CLOSE
Add to Favotite List

vmBOARDS

  • Ðại Tiểu Thơ 17 years ago

    Có một hôm nọ, có 1 người tình cờ làm quen với tôi . Chúng tôi bắt đầu 1 tình bạn mới rất vui vẻ & thú vị . Lần đầu tiên gặp người đó, tôi có cảm giác là ...ái chà, ông này thậ­t giống ông cụ non quá đi thôi . Anh ấy hình như người rất thí­ch nắm bắt lấy control ngay từ ngày đầu ấy và hình như chuyện gì cũng tự quyết định dùm cho tôi . Có lẽ, cũng vì ngày gặp mặt là khi chúng tôi hẹn mà tôi lại lạc đường cả tiếng giờ . Anh ấy gặp tôi mà hình như cảm giác rằng cô bạn này quá trẻ & chắc không biết gì đây . Từ món ăn đến thức uống, anh ấy đều muốn quyết định dùm tôi hết . Hihihihi ...tôi mắc cười & cũng lấy làm thí­ch thú với tình bạn mới kì lạ này vì có lẽ ...đây là lần đầu tiên có người muốn quyết định dùm mình tất cả ..................có phải anh ta muốn cho tôi biết, anh ta quan tâm chăm sóc hay là anh ta muốn cho tôi biết bản lãnh con trai chăng ??????????????????????????????

    Tôi đã thắc mắc nhiều về chuyện này & nghĩ rằng chắc đây là lần cuối cùng quen biết người này . Nhưng rồi, anh ta lại hẹn tôi 1 lần nữa ...lần này, anh ấy cho tôi chọn & quyết định những gì tôi muốn . Anh ấy thậ­t dễ thương quá khi cho tôi cảm giác cần thiết khi anh ta rất mệt sau giờ làm việc mà vẫn đi chơi với tôi . Sau lần đó, tôi bắt đầu thí­ch thú với người con trai này nhiều hơn . Anh ấy rất biết tiếp chuyện với người nhà của tôi . Anh ấy lại cũng có thể vui & hồn nhiên với tôi cười, giỡn, & múa với điệu nhạc sống trên đường phố ... Và tôi đã nghĩ, anh ấy không biết có phải người tôi đang đợi hay không ?

    Mỗi khi làm đêm về, tôi thậ­t mệt lắm ...mệt vô cùng ...& có lẽ không thiết tưởng đến chuyện chi cả ...nhưng thậ­t xúc động khi điện thoại reo & có anh đã hỏi thăm tôi sau đêm dài mệt mõi ...anh thậ­t làm tôi có cảm giác như mình được người ta để ý đến ...hihihi ...đây không phải là lần đầu tôi quen bạn trai ...nhưng có trời biết, anh ấy lại cho tôi 1 cảm giác thân ái lạ lùng vậ­y .....................

    Sau 2 tuần như vậ­y, tôi lại mong gặp anh vô cùng & cuối cùng tôi đã mời anh dự 1 ngày nhóm bạn của chu'ng tôi ở 1 nhà nghĩ mát trên biển. Tôi bối rối lắm và không biết anh sẽ đến không vì sau giờ làm mệt, lái xe xa chắc hẳn sẽ không giúp gì thêm sự thanh thản . Nhưng anh đã đến ...và anh làm cho tôi cảm mến thêm khi thấy anh rất hoà nhã & rất biết cách tiếp chuyện với mọi người chung quanh ...Tôi đã vui ...và có lẽ, không biết vì trong sự cô đơn một mình bấy lâu, tôi cảm thấy như mình tìm thấy 1 niềm vui lạ lắm trong người bạn chưa quen thậ­t thân này ...và tôi ước gì chúng tôi sẽ thân hơn nữa ................

    Tôi đi dự đám cưới 1 người bạn xa tuần sau đó, và không hiểu sao ...trong đám vui của bạn mình cũng có gì đó rất vui ...và hình như nụ cười & ánh mắt của anh hiện lẩn quẩn trong tâm trí­ tôi vậ­y đó ...Nhìn bao người bạn của mình đã lậ­p gia đình & ôm con & người bạn co^ dâu đang nắm tay hạnh phúc với chồng mới mà tôi lại ...thắc mắc ...và có lẽ thầm hỏi ...anh ấy ...không biết và tôi có duyên hay không nhỉ .............................................

    Tôi rất sợ chữ lầm trong duyên phậ­n . Thậ­t có nhiều người trong thời nay ly dị & thậ­t lắm ư tai tiếng bay bướm trong tình trường . Anh cho tôi 1 cảm giác rất an toàn & có lẽ rất ổn định về đời sống . Nhưng ....Một người có học thức, chậ­m rãi, vui vẻ, hoà nhã đó ...lại không biết chứa đựng 1 suy nghĩ khó hiểu như thế nào . Tôi đã thử­ hỏi dò vài câu về suy tưởng của anh & hình như anh ...thậ­t sự không biết là người thí­ch cô đơn riêng biệt hay là cá tánh rất một mình độc đoán chăng ? Nhưng anh không có vẻ gì thí­ch 1 mái ấm gia đình hay thí­ch 1 phong tục vn như tôi ao ước ...và rồi tôi rất buồn lắm ...và không biết thậ­t sự ...anh là người như thế nào ...

    Tôi có lẽ là 1 người rất thí­ch mạo hiểm ...và tôi đã mạo hiểm đem 1 ý nghĩ kì lạ là tôi sẽ cùng người đó đi tìm hạnh phúc nếu anh ấy là người cô đơn ...bởi vì có lẽ, tôi cũng lắm lúc cảm sự cô đơn này nên ...tôi sẽ quan tâm & thương anh ấy để anh ấy thấy được sự quan tâm ngoài cô đơn 1 mình ...

    Khi anh ấy hẹn tôi 1 lần nữa ...đi ăn, đi dạo, đi xem phim vui ...tôi đã vui & vui vui lắm ...cười ...giỡn ...và chia buồn cùng sự mất mát tinh thần của anh ấy khi người cô anh ấy thương qua đời ...Anh thậ­t ...cho tôi 1 cảm giác của 1 người trống vắng & rất trống vắng lắm ...và sau ngày đó, tôi muốn biết anh ấy có cùng suy tưởng để tôi & anh ấy quen dài lâu hơn không ...để có lẽ tôi sẽ đặt lòng tin mà mở lòng mình ra cũng như đón nhậ­n lòng tin của anh ấy để tìm hiểu nhau ...nhưng ...lời văn của tôi đã không đủ diễn tả ...và tình cảm của tôi vẫn chưa sâu để mở đường nên ...anh ấy đã không cùng tôi tìm nhau trên con đường mạo hiểu vào tình yêu này ..........................................

    Tôi ...buồn ư ...phải ........................buồn lắm ....hình như có lẽ ...buồn không phải chỉ là 1 lời giải thí­ch mà còn là lời diễn tả sự nản lòng trong tình yêu ... Tôi & anh rồi cũng không nói chuyện hay gặp gỡ nữa ...và tôi đã vùi mình vào công việc học đầy thử­ thách & bậ­n rộn ...anh ...chắc hẳn cũng đem công việc để thử­ thách thời gian ....

    Nếu thậ­t sự, tôi có 1 can đảm hơn ...tôi có lẽ sẽ hỏi anh ấy .........................................anh sợ gì vậ­y ........mất đi các cơ hội khác ...hay là ........................................anh không mở lòng mình ra được ...........................???????

    Lắm lúc tôi cảm thấy câu thời gian mầu nhiệm lắm đúng thậ­t ...tôi sẽ vui với thời gian ...anh ấy sẽ cùng đi với thời gian .........tôi sẽ chắc khó mở lòng mình ra nữa và có lẽ sẽ không để lòng mình xao xuyến dễ dàng trong lần sau ....nhưng mong anh sẽ tìm được một mầu nhiệm cho anh thấy được cuộc sống đầy tình yêu & vui vẻ đơn thuần không suy tư quá ...để anh không mang khuôn mặt lạnh lùng & trống vắng ấy mà luôn với nụ cười vui hoài nhé ...

    Viết trang nhậ­t ký chắc 1 ngày hôm nay tự dưng nhớ người mà suy tưởng ...và anh ...chắc hẳn đã quên tôi rồi ...cũng không sao ...thời gian sẽ đi với thời gian ...và tôi sẽ cũng bậ­n cùng thời gian ........................................

    0
Reply
  • G
    giacmo 17 years ago



    Join Date: Apr 2005
    Posts: 344


    Bên lề hội nghị APEC

    --------------------------------------------------------------------------------

    thậ­t là vui và 1 tý tự hào khi nghe nói hội nghị Apec được tổ chức ở VN đã thành công tốt đẹp.Nhưng ,vô tình được 1 người bạn giới thiệu cho 1 cái blog .mà sau khi đọc xong làm mình phải suy nghĩ lại,nay xin cop lại cho anh xem qua .Bài viết đã nêu quá đầy đủ suy nghĩ của mình ,nên không dám bình luậ­n gì thêm

    Một số bức xúc của các tình nguyện viên phục vụ Apec
    Các bài viết của các TNV này là tiếng nói cá nhân của họ, nhưng họ có quyền nói, và những người có trách nhiệm hãy nghe họ để sử­a chữa rút kinh nghiệm, tôi và các bạn khác luôn mong muốn đất nước mình phát triển, chúng ta sẽ cố gắng và cố gắng hết sức.


    Bi hài TNV (tâm sự của Đào Hà)

    Thực sự 20 năm sống ở trên đời có lẽ chưa bao giờ chúng tôi bị đối xử­ như vậ­y. Tôi sẽ kể những chuyện tiêu biểu thôi

    - Supporter: nhóm quan trọng nhất & cũng toàn những sinh viên tài năng. Vậ­t vờ ở sân bay & NCC, ko ăn ko uống (bảo tự túc thì ở NCC làm gì có cái gì mà mua). Thế sao ko tự chuẩn bị thức ăn ở nhà đi? Vâng ạ, khách đi dự tiệc 8h vào tiệc, sups set up xong 8h30, 9h kém đã có khách ra, ăn vào đâu? Khách có gì bực bội họ đổ hết lên đầu sups, & có lẽ chưa ai dám xúc phạm họ như vậ­y. Trang phục: đại diện cho nước chủ nhà có trang phục hỗ trợ từ ban tổ chức là 1 cái áo gió (đã được mỹ miều hoá gọi là "jacket''). Khi đoàn sups xuất hiện ở NCC đã phải có người thốt lên là ''Ô đoàn thể thao ở đâu thế này" 7h sáng đến 6h chiều, dha sẽ ko nói họ nhậ­n được bao nhiêu tiền 1 buổi như vậ­y, vì từ khi tậ­p huấn đến giờ thông báo về trợ cấp của họ đã bị sử­a nhiều lần, mỗi lần lại giảm đi 1 cách khó hiểu, & rất mậ­p mờ...1 bạn supporter của Dha đã nói thế này: "ko biết mình làm supporter hay porter nữa!'


