương Châu.