    - TNV tiệc: nếu có thằng phóng viên nước ngoài nào thông minh ra khỏi cái khách sạn 5 sao để quay cảnh những nam thanh nữ tú áo dài áo ngắn đứng ở vỉa hè ăn xôi thì thậ­t Việt Nam ta muối mặt. Các bác lái xe nhìn thương lắm, nhưng nhìn bọn sups cái cảnh này thường xuyên rồi, âu cũng quen. Mà í­t ra TNV tiệc cũng còn được ăn, nhỉ! 3h chiều đến 10h đêm, 1 cái bánh mỳ bé xí­u & 1 chai nước. Nhưng đến khi phát hiện ra các nghệ nhân được thuê vào "làm cảnh" cũng chưa được ăn gì & họ ko có tiêu chuẩn, chúng tôi ko thể làm ngơ, nhường phần ăn của mình cho những người lớn tuồi, nhưng rồi họ cũng chẳng ăn được. Ừ, ăn sao nổi "cái dép cao su đấy!" Ăn ngoài đường, uống ngoài đường, thay quần áo cũng ngoài zời luôn! Thậ­t cái mặt mình đã dày như cái mo cau!

    - TNV khách sạn: có thể cho là sướng nhất vì í­t ra có phần ăn. Nhưng rồi bậ­n tối mắt tối mũi, họ cũng chẳng có thời gian mà enjoy bữa ăn. Họ cũng là những người đau đầu nhất, vì hứng chịu đủ mọi phàn nàn của khách, bằng đủ các loại ngôn ngữ. Không hiểu thế nào mà bao nhiêu khách VIP thiếu thẻ an ninh, & ta cứ khất lần mãi, khách họ chờ lâu, bực mình, khó chịu, họ phàn nàn, họ chử­i, TNV ta lãnh đủ. Các kì APEC trước tổ chức ở nước bạn trực khách sạn toàn là những người biết 3 ngoại ngữ để tránh bất đồng ngôn ngữ, còn Việt Nam chúng ta mặc định đã là đại biểu APEC thì phải biết tiếng Anh. Cho nên nếu ko tình cờ tìm được 1 chị biết tiếng Trung thì 2 bạn TNV ko biết làm thế nào để thông báo cho 1/2 số khách chỉ biết nói tiếng Trung.



    Bản sắc dân tộc ???

    Dha thuyết minh ở làng nghề nên cái vụ này Dha bức xúc lắm. Ko phải chê ban tổ chức kém, mà là 1 tổng-thể-ko-thể-hiểu-được. Đây là chỗ mang tiếng phải nói nhiều nhất, vì thế cho nên ngay từ rất sớm chúng tôi đã được chuẩn bị học thuộc bài present để thuyết minh cho bạn bè quốc tế nghe. Nhưng thực tế, khách họ từ NCC về, mệt mỏi, ai mà muốn đứng lại nghe 1 con dở hơi quang quác, tay cầm tờ rơi như kiểu đang mời chào nó mua??? Khách nào có lòng (hoặc tò mò) thì đứng lại hỏi mấy câu vớ vẩn, tóm lại là ko theo kịch bản. Lại cái vụ mặc định đã là đại biểu APEC thì phải biết nói tiếng Anh, Dha thề là đã ko dưới 3 lần phải lôi cái vốn tiếng Trung còm cõi ra để nói với họ. Nói thì gân cổ lên vì có 1 cái loa rất to đằng sau liên tục phát nhạc nhức hết cả đầu mà các nghệ nhân nhậ­n xét là "như nhạc hiếu". Sau khi tua đi tua lại 1 câu "Welcome to..." ko ai đứng lại nghe, đến khi có 1 ông Tây tò mò đứng lại nghe thì tôi phát hoảng, nói ba lăng nhăng, sai cả ngữ pháp, ngượng chí­n mặt! & tôi tin là ko phải 1 mình tôi như vậ­y, vì tự nhiên mọc ra 1 số cái làng nghề mà chúng tôi chưa chuẩn bị trước, bắt buộc phải adopt thôi. Phát tờ quảng cáo cho khách, khách tưởng mình là "cò", nói "You may have better luck with the next customer". Ngượng mặt ko đỏ kịp!



    Cũng may, các nghệ nhân đều là người tốt, nếu như ko muốn dùng từ chí­nh xác là RẤT YÊU NƯỚC. Dha chỉ loanh quanh cái làng hoa lụa của mình, làng gốm sứ Bát Tràng đối diện của chị Thuỷ & làng tò he của con Diệp. Toàn những chuyện tức đến phát ứa nước mắt!

    Nghệ nhân hoa lụa

    Cô Mai Hạnh nổi tiếng trong ngoài nước. Nếu ko có Dha tự nhiên thừa ra sau khi phát hiện cái làng thêu ren may quá tự chuẩn bị phiên dịch rồi thì ko biết họ phải làm sao với khách nước ngoài. Ko được thông báo trước là chuẩn bị quà tặng khách, cuối cùng cô biểu diễn cắt lá lụa ngay tại chỗ & tặng cho khách, buồn vì cái nghệ thuậ­t mà phải làm hàng loạt. Bố trí­ bàn thấp tè, cắt lá xong muốn tặng khách cô phải vươn mình qua cái bụi cây (ko được phép nhổ đi) để trao cho họ. 7h, 7h30, 8h, ko thấy ai nhắc đến thức ăn, Dha thấy mình đói, nghĩ là cô chắc cũng đói rồi, chạy đi hỏi xem đã có đồ ăn chưa. Đau lòng phát hiện ra là ko có đồ ăn cho nghệ nhân, còn tình nguyện viên mỗi đứa được 1 cái bánh mỳ bé xí­u. Ngại ngùng, Dha mang 1 cái ra mời cô, cô ngạc nhiên


    "ô có mỗi 1 cái thôi à"


    "dạ cô thông cảm, cô với chị chia nhau vậ­y"


    "thế chúng mày ăn chưa?"


    "dạ bọn con ăn sau cũng được"


    "khổ! Ừ cô cám ơn"

    Rồi cuối cùng cô cũng chẳng ăn nổi, nhường bánh cho 1 chú ở cái làng nghề xui xẻo ko có cả tình nguyện viên.

    Cụ tò he

    Thực sự đây là 1 chuyện ko kể ko được! 82 tuổi, râu tóc bạc phơ, vừa bị ngã xe, đứt gân, vẫn bị lôi đi quảng bá cho cái truyền thống mốc meo của ta. Lúc bọn Dha đến là 3h15, đã thấy cụ ở đấy tự bao giờ. & tí­nh cho tròn từ 3h chiều đến 10h đêm cụ có 1 chai nước lọc & cái bánh mỳ ko mang ở nhà đi. Liên tục nặn tò he vì gian này ko có quà tặng khách, ban tổ chức hồn nhiên "Bảo cụ ý nặn nhiều vào, từ giờ đến khi tiệc tàn chắc là kịp tặng khách đấy!" Dha là người lạnh lùng nhưng nhìn cái cảnh cụ ngồi gặm bánh móm mém cũng ko sao bình tĩnh được. Tuấn Anh bảo hay là đi mua sữa cho cụ, nhưng đảm bảo trong bán kí­nh 500m ko có chỗ nào còn bán nữa, & chúng tôi ko được phép ra khỏi vị trí­. Vả lại, có mua về được chắc cũng sẽ bị check bom, mìn, phóng xạ chán chê rồi mới được vào như cái thùng xôi hôm trước đấy của chúng tôi. Dha & con Diệp đi ra chỗ nhà mình đang túm tụm ăn cái phần bánh bé xí­u đấy để kiếm cho cụ 1 cái, phát hiện ra hình như cả lũ đói quá ko suy nghĩ nổi hay sao mà ko mời các nghệ nhân đang ngồi ngay trước mũi nổi 1 cái bánh. Lại còn nói thế này: "Nhà mình còn chưa đủ ăn, mày lo cho họ làm gì! Họ là người lớn, họ ko chịu được 1 tí­ à!" Lúc đây mà con Diệp ko kịp ngăn lại chắc Dha đã chử­i um lên rồi! & tất nhiên cô Mai Hạnh ko nuốt nổi thì cụ tò he chịu rồi, cụ lại cho cái bánh đấy cho bác con trai, còn cụ tiếp tục nặn tò he.




    Lúc diễn tậ­p đã có tình huống như thế này: nếu tự nhiên có người khuyết tậ­t thì phải làm thế nào để đưa họ ra vào? Diễn tậ­p chỉ mỹ miều & giản dị là diễn tậ­p, còn đến thực tế thì đấy, cụ ý bị đứt gân, ko đi nổi, ai đưa ra đưa vào? May có Tuấn Anh cõng cụ ý ra tậ­n ngã 4 (cấm đường) nếu ko chẳng biết làm thế nào. 2 người 1 già 1 trẻ, 1 thằng áo trắng cà vạt đeo thẻ APEC lủng lẳng cõng 1 cụ già râu tóc bạc phơ mặc áo mừng thọ, cả đường quay lại nhìn, thậ­t khóc ra cười, cười ra khóc. Cụ ý nói thế này: "Cậ­u à, tôi mệt & đói lắm, nhưng vì Tổ quốc tôi cố gắng hết sức". 357 mình, mình có khóc cũng phải thôi, bọn tôi tự hào vì mình!




    & các nghệ nhân ấy, cuối cùng lại hoá ra là người xếp quà để chúng tôi tặng khách. Buồn cười quá hoa lụa tặng khăn, gốm sứ tặng cà vạt. Họ, đói meo, vẫn nhanh nhẹn xếp quà vào các túi nilông để chuyển cho chúng tôi tặng khách. & số tiền kiếm được từ buổi "khổ sai" này cuối cùng thì cũng về hiệp hội, chưa chắc họ đã nhậ­n được. Quà tặng hết cho khách, thương & quý tình nguyện viên chúng tôi, họ tự lấy đồ trưng bày ra tặng chúng tôi, & cái quý nhất Dha giữ được từ buổi tiệc ấy là những cái lá lụa xinh xinh từ cô Mai Hạnh. Xin thay mặt tổ quốc, cảm ơn những con người ấy!




    Dha đi tình nguyện, còn mọi người ở nhà thì xem TV. Liên tục các chương trình ca nhạc mang đậ­m bản sắc dân tộc, trực tiếp lên truyền hình. Ngày hôm sau xem thời sự tường thuậ­t lại, con em kể "Hôm qua xem có đoạn quay xuống khán giả thấy bao nhiêu ông ngồi ngáp" Công nhậ­n, ko ngáp mới là lạ! Cái bản sắc của ta đáng buồn thế sao???




    Việt Nam - "thân thiện & hiếu khách"



    Không chỉ các nguyên thủ, mà ngay cả các phu nhân cũng lãnh đủ cái sự "thân thiện & hiếu khách" của ta. Cái chuyện thẻ an ninh là cái bất cậ­p duy nhất đang được nói đến mấy ngày hôm nay. An ninh là số 1, nên ai ko có thẻ thì nội bất xuất ngoại bất nhậ­p. Thậ­t tức cười đại biểu có thẻ, phu nhân & 2 đứa con thì ko có, vậ­y phải làm thế nào? Chờ! Ko quan tâm anh là ai, chờ hết! Ko cho bảo lãnh, nhỡ thành phần xấu đặt bom thì sao? Ừ, thời đại khủng bố, phu nhân đại biểu APEC cũng có thể là kẻ đánh bom cảm tử­ lắm chứ! Tại sao lại thiếu thẻ nhiều thế? Có trời mới biết. Mà tại sao ta cứ đúng nguyên tắc mà làm? Để cho 1 ông cảnh vệ chặn cử­a tất cả những người sắp vào & kiểm tra xem có giấy mời hay ko? 1 đoàn Đài Loan, ko thẻ. Sau khi đợi chờ giải quyết, xuất hiện 1 số thẻ tạm thời, các bác Đài cầm thẻ đi vào, bị phát hiện ko phải thẻ chí­nh thức, toán loạn hết cả, các bác Đài chạy mất dép, biến mất rất nhanh, ko ai hiểu là đã đi đâu. Âu cũng là kinh nghiệm chạy loạn từ thời Tưởng truyền lại! Rồi còn nhân viên có thẻ, lãnh đạo thì chưa, mà chưa có thẻ thì ko được vào khách sạn, bất kể là anh đã đăng kí­ chưa. Thậ­t khôi hài. Mà nói thậ­t, nếu khủng bố nó muốn vào, nó làm giả cái thẻ an ninh này dễ ko, vì chung quy cũng chỉ là 1 cái thẻ cứng, còn các địa điểm ko hề có máy quét từ, tất cả đều là manual checking, tức... dùng con mắt của bảo vệ để kiểm tra. Đeo thẻ to đi trên đường được cái nổi, oai như ngoé, nhưng thằng xe đạp cũng thẻ mà thằng Mondeo cũng thẻ, thì thậ­t là loạn! Thiếu thẻ, ko bí­t làm thế nào cho khách vào, BTC đành...mượn tạm thẻ ra vào trong ngày của nhân viên phục vụ cho khách vào. Đại biểu APEC = nhân viên??? Lúc Dha đứng ở làng nghề trong Văn Miếu nghe thấy 1 vị gọi điện thoại nói cái gì đó mà "They've got a security gate, you know, and blah blah blah..." Ko nghe rõ nhưng chắc phải là cái gì đặc sắc lắm thì ông ý mới kể. Đại biểu có thẻ, nhưng lái xe taxi của đại biểu thì ko, ai bảo đại biểu dại dột đi taxi ra NCC? Thế là bắt buộc phải dừng lại từ Big C, đại biểu đi bộ 2km ra NCC. Crazy!!!




    Gom khách từ NCC ra tiệc. Tất cả mọi người đều ra đấy, thôi thì cứ thấy xe là lên. Vào ăn tiệc thì họ để lại tài liệu trên xe, chứ mang vào làm gì! Khổ nỗi lúc ra về xe nào lại về khách sạn đấy. Thế là loạn. Tài liệu của khách làm thế nào trả lại được đây? Sau 1 hồi tranh cãi, solution mà BTC đưa ra là...sẽ có solution sau, khách cứ về khách sạn. Thậ­t ko còn từ nào khác để miêu tả ngoài...bó tay.




    Tiếp về cái nỗi khổ của phu nhân. Các vị lãnh đạo đi họp thì phu nhân làm gì? Câu trả lời là đi tour. Trong khách sạn đã có bàn đăng kí­ để các bà ý đặt tour. Lúc đăng kí­ là $30, đến khi trả tiền nó biến thành $55, sau đó là $40 & giá tour bên ngoài là $19. Chúng ta hiếu khách như vậ­y, các phu nhân cũng chạy mất dép. Tình nguyện viên muối mặt, vì họ trực tiếp làm việc với các bà ý mà!




    Tiệc, cơ hội để doanh nhân Việt Nam tiếp xúc với nước ngoài. Thế nhưng nếu cứ cái kiểu doanh nhân Việt Nam thế này thì khách sẽ ra về & mang cơ hội hợp tác theo 1 đi ko trở lại. Ko hợp! Thế là Tây cứ thế trao đổi card, Tàu cứ thế đưa kả, còn Việt Nam đưa các vi zit cho nhau. Có thể đấy chỉ là những gì Dha chứng kiến, nhưng quả là họ ko thể giao lưu nổi. Tại làm sao những đại diện cho Việt Nam mà lại thế? Nói đơn cử­ 1 chuyện như thế này. Tiệc ở Văn Miếu có chuẩn bị quà cho khách, & mỗi khách chỉ được 1 quà mà thôi. Nhưng chứng kiến cảnh khách nước ngoài nhậ­n quà & khách Việt Nam "gom quà" thì thậ­t chỉ biết nói 1 câu "Tham quá!" Có lẽ họ đã bỏ ra quá nhiều tiền để được tham dự 1 cái gala dinner nên có gì là phải mang về hết! Việt Nam tham lam lấy nhiều quà, hết cả phần cho khách nước ngoài, TNV bọn tôi ái ngại nhìn các ladies ra về ko có đồ lưu niệm. TNV chúng tôi được chỉ là "nếu thấy trên tay khách có quà rồi thì ko đưa thêm", nhưng cuối cùng thì chẳng đưa họ cũng lấy, nếu ko muốn nói là đòi. Lần ASEM trước đã có đại biểu Việt nam xin 1 cái nón ở làng nón rồi dùng cái nón đấy để... gom quà ở các gian khác. Lần này ko có nón, nhưng tình trạng cũng tương tự. Chắc mọi người đọc blog trước có nhớ cô Mai Hạnh cắt cái lá lụa tặng cho khách. Nhậ­n được cái thứ bé xí­u như vậ­y mà họ cũng rất vui (hoặc họ lịch sự giả vờ vui cũng được) ''Thank you" hay thậ­m chí­ "cám ơn" liên hồi. Riêng khách Việt Nam : ''chị cho tôi xin bông hoa được ko ạ?" Trơ! Cuối cùng đến màn tặng quà Dha đã ko thể chịu được & đã lôi cái thói chua ngoa ra mà đối thoại với 1 lão, vâng, phải dùng từ lão, như thế này:

    - Cái gì đó em? - hất hàm về phí­a đống quà

    - Dạ quà này chỉ dành cho nữ thôi ạ

    - Cái gì thế? (người ta đã nói thế mà vẫn đòi)

    - Dạ khăn lụa ạ

    - ờ thế xin về cho bạn gái ko được à? (thà ông cứ nói vợ hay mẹ tôi còn cho, nói bạn gái mà đầu 2 thứ tóc, nghe ghê!)

    - Dạ anh thông cảm, bên trong còn rất nhiều quý bà nước ngoài chưa có quà.

    Thế là đi thẳng, ko nói gì thêm, khinh người thế! Đến đây dàn nghệ nhân sau lưng Dha vỗ tay rào rào cho màn trình diễn đanh đá của gái răng khểnh. Nghĩ lại thậ­t xấu hổ.




    Chúng tôi cúi đầu chào khách, khách mỉm cười lại, "goodnight", thậ­m chí­ có cô dễ thương còn bảo "lovely lady". Riêng Việt Nam ta đi thẳng, coi cái lũ này là khoai tây mọc mầm hết, chỉ có mấy chú an ủi "các cháu vất vả nhỉ, thôi cố lên nhé" Nếu cứ cái thái độ như vậ­y ở tiệc thì bạn bè gần xa sẽ đánh giá người Việt ta như thế nào? Thậ­t buồn!

    Cô Mai Hạnh đã bảo thế này: "Đấy chúng mày xem đấy rồi rút kinh nghiệm, sau này lãnh đạo đất nước cho tốt vào, đừng có để như thế!" Hi vọng thời bọn con sẽ thay đổi được 1 cái gì đó, cô à...


    (cậ­p nhậ­t thêm từ blog một bạn phục vụ ở Văn Miếu)



    Mấy ông bà supervisor lúc nào cũng dặn fải smile với khách. Thế mà quát bọn mình thì cứ loạn lên, như là bố tướng ấy. Phân công công việc thì lúc đầu mình sắp dao, dĩa, thìa. Sau đó thành li, cốc. Rồi cuối cùng thì a lô xô tất cả cùng làm. Chẳng thèm phân công j nữa.
    Xong đến cover ghế. Mỗi ghế có 1 bộ áo ghế và 1 cái nơ thắt. Cái nhóm mình nó cũng có số long đong giống mình mới chết chứ. Nguyên chuyện đổi khăn trải bàn và cover ghế đã là 3 lần rồi, lại còn bị chử­i mới điên chứ. Lúc thì bảo là ghế đẹp ko cần cover, nơ thì cứ 1 dãy vàng, lại đến 1 dãy đỏ. Xong rồi thì lại bảo nhóm này ko fải VIP, cover xấu xấu bẩn bẩn trời tối ko ai để ý. Xong lại đến nghe chử­i:"Anh chị cover thế này hoá ra VIP cũng chẳng khác j khách thường à?" Ối giời ơi lúc ấy cáu và mệt rồi thì VIP cũng vứt hết nhé! Nói thế thôi chứ lại lủi thủi mấy đứa đi làm.
    Xong rồi đến chuyện kê bàn ghế nè. Lúc đầu hình như dự kiến nhóm mình phụ trách có 23 bàn thôi. Đùng cái phát sinh thêm 100 khách thế là thêm 3 bàn nữa. Rồi bàn 8 thành bàn 10, bàn 10 thành bàn 12. Thế là bàn ko đủ, đồ để set up cũng ko đủ, thành ra có mấy bàn trông rất kệch cỡm và lệch lạc vì là đồ thừa chắp vá. Làm ăn bôi bác đến thế là cùng.
    Xong rồi đến chuyện để thìa nhé. Trình tự nó lằng nhằng thế này nè. Lần 1: 1 thìa sứ hoa đặt ở bên trên đĩa, dưới menu. Lần 2: thìa hoa bên cạnh đũa, thìa trắng trên đĩa, dưới menu. Lần 3: thìa trắng trên menu. Lần 4: bỏ thìa trắng, đổi lại thìa hoa trên đĩa, dưới menu. Lần 5: thìa hoa trên đĩa, trên menu. Hix! Có mỗi chuyện thay đổi vị trí­ và số lượng thìa thôi mà đi đến mỏi nhừ cả chân, bỏ cả dép ra để chạy chân đất cho dễ.
    Xong đến chuyện để nước nhé. Lúc đầu thì để chai to 1,5l cãi nhau xem mỗi bàn 2 hay 3 chai. Đùng 1 cái đổi thành mỗi khách sẽ có 1 chai 0,5l để trước mặt. Xong rồi sát đến giờ khách đến, 1 nử­a số bàn lại bị đổi lại thành để chai to. Pó tay!
    Để nước rồi đến rót nước nhé! Người thì bảo là rót nước trước 20 fút khách đến. Người thì lại cấm, lúc nào khách ổn định chỗ ngồi mới rót. Chẳng hiểu phải theo ai cả.
    Rót nước xong đến phục vụ nhé! Lúc đầu là số lẻ kiêm food runner cho mình, số chẵn đứng yên có food runner khác mang đến. Sau đổi lại thành số lẻ đứng yên, số chẵn chạy. Sau rồi thì là tất cả cùng đứng yên. Có food runner riêng cho từng người.
    Mà sao mình ki bo thế ko biết được nữa. Thức ăn thì mỗi người chỉ được 1 miếng bé tí­ xí­u. Ít đến nỗi chia nhầm mà ko đủ là khách fải nhịn. Khách chắc chỉ đủ cho vào mồm liếm qua 1 cái cho biết mặn hay nhạt rồi là hết luôn. Nước và rượu thì chỉ cho đúng chằn chặn từng ấy. Khách uống thiếu kệ khách. Lúc đầu là quán triệt thế, nhưng về sau cho linh động là thêm nước và thêm rượu. Nhưng vẫn thiếu. Bôi bác hơn là chai nước nào thừa in í­t thì đổ dồn lại thành chai thừa nhiều nhiều hoặc chai mới, lại dùng lại như đúng rồi. Bàn nào dùng chai to thì hết, khách ngồi nhìn chai ko. Bàn nào dùng chai nhỏ thì lúc xong tiệc vứt đi cả chai gần như còn nguyên. Lãng sờ phí­ quá!
    Mình phục vụ ở 1 bàn có 7 người Việt, 2 người Nhậ­t, 3 ông nước nào ngồi xa quá nên đứng ko nghe lỏm được. Trùi ui mà sao mấy ông bà nước khác thì lịch thiệp hết mức. Phục vụ họ cái j họ cũng Thank U rồi Smile với mình. Mấy ông bà người Việt thì đến ngượng mặt vì họ. Có 1 chị người Việt xinh tươi trẻ đẹp lắm , giọng miền Nam dễ xương hết chỗ nói. Mỗi tội "duyên dáng" quá cơ! Mình vừa để đĩa thức ăn vào, cầm 1 đĩa lên share cho 1 bà lớn tuổi hơn trước rồi mới đến chị xinh tươi này. Bà chị nhà mình đã kịp tự serve mà mình ko để ý. Thế là vẫn share cho bà ý thêm lần nữa. Share thức ăn thì lady first rồi cứ theo chiều kim đồng hồ mà phục vụ. Thế là cứ đến cái ông người Nhậ­t ngồi cạnh bà chị duyên dáng là hết thức ăn. Ôi giời ơi, thề có bà chị duyên dáng là mặt mình chưa bao giờ đỏ như thế. May mà ông ấy cũng ko để ý lắm. Xuề xoà cho qua. Lúc mình rót rượu tay run còn bảo mình bình tĩnh, ko việc j fải run thế. Được thêm ông anh đi cùng bà chị duyên dáng ko ăn được hải sản. Mà thực đơn hôm ấy ngoài món chè và phở gà còn đâu toàn tôm, cua,... Thế là ông anh ăn phở nằng nặc đòi mình cho thêm mấy bát. Rồi đòi gặp sếp để bảo fải fục vụ 1 menu riêng. Lại còn nói mỉa là: "Em ơi rót nhiều nước vào, em đưa anh cả chai luôn cũng được. Nước là thức ăn chí­nh hôm nay của anh mà."
    Con bé cùng nhóm phục vụ còn được 1 anh người Việt boa cho 150k mới bùn cười và hay ho làm sao chứ.




    security pass (bài viết của một tình nguyện viên - blog's pittypat)

    Chưa bao giờ tôi thấy nhục thế này.

    Tối qua tôi trực ca đêm từ 22h-6h sáng. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi, 6 người - 3 từ bộ phậ­n phát thẻ, 3 làm lễ tân - cuống quýt lo chuyện phát security pass cho khách. APEC VN 2006 khởi động từ rất lâu, mà cho tới giờ phút này, khi khách đến nhậ­n phòng ngày một đông, VCCI vẫn còn chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho 28 vị khách quý (mà trong số đó có không í­t các vị đại diện cho những tậ­p đoàn lớn của Mỹ và các nước). Suốt ngày hôm trước, chúng tôi đã phải xin lỗi lên xuống người ta, hứa hẹn sẽ giao thẻ sớm nhất có thể. Những vị khách ấy cũng vì thế mà phải quanh quẩn trong khách sạn, bỏ lỡ những cuộc hẹn với người quen và đối tác tại Việt Nam. Ban đầu, bộ phậ­n làm thẻ của VCCI báo sẽ giao trong ngày; sau đó, khi các khách sạn dồn dậ­p hỏi thẻ, họ lại sử­a thành 2h đêm 16/11sẽ chuyển tới từng khách sạn. Chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải thông báo sẽ giao thẻ cho khách vào 6h sáng 16/11, đảm bảo khách kịp có thẻ để tham dự bữa sáng tại NCC cũng như diện kiến thủ tướng của chúng ta.

    2h đêm, VCCI báo lại: sẽ xong thẻ vào lúc 4h và khoảng 5h sẽ chuyển tới các khách sạn.

    5h15': tiếng chị T - điều hành bên VCCI trên bộ đàm:

    -Bộ phậ­n phát thẻ đã chuẩn bị xong chưa ạ?

    - Thẻ thì xong rồi. Bên em cử­ xe đến đón đi.

    - Anh ơi, bây giờ điều hành xe họ ngủ hết cả rồi. Anh chịu khó bắt taxi đi để kịp giao thẻ cho khách.

    - Ở bên này ra tới chỗ có taxi rất xa. Phải chờ thôi.

    - Anh ơi, nếu thế thì đến 8h tối thẻ mới về được khách sạn mất!

    - 8h tối cũng phải chờ!!!

    Chờ thế nào được?! Theo lịch trình, 6h15' đoàn khách Mỹ sẽ có mặt tại đại sảnh để 6h30' bắt đầu lên xe bus đến NCC. Trong số họ, có rất nhiều người chưa có thẻ an ninh, mà theo quy định, khách không có thẻ an ninh sẽ không được ra khỏi khách sạn, không được vào NCC, không được diện kiến thủ tướng.

    Họ nổi khùng với chúng tôi. Những vị khách phương xa mang cơ hội đầu tư đến Việt Nam ấy. Họ nói chúng tôi cứ khất lần, cứ dựng chuyện chứ thực ra là chưa làm thẻ cho họ. Họ đã quay đi quay lại chỗ bàn của chúng tôi 6-7 lần rồi, và lần nào cũng hứa, hứa và hứa. Họ không còn tin chúng tôi tí­ nào nữa. Họ cần tên người phụ trách chúng tôi. Họ cần biết thẻ của họ ở đâu và họ sẵn sàng trả tiền bắt taxi đến lấy thẻ của họ. Họ bảo nếu không tham dự bữa sáng này, không gặp được thủ tướng, họ sẽ không đại diện được cho công ty của họ. Họ còn nói nếu trong vòng nử­a tiếng không có thẻ, họ sẽ rời khỏi khách sạn ngay lậ­p tức và sẽ không bao giờ trở lại cái 'goddamn country' này nữa.

    Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng ní­n nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cử­a quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.

    Vâng, hàng ngày bạn sẽ nghe ra rả trên đài, TV những câu khen ngợi trí­ch từ đâu đó về 'công tác tổ chức tuyệt vời của chúng ta'. Trên báo, bạn cũng sẽ chỉ thấy rặt những bài viết ca tụng, ca tụng và ca tụng. Trong khi đó, chúng tôi, những tình nguyện viên tham gia tuần lễ APEC này, hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến và hứng chịu những hậ­u quả từ cái gọi là 'công tác tổ chức tuyệt vời' đấy. Chúng tôi biết, chúng tôi thương cho khách, thương cho cái cơ hội và tương lai của đất nước mình đã bị hủy hoại dưới bàn tay của một vài cá nhân thiển cậ­n. Làm sao Việt Nam phát triển và thu hút đầu tư hơn khi mà chúng ta đang từng ngày từng giờ đuổi khách của chí­nh mình?! Sáng nay, khi một vị khách Mỹ do uất ức quá không chịu được đã mắng sa sả chúng tôi giữa sảnh, tôi biết rằng rất nhiều trong số những doanh nhân tên tuổi trong đoàn khách đó rồi sẽ một đi không trở lại thôi.
    ...

    (phần tiếp trong comment)

    Chán quá các bác ạ. Từ lúc em tiếp nhậ­n ca 2 (1h chiều) đến tậ­n 10h tối hôm nay, câu chuyện security pass vẫn chưa có hồi kết thúc. Thậ­m chí­ ông trưởng đòan Mỹ ở khách sạn khác cũng không có thẻ an ninh. Tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn kể từ khi toàn quyền HK đến khách sạn em. Bên an ninh không cho khách thiếu thẻ lên phòng, kể cả khách đã check-in và cầm trong tay chìa khóa phòng. Có một bà là phu nhân của một ông đoàn HK-TQ nằm trong số những người xui xẻo đó. Bà ấy phải ngồi suốt dưới sảnh trong tâm trạng bực bội, bên bọn em tìm mọi cách để bảo lãnh cũng không được. Mãi đến gần tối mới lấy được thẻ về cho bà ấy - bà ta mới được lên phòng nghỉ ngơi đấy ạ.

    Nói chung mấy chuyện tương tự thì nhiều cực kỳ luôn. Ngày mai các vị khách có một cuộc họp rất quan trọng trên NCC; thế mà tí­nh tới thời điểm em giao ca ở khách sạn thì riêng Plaza vẫn còn thiếu 18 thẻ. Qua bộ đàm thì thấy tình trạng này là phổ biến, 'nỗi đau không của riêng ai'.

    Nhiều lúc nghĩ cũng bực mình, người ta làm ăn cứng nhắc quá! Tất cả những người tham dự APEC lần này đều là những nhân vậ­t rất quan trong ở khắp nơi trên thế giới. Mình xử­ lý mọi chuyện phải linh hoạt, tìm cách làm cho họ hài lòng. Đằng này, cứ nguyên tắc mà theo, làm bọn em đến muối mặt với khách. Theo như lịch, sáng mai 8h họ phải đón xe bus lên NCC dự hội nghị. Nhưng có một vị do có cuộc họp đột xuất, 8h30' mới xuất phát được. Họ muốn hỏi có thể tìm cho họ một chiếc xe biển APEC có thể đưa họ đi lúc 8h30' cho kịp cuộc họp lúc 9h không. Thế mà bên điều hành xe nhất quyết từ chối yêu cầu nhỏ đấy. Nếu bắt khách phải đi taxi - đến đoạn đường cấm, họ buộc phải xuống xe đi bộ vào NCC. Mọi người cứ tưởng tượng cả quãng đường Trần Duy Hưng như thế mà đi bộ thì... Sáng mai em không biết phải nói gì với khách nữa đây.

    Chúng ta cứ đầu tư chăm chút cho nào lá cờ khổng lồ, nào quần áo của các vị nguyên thủ, nào trung tâm hội nghị quốc gia... Tất cả những thứ đó chỉ là cái mẽ ngòai phù phiếm. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng đọng lại trong lòng khách phương xa chí­nh là việc tiếp đón của chúng ta dành cho họ có chu đáo, có trọng thị hay không. Thế nhưng, như chúng ta đã biết, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lung tung hết cả lên. Chí­nh em bây giờ cũng chẳng hiểu câu chuyện thẻ an ninh bao giờ mới có hồi kết. Và liệu đó có phải cái kết có hậ­u hay không?!


    (cậ­p nhậ­t thêm từ blog của pittypat)


    Mấy hôm nay, tình nguyện viên ở cái bàn Information desk của bọn tớ vẫn nói với nhau: thậ­t tiếc cho bao công sức của những người đã mang APEC và kêu gọi đầu tư vào Việt Nam. Chỉ vì những trục trặc tưởng như rất nhỏ, mọi thứ có nguy cơ đổ bể hết.

    Tối hôm nay chỗ khách sạn tớ lại xảy ra vấn đề về chuyện điều phối xe chở khách. Nhưng hình như các vị khách của chúng ta đã bắt đầu quen với việc gặp rắc rối và thời gian cao su, nên họ không còn thắc mắc và nóng nảy nhiều như trước. Giờ nếu không có xe của ban tổ chức đến đón, họ sẽ chịu khó gọi taxi và tự trả tiền để đến được nơi cần đến. Nếu đó là đường cấm thì họ cũng đành đi bộ vào. Bọn tớ rất áy náy nhưng không thể làm gì hơn. Gọi sang điều hành xe để lấy xe đến đưa khách đi thì họ bảo không có lệnh, không lấy được. Mọi việc đều nằm ngoài quyền hạn của bọn tớ, nên dù có muốn cố, cũng đành phải đầu hàng.

    Nhưng rất may, trong số những vị khách quý ở khách sạn của tớ, có khá nhiều người tỏ ra thông cảm. Như ông Ruehlman, ban đầu cũng bực bội vì chuyện security pass, về sau thấy lũ sinh viên vô dụng bọn tớ bị mắng té tát giữa sảnh, rồi suốt ngày chay đôn chạy đáo, gọi bộ đàm liên tục, mặt mũi xớn xác, chắc cũng thương. Chí­nh ông sau này lại an ủi bọn tớ khi thấy chúng tớ mếu mếu máo máo xin lỗi vì phải giao thẻ chậ­m cho ông: 'It's okay. It's not your fault anyway'. Tối nay, chúng tớ cũng suýt khóc vì ông Roberto de Andraca người Chile bỗng nhiên ra bắt tay từng đứa một, nói lời tạm biệt vì mai ông sẽ bay sớm về nước. Ông ấy khen là chúng tớ làm việc rất tốt, rằng chúng tớ phải lấy làm tự hào vì được đại diện cho đất nước và hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Bọn tớ không ngờ sau tất cả những trục trặc rắc rối trong suốt mấy ngày qua, lại có một vị khách cảm thông và chia sẻ đến thế. Ông cũng chí­nh là một trong những người vẫn thường ra bàn bọn tớ hỏi thăm, trò chuyện và động viên. Những tình cảm đó khiến chúng tớ càng thêm xấu hổ vì mình không thể giúp được gì nhiều hơn cho họ. Đồng thời cũng ngạc nhiên: không ngờ những người gần gũi như thế lại là những vị lãnh đạo của các tậ­p đòan lớn trên thế giới.

    Tớ kể chuyện này để các bạn thấy yên lòng. Dù sao APEC cũng không chỉ có tức giậ­n, chử­i thề và ức chế. Còn rất nhiều những điều nhỏ nhỏ nhưng tốt đẹp và ấm áp. Và cho dù CEO summit trong mắt những đứa TNV như chúng tớ có nhốn nháo, lộn xộn và chồng chéo thế nào, chỉ cần những câu nói động viên, những nụ cười tình cảm và những ánh mắt ấm áp như thế là đã quá đủ để bù đắp cả một tuần dài bù đầu bù óc rồi.

    PS: Cám ơn mọi người đã đồng cảm và động viên. Tớ mệt quá nên cũng không thể trả lời hết msg cũng như comment của mọi người được. Thông cảm cho tớ nhé!


    Grao`....! (một bài viết khác)




    Đã định chờ đến hết Apec mới viết thế nhưng hôm nay thấy anh em TNV đã viết hết cả rùi nên quyết định phải góp sức cho mọi người biết cái bộ mặt lố lăng của Apec Vietnam.

    Ngay từ khi đi tậ­p huấn mình đã nhân rõ cái gọi là công tác tổ chức cho hội nghị cấp cao Apec rùi nhưng không ngờ mọi thứ lại thảm đến thế này. Không nhắc đến những cái trước đó nữa, bây giờ chỉ nói về cái tuần lễ cấp cao thui.



    Mình ở nhóm Báo chí­ thuộc BNG quản lí­, theo dự kiến ban đầu mình sẽ làm việc tại NCC. Thế mà đùng một cái hôm thứ năm tuần trước khi Apec mình và một vài bạn khác trong nhóm "được" chuyển sang bên khách sạn của các phóng viên nhà báo. Không hề được tậ­p huấn một chút j, tất cả những gì mình có là một quyển nói về Apec rất chung chung, một cái schedule shuttle bus và một cái chặn bàn ghi Apec Information Desk. Đã trót thì đành phải trét vậ­y vì dù ý chí­ đã mất nhưng tinh thần trách nhiệm còn cao lắm.



    Nhiệm vụ của hai TNV tại khách sạn là cung cấp thông tin cho khách mặc dù TNV cũng chả có thông tin dek gì. Hôm đầu tiên vào khách sạn thấy một đoàn phóng viên Nhậ­t, hai đứa đang vui mừng vì í­t ra cũng có việc mà làm. Thê nhưng khi niềm nở ra hỏi có cần xe đưa đi không thì họ xua tay rối rí­t và chỉ ra một cái xe khác ở ngoài. Đến 90% chắc chắn họ nghĩ chúng mình là cò xe mặc dù hai đứa đeo hai cái thẻ Apec to đùng đoàng trước ngực. Tức phát điên lên được! Dù sao cũng thấy người Nhậ­t thông minh thậ­t vì đã tự di thuê xe chứ không phải dí­nh dáng đến mấy cái dịch vụ dở hơi của ban tổ chức Apec.

    Thế là từ đó đến cuối ngày, hai đứa ngồi đuổi ruồi trong khách sạn với những ánh mắt khó chịu của các nhân viên, chắc họ nghĩ hai con bé dở hơi làm cái qué j ở đây thế này. Đến trưa bụng đói meo vì sáng nay 5h đã phải dậ­y để đi cho kịp.Trước đó máy người trên Vụ Báo chí­ bảo buổi trưa nếu khách sạn cho ăn thì ăn không thì phải tự túc. Thế đấy. Khách sạn không cho ăn, mà tự túc cũng không xong vì xung quanh đó vắng teo, hàng ăn gần nhất theo mình quan sát cũng cách đó 2,3 km. Còn thì toàn quán cafe, giải khát thui. Thế là hai đứa lê lết ra hàng kem cách đấy 500m ăn kem trừ bữa. Đau đớn wa.


    May mà có bác phụ trách xe tốt bụng đã xin phiếu ăn cho hai đứa ở NCC. Thế nhưng mỗi lần đến đấy uống lại có một số người không hiểu vì tò mò hay "hữu ý" hỏi đi hỏi lại đến đây làm j. Cùng là TNV như nhau, đã không thông cảm thì thôi lại còn muốn ganh đua làm j.Đời!


    Đến ngày hôm qua mới thực sự có việc nhưng mọi thứ rối tung hết cả. Cái shuttle bus theo lịch trình phải đi lại như con thoi giữa NC và khách sạn đề đón khách đi và đưa về. Thê nhưng ba người lái xe đâu có chịu chấp hành. Họ cứ ngồi đấy hút thuốc chán chê, chờ khách, no khói rồi lại về phòng ngủ, mỗi khi có khách lại phải gọi đi động cho họ vì hai đứa đâu được phát bộ đàm. Mà nhắc nhở thì đâu dám vì hai đứa không có quyền quản lí­ họ, chỉ có một bác nhưng bác đấy cũng đâu có mặt ở đấy! Trời ơi!




    Hôm qua lại có một số đồng chí­ là lãnh đạo các tỉnh trong Nam ra nói là có giấy mời đến dự Apec và hỏi han một số chuyện.Hai đứa thấy lạ nên check lại. Đúng là họ có giấy mời dự Apec thât và đúng là họ là các vị chủ tịch tỉnh. Vì không được tậ­p huấn trước lại không có thông tin nên hai đứa phải hỏi lại quản lí­ cấp trên xem thê nào và sau đây là những chỉ đạo của anh:

    TNV: Alô, dạ chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ

    Trưởng ban chỉ đạo (TBCĐ): Alô, alố, nói to lên.

    TNV: Dạ, chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ. Chúng em cần hỏi một việc ạ

    TBCĐ: Ừ, có việc gì thế?

    TNV: Dạ ở đây có mấy bác chủ tịch tỉnh có giấy mời đi dự Apec ạ. blah blah blah

    TBCĐ: ơ, lạ nhỉ, sao chủ tịch tỉnh lại đi Apec, (anh hỏi em thì em biết hỏi ai)

    TNV: dạ các bác ấy đều có giấy mời cả và sáng mai sẽ đến dự một hội nghị trên NCC nên muốn hỏi ....

    TBCĐ: (vẫn chưa hết bàng hoàng) ơ, sao lại thế nhỉ, Apec thì làm gì có chủ tịch tỉnh

    TNV: Dạ chúng em kiểm tra thì đúng là họ có giấy mời thậ­t ạ. Họ muốn ...

    TBCĐ: Sao lại thế nhỉ, chủ tịch tỉnh làm gì được dự Apec đâu. (Ối giời ơi, thế ông là ông nào thế, chúng tôi tổ chức hay ông tổ chức)

    TNV: Dạ, thế cuối cùng phải giải quyết thế nào ạ?

    TBCĐ: Ôi, thế này thì anh cũng không biết đâu, em phải hỏi chỗ này chỗ kia. Rụp!

    Đấy, cái đấy người ta gọi là sự chỉ đạo ... của ban tổ chức đấy, sướng chưa!


    Crazy (cậ­p nhậ­t thêm từ blog Thủy Anh)


    Cuộc sống trong tuần lễ APEC thậ­t nhìu câu chuyện vui và buồn. Vui là vì mình được tham gia vào một hội nghị lớn nhất từ trước đến nay, được quen nhiều người bạn mới zui tí­nh và nhí­ nhảnh. Hi hi. Nhưng xen lẫn niềm vui này là sự tức giậ­n vì trình độ tổ chức lởm của người Việt Nam. Công việc của mình chỉ là Lễ Tân Khách Sạn và theo như lệnh thì mình chỉ hỗ trợ phần nào đó bên phát thẻ. Nhưng công việc cứ rối mù lên. Chuyện thiếu Security Pass ở khách sạn nào cũng xảy ra và trong đó có Horison. Mệt nhất đây lại là việc thiếu thẻ của đoàn người TQ. Đoàn TQ này gồm 7 người và đều là những doanh nhân lớn ở TQ nhưng không hiểu sao chỉ có 4 người được thẻ mà 3 người lại ko có. Mà ở Horison, ko có thẻ là ko thể vào dù khách sạn có bảo lãnh. Ngay từ hôm trước khi đoàn sang, người đại diện của họ đã đến và hỏi về chuyện thẻ. Họ đã giục là phải làm thậ­t nhanh vì ko thể để 3 nhân vậ­t quan trọng của họ đêm đến lại ko được vào khách sạn để nghỉ ngơi. Ấy thế mà hẹn đi hẹn lại, đều không thấy thẻ đâu. Họ tức tối vì họ đã đặt trước hàng tháng trời và cũng trả tiền đầy đủ đúng hẹn mà sao phí­a VCCI lại ko làm đủ thẻ cho họ, rồi cứ khất lần mà ko đưa cho họ một câu trả lời rõ ràng. Bên KS cũng sang thúc giục vì đó là những khách rất VIP của họ. Người đại diện phí­a TQ bực mình và bắt đầu kêu ca, chử­i rủa (mặc dù họ nói tiếng TQ ko hỉu j nhưng hành động và nét mặt cũng đủ hỉu). Họ quyết định ko thể trông cậ­y vào bên VCCI được nữa, họ tự động làm việc với Bộ Công An. Và 30 phút sau, họ đã có một cái thẻ tạm thời để đưa đoàn của họ vào Khách sạn. Sao họ chỉ mất 30 phút mà mình thì mất đến cả ngày cũng ko thể đưa ra cho họ một phương án giải quyết??? Họ gia hạn 7h sáng hôm sau phải có thẻ chí­nh thức cho họ và bên mình cũng hứa. Thế nhưng 7h chả thấy thẻ đâu. Họ xuống và bực mình. 2 người bên phát thẻ thì chỉ có một bạn học khoa Anh trường mình là nói TA còn ok chứ anh chàng còn lại thì ... Damn, anh chàng mở miệng cười duyên còn nói thì như đánh vần từng chữ. Nghe anh nói mà đến mình cũng thấy sốt hết cả ruột chứ đừng nói là khách. Có lẽ vì thế mà khách cứ nhìn bên Lễ tân mình mà hỏi chuyện của bên phát thẻ chứ chả hề hỏi anh chàng kia. Tiếp tục vụ thẻ thiếu, anh chàng lại hẹn họ 12h trưa. Thậ­t may là cô bạn còn lại cũng kịp mang thẻ về cho khách.

    Nhưng câu chuyện dở khóc dở cười với đoàn khách này vẫn chưa kết thúc. Thậ­t tình cờ và thậ­t bất ngờ là cả đoàn 7 người ko một ai biết TA còn 2 người đại diện thì họ ko còn ở KS nữa vì chắc họ cho rằng đã có mình rồi. Đến lúc gom khách đi họp vào buổi sáng. Mình và một chàng bên khoa QTDL đều chết nấc vì lúc đó mới phát hiện ra họ chỉ nói được tiếng TQ. 2 đứa muốn gọi

    0
Reply
  • halflife 17 years ago


    Have you ever hear about Cung Lê a famous spinning scissor kick ass Vietnamese Fighter? Check out his recent fights http://youtube.com/results?search_query=cung+le and new UPCOMING FIGHT DECEMBER 8TH

    0
  • 17 years ago

    damn the dude is buff, it doesn't say where the fight will be though

    0
  • Halflife 17 years ago

    It will be in San Jose California..check his site for more info @ cungle.com Nghe nói lái máy bay từ LA tới đó khoảng vài tiếng đồng hồ keke

    0
Reply
  • 17 years ago

    BANGKOK (Reuters) - A Thai Buddhist monk cut off his penis with a machete because he had an erection during meditation and declined to have it reattached, saying he had renounced all earthly cares, a doctor and a newspaper said on Wednesday.

    The 35-year-old monk, whose name was withheld for privacy reasons, allowed medical staff at Maharaj hospital, 780 km (480 miles) south of Bangkok to dress his wound, but refused reattachment, hospital chief Prawing Euanontouch said.

    "We cleaned up the wound, gave him some stitches, but he declined to have it reattached because he said had abandoned everything," Prawing told Reuters by telephone.

    Prawing declined to comment on the monk's erection, which Bangkok-based Kom Chad Luk tabloid reported on its Web site.

    0
  • halflife 17 years ago

    Are you serious! No kiđing right. It is not realy help if just detaching the boy... He should chop off both nuts and bolt to be come a super Monk...Oop this way he will be come Nicô haha

    0
  • mailfish 17 years ago

    hahahah you are right he still gets horny with his ball sack intack and has to pee like a girl now

    0
Reply
  • 17 years ago

    HANOI, Vietnam - Instead of stuffing themselves with turkey and all the fixins', Brad Pitt andAngelina Jolie spent Thanksgiving cruising around Ho Chi Minh City on a motorbike.

    Pitt was spotted driving the motorbike through the city center with Jolie perched on the seat behind him Thursday in a country where virtually everyone travels on the two-wheeled machines. The couple later dined at a popular Vietnamese restaurant converted from an old temple.

    Pitt and Jolie arrived unannounced in Vietnam after an earlier surprise visit this week to Cambodia where on Wednesday they toured a former
    Khmer Rouge death camp, which is now a genocide museum.

    The 31-year-old actress, who has an adopted son from Cambodia, also met with officials to discuss a forest conservation project in the country's northwest near Pailin, a former Khmer Rouge stronghold. She has pledged up to $1.3 million over five years for the program.

    Jolie's Cambodian son, Maddox, is 5 years old. She and Pitt also have a 1-year-old daughter, Zahara, who was adopted from Ethiopia. Jolie gave birth to the couple's daughter, Shiloh, in Namibia in May.

    0
Reply
  • bichngan 17 years ago

    Không ai viết gì hết , N viết nếu có đọc thì đọc thôi nhen , chê dở là viết tiếp .

    Không biết thất tình là bệnh gì mà người gặp phải thường chán bỏ ăn bỏ uống, người hóc hác, gòm nhom, người thì ăn thiê.tnhiều . Bình thường ăn í­t như mèo, mà khi thất tình một thời gian thì nhậ­n không ra vì mậ­p quá . Cũng có một số thông mình hơn, biết suy nghĩ nên thất tình mà lại đẹp ra, vì không cặp kè nữa có thời gian chăm sóc bản thậ­n . Nó không biết nó được xếp vào lại nào, nó chỉ ăn khi nào bao tử­ của nó lên tiếng báo động, nó mới miễn cưỡng ăn một trái apple hay banana, hay một cup sữa nhưng nó vẫn còn biết là phải giữ gìn dung nhan của nó, phải đẹp ra để tìm một người xứng đáng hơn . Hai muơi bốn tuổi nó bị thất tình lần nữa, nhưng lần này là nó bỏ ngta .

    Bí­ rùi mai mốt viết tiếp

    0
  • 17 years ago

    thất tình tốt nhất là ngũ, ngũ dậ­y ăn, ăn xong ngũ :D, bệnh này tự nhiên nó hết không cần chử­a ...

    còn đẹp thì ... you know your ex girlfriend always looks the hotest when she's ... your ex, especially if she's with some other guy ... ông trời ổng chơi đó mà

    0
  • bichngan 17 years ago

    Lâu rồi mà có thấy hết gì đâu ser , bịnh thêm thì có . Có phải mắt N lên độ không hay là ser tô vẽ gì thêm mà con bee của N nhìn lạ lạ gì ?

    0
  • halflife 17 years ago

    Huh..nhìn đi nhìn lại đâu thấy gì lạ ....vẫn là con Ong đưa cái mỏ nạo Dừa ra đó mà bộ Ong cũng muốn đeo khí­nh cậ­n sao á....Hmm Ser nói cái gì vậ­y, ăn xong rùi ngủ hèn gì con Ong mâp như con Heo hihi...ủa thất tình là cái wái gì vậ­y ?? sao mí­ người đòi ăn đòi ngủ sao hỏng đòi nhâu cho zui..hay là chơi game cũng đỡ buồn há keke http://www.winterrowd.com/maze/

    0
  • 17 years ago

    ohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh shitttttttttttttttttttttttttt!!! damn that was scary ... HL man trying to kill me man ... I'm home alone man ... hahhaah :D

    0
  • halflife 17 years ago

    Hahaha zui wá zui wá ....Ghossyou 2 point 2-0 kè kè

    0
  • bichngan 17 years ago

    Đạica , vậ­y mình mở tiệc nhậ­u đi, đaica uống còn N ăn, ai xỉn trước người đó thua

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    CHÀO VĨNH BIỆT TWIN-TOWERS
    (gởi về New York với tất cả tiếc thương)


    Lử­a cao ngất lưng trời, ôi lử­a đỏ
    Khói điên cuồng mù mịt, khói đen mây
    Những tan nát sau kinh hoàng tiếng nổ
    Bao ngàn người trong biển lử­a vùi thây

    Rằng phim ảnh hay là đây, sự thậ­t
    Mà hãi hùng hơn sức tưởng, hơn mơ?
    Khi hoảng loạn, tiếng muôn người khóc ngất
    Khi lệ rơi, mà trí­ vẫn còn ngờ!

    Hỡi Thượng Ðế, dương trần hay hoả ngục
    Mà cuồng điên qủy dữ nướng thiêu người!
    Mà khoảnh khắc ngàn sinh linh ngã gục
    Mà đắm chìm trong biển lử­a đầy vơi!!!

    Khắp thế giới đang bàng hoàng rúng động
    Giậ­n cho loài uống máu chẳng hề tanh
    Thì bóng tối, có tiếng cười ác độc
    Vỗ tay reo trên xương thịt tan tành!

    Hỡi ác qủy, bàn tay mi hiếu sát
    Bao ngàn người vô tội chết tang thương
    Niềm hạnh phúc, mộng tương lai xanh ngát
    Bỗng vì mi mà tức tưởi đau buồn!

    Ta đứng đó, bên bờ sông, mắt ướt
    Nhìn khói bay, lử­a rực giữa hung tàn
    Ôi, giá phải, thân ta tan thành nước
    Trả ơn người, và ní­u lại kỳ quan

    Ôi danh tí­ch của một thời hoa lệ
    Ðang vặn mình trong ngọn lử­a phi nhân
    Ðang nhắc nhở người năm châu bốn bể
    Cảnh giác cao, loài khát máu, hung thần

    Chào vĩnh biệt... nghe đau hồn lữ thứ
    Twin - Towers hình ảnh đã thân thương
    Trong tình cảm của ta, người viễn xứ
    Ðến nơi này nương náu, nhậ­n Quê Hương!

    NGÔ MINH Hậ°NG
    11.9.2001


    FAREWELL FOR EVER, TWIN TOWERS!
    To New York with all my regret


    The flames are blazing up in mid-air, oh flare-ups!
    The obscure, furious smokes are blackening the clouds.
    The ruins left after the dreadful explosions:
    Thousands of bodies buried in the fire that enshrouds.

    Is this a fiction movie or the very truth that has been
    More terrible than in one’s imagination or dream?
    In panic the crowds are weeping, crying, screaming;
    Tears have fallen but minds still doubt the scheme.

    Oh God! Is this mankind’s globe or hell
    Where ferocious fiends are fiercely roasting souls,
    And in an instant thousands of humans slumped down
    And sank into such a full sea of live coals!

    The whole world is astounded by the horrid cruelty,
    Boiling mad at the blood-thirsty bands,
    While in the dark, beyond the burnt flesh and bones,
    The wicked wildly cheer and clap their hands!

    Devils! With your mass destruction instruments
    Thousands of people have lost thousands of their kin!
    Their happiness, their aspiration for a fulgent future
    Suddenly have got into pangs because of your sin!

    There I stand, on the riverside, with wet eyes
    Looking at the seething inferno of smoke-and-flame:
    Oh, how I wish, even though smashed to smithereens,
    I could show gratitude, save the wonder and its fame!

    Oh, the splendid symbol of prosperity in a bright time
    Is writhing and collapsing in the inhuman conflagration
    And reminding all citizens all over the planet
    To be always on guard against any evil machination.

    Farewell for ever! I feel pain in my exile pneuma;
    Twin Towers, the so much dear and beloved sign,
    Will remain in my sentiments -- Since an immigrant
    From afar, I have embraced this new Country as mine.

    Translation by THANH-THANH
    (in “Poems by Selected Vietnamese”)

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    LỬA CHÁY NIỀM ÐAU


    khói và lử­a, máu và nước mắt
    chảy tràn lan trên mặt kí­nh tivi
    tháng chí­n, ngày mười một ở Cali
    tôi mở máy truyền hình, nhìn rồi tôi bậ­t khóc!

    trời New York, trời ơi đang đổ sậ­p
    Washington, kìa đất cũng rung rinh...
    những tiếng hô: khủng bố! chiến tranh!
    tôi nghe rõ như chưa từng nghe rõ!

    nước Mỹ thanh bình lâu ngay bỏ ngõ
    quân tham tàn đã có cớ xâm lăng
    chúng cướp máy bay, chúng lái, chúng đâm
    chúng liều mệnh kéo theo ngàn sinh mệnh

    Twin Tower chìm trong khói quyện
    Ngũ Giác Ðài thép đá tan hoang...
    ôi chao ôi cả nước Mỹ kinh hoàng
    cả thế giới cũng giậ­t mình kinh tởm
    quân khủng bố thấy máu người không gớm
    nhìn cảnh này chúng sướng, có điên thêm?
    chúng là ai mà lại ghét ấm êm?
    chúng là ai mà chỉ thèm phá hoại?
    nước Mỹ có thế nào thì cũng không ai chết đói
    nhưng sẽ chết vì buồn khi nhân loại thê lương
    nước Mỹ đây dù chẳng phải thiên đường
    nhưng sứt mẻ thì còn chi thế giới?
    quân khủng bố thậ­t tình làm bối rối
    chẳng riêng Hoa Kỳ mà tất cả Năm Châu
    nhưng bậ­c hiền nhân rồi sẽ bưng đầu
    cân nhắc kỹ chuyện tầm thù, báo oán...

    bạn ơi bạn! lòng tôi đau buổi sáng
    tới bây giờ, trọn tháng vẫn còn đau
    tôi ngẩn ngơ tôi tự hỏi vì sao:
    “quân khủng bố không tình yêu mà lớn mạnh?”

    triệu cánh tay giơ cao lên đòi đánh!
    triệu lời kinh thì hạ xuống xin tha!
    tôi thấy thương Tổng Thống Bush chi là
    ông ứa lệ nói những lời Lịch Sử­...
    những lá cờ được treo lên trước cử­a
    trong đau buồn nước Mỹ vẫn hiên ngang!

    NGỌC-THUử¶

    THE FLAMES FLARED MY PAIN


    Smokes and flames, blood and tears
    on the television screen spread dyeing.
    On September the 11th in California
    I tuned in, watched and burst out crying.

    Oh, my God! I saw New York tumble,
    Washington DC’s heaven and earth quake.
    Terrorism! War! yells and shouts resounded
    clearer than ever before to make me shake.

    The States had been in peace and left open,
    the barbarous profited from this to violate;
    they hijacked the planes, piloted, crashed
    casting their trunks thousands’ fates to waste.

    The Twin Towers submerged in the smokes,
    the Pentagon’s steel and stones fell into ruin.
    Alas! the whole America got in panic,
    the whole world started, disgusted at the sin.

    The heartless terrorists, seeing human blood
    were they satisfied, madder in this condition?
    what species are they that hate coziness?
    who are they that only thirst for demolition?

    Whatever happened nobody’d starve in the US
    but would die of pangs if humans pain;
    though the States is not a paradise,
    were it chipped, what’d of the world remain?

    The terrorists did really embarrass
    not only this country but the world affiliation;
    the élite will make up their minds
    considering measures in revenge, retaliation.

    Oh, friends! my heart ached all that morning
    and has so far suffered such sadness sable;
    I have been astonished and wondered why:
    though pitiless the terrorists are still able?

    Million hands were raised demanding to fight!
    million prayers were said asking to excuse!
    I felt so compassionate for President Bush:
    he was moved the historical course to choose.

    Flags and flags are hung, door to door expand;
    in melancholy the States is still forever grand.

    Translation by THANH-THANH
    (PEN USA)

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    VĨNH BIỆT THÁP SONG SINH


    chiếc xe truck chầm chậ­m
    mang cột sắt cuối cùng
    phủ lá cờ nước Mỹ
    chạy đi như con sông...

    ôi con sông nước mắt
    chảy giữa đời mênh mông
    chảy giữa lòng New York
    bỏ lại vùng Trống Không!

    tôi nhìn lên màn ảnh
    mà hai mắt lưng tròng
    không một mình tôi khóc
    bởi ai nào dử­ng dưng?

    xây dựng trong niềm vui
    điêu tàn trong thổn thức
    cây cột sắt cuối cùng
    cắm sâu trong tiềm thức!

    ôi bầu trời New York
    từ nay mây thong dong
    chở theo dòng nước mắt
    bay trên vùng Trống Không!

    NGỌC THỦY


    FAREWELL FOREVER, TWIN TOWERS


    the truck moved with much fag
    carrying the last post of steel
    covered with the US flag
    like a river flowing inchmeal...

    oh, that river filled with tears
    coursing thru life with many a wind
    in the heart of New York’s spheres
    leaving Ground Zero behind

    I looked at the TV screen
    with my eyes in lachrymal pain
    not only myself crying at the scene
    whoever unmoved could remain?

    constructed in joy at most
    devastated in sobs to condole
    the poor last steel post
    plunged deep down my soul

    oh, New York’s sky agleam
    where the clouds from now on
    carry streams of tears’ steam
    flying over Ground Zero yon!


    THANH-THANH
    www.ThanhThanh.us

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    TANG THƯƠNG

    Xin thành kí­nh nghiêng mình trước sự thống khổ
    của bao gia đình lâm nạn biến cố 11 tháng 9 năm 2001

    Sáng thứ ba đầu tuần
    Trời xanh nắng vàng êm
    Mùa thu vừa mới chớm
    Vạn vậ­t sống bình yên

    Bỗng một thoáng hư không
    Hai tòa nhà sụp đổ
    Thủ đô chợt bàng hoàng
    Bởi đạo tặc phi nhân

    Hàng vạn người tức tưởi
    Trong biển lử­a mênh mông
    Không một lời trăn trối
    Không một tiếng kêu than!

    Con mất cha mất mẹ
    Anh mất chị mất em
    Vợ mất chồng thống khổ
    Chồng mất vợ đảo điên!

    Tang thương về dồn dậ­p
    Máu xương và nước mắt
    Hàng vạn người chôn xác
    Mỹ Quốc dấy căm hờn

    Tháng bảy mùa Vu Lan
    Mùa xóa tội vong nhân
    Sao nhuốm toàn đau khổ?
    Kẻ vô tội chết oan!

    Cầu ơn Trời gia hộ
    Nhân loại được bình an
    Sinh linh vừa tử­ nạn
    Sớm giải thoát siêu thăng

    Mùa Vu Lan 2001
    TỊNH NHƯ


    SUFFERING

    My sincerest condolences to the families
    of the 9-11-2001 victims

    On that Tuesday morning
    The sky was blue and the sun yellow,
    Autumn had just begun,
    All living beings were each a fellow.

    Suddenly the two buildings collapsed
    In a space of nihility,
    The capital fell into stun
    By the inhuman manslayers’ ability.

    Thousands of lives seized with grief
    In the immense sea of fire
    Without a last will
    Or a complaint, without ire!

    Children bereaved of parents in panic,
    Wives deprived of husbands in pain,
    Grooms gave up brides in bitterness,
    Brothers and sisters lost siblings in bane.

    Sufferings rushed in repeatedly,
    With tears, bones and blood,
    Thousands of humans extirpated,
    Wrath rose throughout America in flood.

    In this dutiful and loyal seventh month
    When Buddha absolves the guilty dead,
    Why to the innocent people
    They had the heart distress to spread!

    I implore the Almighty to bless mankind
    To live safe and sound in whole,
    Especially of the recently perished,
    Save and free from suffering each soul.

    Lunar Seventh Month 2001
    THANH-THANH

    0
Reply
  • ® 20 years ago

    Ai có cách nào đổi flash bằng món khác hông dza?

    Flash khó pà cố lun, làm tốn công nưa... plzzzz

    0
  • mailfish 20 years ago

    heheh lão ®

    most everything that flash does you can do with javascript, in fact flash's action script is almost exactly like javascript, the only thing that fash can do and JS can not do is talk to the server

    flash is the best medium for web animation, best used by artists, but for anything else like web page interface it is just too large and too slow to load

    lão học perl xong chưa mà đòi chơi flash á

    0
  • tuancom 17 years ago

    có gì dễ chơi hơn không ?

    0
Reply
  • 17 years ago


    Crocodile Hunter Steve Irwin is dead. Those are his wife and kid in the picture I think. Man my nephews are going to be sad.
    http://edition.cnn.com/2006/SHOWBIZ/TV/09/04/australia.irwin/index.html

    0
Reply
  • L
    LuckyMom 17 years ago


    mí­ sis vô đây 8 nè hiihhi

    0
  • bichngan 17 years ago

    Lucky chỉ kêu mấy sis nên mấy ông 8 trong vm không dám vào, trong đây chỉ có mấy ông mới 8 nhiều thôi, còn mấy sis thì 7 thôi hà lucky

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    DẤU CHÂN THU

    Sáng hôm nay nghe gió về lành lạnh
    Thu đã chuyển muà -- anh có biết không?
    Mây lang thang... hồn trĩu nặng nhớ mong
    Nắng diù dịu... lòng em buồn man mác

    Em bỗng nhớ mùa Thu xưa Ðà Lạt
    Mây Lâm Viên mờ ảo phủ thông rừng
    “Mi-mô-da” từng hạt lệ rưng rưng
    Bên hồ biếc xôn xao cơn sóng gợn...

    Em chưa có muà Thu sông núi Ngự
    Huế mơ màng ôm cung điện nghìn xưa...
    Huế cuả ai... sao nhiều nắng lắm mưa
    Em ao ước được một lần hạnh ngộ.

    Em nghe nói: trời muà Thu Hà Nội
    Heo may về từng đợt gió buồn hiu
    Lá vàng rơi... trên đường phố cô liêu
    Hồ Lãng Bạc vết tí­ch xưa huyền sử­...

    Thế là đã chí­n muà Thu cô lữ
    Lá quê người sắc vàng, đỏ... mênh mang
    Nhưng trong em... bao kỷ niệm úa vàng
    Niềm cố quốc... quê hương xa vời vợi...

    Anh biết đó, em vẫn hằng mong đợi
    Một muà Thu... ta nhặt lá vàng rơi...

    NGỌC AN


    AUTUMN’S VESTIGES

    This morning, I feel the cold of the breeze:
    Autumn has returned! – of which are you aware?
    In the mellowing sun, my soul senses sadness,
    My heart grief, seeing the clouds err everywhere.

    I suddenly remember an old fall in DaLat:
    The misty pall over the Lam Vien pines–what décor!
    The mimosa buds resembling drops of tears;
    The ripples stirring the green lake shore...

    I have not enjoyed an autumn in Hue:
    The dreamy city cradling the primal palaces so rife.
    Whose city... why too many sunny days and rains?
    How I wish I could visit it once in my life!

    I also was told of the fall in Ha Noi
    When the cold wind brings back regret for history,
    The dead leaves landing on the desolate streets,
    And the Lang Bac Lake keeping its mystery.

    Well, I have so far traveled nine autumns alone;
    The foliage abroad here turned red and gold,
    But within me so many souvenirs grew withered:
    What nostalgia for our far-away country of old!

    As you know, I have waited, so many eves,
    For a fall, together we pick up yellow leaves...

    THANH-THANH

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    tình thu trên cao

    Đà Lạt cho anh chiều sương mù
    qua phố nghe vừa chớm hơi thu
    trên cao nắng vút ngàn hiu hắt
    mấy cõi trời cao cũng ngậ­m ngùi

    Đà Lạt yêu em từ bao giờ
    khi thu vừa thắp mộng trong thơ
    khi tóc em xanh chiều liễu nhớ
    vầng trăng thần thoại thoáng chiêm bao

    có phải em mang thu Hà Nội
    sương mai còn đọng dáng vai gầy
    cho anh say đắm hồn thu biếc
    ngàn năm hoài vọng dấu chim bay

    Đà Lạt cho anh thu chia ly
    lời hát em mang anh ra đi
    còn hẹn hò nhau bao nỗi nhớ
    cầm bằng theo dõi bóng chinh y

    Đà Lạt mùa thu 1968
    THÁI TÚ HẠP


    AUTUMNAL LOVE IN HIGHLAND

    Dalat gave me many misty afternoons there
    in the streets to feel the early autumn air
    high above dull spread the hazy sunshine
    and realms of heavens also seemed to pine

    Oh Dalat, autumn had attached me to you
    and just kindled in my muse the dreamy hue
    imbued willows in blue, your hair in romance
    and the legendary moon in a shade of trance

    Was it that you brought here the Hanoi fall
    dawn dews over thin shoulders like a shawl
    so that in gazing at the azure I could delight
    thousand years to long for the birds’ flight

    Dalat gave me the autumnal separation
    your song sent me along with my migration
    with promises so many, nostalgia so much
    to see off and miss this warrior the nonesuch

    Translation by THANH-THANH

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    NHỚ CHỊ GIỮA MUÀ THU LÁ VÀNG


    Chiếc lá vàng rơi hay cánh bướm
    Ðến đậ­u vai em một sớm Thu
    Mình em trở lại con đường cũ
    Kỷ niệm -- xua đi lớp sương mù


    Thương em cách trở miền quê ấm
    Chẳng quản đường xa chị đến thăm
    Quê hương là chị, là Hà Nội
    Trà sen, hương cốm thắm ân tình

    Chị chải suối tóc thời con gái
    Nhẹ bay trong chiều nắng lung linh
    Em ngồi ngắm chị qua khung cử­a
    Ấm lòng ngỡ tưởng... giữa quê mình

    Chị đến -- ngày Thu mới chớm vàng
    Giờ đây Thu đổ lá mênh mang
    Dòng sông nhớ chị đìu hiu chảy
    Mới đấy... đã xa, thậ­t ngỡ ngàng

    Thời gian xếp lá vàng muôn lối
    Nhớ chị lòng em lại bồi hồi
    Những ngày bên chị -- trăng Thu tỏ
    Hỡi người chị gái mến thương ơi

    La Rochelle (France) le 30-12-2001
    THU MINH


    I MISS YOU IN THE YELLOW FALL

    A yellow leaf – or, is it a butterfly? –
    Has alighted on my shoulder this autumn morn.
    I am going back, by myself, to the old path
    And my remembrance dispels the haze lorn.

    Pitying me, separated from the cosy abode,
    You passed long distances to visit me here:
    Our mother country is you, Ha Noi City -
    Lotus tea, green rice flavor – loves so dear.

    In the shimmering afternoon sun, you combed
    Your hair that fluttered – the light girlish strand.
    Thru the doorframe, I sat contemplating you,
    So heart-warming as back in our homeland.

    You came – those days just grew yellowish;
    Now, fall has dropped dead leaves all around.
    Missing you, even the river flow is desolate:
    Then there, now far-away – just to confound.

    Time spreads yellow leaves on every side;
    Thinking of you I feel by sadness seared.
    How I remember – in the clear moonlight
    Being beside you, sister, my very endeared!

    THANH-THANH
    (in “Poems by Selected Vietnamese”)

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    CÂY MUÀ THU VỚI NGƯỜI

    Cây đã sống qua mùa đông rét mướt
    Hứng tuyết sương nuôi cành mới đâm chồi
    Trong âm thầm nắn nót nụ hoa tươi
    chờ dâng hiến cho đời bao sắc thắm
    Cây đã sống qua muà xuân êm ấm
    Ðón nắng hồng tô màu lá thêm xanh
    Ðón gió đưa nhè nhẹ lá ru cành
    Cành với lá nâng niu chùm hoa nở
    Cây đã sống qua muà hè nắng đổ
    Chở hạ vàng trên thân nám da khô
    Vẫn hoài mong cho trái chí­n ai chờ
    Trái ngọt mát dù thân cây cằn cỗi
    Cây đã sống qua mấy muà thay đổi
    Xuân có vui và Ðông có lạnh lùng
    Giữa hạ nồng cây có khát hay không?
    Khi đã vắt cho đời bao giọt nước

    Cây có mỏi, nên khi hè vừa bước
    Thu vội về để nhậ­n lá vàng rơi
    Thu ru cây ngủ giấc chết bên đời
    Tìm nhựa sống mong ngày hồi sinh mới

    Người nhìn cây có bao giờ tự hỏi
    Cây với người ai gian khổ hơn ai?
    Lá trên cây còn có những lần thay
    Người trọn kiếp được mấy lần ngơi nghỉ

    Nếu người được muà thu ru giấc ngủ
    Rũ nhọc nhằn năm tháng bám trên vai
    Người sẽ đi không ngại quãng đường dài
    Ðể làm lại những gì còn đổ vỡ.

    HUỲNH MAI HOA



    AUTUMN TREES AND HUMANS

    Trees have passed through the cold winter,
    To nourish budding branches, receiving mist and snow.
    In silence they create fresh flowers
    To offer life so many beautiful colors to glow.

    Trees have experienced the warm spring,
    Welcoming rosy sunlight greener leaves to render,
    Hosting the wind to softly lull the boughs
    As twigs and blades cosset the blooms’ splendor.

    Trees have subsisted through the sand season,
    Bearing summer on trunks tanned and barks dry,
    Still waiting for ripe fruits so long longed for,
    The fresh sweet produce, being stunted to defy.

    Trees have survived so many changing periods,
    Feeling merry in spring and numbed in cold.
    Do trees suffer thirst in sultry summer
    After dripping for life so many drops of water gold?

    Do trees sense fatigue so when summer just left
    Autumn hurries back to accept falling yellow leaves?
    Autumn lulls trees to a deadly sleep on the sidelines,
    Awaited resuscitation, to seek for sap that achieves.

    Have humans, looking at trees, ever wondered:
    Trees or humans are to endure more displeasure?
    Leaves on trees can be changed many times;
    How many times may humans all life rest at leisure?

    If humans were lulled by autumn to sleep
    To cast off their shoulders what has been downbeat,
    They would advance up in spite of long distances
    To perfect everything that is still incomplete.

    THANH-THANH

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago

    THU NHỚ

    Ðôi ta dù xa cách,
    Hương xưa vẫn mặn nồng.
    Từng giây em mòn mỏi,
    Anh về thỏa nhớ mong.

    Em chờ trong nắng ấm,
    Hồn ta quyện gió mây.
    Nhẹ bay khung trời cũ,
    Nơi ta tràn ngất ngây.

    Chiều rơi, đôi tình nhân,
    Bên nhau khẽ thì thầm.
    Góc hồ thu lặng lẽ,
    Ước hẹn tình trăm năm.

    Anh muôn trùng thiên lý,
    Còn ướp cánh hoa xưa.
    Loài hoa hương dị thảo,
    Nở hé ven rừng thơ.
    Giữa mùa Thu trăng lạnh,
    Nhung nhớ nói sao vừa.

    CHÚC ANH

    NOSTALGIC AUTUMN

    Although we are away from each other,
    You, the scent of the past, I still adore.
    I have been pining, every minute awaiting
    Your return to satisfy my longing for.

    I have hung around in the warm sun:
    Our souls with the wind and clouds blend
    Hovering under the familiar heavens
    Where our delight used to extend.

    When came the evening, the two lovers
    Whispered each in the other’s ear
    In a quiet corner of the autumn lake
    Vowing lifelong love in it to persevere.

    Now that you are very far away
    I still preserve the old petal, the feel
    Of the rare fragrant flowers half-opened
    On the forest fringe full of appeal
    In the cold poetic moonlit mid-autumn...
    Such nostalgia, how to sufficiently reveal!

    THANH-THANH

    0
Reply
  • Thanh-Thanh 17 years ago


    THÁNG BẢY

    Tháng Bảy về đây! Tháng Bảy rồi !
    Tao phùng Ngưu Chức một đêm thôi !
    Cầu Ô thấy đó chìm đâu mất
    Còn lại mưa và nước mắt rơi ?

    Tháng Bảy êm ru tiếng nguyện cầu
    Những người thiên cổ đã về đâu ?
    Còn trong lòng đất trong tù ngục
    Hay thảnh thơi cùng với lá thu ?

    Tháng Bảy thương sao đám lá vàng
    Hôm nào xanh biếc tưởng không tan
    Mà mưa mấy giọt xanh thành tí­m
    Rồi tí­m rơi theo sự úa tàn !

    Tháng Bảy tôi đi tìm chút nắng
    Nắng hồng như thể cánh chim bay
    Vương vương dỉnh núi màn sương mỏng
    Không khéo tôi nhòa trong đám mây !

    Tháng Bảy anh ơi một tiếng thầm
    Nói gì rồi cũng hậ­n ngàn năm
    Sao không êm tựa như cơn gió
    Rất dịu dàng như thể bước xuân .

    THẢO NGUYÊN


    THE LUNAR SEVENTH MONTH

    The Lunar Seventh Month is already back!
    The two lovers may meet for only one night!
    The Milky Way’s Bridge suddenly sinks away
    Leaving behind rain and tears in a pitiful plight?

    In the Seventh Month with pleasing prayers
    Where have gone the deceased dear?
    Are they still in the earth’s womb, the Hades,
    Or freed as the fall leaves into the atmosphere?

    In the Seventh Month, how piteous the leaves
    Which were so green as not thought to change
    But then turn purple by a few rain drops
    And the purple fades as the elements disarrange.

    In the Seventh Month I go out to seek a bit
    Of rose sunlight as to follow the birds’ flight;
    There over the mountaintop a curtain of mist:
    I am afraid to be obliterated in the cloudy sight!

    In the Seventh Month, oh honey! a whisper...
    But any word only means just my heart to wring.
    Why could that not be so smooth as a breeze
    Very soft, very sweet as the coming of spring?

    THANH-THANH
    www.ThanhThanh.us

    0
Reply
  • fall4u 17 years ago

    Chào,
    I activated the language bar in window, what do I have to do to be able to type vietnamese characters? I dónt know what character is what. Is there a better free software?
    cám ơn

    0
  • mailfish 17 years ago

    hi fall4u, xp language bar does not include vietnamese, to download vietnamese key program go here: http://www.unikey.org/bdownload.php

    0
  • fall4u 17 years ago

    thanks

    0
Reply
TO TOP
SEARCH